Tại những cấp độ đầu thì mỗi một cấp độ tăng lên chỉ số của tiểu Xích lại được gia tăng thêm điểm. Tới khi đạt tới cấp thì chỉ số của tiểu Xích đã là nhưng khi này muốn tiếp tục tăng cấp hắn phải để cho nó tiến hóa mới được.
Để tiến hóa lần đầu tiên tiểu Xích chỉ cần viên Linh Thú Đan tức là kim nguyên bảo.
Sau khi tiến hóa thành công chỉ số của tiểu Xích liền tăng lên tới điểm và sau đó mỗi cấp được gia tăng điểm. Đạt tới cấp chỉ số của tiểu Xích đã là điểm và khi này nó hệ thống yêu cầu phải tiếp tục để nó tiến hóa lần thứ mới có thể tiếp tục tăng cấp.
Lần tiến hóa thứ yêu cầu viên Linh Thú Đan cũng chính là kim nguyên bảo.
Mặc dù đắt đỏ nhưng sau khi tiến hóa chỉ số của tiểu Xích liền tăng lên tới điểm mà chỉ số tăng lên mỗi cấp biến thành điểm.
Bây giờ tiểu Xích đã tăng lên tới cấp thì chỉ số của nó đã là điểm không thua kém chỉ số của Phạm Thiên là bao đặc biệt là ngộ tính của nó còn vượt qua cả hắn rồi.
Phạm Thiên dù phải tốn kim nguyên bảo để tiến hóa tiểu Xích nhưng trong thời gian này săn bắt yêu thú hắn đã kiếm lại được kim nguyên bảo nên bây giờ hắn vẫn còn kim nguyên bảo cùng với điểm tích lũy vẫn chưa dùng tới.
Phạm Thiên cưỡi tiểu Xích tới một ngôi thành gọi là Ninh Thiết Thành thì liền thu hồi tiểu Xích vào trong không gian chiến sủng.
Bề ngoài của tiểu Xích quá mức thần tuấn, nếu như hắn cưỡi nói đi vào thành sẽ khó lòng tránh khỏi những ánh mắt để ý tới. Nơi này là Lạc Thiên hoàng triều, cường giả Võ Linh nhiều như chó, ngay cả Võ Vương cũng không hiếm thấy nên nếu như có kẻ muốn ra tay cướp đoạt tiểu Xích thì Phạm Thiên cũng không thể phản kháng nổi.
Mặc dù trong tay Phạm Thiên có lệnh bài của Chiến lão có thể giết chết bất kỳ tên Võ Linh nào dám ra tay với mình nhưng vấn đề là tấm lệnh bài đó chỉ dùng được duy nhất lần.
Sau khi kích hoạt tấm lệnh bài thì Phạm Thiên đã không còn thứ gì để phòng thân nữa và trở thành một con dê béo mặc sức kẻ khác làm thịt.
Phạm Thiên xuống ngựa đi bộ về phía cửa thành, sau khi nộp kim tệ phí vào thành thì Phạm Thiên liền tiến vào bên trong.
Tiến vào bên trong Phạm Thiên mới thấy được sự rộng lớn của tòa thành này, giao thương ở nơi này còn đông đúc gấp mấy lần Linh Phong Thành nữa.
Phạm Thiên sau đó liền có một nhận thức mới về sự phồn hoa của Lạc Thiên hoàng triều, dù chỉ là một tòa thành gần nơi biên cảnh mà còn lớn hơn cả vương đô của Linh Phong vương quốc.
Phạm Thiên đi dọc đường thì thấy đâu đâu cũng là sạp hàng bày bán linh thảo, linh thiết cùng với xác và nội đan yêu thú. Nơi này rất gần Hoàng Liên Sơn Mạch nên sở hữu nguồn tài nguyên cực kỳ phong phú.
Phạm Thiên cũng thử đi kiểm tra một vài sạp hàng để xem mình có gặp may không. Nhưng hiển nhiên là hắn không có được vận khí của nhân vật chính nên đi cả buổi mà chẳng tìm được báu vật nào lẫn trong đống hỗn độn cả.
- Đại ca, Hải Lam Hoa này bán thế nào?
Thấy Phạm Thiên chỉ vào một bông hoa màu xanh lam như ngọc thì chủ sạp liền vui vẻ đáp.
- Tiểu tử ngươi tinh mắt đấy, Hải Lam Hoa này ta hái được ở trong Hoàng Liên Sơn Mạch đảm bảo thuần chất thiên nhiên hiệu quả cực giai, ta nể mặt tiểu tử ngươi biết hàng chỉ lấy kim tệ thôi.
Phạm Thiên vừa nghe liền biết mình bị hét giá, đóa Hải Lam Hoa này cùng lắm chỉ có giá kim tệ là cùng.
- Hải Lam Hoa khi thành thục toàn thân bóng loáng như ngọc thạch toàn thân toát ra mùi vị của muối nên mới được gọi là Hải Lam Hoa. Đóa này của ngươi hoàn toàn chẳng có chút mùi gì rõ ràng là do ngươi hái lúc còn chưa thành thục làm gì có cái giá đó. kim tệ thì ta mua.
Chủ sạp vừa nghe thì liền hiểu Phạm Thiên có kiến thức nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói:
- Tiểu tử ngươi nói quá rồi, mặc dù đóa Hải Lam Hoa này chưa thành thục nhưng toàn thân đã toát ra lam sắc thì dược diệu tuyệt đối không kém. Thôi được rồi, bán rẻ cho ngươi kim tệ có mua không?
Phạm Thiên lại nói:
- Hải Lam Hoa có tác dụng điều hòa khi luyện chế Đề Thần Đan, nếu dược hiệu chỉ hơi kém một chút thôi cũng có thể khiến cho nổ lô. Ta trả kim tệ, không bán thì ta đi tìm nơi khác mua.
Thấy Phạm Thiên định bỏ đi thì chủ sạp liền nóng nảy:
- Thôi được rồi, thì . Ta bán cho ngươi.
Đóa Hải Lam Hoa này vị chủ sạp bày cả tháng rồi nhưng không có người mua cũng bởi vì lý do mà Phạm Thiên vừa nói. Nếu như Hải Lam Hoa thành thục thì bán kim tệ cũng sẽ có người mua nhưng chỉ thiếu một chút thôi thì giá trị sẽ rớt thảm hại.
Vị chủ sạp này lúc trước không biết điều này nên mới vội vàng hái về nhưng sau đó được một vị luyện đan sư cho biết thì mới hối hận nhưng vẫn đem bày bán để gỡ gạc chút đỉnh.
Phạm Thiên trả tiền rồi mang Hải Lam Hoa đi, đối với người khác thì đóa Hải Lam Hoa này gần như vô giá trị nhưng đối với hắn thì lại khác.
Phạm Thiên có Tinh Luyện Dược Phấn thì có thể giải quyết vấn đề thiếu hụt dược tính này của Hải Lam Hoa.
Phạm Thiên thử đi dạo khu chợ thêm một lúc nữa và mua thêm được một ít đồ linh tinh nữa thì mới đi tìm một khách điếm để ngủ qua đêm.
……
Sáng ngày hôm sau Phạm Thiên đi tới một cửa hàng bán đan dược khá lớn ở trung tâm Ninh Thiết Thành.
Một tên thiếu niên khoảng tuổi ăn mặc áo vải liền chạy tới chào hỏi Phạm Thiên:
- Vị công tử này không biết muốn mua bán đan dược hay linh thảo dược liệu?
Phạm Thiên đáp:
- Ta muốn bán ra một chút đan dược.
Tên thiếu niên nghe vậy thì liền dẫn Phạm Thiên tới trước quầy của một nữ nhân trẻ tuổi vẻ ngoài thanh tú.
- Xin hỏi vị công tử này ngươi muốn bán ra đan dược sao?
Phạm Thiên gật đầu và lấy ra một bình ngọc nói:
- Ta muốn bán loại đan dược này, nó có tên là Hổ Lực Đan có thể gia tăng lực đạo của võ giả trong một canh giờ sau khi phục dụng.
Nữ nhân trẻ tuổi nghe vậy thì liền mở bình ngọc ra và lấy một viên đan dược thử quan sát.
- Vị công tử này, đan dược của ngươi là Hoàng Cấp trung phẩm, xin cho phép tiểu nữ đi thử nghiệm công hiệu của nó một chút.
Nói xong nữ nhân trẻ tuổi tiến vào một căn phòng và khoảng năm phút sau liền quay trở ra.
- Vị công tử này, mười viên Hổ Lực Đan của ngươi được bản điếm định giá linh thạch một viên, tổng cộng là linh thạch. Không biết công tử muốn lấy linh thạch hay kim tệ?
- Linh thạch.
Nữ nhân trẻ tuổi gật đầu và giao cho Phạm Thiên một cái túi nhỏ chứa linh thạch. Phạm Thiên nhận lấy linh thạch và rời khỏi đó.
Lý do Phạm Thiên phải bán đan dược là bởi vì hiện giờ hắn không cưỡi Đạp Diệm Xích Long nữa thì chỉ còn cách thuê một phương tiện nào đó để đi tới Lạc Thiên Thành.
Phạm Thiên giờ đã là Đại Võ Sư mà lại phải đi xe ngựa thì vừa mất thân phận mà vừa chậm chạp.
Hắn bán đan dược lấy linh thạch là để đi thuê phi chu.
Tại các vương quốc phi chu chỉ dành cho những người có thân phận hiển hách nhưng tại Lạc Thiên hoàng triều chỉ cần có tiền là ai cũng có thể cưỡi phi chu được.
Đi tới một dịch trạm ở phía thành nam Phạm Thiên bỏ linh thạch để thuê phi chu đi tới Lạc Thiên Thành.
Đến gần trưa thì chiếc phi chu cuối cùng cũng đã có đủ hành khách và bắt đầu di chuyển.
Chiếc phi chu này to không kém gì phi chu của Chiến lão, và thêm vào đó bên trên phi chu còn có một vị Võ Vương cường giả tọa trấn để bảo vệ con thuyền nữa.
Mọi người nhìn thấy trên thuyền có Võ Vương cường giả tọa trấn thì liền cảm thấy hài lòng vì họ đã phải bỏ tới linh thạch để được lên thuyền nên đương nhiên là sẽ yêu cầu dịch vụ cao cấp rồi.
Phạm Thiên trong thấy trên phi chu có tới hơn người tức là chỉ riêng một chuyến đi này thôi chủ nhân phi chu khả năng cao là vị Võ Vương kia đã thu về được một vạn linh thạch tức một triệu kim tệ rồi.
Phạm Thiên hết sức hâm mộ vị Võ Vương này, chỉ cần ngồi một chỗ chẳng cần làm gì cũng thu về hơn một vạn linh thạch.
Chiếc phi chu một đường đi tới Lạc Thiên hoàng thành mà không gặp phải nguy hiểm gì. Có một vị Võ Vương tọa trấn thì ngay cả yêu thú còn phải né xa chứ đừng nói gì đến lũ thổ phỉ đạo tặc.
Chiếc phi chu hạ xuống một địa điểm dừng đỗ cách Lạc Thiên hoàng thành khoảng một dặm bởi vì bên trong hoàng thành không cho phép phi chu được tiến vào nếu không sẽ bị hộ thành đại trận tấn công.
Phạm Thiên vừa mới đi tới trước cửa thành thì lập tức đã bị choáng ngợp bởi bức tường thành cao vút được chế tạo từ Nham Thiết Thạch trông hết sức đồ sộ.
Bức tường thành này có lẽ phải cao tới cả trăm mét, bên trên còn có hàng ngàn chiếc tháp canh được Võ Linh tọa trấn nữa. Chưa kể đến hộ thành đại trận, nếu kẻ nào muốn vượt qua bức tường thành này thì quả là si tâm vọng tưởng.
- ------☆☆☆☆-------