May Mắn Phù (thấp)
Vô cấp
Gia tăng một chút may mắn cho người sử dụng trong giờ.
Giá: vạn KNB
Gia tăng một chút may mắn là bao nhiêu? Điều này Phạm Thiên cũng không quá rõ.
Nhưng nếu đã có giá lên tới vạn KNB thì chắc hẳn hiệu quả của nó cũng không thể quá kém được. Mặc dù hệ thống này làm gì cũng cần đến tiền nhưng ít ra là nó chưa bao giờ làm chuyện buôn gian bán lận cả. Mỗi một vật phẩm bán trong thương thành đều được định giá vô cùng chính xác.
Phạm Thiên thoáng kiểm tra thì thấy mình còn lại khoảng vạn linh thạch hạ phẩm cùng viên linh thạch thượng phẩm.
Nếu mua Sách Kỹ Năng và May Mắn Phù thì hắn sẽ chỉ còn lại linh thạch thượng phẩm cũng chính là vạn KNB mà thôi.
- Chỉ là vạn linh thạch thôi mà, Linh Thực Lâu mỗi tháng còn kiếm được gấp đôi con số đó thì mình cần gì phải tiếc rẻ chút tiền này.
Phạm Thiên không chút do dự mua một quyển Sách Kỹ Năng (thấp) cùng một tấm May Mắn Phù (thấp) và nó liền xuất hiện trong hành trang của hắn.
- Sử dụng May Mắn Phù!
Tấm May Mắn Phù lập tức biến mất và quanh thân Phạm Thiên thoáng hiện lên kim quang rồi sau đó biến mất.
Phạm Thiên thử kiểm tra thân thể mình một chút thì không thấy có gì khác biệt cả. Hắn suy nghĩ một chút rồi kiếm ra ba viên xúc xắc cầm trên tay và tùy tiện ném ra đất.
Ba con sáu!
Phạm Thiên kinh ngạc hút lấy mấy viên xúc xắc và thử ném xuống một lần nữa.
Ba con sáu!
Thử ném xúc xắc liên tiếp ba lần đều là ba con sáu thì Phạm Thiên có chút kinh ngạc.
- Đây mà là một chút may mắn sao? Nếu như dùng May Mắn Phù đi đánh bạc thì không biết có thể thắng lại được bao nhiêu?
Phạm Thiên cảm thấy May Mắn Phù có giá vạn KNB tuyệt đối không đắt, với khí vận như vậy nếu như hắn muốn thì trong vòng một tiếng này hoàn toàn có thể kiếm lại được vạn linh thạch đã bỏ ra.
Phạm Thiên vui vẻ lấy ra Sách Kỹ Năng (thấp) và bắt đầu sử dụng.
Ngay lập tức Sách Kỹ Năng đã hóa thành một quang đoàn lóe lên rồi chui vào đại não cùa Phạm Thiên. Ngay lập tức hai mắt của hắn trở nên vô thần.
Phạm Thiên ngay lập tức cảm thấy trong đầu mình hiện lên hình ảnh của bản thân tay cầm Hỏa Long Truy Hồn Đao đứng trên một sơn phong liên tục vung vẩy.
Hỏa Long Truy Hồn Đao được bao phủ bởi hỏa diễm mỗi khi chém ra đều tạo thành hỏa diễm đao khí thiêu đốt không gian. Nhưng trọng điểm của đao pháp này nằm ở chỗ mỗi đao chém ra đều mang uy thế bức người khiến cho kẻ nào phải đối mặt với nó phải khiếp hãi.
Bất ngờ trong đầu Phạm Thiên liên tiếp vang lên nhưng âm thanh kỳ quái.
Thiên Sát!
…
Trảm Hồn!
…
Thiên Sát Trảm Hồn Đao!!!
“Chúc mừng ký chủ sử dụng Sách Kỹ Năng (thấp) học được Địa Cấp hạ phẩm võ kỹ, Thiên Sát Trảm Hồn Đao”
Tiếng thông báo của hệ thống vang lên kéo Phạm Thiên trở về hiện thực, hắn cảm thấy trong đầu mình đã có thêm một bộ Địa Cấp hạ phẩm đao pháp, Thiên Sát Trảm Hồn Đao thì lập tức cười lớn.
Địa Cấp hạ phẩm!
Mặc dù không phải là cao cấp nhất nhưng ngược lại lại vô cùng thích hợp với Phạm Thiên vào lúc này.
Ngược lại hiện giờ nếu cho Phạm Thiên một môn Địa Cấp thượng phẩm võ kỹ hắn cũng chẳng thể nào thi triển được.
Ngay cả Thiên Sát Trảm Hồn Đao Phạm Thiên muốn thi triển sát chiêu áo nghĩa Thiên Sát Trảm Hồn cũng vô cùng miễn cưỡng.
Phạm Thiên thầm ước lượng thì cảm thấy bản thân mình muốn thoải mái thi triển chiêu thức này thì ít nhất cũng phải đem toàn bộ nội kình chuyển hóa thành hồn khí mới được.
Mà như vậy có nghĩa là ít nhất Phạm Thiên phải đặt chân vào cảnh giới Võ Vương.
Với thiên phú và ngộ tính của Phạm Thiên thì muốn đột phá tới Võ Vương không khó, hơn nữa sau khi rời khỏi phó bản và trở về thì sau một tháng hắn sẽ nhận được thêm một lần tiến vào bí cảnh để luyện cấp nên cách đột phá cảnh giới Võ Vương cũng không xa.
Phạm Thiên cảm thấy một khi đạt tới Võ Vương cảnh thì với Hỏa Long Truy Hồn Đao và Địa Cấp hạ phẩm võ kỹ Thiên Sát Trảm Hồn Đao và Thần Phong Chiếu Ảnh cộng thêm thần cấp võ hồn thì dù không dám nói là có thể quét ngang Lạc Thiên hoàng triều nhưng cũng là cao thủ tối đỉnh.
Như vậy Phạm Thiên hoàn toàn có thể đem tầm mắt của mình hướng ra xa hơn nữa. Nghĩ tới đây trên khuôn mặt của Phạm Thiên hiện lên vẻ chờ mong tới tháng ngày bản thân tung hoành Đông Vực.
……
Trong rừng sâu thân ảnh của Phạm Thiên biến hóa không ngừng và Hỏa Long Truy Hồn Đao trên tay hắn mỗi khi chém ra là hàng chục cái cây lớn bị chém đổ. Võ kỹ học được từ Sách Kỹ Năng thì ngay lập tức sẽ đạt tới cảnh giới tinh thông. (Võ kỹ chia làm nhập môn, tiểu thành, tinh thông, đại thành, viên mãn)
Thiên Sát Trảm Hồn Đao được Phạm Thiên sử xuất cực kỳ thành thục, ngay cả thức cuối Thiên Sát Trảm Hồn hắn cũng có thể hạ thấp tiêu hao và thi triển ra đạt tới ít nhất là thành uy lực của nó.
Cảm thấy hài lòng Phạm Thiên liền mang theo Hỏa Long Truy Hồn Đao trở về Hoa Đình. Bây giờ cách ngày quyết đấu với Lưu Viên Tán còn ba ngày nữa nên hắn định sẽ ở lại trong thành mà không đi ra ngoài nữa.
Phạm Thiên vừa quay trở về tới nơi thì bỗng nhiên cảm thấy bên trong có vẻ rất bất thường. Hắn nhíu mày cảm nhận khí tức bên trong thì lập tức vẻ mặt trở nên tối sầm.
Đúng lúc này từ bốn phía hàng chục tên võ giả của Tống Võ Môn tay cầm kiếm chạy tới bao vây lấy Phạm Thiên.
Lưu Thăng Bình từ trong đám đông đi ra và nhìn Phạm Thiên quát:
- Mấy ngày nay ta âm thầm điều tra thân phận của ngươi mà không được. Thì ra ngươi là đệ tử thứ sáu của Thiên Ma Thần Quân. Không ngờ sư huynh lại dám mời một kẻ như ngươi về đây!
Lưu Thăng Bình nói mà không để ý tới vẻ mặt âm trầm của Phạm Thiên lúc này.
Phạm Thiên chậm rãi quay sang nhìn Lưu Thăng Bình và nói:
- Ngươi đem hai nữ nhân đi cùng ta đi đâu rồi?
Thiết Lâm lập tức quát:
- Giờ này rồi mà còn nghĩ tới nữ nhân sao? Bọn họ đã bị chúng ta bắt giam vào trong đại lao rồi, ngươi cũng sẽ mau chóng vào đó cùng họ thôi.
Thiết Lâm còn chưa nói hết thì Phạm Thiên đã đưa tay lên nắm lấy Hỏa Long Truy Hồn Đao và chém ra một luồng đao khí về phía tên này.
- Cẩn thận!!!
Lưu Thăng Bình vội vàng đưa kiếm ra muốn cản lại đao khí của Phạm Thiên nhưng đao của Phạm Thiên đâu có dễ chặn như vậy.
- Rắc!!!
Kiếm của Lưu Thăng Bình lập tức bị chém nát sau đó đao khí không ngừng lại chém trúng lồng ngực của tên Thiết Lâm.
- A!
Thiết Lâm bị chém trúng thì lập tức ngã ra sau, cũng may là Lưu Thăng Bình đã cản lại phần lớn đao lực nên tên này chỉ bị thương mà thôi. Nếu không bằng vào Hỏa Long Truy Hồn Đao thì chỉ cần một đao hời hợt Phạm Thiên cũng có thể chém Thiết Lâm ra làm hai.
- Kẻ dám động vào người của ta sẽ không có kết cục tốt đâu.
Nhìn thấy Phạm Thiên cầm đao bước tới thì Lưu Thăng Bình giật mình quát lên:
- Trương Kiến! Mau lập Truy Nghĩa Lưu Tinh Kiếm Trận!
Đám môn hạ Tống Võ Môn lập tức dàn trận vây quanh Phạm Thiên còn hắn chỉ lạnh lùng nhìn Lưu Thăng Bình.
Lưu Thăng Bình
Đẳng cấp:
Lưu Thăng Bình võ công ngang ngửa hoặc cùng lắm là nhỉnh hơn một chút so với Lưu Viên Tán nửa năm về trước mà thôi còn không đủ để Phạm Thiên coi trọng.
- Nếu như các ngươi muốn chết thì đừng trách ta…
Phạm Thiên phát ra sát khí khiến cho đám môn hạ Tống Võ Môn có chút chùn bước.
Lưu Thăng Bình giận dữ quát:
- Đệ tử của Thiên Ma Thần Quan mà dám giương oai ở Tống Võ Môn ư? Để ta cho ngươi biết sức mạnh của bản môn!
Lưu Thăng Bình đang định ra lệnh cho môn hạ Tống Võ Môn ra tay thì bị một tiếng quát khiến cho giật mình.
- Thăng Bình! Ngươi dám cả gan ra tay với khách quý của bản môn chủ ư!?
Cả đám giật mình quay qua nhìn thì thấy Lưu Viên Tán vẻ mặt giận dữ xuất hiện ở phía xa. Sau lưng hắn chính là Đàm Hoa Liên và Tú Lệ.
Hai nàng lúc trước là bị Lưu Thăng Bình dẫn theo môn hạ Tống Võ Môn tới bao vây định tới tìm Phạm Thiên bắt lại.
Với khả năng của Đàm Hoa Liên cùng Tú Lệ cộng thêm hai đại kỳ bảo trong tay thì đám Lưu Thăng Bình dù muốn bắt hai nàng cũng không phải là chuyện đơn giản.
Nhưng vì nghĩ tới Phạm Thiên cùng Lưu Viên Tán đã có lời hẹn quyết đấu nên Đàm Hoa Liên cùng Tú Lệ mới lựa chọn tạm đầu hàng mà không phải phản kháng để tránh làm tình hình căng thẳng hơn.
Tống Võ Môn chỉ là nhắm tới Phạm Thiên nên chỉ đem nhị nữ giam lại mà thôi. Lúc này Lưu Viên Tán trùng hợp là vừa hoàn thành việc tu luyện quay trở về thì mới biết tin hai người bị bắt và tới giải cứu rồi kéo tới đây.
- ------☆☆☆☆-------