Phạm Thiên liền thu lại biển lửa rồi nhìn về phía Đàm Hoa Liên đã hạ gục toàn bộ đám võ giả của Liêu Sơn Phủ cùng lúc đó Hắc Ưu vẫn đang bất tỉnh nằm ở xa còn Bá Huấn thì đã biến thành một cục than đen nằm ở cách đó không xa.
Phạm Thiên nhíu mày, tên Bá Huấn này cực kỳ trung thành với Sy Liên, có hắn thì nàng có thể dễ dàng khống chế Liêu Sơn Phủ nhưng bây giờ Bá Huấn đã chết rồi thì Sy Liên đã mất đi một cận vệ mạnh mẽ khó tránh khỏi việc kẻ khác sẽ nổi lòng phản loạn.
Phạm Thiên liền mua ba viên Cực Phẩm Đại Hoàn Đan và giao cho Sy Liên. Nàng hiện tại có cảnh giới tương đương lục tinh Đại Võ Sư nên chỉ cần ba viên là có thể đột phá tới cảnh giới ngang ngửa Bá Huấn và Hắc Ưu.
Cộng thêm xà trận của Sy Liên thì chắc hẳn trong Liêu Sơn Phủ không có kẻ nào đủ khả năng làm khó nàng.
Đàm Hoa Liên thấy hỏa hải biến mất thì lập tức chạy tới chỗ của Phạm Thiên và cảnh giác nhìn Sy Liên, dù sao nàng cũng xuất hiện với tư cách kẻ thù của hai người.
Phạm Thiên thấy Đàm Hoa Liên giơ kiếm lên định giúp đỡ mình thì liền đưa tay cản lại cười nói:
- Hoa Liên, không cần phải căng thẳng như vậy, tất cả chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi. Tất cả là do tên kia đã cố ý khích bác để Sy Liên cô nương tới đây vây công chúng ta.
Phạm Thiên lập tức đem mọi tội lỗi đỏ lên đầu Bá Huấn, hiện giờ chỉ có một mình hắn đã chết không thể lên tiếng tự minh oan nên Phạm Thiên đành phải để hắn gánh tội nhằm hòa giải quan hệ giữa Sy Liên và Đàm Hoa Liên mà thôi.
- Sy Liên cô nương còn trẻ mà đã là chủ nhân của một phái lớn thì chắc chắn là sẽ có kẻ không phục rồi. Từ giờ ngươi không nên quá tin người như vậy.
Phạm Thiên nhìn Hoa Liên thật lòng khuyên nhủ Sy Liên thì dở khóc dở cười. Nàng không biết bản thân mình mới là kẻ ngây thơ đang bị hắn lừa gạt.
Ngay lúc đó hàng chục bóng đen bỗng nhiên xuất hiện khiến cho Đàm Hoa Liên và Sy Liên giật mình thủ thế thì bỗng nhiên những người này quỳ xuống và hô lớn:
- Bái kiến công tử, bọn thuộc hạ tới trễ mong công tử tha tội!
Phạm Thiên cười đáp:
- Đứng lên đi Hưng Quân, là do ta đã cố tình cắt đuôi các ngươi thôi chứ các ngươi không có lỗi gì.
Hưng Quân cùng những thành viên khác trong đội vốn đang đi tìm kiếm Phạm Thiên thì đã thấy được Hỏa Long Chi Khí bốc lên tới tận trời cao nên vội vã chạy tới bái kiến.
Hưng Quân lập tức đứng dậy và hỏi:
- Công tử không sao chứ? Thuộc hạ thấy ngươi vận dụng Hỏa Long Đao nên cho rằng có chuyện gì xảy ra.
Phạm Thiên liền nói:
- Thực chất đây là một tầng âm mưu có kẻ muốn cuốn ta vào để mượn đao giết người. Nhưng đã bị ta phá giải và kẻ chủ mưu đã chết rồi.
Phạm Thiên chỉ về phía Hắc Ưu và Bá Huấn, Hưng Quân vừa nhìn thấy Hắc Ưu thì chấn kinh chạy tới.
Sau đó Phạm Thiên tùy tiện biên ra một câu chuyện năm trước kẻ đứng đầu tứ đại thiên vương của Liêu Sơn Phủ là Bá Huấn muốn cưới Sy Liên để chiến lấy Liêu Sơn Phủ nhưng Hắc Ưu xuất hiện khiến kế hoạch của hắn bị đảo lộn. Bá Huấn sau đó lập mưu vu oan cho Hắc Ưu ép hắn phải giết chết chủ nhân Liêu Sơn Phủ và bỏ trốn. Ba người còn lại trong tứ đại thiên vương của Liêu Sơn Phủ nhìn ra bộ mặt thật của Bá Huấn nên đã cùng Hắc Ưu bỏ trốn.
Nay Bá Huấn âm thầm lập mưu cấu kết với Tống Võ Môn thuộc chính phái truy sát Hắc Ưu và cuối cùng muốn cuốn Phạm Thiên thân là đệ tử của Thiên Ma Thần Quân vào để lợi dụng Hắc Phong Bang gây chiến nhằm rũ bỏ quan hệ với Tống Võ Môn.
Bá Huấn nếu như còn sống có lẽ đã thổ huyết phun đầy chín chậu máu vì bị vu oan rồi. Nhưng ai bảo Phạm Thiên biên chuyện quá giỏi hơn nữa còn khiến mọi chứng cứ dường như đều chỉ về Bá Huấn.
Ai kêu ngươi có tình cảm với Sy Liên khiến rất nhiều người trong Liêu Sơn Phủ biết ngươi có ý với nữ chủ của mình. Ai kêu ngươi là một trong tứ đại thiên vương của Liêu Sơn Phủ nhưng ba người kia cùng nhau phản lại Liêu Sơn Phủ theo Hắc Ưu rời đi còn một mình ngươi thì ở lại.
Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy Bá Huấn hết sức khả nghi. Hơn nữa Phạm Thiên thân là người lạ không thù oán gì với Bá Huấn lại thêm thân phận đệ tử Thiên Ma Thần Quân khiến lời nói của hắn cực kỳ đáng tin.
Đồng chí Bá Huấn xin đừng oán ta nha, đằng nào ngươi cũng chết rồi nên coi như là ta đang tận dụng phế thải thôi…
Phạm Thiên không thử ngẫm lại xem cách suy nghĩ của hắn đáng bị ăn đòn đến mức nào. Quả thực là cặn bã!
Hưng Quân nghe Phạm Thiên kể lại thì trong lòng cực kỳ cảm kích hắn đã minh oan cho Hắc Ưu. Nếu như lúc trước Hưng Quân còn canh cánh trong lòng việc phải đi theo hầu một tên thiếu chủ bồng bột không biết võ công thì bây giờ lại có ấn tượng hoàn toàn khác về Phạm Thiên rồi.
Hưng Quân cung kính nói:
- Công tử xin cho phép ta mang Hắc Ưu trở về gặp chủ thượng, ta tin chắc chủ thượng sẽ vì công lao lúc trước mà tha tội cho Hắc Ưu.
Phạm Thiên liền gật đầu đồng ý và nhìn Hưng Quân ôm theo hảo cơ hữu của mình rời đi.
Ta coi như là giúp ngươi có cơ hội một lần nữa gia nhập Hắc Phong Bang và theo đuổi mộng tượng của mình. Vì thế nên ta có chiếm lấy nhân tình của ngươi thì cũng không có vấn đề chứ hả, dù sao tâm trí của ngươi đâu có đặt trên người Sy Liên.
Hưng Quân vừa rời đi thì Sy Liên cũng rời khỏi, đám người nàng mang theo đều đã chết sạch nên nàng chỉ mang theo xác của Bá Huấn trở về và bàn giao với người trong Liêu Sơn Phủ theo những chi tiết mà Phạm Thiên đã bịa ra.
Hiện tại trong rừng chỉ còn lại có Phạm Thiên và Đàm Hoa Liên mà thôi.
Đàm Hoa Liên lúc này mới lên tiếng:
- Những người vừa rồi là thuộc hạ của ngươi sao Phạm Thiên?
Phạm Thiên chỉ gật đầu rồi ừm nhẹ một tiếng. Đàm Hoa Liên lại hỏi:
- Những người vừa rồi cách di chuyển đều rất thần bí, không giống như hạng giang hồ tầm thường. Có được thuộc hạ lợi hại như vậy rốt cuộc ngươi thuộc thế lực nào?
Đàm Hoa Liên cũng rất hiếu kỳ xem Phạm Thiên xuất thân từ đâu và làm cách nào mà lại quen biết với gia gia của mình. Lúc đầu nàng cho rằng Phạm Thiên là thuộc một thế lực trung lập nào đó giống như Bạch Hoa Môn ở khu vực này nhưng nhìn qua hành tung của đám Hưng Quân nàng cảm thấy không giống.
Tác phong của những người này không giống với môn phái trung lập lại càng không phải là chính phái. Như vậy ngược lại chỉ có thể là… tà phái.
Phạm Thiên không chút để ý nào nói:
- Ta là đệ tử thứ sáu của Thiên Ma Thần Quân, Hưng Quân là đội trưởng đội của Hắc Phong Bang có trách nhiệm đi theo bảo vệ ta.
Đàm Hoa Liên dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn không nhịn nổi kinh ngạc trước câu trả lời của Phạm Thiên.
- Như vậy thanh đao đó chính là thứ cùng với Phục Ma Hoa Linh Kiếm của ta nằm trong Bát Đại Kỳ Bảo của võ lâm, Hỏa Long Đao có phải không?
Từ khi nhìn thấy Địa Ngục Hỏa Long thì Đàm Hoa Liên đã ngờ ngợ rồi nhưng chờ đến khi Phạm Thiên xác nhận thì nàng mới dám tin.
Thậm chí trong lòng Đàm Hoa Liên còn có chút hy vọng rằng Phạm Thiên sẽ chối bỏ rằng bản thân không phải người của tà phái khiến bản thân nàng cũng cảm thấy khó hiểu.
Đàm Hoa Liên không nhịn được nói ra nghi hoặc của mình:
- Thân là người của tà phái, cớ sao gia gia lại giao Trường Bạch Kiếm Quyết cho ngươi chứ?
Phạm Thiên quan sát Đàm Hoa Liên một lúc lâu rồi mới nói:
- Đâu là chính, đâu là tà? Trên đời này đâu chỉ có hai màu trắng đen. Nếu như trong mắt chỉ có hai loại màu sắc này thì ngươi sẽ cảm thấy hết sức bối rối khi thế giới quan của mình bị sụp đổ.
Phạm Thiên ngừng một chút rồi mới nói tiếp:
- Thứ màu chủ đạo bao phủ thế giới này không phải trắng cũng không phải đen, mà là màu xám. Không có gì là thuần túy ác mà cũng không có thứ gì hoàn toàn tốt, chính hay tà thì cũng chỉ chiến đấu vì bản thân mình mà thôi.
Ánh mắt Đàm Hoa Liên trở nên phức tạp khi nghe Phạm Thiên nói vậy. Nàng hít một hơi rồi mím môi đáp:
- Ta khó mà có thể chứng kiến thế gian bằng con mắt như vậy, ta rất cảm kích ngươi đã giúp ta lấy lại Phục Ma Hoa Linh Kiếm. Nhưng… có lẽ chúng ta đành phải chia tay ở đây thôi.
Đàm Hoa Liên chắp tay bái chào mà cố gắng không nhìn Phạm Thiên sau đó liền quay đầu bỏ đi.
Phạm Thiên thấy vậy cũng không vội đuổi theo, dù sao Đàm Hoa Liên cũng không phải là loại người sẽ đánh giá người khác chỉ dựa vào phe phái. Nếu không nàng cũng đã không cùng với Hàn Bảo Quân đi tìm tung tích của Kiếm Hoàng.
- ------☆☆☆☆-------