Gamer Xưng Bá Dị Giới

chương 66: động thiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ngươi còn trẻ như vậy đã tu luyện tới được nhị tinh Võ Sư quả thì chắc là thiên tài của gia tộc nào đó nhưng nói về kinh nghiệm thực tế thì ngươi còn kém lắm. Để Hồ đại ca chỉ dạy cho ngươi đôi chút!

Đại hán họ Hồ kia thản nhiên ngồi xuống trước mặt Phạm Thiên và vớ lấy một miếng thịt cừu ăn.

- Ồ… không tiểu tử ngươi lại có một tay nướng thịt ngon đến vậy.

Phạm Thiên cười:

- Nếu Hồ đại ca thích thì cứ việc ăn thêm, ở đây ta còn nhiều lắm. Các vị huynh đệ đây cũng cùng tới ăn đi.

Phạm Thiên vừa nhìn thì đã biết những đại hán này là loại người hào sảng phóng khoáng. Cộng thêm việc vừa rồi họ có ý tốt nhắc nhở hắn nên Phạm Thiên cũng tỏ ra thân thiện với họ.

- Vậy chúng ta không khách khí!

Phạm Thiên giả bộ đưa tay ra đằng sau lấy ra một bầu rượu trắng từ trong hành trang. Dù sao chưa tới Võ Linh thì chưa thể sử dụng được dụng cụ trữ vật nên hắn làm vậy để tránh bị nghi ngờ.

Quả nhiên mấy đại hán này không để ý tới chuyện đó mà chỉ chăm chăm vào bầu rượu.

- Rượu ngon!!! Tiểu tử ngươi quả là biết hưởng thụ.

Ngồi được một lát thì cả đám liền trở nên thân thiết, mấy người này cũng tự giới thiệu mình.

Đại hán có tu vi thất tinh Võ Sư tên là Hồ Lực, người thanh niên trẻ tuổi nhất là Hồ Minh em trai của Hồ Lực. Hai người đại hán khác đều là bạn của Hồ Lực lần lượt là lục tinh Võ Sư Chu Vũ Bằng cùng ngũ tinh Võ Sư Mạc Lâm.

Cả ba người bọn họ đều là người của Thanh Lam vương quốc tiến vào Hoàng Liên Sơn Mạch săn yêu thú. Hồ Lực lần này dẫn Hồ Minh theo để cho đệ đệ mình có thể học hỏi kinh nghiệm.

Phạm Thiên chỉ nói mình là người của Linh Phong vương quốc lần này tiến vào Hoàng Liên Sơn Mạch bị yêu thú truy sát nên lạc mất đồng bạn.

- Linh Phong vương quốc? Nơi đó cách đây cả vạn dặm mà tiểu tử ngươi lại bị lạc tới tận đây sao? Ngươi không bị yêu thú ăn thịt thì quả là một chuyện lạ đấy.

Phạm Thiên nghe vậy thì liền hỏi:

- Hồ đại ca, vậy từ nơi này tới Lạc Thiên hoàng triều còn xa lắm không?

Hồ Lực nhìn hắn hỏi:

- Tiểu tử ngươi muốn tới Lạc Thiên hoàng triều sao?

Phạm Thiên gật đầu đáp:

- Gia tộc của tiểu đệ có chi nhánh làm ăn tại Lạc Thiên Thành nên định tới đó tìm người nhà.

Hồ Lực nói:

- Từ đây tới Lạc Thiên hoàng triều thì không xa nhưng để tới được Lạc Thiên Thành thì không gần đâu.

Mạc Lâm tiếp lời:

- Lạc Thiên hoàng triều cương vực rộng lớn, Thanh Lam vương quốc nằm ngay sát biên cảnh Lạc Thiên hoàng triều nhưng để tới được hoàng thành thì xài xe ngựa cũng phải mất tới nửa tháng.

Mạc Lâm không nói tới chuyện đi bằng phi chu bởi vì nếu muốn sử dụng phi chu thì không chỉ cần phải bỏ ra một số tiền lớn mà còn phải có thân phận hiển hách nữa.

Thân phận hiển hách thì Phạm Thiên thân là con cháu Phạm gia, đệ tử của cửu tinh Võ Vương cường giả đương nhiên là có nhưng tại Thanh Lam vương quốc chẳng có giá trị gì cả.

Hai vương quốc cách nhau hàng vạn dặm thì đương nhiên Thanh Lam vương quốc sẽ chẳng cần nể mặt Phạm gia làm gì. Còn tấm lệnh bài của Phạm Thiên chỉ có người trong Phạm gia mới nhận ra nên cũng không thể dùng để chứng minh hắn là người của Phạm gia tại Lạc Thiên hoàng triều được.

Quả nhiên nơi đâu cũng cần phải có quan hệ nếu không thì sẽ nửa bước khó đi.

- Nửa tháng thì nửa tháng vậy, dù sao mình cũng ở trong Hoàng Liên Sơn Mạch này gần ngày rồi.

Phạm Thiên liền quyết định cùng với đám Hồ Lực tới Thanh Lam vương quốc từ đi qua biên cảnh hai nước tới Lạc Thiên hoàng triều. Nếu Phạm Thiên tiếp tục đi dọc Hoàng Liên Sơn Mạch thì có lẽ sẽ tới đó sớm hơn được vài ngày nhưng hiển nhiên là khả năng gặp phải nguy hiểm cũng cao hơn nhiều.

So với việc đi đối mặt với đám yêu thú mà lúc nào cũng có thể nhảy ra một con Yêu Linh thậm chí là cao hơn thì đi với đám Hồ Lực an toàn hơn nhiều. Dù sao Phạm Thiên đã là Đại Võ Sư cũng có thể coi là một cường giả. Tại các vương quốc thì Võ Vương đã thuộc về tầng thứ cao nhất, Võ Linh cũng là bá chủ một phương nên sẽ không dễ dàng ra tay vì thế Đại Võ Sư đã có đủ tư cách kiêu ngạo rồi.

……

Đi cùng đám Hồ Lực Phạm Thiên chỉ thể hiện ra chiến lực tương đương với cảnh giới nhị tinh Võ Sư mà thôi. Cho dù vậy cũng khiến cho mấy người Hồ Lực hết lời khen ngợi.

Hồ Minh than thở:

- Phạm Thiên ngươi chỉ mới tuổi mà đã là nhị tinh Võ Sư, đâu như ta đã tuổi rồi mà vẫn chỉ là bát tinh Võ Sĩ.

Phạm Thiên đáp:

- Minh ca ngươi đừng hạ thấp bản thân mình, với cảnh giới bây giờ ngươi chắc chắn có thể đột phá cảnh giới Võ Sư trước tuổi. Như vậy cho dù là đặt ở vương đô cũng đã là thiên tài rồi.

Hồ Lực liền vỗ vai đệ đệ mình cười lớn:

- Đương nhiên tiểu Minh của ta là thiên tài rồi.

Chu Vũ Bằng mới giải quyết xong một con yêu thú cấp sơ kỳ thì nói thêm vào:

- Đúng vậy tiểu Minh, ngươi đừng tự so sánh mình với tên tiểu quái vật này làm gì.

Phạm Thiên bị gọi là tiểu quái vật thì khuôn mặt lập tức đen xì khiến cho mấy người Hồ Lực cười lớn.

Hắn chỉ có thể biến đau thương thành sức mạnh mà sau đó dùng chủy thủ đâm chết con yêu thú cấp sơ kỳ xuất hiện trước mặt mình mà thôi.

- Quả là tiểu quái vật, không chỉ đạt tới nhị tinh Võ Sư mà chiến lực còn cao như vậy.

Mặc dù miệng cười nhưng trong lòng đám Hồ Lực cũng cực kỳ rung động khi Phạm Thiên có thể một mình hạ sát con yêu thú cấp sơ kỳ, việc mà cần tới - võ giả cùng cảnh giới mới làm nổi.

Nếu bàn về chiến lực thì bọn họ cảm thấy Phạm Thiên không hề thua gì hai người Chu Vũ Bằng và Mạc Lâm.

Phạm Thiên xử lý xong con yêu thú cấp sơ kỳ thì bắt đầu xẻ thịt nó, trong lòng thì đang thầm chửi:

- Người ta vào rừng thì không phải gặp được kỳ ngộ truyền thừa thì cũng được làm anh hùng cứu mỹ nhân. Trong khi mình thì lại gặp phải mấy tên đại hán râu ria chỉ biết ngồi trêu chọc mình.

Cũng không biết có phải là do lão thiên thấy Phạm Thiên tội nghiệp quá hay không mà ngày hôm sau Hồ Minh bỗng chạy về nói mình phát hiện ra thứ gì đó.

- Đệ vừa mới đuổi theo con Phong Thử thì bỗng nhiên thấy được nó chui vào bên trong mồ hang động ở bên vách núi. Đệ thấy ở cửa hang động đó có dấu vết người ở không giống hang động thiên nhiên.

Mấy người Hồ Lực liền tỏ ra mừng rỡ.

- Chẳng lẽ là động thiên tu luyện của vị tiền bối nào đó? Chúng ta mau thử tới đó xem!!

Phạm Thiên nghe vậy thì cũng trở nên hào hứng. Phạm Thiên đã muốn tầm bảo và tìm kiếm kỳ ngộ lâu lắm rồi nhưng trong những ngày gần đây hắn chẳng thấy được cái gì ngoài mấy cái hang động nhỏ xíu chẳng có thứ gì.

Lúc trước khi tìm tới hang động cất giấu Cửu Dương Chân Kinh Phạm Thiên đã sớm biết trong đó có thứ gì rồi nên trong lòng hắn thiếu đi sự hào hứng khi tầm bảo.

Cả đám đi theo Hồ Minh đi tới bên cạnh một vách núi treo leo dựng đứng sâu cả vạn mét.

- Ở chỗ kia kìa!!

Bọn họ nhìn theo vị trí Hồ Minh chỉ thì quả thật là thấy một khu vực rất kín đáo được che lấp bởi một tảng đá không giống như là tự nhiên hình thành mà giống do người tạo nên hơn.

Cả đám mừng rỡ và nhanh chóng tìm cách đi xuống.

Đám Hồ Lực lấy ra một cuộn dây thừng dài và buộc vào một tảng đá lớn sau đó thả xuống dưới. Bọn họ đều là người luyện võ nên chỉ cần một sợi dây như vậy là đủ rồi, không cần thêm biện pháp an toàn nào cả.

Lúc trước Phạm Thiên rơi từ trên phi chu xuống còn không chết thì cái vách núi này đã là gì.

Phạm Thiên là người thứ đi xuống bên dưới vách đá và ngay sau là Hồ Lực và Hồ Minh.

- Cẩn thận nhé, bên trong có thể có nguy hiểm đấy.

Hồ Lực cầm theo một cây đuốc tiến vào trong trước.

Bọn họ đi theo thứ tự thực lực từ cao xuống thấp nên Phạm Thiên đi thứ và Hồ Minh đi cuối cùng.

Thông qua một huyệt đạo vòng vèo bọn họ liền tiến vào trong một hang động rộng lớn được chiếu sáng bởi Dạ Minh Châu.

- Quả nhiên nơi đây là do người dựng lên.

Mạc Lâm bỗng hô lên:

- Nhìn này!! Nhiều linh thảo quá!!

Phạm Thiên nhìn sang thì liền thấy được ở phía bên phải hang động này là một khe suốt nhỏ và xung quanh có rất nhiều linh thảo mọc chi chít.

- Minh Tâm Thảo… Thiên Linh Hoa… nhiều quá, chúng ta giàu to rồi!!

Cả đám chạy tới bên cạnh đống linh thảo và cực kỳ mừng rỡ. Mặc dù có nhiều linh thảo họ không nhận ra nhưng xung quanh đều là linh thảo cấp cấp thậm chí còn có linh thảo cấp nên chắc chắn giá trị cũng không nhỏ.

Cả đám đứng nhìn nhau một lát sau đó Hồ Lực liền nói:

- Linh thảo ở đây nhiều như vậy thì chúng ta cũng không cần thiết phải tranh nhau. Như vậy chúng cứ chia đều mỗi người hai phần là công bằng nhất.

Mấy người Chu Vũ Bằng và Mạc Lâm liền đồng ý, Hồ Minh đương nhiên là nghe theo đại ca mình nên liền gật đầu. Lúc này Phạm Thiên bỗng lên tiếng:

- Hồ đại ca, tiểu đệ vốn chỉ là người ngoài nay hưởng khí vận của các vị thì đâu dám lấy nhiều. Như vậy đi, tiểu đệ chỉ lấy một phần còn Hồ Minh ca có công tìm ra nơi này lấy phần đi.

Hồ Lực thấy Phạm Thiên nói vậy thì giả bộ từ chối một lát sau đó liền gật đầu đồng ý. Sau đó vị Hồ đại ca này nhìn hắn với ánh mắt rất là thưởng thức.

- Tiểu tử ngươi đã chịu thiệt lấy phần ít rồi vậy thì ngươi hãy chọn lựa linh thảo trước đi. Chúng ta sẽ chọn sau.

Phạm Thiên nghe vậy thì cũng không khách khí mà bắt đầu lựa chọn linh thảo.

- ------☆☆☆☆-------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio