Phạm Thiên rời khỏi Tiêu Dao Đảo thì liền đi tới Dương Anh hải cảng để kiểm tra ba tòa Linh Thực Lâu của mình.
Qua hai tháng thì cả ba tòa Linh Thực Lâu đã thu lời hơn vạn linh thạch hạ phẩm, tức là mỗi tòa Linh Thực Lâu thu về hơn vạn. Không phải Phạm Thiên không muốn gia tăng số lượng Linh Thực Lâu lên nhưng dù cho hắn có đem toàn bộ gian cửa hàng của mình biến thành Linh Thực Lâu thì số lượng khách tại đây vẫn không đổi, ba tòa đã là tối đa hóa lợi ích của Dương Anh hải cảng rồi.
Những gian cửa hàng còn lại Phạm Thiên cũng đã có dự định sẵn rồi, hắn trước hết chuẩn bị thành lập một gian Kỳ Vật Lâu nhưng đồ vật bên trong thì cần phải mất một thời gian ngắn mới có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Trước hết Phạm Thiên cho Kỳ Vật Lâu thành lập lên và mặt hàng thứ nhất được bán ra chính là bàn cờ vây.
Thứ này nguyên liệu chế tác đơn giản, thành phẩm bán ra chỉ có thể coi như là một món đồ chơi nhỏ rất dễ bị người khác mô phỏng theo nên cũng không thu lời bao nhiêu cả.
Nhưng Phạm Thiên không dự định dựa vào thứ này để kiếm tiền nên chỉ đem mỗi bàn cờ vây bán ra với giá vỏn vẹn kim tệ tức là bộ bàn cờ mới bán được giá linh thạch.
Đương nhiên hắn cũng cho chế tạo những bản cao cấp hơn như bàn cờ làm từ linh mộc, quân cờ làm từ bảo thạch có giá , thậm chí là vạn linh thạch cũng có.
Thứ đồ chơi nhỏ này được rất nhiều người ưa thích, Phạm Thiên dành hẳn một gian cửa hàng để thành lập nên Luận Kỳ Trà Lâu để giành cho những vị khách yêu thích kỳ đạo.
Bất giác nơi này liền trở thành nơi yêu thích của các vị Trận Pháp Sư vì hầu hết những người yêu thích kỳ đạo đều là người có tạo nghệ trận đạo không kém.
Nhờ vào nguồn thu của Luận Kỳ Trà Lâu mà Kỳ Vật Lâu có thể duy trì được không cần tới sự hỗ trợ từ Linh Thực Lâu.
Phạm Thiên tới nay đều thành lập các loại gian hàng mang tính chất giải trí và ngoại trừ Linh Thực Lâu thì có lợi nhuận không cao nên không có mấy người có ý định tranh giành miếng ăn.
Dù sao cái danh Tiềm Long Bảng đệ nhất thiên kiêu của Tiêu Dao Vương còn ở đó, không ai sẽ vì chút lợi ích nhỏ nhoi đó mà đắc tội Phạm Thiên cả.
Kỳ Vật Lâu từ từ tạo được chút danh tiếng thì Phạm Thiên cũng không vội tiến hành bước phát triển tiếp theo.
Ngày hôm nay là ngày mùng của năm mới, Phạm Thiên quyết định tới thăm vị công tước phu nhân kia một chuyến. Kể từ lần trước Phạm Thiên tới gặp nhưng không được thì đã gần ba tháng rồi cả hai không gặp nhau.
Để giữ vững tồn tại cảm trong lòng vị hàng xóm này thì Phạm Thiên quyết định đi gặp nàng.
Lần này Phạm Thiên không hề bị từ chối nữa mà được người hầu dẫn vào hậu hoa viên.
Lúc này Phạm Thiên tiến vào thì thấy Lạc Thục Anh vẫn nguyên vẻ đoan trang mỹ lệ ngồi thưởng thức một ly rượu vang trong hậu hoa viên. Người hầu tự giác rút lui ra phía bên ngoài thì hắn mới tiến tới gần.
Lạc Thục Anh cũng đã phát hiện ra có người tới nên liền quay lại nhưng khi nhìn thấy Phạm Thiên thì bỗng nhiên sững sờ.
Phạm Thiên thấy Lạc Thục Anh sững sờ thì liền lên tiếng trước:
- Phu nhân mạnh khỏe chứ, đã lâu không thể tới vấn an ngươi mong phu nhân chớ trách.
Phạm Thiên chào hỏi khiến Lạc Thục Anh tỉnh hồn lại nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ kỳ lạ.
- Vương gia… bộ trang phục này của ngươi là…
Phạm Thiên nghe vậy thì mới nhận ra là nàng đang chú ý tới trang phục của mình. Lúc này hắn đang mặc trang phục theo phong cách của Bắc Vực vì hắn thích chúng hơn là kiểu trang phục rườm rà của Đông Vực. Hắn liền đáp:
- Mấy tháng vừa rồi bản vương có đi tới Bắc Vực một chuyến và thấy rất thích phục sức của nơi đó nên liền thay đổi thành trang phục này.
Lạc Thục Anh mắt đẹp chớp chớp nhìn Phạm Thiên không rời trong lòng thì bắt đầu hoài niệm.
- Phi Dương trước đây, cũng là ăn mặc như vậy…
Phạm Thiên không biết bộ trang phục hắn lựa chọn ngoại trừ màu sắc có chút khác biệt nhưng về kiểu dáng thì lại vô cùng tương tự với trang phục mà Trần Phi Dương mặc khi hắn và Lạc Thục Anh gặp nhau nhiều năm về trước.
Vì cách ăn mặc này của Phạm Thiên mà hắn vốn đã có địa vị khá cao trong lòng Lạc Thục Anh bỗng nhiên lại bắt đầu khiến nàng xuất hiện một chút ý nghĩ kỳ lạ. Bất tri bất giác nàng liền bắt đầu đem hình ảnh của Trần Phi Dương đặt lên người Phạm Thiên.
Nếu như Phạm Thiên mà biết bản thân mình lại đang bị sử dụng như một vật thay thế cho tên Trần Phi Dương đó… thì hắn đương nhiên vẫn sẽ chẳng để tâm đến chút nào.
Hắn cần gì phải đi so đo với một kẻ đã chết?
Ngược lại nếu như nhờ đó mà trong lòng Lạc Thục Anh nảy sinh tình cảm với Phạm Thiên thì hắn ngược lại còn phải cảm ơn Trần Phi Dương nữa bởi vì trong mắt Phạm Thiên việc này không khác gì Trần Phi Dương đang may áo cưới để cho Phạm Thiên hắn mặc.
Đối diện với Lạc Thục Anh đang có tâm tình bất định thì Phạm Thiên liền chủ động kể về những thứ mình gặp được trong chuyến đi tới Bắc Vực lần này khiến nàng hứng thú bừng bừng không ngừng đem những thứ mình nghe được từ Trần Phi Dương nói với hắn.
Nếu là kẻ khác thì sẽ cảm thấy buồn bực vì Lạc Thục Anh dù nói chuyện với mình nhưng lại không ngừng nhắc tới Trần Phi Dương. Nhưng Phạm Thiên thì cảm thấy muốn để nàng quên đi tên phu quân hụt kia của mình là rất khó, thay vào đó hắn cần lựa chọn một cách tiếp cận đặc biệt để chiếm lấy phương tâm của nàng.
Phạm Thiên cần gì để tâm tới việc nàng thực sự yêu ai cơ chứ? Chỉ cần cuối cùng nàng thuộc về hắn là được rồi.
Chuyện này dục tốc bất đạt nên Phạm Thiên phải lựa chọn trường kỳ kháng chiến. Lạc Thục Anh đã không còn là thiếu nữ mới lớn nữa mà đã là thiếu phụ. Dù chưa hề kinh nghiệm chuyện nam nữ nhưng tâm lý của nàng thành thục vô cùng, hắn chỉ có thể từng chút một thay đổi tình cảm của nàng mà thôi.
Rời khỏi phủ công tước Phạm Thiên liền nhận được thông báo của Triệu Mẫn rằng hai huynh đệ Hồ Lực và Hồ Minh sau hơn nửa tháng thì đã tới Dương Anh công quốc rồi.
Phạm Thiên liền đi tới một gian cửa hàng của mình, hắn đã đem nơi này biến thành một nơi để tạm nghỉ chân tại Dương Anh hải cảng và Triệu Mẫn đã cho người dẫn hai huynh đệ Hồ Lực, Hồ Minh tới nơi này.
Phạm Thiên vừa bước vào bên trong thì Hồ Lực cùng Hồ Minh bất ngờ đứng dậy chắp tay hành lễ.
- Bái kiến Tiêu Dao Vương!
Phạm Thiên nhìn thái độ của cả hai thì biết họ hẳn đã nghe ngóng qua về hắn trước khi tới đây rồi. Phạm Thiên liền nói:
- Hai vị đại ca không cần phải khách khí như vậy, ta vốn không định dùng thân phận này để đối mặt với các ngươi nếu không thì ta cũng đã không giấu diếm chuyện đó.
Phạm Thiên nói xong thì hai người mới thả lỏng một chút, lúc này Hồ Lực bỗng lên tiếng trước:
- Vương gia, ta lần này tới đây là để cầu xin ngài thu nhận đệ đệ của ta. Bản thân ta thiên phú ra sao ta tự mình hiểu rõ, nhưng ta không muốn vì ta mà tiền đồ của đệ đệ mình bị hạn chế.
Hai huynh đệ họ Hồ từ nhỏ không cha không mẹ, Hồ Lực vừa là huynh vừa là phụ nuôi lớn Hồ Minh thì tình cảm rất sâu nặng. Hắn có thể hy sinh bản thân mình nhưng cũng không hy vọng đệ đệ mình gặp phải nguy hiểm gì.
Lần này Hồ Minh trở về từ Bắc Vực cảnh giới đột tăng thì Hồ Lực biết đệ đệ của hắn đã bước chân vào một thế giới hoàn toàn khác. Hắn không muốn làm vật cản đường Hồ Minh nên mới nói ra những lời này.
- Đại ca!
Hồ Minh muốn nói gì nhưng lập tức bị Hồ Lực nghiêm mặt ngăn lại.
- Không cần nói nữa! Ta là huynh trưởng thì ngươi phải nghe ta. Ngươi không thể vì một kẻ như ta mà tự hủy tiền đồ của mình được.
Hồ Minh nghe vậy thì hai mắt đỏ bừng nói:
- Đại ca…
Phạm Thiên thấy hai huynh đệ giống như chuẩn bị phải sinh ly tử biệt thì liền gãi mũi cười khổ.
- Hồ Lực đại ca, Minh ca, hai ngươi hãy cứ yên tâm đi, lời ta đã nói ra thì chắc chắn là có thể làm được. Nếu không thực hiện điều kiện của mình thì Minh ca cũng khó mà toàn tâm toàn ý cống hiến cho ta.
Hồ Lực đáp:
- Vương gia, ta hiểu rõ cái giá phải bỏ ra để một kẻ thiên phú tâm thường như ta có thể đột phá Võ Linh là rất lớn. Ta hy vọng ngươi có thể dùng số tài nguyên này để bồi dưỡng tiểu Minh mà không phải lãng phí trên thân một kẻ như ta.
Phạm Thiên lắc đầu cười:
- Hồ Lực đại ca, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm điều gì rồi, ta muốn đem ngươi biến thành một Võ Linh cường giả thì cũng chỉ là dễ như trở bàn tay mà thôi. Hơn nữa ta còn có thể khiến thành tựu của ngươi không chỉ dừng lại ở Võ Linh. Điều ta muốn là ngươi cùng Minh ca có thể cùng nhau phát triển để trở thành cánh tay đắc lực của ta.
- ------☆☆☆☆-------