Xạ Điêu Anh Hùng Truyện là bộ đầu tiên trong Xạ Điêu Tam Bộ Khúc của Kim Dung. Nhưng so với Thần Điêu Hiệp Lữ và Ỷ Thiên Đồ Long Ký thì bộ truyện này mặc dù là bộ đầu tiên nhưng lại ít nhận được sự chú ý từ mọi người.
Trong khi hai bộ sau liên tiếp được cải biên thành phim thì Xạ Điêu Anh Hùng Truyện lại chỉ được dựng thành phim vài lần.
Phạm Thiên chủ yếu biết về thế giới Kim Dung thông qua phim truyền hình vì thế nên hắn không nắm rõ cốt truyện của Xạ Điêu Anh Hùng Truyện bằng hai bộ sau.
Phạm Thiên chỉ nhớ duy nhất hai địa điểm quan trọng xuất hiện trong thế giới này là Trương Gia Khẩu nơi Quách Tĩnh gặp Hoàng Dung cùng với kinh đô của nhà Kim ở Biện Kinh (Biện Lương) nay là Khai Phong và gặp được Dương Khang.
Phạm Thiên ra khỏi khu rừng thì thấy được khói bếp truyền tới từ phương xa. Hắn dùng khinh công chạy tới đó và thấy được một ngôi làng nhỏ.
Thông qua người dân trong làng Phạm Thiên hỏi được đường đi tới Trương Gia Khẩu và nhanh chóng lên đường.
- “Đạp Diệm Xích Long, xuất chiến”
Tiểu Xích lập tức xuất hiện trước mặt và Phạm Thiên liền nhảy lên lưng ngựa.
- Đi nào!!
Tiểu Xích chân phi nước đại xông thẳng về hướng Trương Gia Khẩu. Hắn không biết Quách Tĩnh và Hoàng Dung đã gặp nhau chưa nên cần phải tăng tốc chạy tới đó.
Đạp Diệm Xích Long không phải ngựa thông thường mà là Long Mã. Nó không chỉ sở hữu tốc độ nhanh hơn ngựa thường nhiều lần mà còn có khả năng vượt qua những địa hình hiểm trở khiến cho tốc độ của hắn không bị giảm xuống khi gặp phải vật cản.
Tiểu Xích thậm chí còn có thể chạy dọc theo vách núi và cả trên mặt nước bất chấp mọi định luật vật lý.
Tại thế giới này tuyệt đối không có con ngựa nào có thể so sánh được với Đạp Diệp Xích Long.
Phạm Thiên cách Trương Gia Khẩu ngày càng gần và khi chỉ còn cách nơi đó hơn dặm thì Phạm Thiên liền gia giảm tốc độ lại.
- Phì!!!
Tiểu Xích dừng cước bộ thở phì một cái thì một ngọn Tam Muội Chân Hỏa liền phun ra từ mũi của nó.
Phạm Thiên nhảy xuống khỏi lưng tiểu Xích dự định đi bộ tới Trương Gia Khẩu. Tiểu Xích thật sự là quá nổi bật ở thế giới này, nếu người khác nhìn thấy thì chắc chắn sẽ cho rằng nó là yêu quái.
Tại thế giới này thì sinh vật kỳ quái nhất chính là con đại điêu trong mộ của Độc Cô Cầu Bại ngoài thành Tương Dương chỉ là hơi to một chút và sinh ra linh trí mà đã được coi là thần vật thì tiểu Xích toàn thân xích hồng bốn chân đạp diễm là cực kỳ kích thích thần kinh của kẻ khác.
Phạm Thiên không muốn mất thời gian với những kẻ nhàm chán tới gây chuyện nên định thu tiểu Xích lại vào trong không gian hệ thống.
- Ngươi cố gắng đợi thêm một thời gian nữa thì ta sẽ cho ngươi được thoải mái tung hoành.
Phạm Thiên vuốt ve cổ của Đạp Diệm Xích Long một chút và định thu hồi nó.
Nhưng đúng vào lúc này Phạm Thiên bỗng nghe được một tiếng động nhỏ từ cách đó không xa. Có kẻ đang rình mò ở phía xa, mặc dù kẻ đó có hành tung hết sức kín đáo nhưng vẫn không thể thoát được cảm giác của kẻ sở hữu tự nhiên võ hồn như hắn.
Thân hình Phạm Thiên bỗng nhiên lóe lên và biến thành một cái bóng dài lao về phía kẻ đang rình mò.
- Kẻ nào!!!
Phạm Thiên vận lên Hàng Long Thập Bát Chưởng và đánh bay gốc cây trước mắt và để lộ ra một tên tiểu khất cái đang hoảng sợ bò ra đất.
- Hả?
Phạm Thiên nhìn thấy tên tiểu khất cái thì theo bản năng sử dụng Phá Vọng Chi Nhãn và ngạc nhiên.
Hoàng Dung
Đẳng cấp:
Phạm Thiên không nghĩ mình lại may mắn đến vậy, gặp được nhân vật chính ngay trước khi tới được Trương Gia Khẩu.
Phạm Thiên sau đó liền đổi sang vẻ mặt hung ác và nói:
- Tên tiểu khất cái này vậy mà lại phát hiện ra chúng ta. Tiểu Xích, ngươi ăn thịt nó đi.
Phạm Thiên vừa dứt lời khiến cho tiểu Hoàng Dung sợ xanh mặt. Khi nãy nàng đang đi đường bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập thì liền chú ý tới.
Khi Hoàng Dung nhìn thấy tiểu Xích nàng đã không nhịn được kinh hãi mà phát ra âm thanh khiến cho Phạm Thiên phát hiện ra.
- A A A!!! Yêu quái đừng có ăn thịt ta!!!
Hoàng Dung bây giờ mới chỉ tuổi, dù cho nàng thông minh lanh lợi đến đâu thì cũng vẫn chỉ là một tiểu cô nương. Nghe thấy Phạm Thiên dọa sẽ để cho con yêu mã này ăn thịt mình thì nàng cực kỳ hoảng sợ.
- Ha ha ha!!!
Nhìn thấy Hoàng Dung bị dọa sợ đến mặt tái mét chân tay luống cuống thì Phạm Thiên không nhịn được mà cười lớn. Tiểu Xích sở hữu linh trí cực cao nên cũng phát ra tiếng cười theo.
Hoàng Dung thấy một người một ngựa đang cười thì trong lòng bỗng nhiên trở nên bình tĩnh lại một chút. Vừa rồi nàng chỉ là bị hình dạng của tiểu Xích dọa cho sợ hãi một chút thôi, bây giờ thấy nó cười như vậy thì Hoàng Dung lại cảm thấy nó không đáng sợ đến thế.
Phạm Thiên cười xong thì liền gõ đầu Hoàng Dung nói:
- Dọa ngươi chút thôi, tiểu Xích không thích ăn thịt đâu. Tiểu tử nhà ngươi lần sau đừng có mà đứng một bên rình mò người khác, đó là điều tối kỵ trong giang hồ đấy.
Hoàng Dung bị Phạm Thiên gõ đầu thì liền ôm đầu ngồi dưới đất. Nàng bị Phạm Thiên trêu chọc thì âm thầm bĩu môi nhưng ngay sau đó lại bị tiểu Xích hấp dẫn ánh mắt.
Đối với tiểu Xích Hoàng Dung lúc đầu là sợ hãi nhưng sau đó lại dần chuyển sang hiếu kỳ. Nàng có thể nói là tài trí thông minh, học rộng hiểu biết khá nhiều nhưng lại chưa bao giờ được nhìn thấy một con ngựa kỳ lạ như vậy.
Hoàng Dung hỏi:
- Vị đại ca này, con ngựa của ngươi trông quái dị quá liệu nó có phải là yêu quái không?
Phạm Thiên liền đáp:
- Nói yêu quái thì cũng không đúng nhưng không sai biệt lắm đâu.
Đạp Diệm Xích Long thân là yêu thú, mặc dù huyết mạch cao quý nhưng nói chung nó vẫn là yêu. Nhưng nói nó là yêu quái thì có vẻ hạ thấp Đạp Diệm Xích Long quá.
- Nó là một con Long Mã, tên là Đạp Diệm Xích Long ta vẫn hay gọi nó là tiểu Xích.
Hoàng Dung liền hiếu kỳ hỏi:
- Trên đời lại có loại sinh vật như vậy tồn tại ư? Không biết đại ca kiếm được con Long Mã này ở đâu vậy?
Phạm Thiên đáp:
- Tại thế giới này thì ngươi không thể tìm được con Long Mã nào đâu. Trừ khi tới thế giới khác…
Phạm Thiên nói nửa chừng rồi ngừng lại sau đó quay qua đặt tay lên người tiểu Xích.
- Ngươi hãy đi nghỉ đi.
Ngay lập tức tiểu Xích liền biến mất ngay trước mắt Hoàng Dung. Nếu không phải trên mặt đất vẫn còn vết chân ngựa cùng một ngọn lửa đang bốc cháy âm ỉ ở đó thì nàng còn cho rằng mình gặp phải ảo giác nữa kìa.
Hoàng Dung rất thông minh, nhưng càng thông minh thì lại càng suy nghĩ nhiều chuyện nên Phạm Thiên mới ăn nói lấp lửng khiến nàng nghĩ ngợi lung tung.
- Đại ca, chẳng lẽ ngươi là thần tiên từ tiên giới tới sao!?
Hoàng Dung há hốc mồm nói để lộ ra hàm răng trắng ngà đối lập hẳn với khuôn mặt bị bôi tro nhem nhuốc của nàng.
- Không kém bao nhiêu đâu.
Thiên Thế đại lục quả thật không phải tiên giới nhưng nơi đó lại tồn tại những vị đại năng có năng lực cực kỳ kinh khủng. Nếu như so sánh với hai chữ thần tiên ở thế giới này là để chỉ những người tu đạo có những tài phép làm được những chuyện mà người thường không làm được thì võ giả của Thiên Thế đại lục thừa đủ tiêu chuẩn để được gọi là thần tiên.
Mặc dù tập trung vào võ lực nhưng cảnh giới càng cao khả năng của võ giả càng được mở rộng ra khiến cho những việc như hô phong hoán vũ, di sơn đào hải cũng không phải không thể.
Nói xong để tăng phần thuyết phục Hoàng Dung thì Phạm Thiên liền “biến ra” một cái ghế cùng một cái bàn đặt ngay trên đất. Phạm Thiên giả bộ vung tay lên và ngay lập tức chiếc bàn liền trở nên đầy ắp thức ăn.
Phạm Thiên quay sang và nói với Hoàng Dung:
- Ngươi có muốn tới dùng bữa cùng ta không?
Nói xong Phạm Thiên lại vung tay lên và một chiếc ghế nữa xuất hiện ở đối diện.
Hoàng Dung bị Phạm Thiên dẫn dụ thì nhanh chân ngồi vào chiếc ghế và nhìn mấy món ăn kỳ lạ mà mình mới thấy lần đầu này.
Hiện giờ thân gia của Phạm Thiên đã cực kỳ giàu có nên hắn không ngại vung tiền mua quyển sách công thức món ăn cấp cùng quyển sách công thức món ăn cấp với đủ loại món ăn.
Món ăn cấp thì Phạm Thiên sử dụng mỗi ngày một lần để nhận được buff duy trì còn món ăn cấp thì thường dùng để thưởng thức thôi.
Nhưng lần này để dụ dỗ Hoàng Dung Phạm Thiên đã sử dụng toàn bộ món ăn cấp ba có cho thêm gia vị ngon bày ra trước mắt nàng.
- Đây đều là món ăn do ta tự tay chế tạo, cho dù là tại thượng giới cũng không có nhiều kẻ có vinh dự được ăn chúng đâu.
Hoàng Dung mang theo sự tò mò lẫn nghi ngờ dùng đũa gắp lấy một miếng Ravioli và đưa lên miệng cắn thử. Ngay lập tức nàng đã bị vị béo ngậy từ miếng pho mát được gia tăng bởi gia tăng bởi Gia Vị Ngon khiến cho không nói nên lời.
Chưa dừng ở đó Hoàng Dung còn cảm thấy sau khi mình nuốt vào miếng bánh kỳ lạ này thì nội lực trong cơ thể nàng bắt đầu tăng lên rất nhiều.
Hiệu quả buff của món ăn cấp là rất lớn, mặc dù đối với Phạm Thiên cũng là một sự gia tăng đáng kể chứ đừng nói gì tới một người mới chỉ ngang ngửa đẳng cấp Võ Sĩ như Hoàng Dung.
Nhận thấy nội lực của mình gần như đã gia tăng gấp đôi thì Hoàng Dung đã hoàn toàn tin tưởng rằng Phạm Thiên là thần tiên và những món ăn trước mặt mình đây đều là tiên lương cả.