Vừa mới vào phòng, Tề Viễn đã bị sàn nhà màu xanh nhạt thu hút ánh mắt.
Anh hất ít nước lên sàn nhà, có vài giọt nước tự do chảy đi, có giọt lại bị ngăn lại.
Thế là rất nhanh, Tề Viễn đã phát hiện, trên sàn nhà có khe hở.
Dọc theo khe hở của sàn nhà, Tề Viễn trông thấy tủ sắt được khảm vào trong đó.
Anh lấy chìa khóa màu vàng ra mở ổ khóa, chìa khóa màu lục nhanh chóng xuất hiện trước mắt.
"Còn hai bước nữa".
Tề Viễn nhét chìa khóa nhét vào túi, nhỏ giọng tự nói: "Đến phòng màu lam tìm chìa màu lam, sau đó sang phòng màu chàm tìm đủ bốn chiếc chìa khóa, tiêu hủy chúng đi.
Thế thì trò chơi sẽ kết thúc".
Vì sao Tề Viễn lại chọn hủy chìa khóa màu chàm mà không phải bốn chìa khóa màu cam? Thực ra đó cũng là một tính toán.
Đúng là nếu hủy hết bốn chiếc chìa khóa thì sẽ ngăn được phạm nhân bỏ trốn.
Nhưng bốn căn phòng ở bốn nơi khác nhau, đi qua đi lại rất tốn thời gian.
Bên cạnh đó muốn tìm được chìa khóa cũng phải tìm kiếm trong phòng một lúc, chắc chắn không thể kịp!
Một khi không thể hủy hết tất cả các chìa khóa, bị phạm nhân tìm được một cái, thì những việc anh làm đúng chỉ là không công – các phạm nhân có thể hợp tác với nhau, cho đến khi có được bốn chiếc chìa khóa màu chàm.
Nếu bốn người cùng hợp tác thì hiệu suất tìm kiếm sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Mấy giai đoạn đầu không cần phải đi tất cả các phòng, bởi vì họ chỉ cần một chiếc chìa khóa.
Cho đến tận khi phải tìm ra bốn chiếc chìa khóa màu chàm.
Cho dù kết thúc trò chơi này là nhiệm vụ của cá nhân, khả năng những người chơi khác hợp tác rất thấp, nhưng vẫn không thể không phòng.
Cho nên Tề Viễn không định ngừng lại, lấy ra chìa khóa màu làm, nhanh chóng bỏ những người kia ở lại phía sau, để chính mình có đủ thời gian chiến thắng.
Chỉ dưới tình huống như vậy, anh mới có đủ thời gian hủy hết bốn chiếc chìa khóa màu chàm.
Vượt phòng giam đơn có vẻ rất thuận lợi, nhưng những phạm nhân vẫn sầu khổ không thôi.
Lâm Đông Dương ngồi xổm ở một góc, lộ vẻ mặt suy sụp: "Chìa khóa màu đỏ, ổ khóa màu tím, rõ ràng là màu cầu vồng mà.
Đáng tiếc, mình ra chậm hơn người khác, màu cam mặt trời bị số đoạt rồi, màu cam khác cũng bị số chiếm mất".
"Hẳn là vẫn còn căn phòng khác có chìa khóa màu cam, nhưng mình không thể tìm từng nơi được! Phải tìm đến lúc nào bây giờ?"
"Nếu số cũng không chịu hợp tác..." Lâm Đông Dương dừng một chút, sau đó cam chịu: "Thì mình bỏ trò chơi này vậy".
Bắt đầu muộn hơn người khác, những bước hành động tiếp theo cũng bị ảnh hưởng.
Hiện giờ anh ta đã bị những người chơi khác vượt mặt không thể muốn làm gì thì làm nữa.
Giờ phút này, Quốc Đống cũng đang bực bội không thôi.
Hắn đi tới, mặt lạnh ngồi bên Lâm Đông Dương, không nói một lời, nhìn sang vách tường bên cạnh.
"Anh làm gì thế?" Bởi vì số số đều đã bị giam nên Lâm Đông Dương cũng không sợ gián điệp cho lắm nữa.
Dù sao việc hiện giờ anh ta đang làm cũng chỉ là ngồi trong góc suy ngẫm về cuộc đời, có bị kéo về phòng giam cũng không khác là mấy.
Vẻ mặt Quốc Đống tang thương, "Ra khỏi phòng giam thôi đã tiêu hao hết tế bào não của tôi rồi...!Tôi cảm thấy, mình có lẽ không thích hợp với trò chơi này".
Lâm Đông Dương, "..."
Anh nói có lẽ anh không thích hợp với trò chơi này không đúng đâu, anh không hề hợp với nó một chút nào thì đúng hơn đấy!
"Anh có thể nói với tôi, trò chơi này rốt cuộc chơi thế nào không?" Quốc Đống giống như một đứa trẻ gần hai trăm cân tủi thân.
"Chìa khóa màu đỏ mở khóa màu cam, sau đó dùng chìa khóa màu cam mở khóa màu vàng...!đến khi tìm được chìa khóa màu chàm để mở ổ khóa màu tím ngoài cửa lớn.
Đây đúng là trình tự màu sắc của cầu vồng".
Vất vả lắm mới tìm được chú cá mè cùng lứa, Lâm Đông Dương nói thẳng luôn.
Quốc Đống nhìn sang anh ta: "Anh biết quy luật rồi sao không đi tìm?"
Nhắc đến chuyện này, Lâm Đông Dương liền không nhịn được than thở: "Tôi không may mắn, đến đâu cũng bị người ta đoạt chìa khóa rồi.
Cho dù tôi biết quy tắc cũng vô dụng, vì tôi không có chìa khóa".
"Chắc chắc không chỉ có hai gian phòng màu cam".
Quốc Đống nhắc nhở.
Đương nhiên, chuyện này Lâm Đông Dương cũng biết.
"Đương nhiên là không chỉ có hai gian.
Nhưng tôi không đoán ra được căn phòng nào khác nữa".
Lâm Đông Dương rất tuyệt vọng, "Nhiều phòng như vậy, chìa khóa lại bị giấu đi, tôi không thể tìm từng gian một được".
"Chỉ có cách hợp tác cùng người khác, mượn chìa khóa của họ.
Thế nhưng trò chơi lần này là trò chơi cá nhân, một chìa khóa chỉ có thể cho một người ra ngoài, cho nên người ta chưa chắc muốn hợp tác với mình".
Quốc Đống hỏi, "Nếu dùng vũ lực ép họ thì sao?"
Lâm Đông Dương ngạc nhiên nhìn người bên cạnh.
Quốc Đống buông tay, "Tôi giỏi đánh nhau, không giỏi dùng đầu óc".
"Đi nào".
Nghĩ nghĩ, Lâm Đông Dương đứng dậy: "Dù có thế nào cũng phải thử một lần.
Kết quả thế nào cũng hơn ngồi mốc ở đây".
Quốc Đống cảm thấy có lý, đi theo anh ta.
Trong một căn phòng màu vàng quả hạnh, số (Lâm Đông Dương), số (Quốc Đống), số (Lâm Hi), số gặp mặt.
Vừa trông thấy số , lòng Lâm Đông Dương đã hơi bồn chồn.
Thực sự thì việc cô nàng bị bắt quá kỳ lạ.
Cho dù anh ta không làm gì thật nhưng trong mắt người khác, chuyện này không phải như vậy.
Lâm Hi quét mắt qua đám người, gật đầu: "Đúng lúc quá, tôi có vài lời muốn nói với mọi người".
Lâm Đông Dương, Quốc Đống nhìn nhau, trong lòng cũng có nghi ngờ.
"Theo tôi phân tích, trong nhóm người chơi chúng ta có gián điệp".
Lâm Hi bình tĩnh nói.
Lâm Đông Dương vô thức lùi ra bên ngoài một bước, anh ta rất lo mình bị coi là thành phần đối địch phải xa lánh.
"Không chắc đã là cậu".
Lâm Hi ngăn anh ta lại: "Sau khi số bị bắt, tôi đến hiện trường quan sát, phát hiện cô ấy bị bắt là do dựa lưng lên tường".
"Dựa lưng lên tường thì sao?" Quốc Đống không hiểu.
"Có bẫy.
Trên tường dính đầy nước, nếu dựa lưng vào bảng tên sẽ bị ướt".
Lâm Hi giải thích.
Lâm Đông Dương bỗng nhiên nhớ tới quy tắc ban đầu trò chơi giới thiệu, nhưng vẫn không hiểu lắm: "Chuyện này đâu có chứng minh được trong chúng ta có gián điệp?"
"Có." Lâm Hi bình tĩnh nói.
"Phòng màu vàng có bốn căn: vàng chanh, vàng quả hạnh, vàng nhạt, màu anh thảo.
những căn phòng khác chắc chắn cũng có bốn phòng, nhưng tôi không nhận ra được hết."
"Vì sao có năm người chơi mà lại chỉ có bốn phòng? Bởi vì có một người là gián điệp, nhiệm vụ là ngăn những người chơi khác lại, bản thân người đó không cần phải thoát khỏi chỗ này".
Lâm Đông Dương đầu óc mông lung.
Hoa anh thảo cũng tính là màu vàng, sao mà anh ta đoán ra được? Chỉ nhìn tên thôi cũng thấy chẳng liên quan rồi.
"Tề Viễn đâu rồi?" Quốc Đống đột nhiên hỏi.
Vừa nhắc tới gián điệp, ngay lập tức hắn ta nhớ đến Tề Viễn.
"Không thấy".
"Không biết".
Số một mình một câu hỏi: "Tề Viễn là ai?" Cô nàng mờ mịt, không giống giả vờ.
Quốc Đống đau thương nói cho cô nàng: "Một kẻ cầm thú".
Lâm Hi nói: "Người chơi biết bật hack".
Lâm Đông Dương nghiêm mặt nói: "Kẻ này có lẽ chính là gián điệp chúng ta cần tìm".
"Chắc chắn thế sao? Tôi lại cảm thấy, gián điệp ở trong nhóm mấy người, đang thừa cơ đục nước béo cò đấy".
Tề Viễn mới lấy được chìa khóa màu lam trong căn phòng màu lam, đi ngang qua chỗ này, tinh thần thoải mái, sảng khoái bình tĩnh.
Anh đi từ xa tới, lời nói hờ hững chẳng thèm quan tâm đến mấy lời của họ.
Lâm Đông Dương không phục, "Anh có thể chứng minh mình không phải gián điệp không?"
Ai ngờ Tề Viễn nhìn anh ta, bình tĩnh trả lời: "Sao tôi phải chứng minh? Trò chơi này là trò chơi cá nhân, một mình tôi đi tìm, tìm được chìa khóa rồi thì mình tôi thoát khỏi, quản các người tin hay không làm gì?"
Lâm Đông Dương, "..."
Tên này lại bắt đầu đánh trống lảng! Đáng ghét!
Thật sự không phải anh ta sao? Ánh mắt Lâm Hi hơi động đậy, mở miệng: "Nếu anh không phải gián điệp thì hợp tác với chúng tôi đi! Mọi người cùng nhau thoát khỏi đây".
Cho dù Tề Viễn có phải gián điệp hay không thì Lâm Hi cũng muốn anh giao chìa khóa trong tay ra.
Cứ thế, tiến độ của Tề Viễn chính là tiến độ của tất cả mọi người.
Bọn họ có thể mượn chìa khóa của Tề Viễn đến căn phòng kế tiếp.
Nhưng Tề Viễn sao có thể mắc mưu, anh từ chối thẳng không hề nể mặt: "Tôi đang rất thuận lợi, sao lại phải ôm lấy phiền phức làm gì? Ai biết được lúc nào mấy người đâm cho tôi một cái chứ? Không đáng".
"Chắc chắn mày là gián điệp".
Quốc Đống thế nào cũng cảm thấy Tề Viễn đáng nghi.
Ngược lại số lại nói lý lẽ: "Thực ra tôi cũng không muốn đi cùng cả đám người.
Lúc tôi đi một mình thì chuyện gì cũng ổn, nhưng mới gặp một người chơi khác cái là bị bắt vào nhà giam ngay".
Lâm Đông Dương cảm thấy, lời này không khác gì chỉ thẳng vào mặt anh ta.
Giằng co một hồi, Tề Viễn cười nhạt: "Tôi không có thời gian để lãng phí cùng mấy người đâu.
Tôi đã tìm được chìa khóa màu lục, sẽ sớm tìm ra chìa khóa màu lam, thậm chí màu chàm thôi.
Kệ mấy người nghĩ thế nào, tôi chỉ quan tâm lúc nào mình có thể ra ngoài".
Vì tránh bị chú ý, anh không nhắc đến chuyện mình đã tìm được chìa khóa màu lam.
Vừa dứt lời, trần nhà trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một cái vòi nước, phun dung dịch đặc biệt ra bốn phía.
Lâm Đông Dương bỗng nhiên nhớ tới vòi nước xoay tròn trên bãi cỏ nhà mình.
Nhưng anh ta không còn thời gian suy nghĩ chuyện khác, bởi vì anh ta đã bị bắt vào ngục tiếp rồi!
Loa thông báo không ngừng vang lên thông báo: "Người chơi số bị bắt giam! Người chơi số bị bắt giam! Người chơi số bị bắt giam! Người chơi số bị bắt giam!".
Trừ Quốc Đống đứng xa, đồng thời liên quan đến vấn đề góc độ nên không bị dung dịch phun trúng, tất cả những người chơi khác đều đã bị nhốt lại vào phòng giam.
Trong đầu Lâm Hi hiện lên suy nghĩ: "Tề Viễn vừa nói sắp thoát khỏi tòa nhà này một cái thì dung dịch đặc biệt liền phun ra luôn.
Rất giống bị kẻ khác nhằm vào".
"Tất cả mọi người bị bắt, chỉ có số may mắn thoát khỏi, đúng là kỳ lạ.
Chả lẽ anh ta biết trần nhà sẽ có dung dịch phun xuống nên đã chuẩn bị tránh sao?"
"Nghĩ kĩ một chút, sao hệ thống có thể tìm một kẻ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển vào làm phạm nhân nơi này được? Ngược lại, gián điệp mới là kẻ cần có sức mạnh nhất".
Càng nghĩ, Lâm Hi càng là cảm thấy số đáng nghi.
Trong phòng giam đơn, Tề Viễn mỉm cười nhìn hai tấm thẻ cạm bẫy mới xuất hiện trong túi.
(có bốn người đã bị bắt bao gồm cả Tề Viễn)
Đồng thời bên tay vang lên âm thanh chỉ một mình Tề Viễn nghe thấy: "Triple Kill! Chúc mừng người chơi số đã hoàn thành thành tựu!"..