Vu Hành Vân quan sát tay trái của Phạm Thiên thì liền thấy được Thất Bảo Chỉ Hoàn trên tay của hắn nên gần như là đã tin tưởng.
Phạm Thiên lúc này mới nói:
- Sư phụ trước khi lâm chung có nói mình còn có hai người đồng môn nữa, lão nhân gia hắn không thể truyền thụ cho ta võ công Tiêu Dao Phái vì thế nói ta hãy tìm hai người này để học.
Phạm Thiên trong lòng nghĩ tới tam đại thần công của Tiêu Dao Phái còn có Tiểu Vô Tương Công của Lý Thu Thủy và Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công của Vu Hành Vân là hắn vẫn chưa học được.
Những võ công khác thì hắn còn coi thường nhưng hai môn tuyệt học này lại không thua gì Bắc Minh Thần Công nên Phạm Thiên có lòng muốn chiếm lấy.
- Tiểu tử ngươi nếu đã là chưởng môn Tiêu Dao Phái thì có muốn học võ công của bản phái cũng là đương nhiên. Ngươi được Vô Nhai Tử truyền công thì nội lực đã rất thâm hậu, chỉ cần mỗ mỗ truyền thụ cho ngươi võ học là sẽ trở thành nhất đại cao thủ.
Vu Hành Vân đáp ứng nhanh như vậy là bởi vì nàng nghĩ tới kẻ địch của mình là Lý Thu Thủy. Bây giờ nàng đang trong thời kỳ phản lão hoàn đồng toàn bộ công lực đã bị tiêu tán nên nếu Lý Thu Thủy tìm tới gây chuyện nàng không thể chống lại được.
Tên tiểu tử trước mặt này dù võ công không tệ nhưng Vu Hành Vân thấy hắn còn xa mới là đối thủ của Lý Thu Thủy nên dự định truyền thụ võ học cho Phạm Thiên nhằm đối phó với Lý Thu Thủy.
Vu Hành Vân đồng ý thì Phạm Thiên đương nhiên là vui mừng trong lòng. Hắn nói:
- Vậy còn đám phản loạn này thì sao?
Vu Hành Vân liền quét mắt qua nhìn đám Ô Lão Đại đang nằm dưới đất với ánh mắt lạnh lùng.
Đám Ô Lão Đại biết được nữ đồng này vậy mà lại là Thiên Sơn Đồng Mỗ thì hết sức kinh hãi. Mặc dù không biết tại sao lão yêu bà này lại để bị bắt nhưng tên tiểu tử mới xuất hiện này võ công cao cường lại gọi nàng là sư bá. Có Phạm Thiên ở đây đám này có ăn gan báo cũng không dám phản kháng.
- Đồng Mỗ tha mạng! Đồng Mỗ tha mạng! Đều là do mấy tên Ô Lão Đại xúi giục bọn tiểu nhân thôi…
Đám động chủ đảo chủ lập tức bán Ô Lão Đại mà cầu xin Vu Hành Vân tha mạng. Dù sao người không vì mình thì trời tru đất diệt.
Vu Hành Vân nhìn đám động chủ đảo chủ một chút rồi cười lạnh:
- Tha cho các ngươi? Các ngươi đã quá coi thường mỗ mỗ rồi. Tiểu tử, mau giết hết bọn chúng cho ta!!
Phạm Thiên lập tức chân đạp Lăng Ba Vi Bộ thân hình hóa thành một làn gió nhẹ nhàng lướt qua đám động chủ đảo chủ này.
Hắn đi tới đâu liền có kẻ gục xuống tới đó, đám đảo chủ động chủ còn lại thấy thế sợ quá liền quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Phạm Thiên sao có thể để chúng chạy được, hơn gần tên động chủ đảo chủ đều bị Phạm Thiên một chưởng giết chết, chỉ có khoảng hơn chục người thoát được hắn cũng không đuổi theo.
Hơn chục tên động chủ đảo chủ cũng chẳng gây ra được sóng gió gì.
Phạm Thiên vừa quay trở lại thì Vu Hành Vân đã chui ra khỏi chiếc túi đen và nhìn hắn nói:
- Chưởng pháp của ngươi mặc dù lực sát thương mạnh nhưng kình lực không đủ. Mỗ mỗ trước hết dạy ngươi một môn chưởng pháp gọi là Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, ngươi cố mà học cho tốt.
Phạm Thiên thấy Vu Hành Vân chỉ dạy Thiên Sơn Lục Dương Chưởng cho mình thì cũng không vội vàng. Trước hết hắn cứ học mấy môn võ công của nàng sau đó đòi hỏi tâm pháp Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công sau cũng được.
Phạm Thiên liền nói:
- Ta lúc tới đây còn mang theo người đồng hành, chờ ta quay về đón hai nàng tới rồi sẽ cũng sư bá trở về Linh Thứu Cung học võ.
Vu Hành Vân không để ý tới việc Phạm Thiên đi đón người mà nói:
- Chúng ta không quay trở về Linh Thứu Cung vội, mấy ngày nay kẻ thù của ta có thể sẽ tìm đến, chúng ta phải tới nơi nào bí mật để ẩn nấp chờ ta hồi phục công lực trước.
Phạm Thiên gật đầu đồng ý sau đó liền cõng theo Vu Hành Vân chạy trở về tiểu trấn. Hắn không gọi tiểu Xích ra vì muốn lấy được lòng tin của Vu Hành Vân hắn cần phải biểu hiện bình thường một chút không nên khoe khoang mấy thứ kỳ lạ kia.
Phạm Thiên trở về tiểu trấn gặp A Tử và Nguyễn Tinh Trúc thì hai nàng cực kỳ ngạc nhiên khi hắn mang theo một tiểu nữ hài trở về.
Phạm Thiên liền nói:
- Đây là sư bá của ta, bề ngoài của nàng trông như vậy là do công pháp tu luyện cứ năm sẽ phản lão hoàn đồng một lần, tới nay đã là lần thứ rồi.
A Tử nghe vậy thì giật mình. Nàng vốn nghĩ Bắc Minh Thần Công có thể hấp thu nội lực của kẻ khác đã là thiên hạ kỳ công rồi vậy mà công pháp của người sư bá này của Phạm Thiên lại có thể phản lão hoàn đồng?
Nếu cứ năm lại trẻ lại thì chẳng phải như vậy sẽ là thanh xuân vĩnh trú sao? Nghe Phạm Thiên nói nàng đã phản lão hoàn đồng lần thứ vậy tức là người này ít nhất cũng đã tuổi rồi?
Sự hứng thú của A Tử liền từ Bắc Minh Thần Công chuyển tới công pháp kỳ lạ có thể phản lão hoàn đồng kia.
Nàng liền cười ngọt ngào chạy tới vấn an Vu Hành Vân:
- Sư bá hảo! Ta tên là A Tử.
Nguyễn Tinh Trúc cũng tới vấn an:
- Tiền bối mạnh khỏe.
Vu Hành Vân chỉ nhẹ gật đầu một cái, tại Linh Thứu Cung nàng cơ rất nhiều bộ hạ nên đã quen nghe những lời vấn an như vậy rồi.
Phạm Thiên lúc này nói:
- Sư bá, ngươi nói trước hết cần tìm một nơi kín đáo để tiến hành khôi phục công lực. Vậy ngươi định tới nơi nào?
Phạm Thiên hỏi như vậy thì Vu Hành Vân liền đáp:
- Kẻ thù của ta thế lực dưới tay rất đông đảo, nếu chúng ta trốn ở trung nguyên thể nào cũng sẽ bị phát hiện ra. Chi bằng hãy tới thẳng sào huyệt của nàng để trốn thì nàng tuyệt đối tìm không ra.
Vu Hành Vân quả nhiên có ý định trốn dưới hoàng cung Tây Hạ.
Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Vu Hành Vân cùng Hư Trúc trốn ở trong hầm băng bên dưới hoàng cung thì Lý Thu Thủy hoàn toàn không phát hiện ra.
Nếu không phải Vu Hành Vân cần tới máu tươi để hồi phục công lực nên đã bắt rất nhiều trân cầm dị thú trong hoàng cung khiến cho Lý Thu Thủy phát hiện ra thì nàng khó lòng nghĩ tới Vu Hành Vân lại trốn ở đó.
Ngay cả khi xác định Vu Hành Vân ở trong hoàng cung Tây Hạ Lý Thu Thủy cũng không biết được vị trí cụ thể mà phải dùng Truyền m Sưu Hồn Đại Pháp để dụ Vu Hành Vân ra.
Phạm Thiên liền đồng ý và chuẩn bị xe ngựa đi tới Tây Hạ, lúc này hắn vẫn cũng con ngựa bình thường mà mình mua lúc trước chứ không sử dụng tiểu Xích.
Phạm Thiên ở bên ngoài đánh xe còn ba người Vu Hành Vân, A Tử và Nguyễn Tinh Trúc thì ngồi ở bên trong xe ngựa.
Giữa trưa Phạm Thiên đang đánh xe thì bỗng nghe được tiếng của Vu Hành Vân vọng ra:
- Thiên tiểu tử, ngươi mau đi kiếm máu động vật còn tươi về đây cho ta.
Phạm Thiên biết Vu Hành Vân cần đến máu tươi để khôi phục công lực nhưng không dừng xe ngựa lại mà vén tấm màn che lên nhìn vào trong xe nói:
- Sư phụ trước cũng đã từng nói cho ta biết tình trạng của sư bá, vừa vặn ta có một loại đan dược có thể bổ sung khí huyết giúp sư bá luyện công mà không cần hút máu tươi.
Phạm Thiên lấy ra một bình Huyết Khí Đan đưa tới trước mặt Vu Hành Vân.
Vu Hành Vân ngạc nhiên cầm lấy bình Huyết Khí Đan và nhìn Phạm Thiên một chút. Sau đó nàng lấy ra một viên đan dược phục dụng mà không mảy may nghi ngờ.
Quả nhiên Huyết Khí Đan đã có tác dụng, Vu Hành Vân cảm thấy một luồng khí huyết dâng trào trong thể nội thì nàng liền bắt đầu vận công.
Phạm Thiên sau đó liền tiếp tục đánh xe ngựa đi về phía tây bắc hướng tới Tây Hạ.
Một đường này đi mất khoảng bảy ngày, trong thời gian này Vu Hành Vân đã khôi phục được khoảng một phần mười công lực của mình rồi.
Phạm Thiên cũng đã thấy được Thiên Sơn Đồng Mỗ trong truyền thuyết. Chỉ thấy Vu Hành Vân thân thể lúc đầu chỉ như một nữ đồng tám chín tuổi nay đã lớn thêm một chút bằng với nữ hài mười hai mười ba tuổi.
Mặc dù thân thể không tiếp tục lớn thêm nhưng dung mạo và vóc người thì lại dần biến đổi. Tới ngày hôm nay Vu Hành Vân trông đã giống như thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi xinh đẹp kiều diễm ôm cặp bánh bao trước ngực xứng danh đồng nhan cự nhũ.
A Tử nhìn vào đôi thần nữ phong còn lớn hơn cả mình của Vu Hành Vân thì đã hoàn toàn tin tưởng vào những lời hắn nói về Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công.
Nàng thầm nghĩ nếu mình học được công phu này không những có thể trở nên vô cùng lợi hại mà cho dù đã gần trăm tuổi vẫn như thiếu nữ thanh xuân.
- ------☆☆☆☆-------