“Sao em còn chưa bước vào?”
Thời đại học, Mai Nhiễm từng đi theo tổ chữa bệnh tình nguyện đến một vùng núi nọ ở Tây Lương. Hoàn cảnh khi ấy gian khổ, đoàn người sống trong nhà đồng hương. Họ ăn cháo ngô, ngủ ở tầng hầm ẩm ướt. Mấy cô gái chen chúc nhau trên một tấm ván gỗ gọi là giường thì hơi quá, trên đầu chính là chuồng bò. Từ bên trên truyền đến trâu đực ở thời kỳ động dụ, mỗi đêm nó nôn nóng đi tới đi lui trên đầu nhiều lần, thường xuyên rống lên tiếng “ừm bò, ừm bò”……
Tuy rằng cô xuất thân từ nhà họ Mai, nhưng Mai Nhiễm không lớn lên trong sự nuông chiều. Cô rõ ràng cảm thấy, người đàn ông này không nên xuất hiện ở mấy chỗ như thế này.
“Em thích giường nào?” Người đàn ông dưới đèn im lặng nhìn cô, vẻ mặt không có nửa phần nóng nảy.
Mai Nhiễm chọn chiếc giường cạnh cửa sổ, thuận tay đặt hành lý trên cái ghế bên cạnh, sau đó ngồi xuống mép giường.
Gió vỗ nhẹ vào cửa sổ, tiếng mưa rơi xen lẫn tiếng ô tô chói tai. Quầy thịt nướng dưới lầu với ngọn đèn vàng mở ảo, có người khách lấy chiếc đũa gõ “đinh đang đinh đang” vào chén trà thúc giục, “Ông chủ nhanh lên đi! Tôi lén chuồn ra, ăn xong còn phải trở về bắt đầu làm việc!”
Mai Nhiễm không nghe thấy tiếng ông chủ kia trả lời, bởi vì lúc này toàn bộ sự chú ý của cô bị một người khác trong phòng hấp dẫn. Cô ngẩn người, hỏi, “A, anh vừa nói cái gì?”
Phó Thì Cẩn nhìn cô, đôi môi mỏng dần dần buông ra, hóa thành một ý cười khẽ, “Em muốn đi tắm trước?”
“À, vâng!” Mai Nhiễm vội vàng lấy đồ ngủ trong túi.
Đèn trong phòng tắm đã cũ, ánh sáng vàng sẫm không ngừng rung động giống như ông lão. Sáng và tối không ngừng chuyển đổi, hơi nước lượn lờ bay lên tạo thành lớp sương mù.
Mai Nhiễm tắm gần nửa tiếng rồi mới ra ngoài. Cô mặc váy ngủ dài, màu xanh da trời có hoa nhí màu trắng, cặp chân trắng muốt giống như phát sáng, loẹt quẹt lê đôi dép lê cỡ lớn đi ra. Người đàn ông ngồi ở bên giường nghe thấy tiếng động nhìn sang, “Tắm xong rồi?”
Xấu hổ vì ở trong cùng một căn phòng chật hẹp, vẻ e lệ trên gương mặt cô đỏ ửng giống như đã được hấp thụ đủ nước nên càng thể hiện rõ nét, Mai Nhiễm “ừm” một tiếng, ánh mắt trong trẻo, “Áp lực nước không đều lắm, anh mau đi tắm đi.”
Cô ngồi cạnh giường lau tóc, nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước, trong đầu không chịu khống chế hiện lên hình ảnh ba chấm:
Thân mình cao ráo, chân thon dài, vùng bụng rắn chắc…… Mai Nhiễm không dám nghĩ tiếp. Cô biết anh chàng này có dáng người rất đẹp, cho nên hình ảnh kia có vẻ vô cùng rõ ràng, cô gần như có chút không thở nổi.
Cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ bay tới làm cho tâm tình Mai Nhiễm rối loạn như nhập ma dần bình tĩnh trở lại. Cô vừa thổi khô tóc, cửa phòng tắm đột nhiên “dát” một tiếng. Ánh sáng hắt ra, trái tim cô đập nhanh dường như bị gảy mấy cái. Cô nhanh chóng ngồi thẳng lưng, giấu đầu hở đuôi nhìn về sàn nhà dưới chân.
Vì sao cô hồi hộp đến vậy?
Vì sao không thể nhìn nhận về anh như một người đàn ông bình thường?
Bởi vì…… Anh là Phó Thì Cẩn, đối với cô mà nói, anh vĩnh viễn không có khả năng chỉ là một người bình thường.
“Em muốn xem TV một lúc không?”
“Không cần, “ Mai Nhiễm lắc đầu, “Ngày mai chúng ta cần đi sớm.”
“Chúng ta tắt đèn ngủ?”
“…… Được.”
Hả? Không phải nói tắt đèn à, sao còn không có động tĩnh? Mai Nhiễm trừng mắt nhìn, nghe thấy anh cười khẽ một tiếng, “Công tắc bên phía em.”
Cô đỏ mặt đi tắt đèn.
Trong phòng tối đi, thị giác đóng cửa cổ vũ cho thính giác. Mai Nhiễm nằm trên giường, có lẽ nguyên nhân nằm ở không quen mặc nội y lúc ngủ. Cô nhẹ nhàng trở mình, ván giường bỗng nhiên kêu cọt kẹt, cô lập tức ngừng thở.
Người đàn ông nằm nghiêng, quay mặt về phía cô, đắp một cái chăn mỏng ngang hong, hô hấp đều đều bằng phẳng, không biết đã ngủ hay chưa.
Mai Nhiễm nhắm mắt lại lần nữa, nằm không nhúc nhích, có điều hình như tiếng cọt kẹt càng lúc càng nhiều, mơ hồ còn kèm theo tiếng thở dốc dồn dập……
“Em cắn môi làm gì?”
“Em kêu to lên, thả lỏng mà kêu đi ra, “ Tiếp theo lại truyền giọng cười “hắc hắc hắc” làm người ta sờn da gà, “Nói cho anh trai……”
Đêm thất tịch lãng mạn, đôi nam nữ trẻ tuổi buông thả trắng trợn, dùng bóng tối dày đặc làm tấm màn che, lại không che giấu hết tiếng khàn khàn thỏa thích.
Mai Nhiễm che lỗ tai, không ngờ bên dưới lại kêu cọt kẹt, hai má của cô sắp thiêu cháy. Đến cùng là phòng ở khách sạn này cách âm không tốt đến mức nào vậy?
Cô nhớ lại lúc ra ngoài mượn sạc điện thoại, em gái đáng yêu ở quầy lễ tân nhiệt tình lôi kéo cô nói, “Thật ra thì, căn phòng này có thể dùng như phòng có một giường lớn. Chị chỉ cần bỏ cái bàn nhỏ ở đầu giường đi, ghép hai cái giường lại với nhau……”
“Chẳng qua, bạn trai chị cao như vậy, chắc chắn là xx rất tốt. Chị nhớ lúc đó kêu nhỏ thôi, ở chỗ này của bọn em, cách âm không tốt lắm……”
“Còn có nè, ông chủ và bà chủ đã ra ngoài hưởng thụ đêm thất tịch, “ Em gái nhỏ cười mập mờ với cô, lấy ra một hộp dưới quầy, “Thứ để trong phòng là loại rẻ tiền, chỗ em có hàng tốt, Okamoto (nhãn hiệu bao cao su) bạc siêu mỏng, nể tình chị gái đây xinh đẹp nhường này, em chiết khấu cho chị tám phần, thế nào?”
Cô gần như chạy trối chết.
Đột nhiên truyền đến một tiếng “RẦM” cực lớn từ sát vách, Mai Nhiễm hoảng sợ, sau đó nghe thấy tiếng chửi hùng hổ, “Mẹ nó! Đây là giường kiểu gì thế, làm bằng bã đậu hả? Ông đây chưa động hai cái đã sụp……”
Sau đó lại nghe đến giọng nữ, cô nói bằng tiếng Việt, “Tên quỷ đáng ghét nhà anh mau cút xuống, đè người ta đau đã chết!”
Mai Nhiễm không nhịn được cười khẽ một tiếng.
“Em không ngủ được?” Một giọng nói trầm thấp nối gót theo tiếng cười của cô vang lên.
Mai Nhiễm như bị người bắt tại trận, tim đập như nổi trống, “Không…… A, tôi ngủ đây.”
Hóa ra ban nãy anh chưa ngủ ư? Hay là nói, anh bị tiếng động sát vách đánh thức?
Mặc kệ là loại nào, trong lòng Mai Nhiễm cực kì chắc chắn. Nhất định là anh đã nghe thấy tiếng cười của mình, cô nhẹ nhàng hít một hơi, một lần nữa nhắm mắt, cơn buồn ngủ ập đến.
Gió lạnh khuấy động giấc mơ, Mai Nhiễm ngủ không quá sâu, bỗng nhiên cảm giác bóng người từ từ lại gần mình. Trong không khí vừa tối vừa im lặng, vừa tối lại tĩnh không khí hạ, kia cổ cảm giác áp bách càng ngày càng mạnh, cô nhắm chặt hai mắt, lông mi càng không ngừng rung động.
Trong lòng cô càng hoảng hốt càng tưởng tượng lung tung:
Sẽ, sẽ không là anh không muốn làm “chính nhân quân tử” chứ?
“Nhiễm Nhiễm.” Đỉnh đầu truyền tới giọng nói người đàn ông, hiếm khi vô cùng dịu dàng.
“Sao…… Làm sao vậy?” Mai Nhiễm vội vàng bật đèn ở đầu giường.
Dưới ánh đèn, mái tóc anh hơi loạn, dán sát trên trán. Anh nhăn mặt, âm thanh hơi khàn khàn, “Hình như tôi phát sốt.”
Hả, bị sốt?
Mai Nhiễm trực tiếp lấy tay sờ trán anh, quả nhiên chạm vào cực kì nóng, cô vội vàng nhảy từ trên giường xuống, “Anh nằm xuống trước đã.”
Cô không thèm để ý đến việc đi dép, chạy vội vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau cô cầm một cái khăn ướt đi ra, nhẹ nhàng đắp lên trán anh, “Có thể là do cơn mưa ban nãy, đầu anh có đau không?”
Phó Thì Cẩn lắc đầu, trông thấy trong đôi mắt màu đen xinh đẹp của cô tràn ngập nỗi lo lắng, anh cười nhẹ một tiếng, “Tôi không sao, em đừng quá lo.”
“Không được, tôi phải ra ngoài xem có thuốc hạ sốt hay không.”
Chỉ chốc lát sau, Mai Nhiễm quay lại, thay cho anh khăn ướt mới, thuận tiện đun một ấm nước sôi. Cô mặc áo khoác, rút điện thoại còn đang sạc ra, “Tôi đi ra ngoài một lúc, sẽ về rất nhanh.”
Một bàn tay rộng lớn ấm áp cầm nhẹ vào cổ tay cô, “Quá muộn, em đừng đi.”
“Hiệu thuốc ở ngay đối diện, “ Mai Nhiễm nhét tay anh vào chăn một lần nữa, “Rất gần, phút tôi sẽ về.”
“Tôi đi cùng em.”
“Tôi là bác sĩ điều trị của anh, tất cả đều phải nghe tôi, được không?”
Cuối cùng Phó Thì Cẩn buông tay, “Chú ý an toàn.”
Lúc này, anh đau đầu như muốn nứt ra, cả người giống như nằm trong lò nướng. Vùng tóc trên mái anh bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, trong lúc mê man, anh chỉ nghe một tiếng đóng cửa, cả người chìm trong bóng tối.
Mai Nhiễm đi đến quầy lễ tân. Em gái kia đang chống cằm gật gà gật gưỡng, đầu gật lên gật xuống. Ánh sáng phản chiếu từ máy tính trước mặt khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bất thường, dưới mắt là quầng thâm xanh đen nhìn thấy mà ghê người.
Ban nãy cô từng nghe em gái than thở. Bởi vì bằng cấp không cao nên em ấy không thể tìm được việc, đành làm tạm thời ở đây, một ngày mười hai tiếng, có khi cần liên tục làm ca đêm hai ngày, một tháng qua cô chưa từng có một giấc ngủ ngon.
Mai Nhiễm thả nhẹ bước chân chậm rãi đi ra ngoài.
Màn đêm sau cơn mưa thật yên tĩnh, không khí mát mẻ. Cô nhanh chóng tìm được hiệu thuốc mở cửa giờ kia. Thời điểm tính tiền bà chủ còn buồn ngủ, ngáp mấy cái liền, liên tục in biên lai nhầm hai lần, trì hoãn thời gian mất mấy phút.
Chạy, bước chân Mai Nhiễm có phần vội vàng, không để ý dưới chân, trực tiếp đạp hụt bậc thang cuối cùng, thuốc và di động trong tay cùng ném đi.
Cô vịn lan can từ dưới đất đứng lên. Đang định xoay người lại nhặt thuốc, lúc này có một chiếc xe tải cỡ lớn lao tới, gió thổi ào ào làm tóc cô bay tán loạn.
Xe tải chạy thẳng một đường, để lại sau đuôi từng cột khói đen sì. Mai Nhiễm che mũi đi nhặt túi thuốc, sau đó lật lật trong xác của cái di động nằm trên mặt đường, cuối cùng nhặt về cái sim và thẻ nhớ.
Theo gió mà đến là tiếng cười đùa vui vẻ cách đó không xa, chắc hẳn là đám công nhân vừa xong ca tối ở nhà xưởng gần đó. Cô không dám trì hoãn thêm, chạy chậm về tới khách sạn Phong Lâm Vãn.
Người đàn ông trên giường nghe thấy tiếng động, cố hết sức mở mắt, thấy là cô, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Em đã về.”
Mai Nhiễm ngồi xuống mép giường, lấy khăn đi để kiểm tra độ ấm trán anh. Thấy vẫn cao không hạ, mày cô nhíu lại.
Lo lắng đến bệnh tình của anh không thích hợp dùng thuốc tây, cho nên vừa nãy Mai Nhiễm toàn mua thuốc Đông y ôn hòa. Cô rót một cốc nước ấm, từ từ thả vào Cúc La Mã, hoa Bồ Đề và cỏ xạ hương.
Cúc La Mã có vị đắng mùi thơm ngọt, giúp thư giãn cơn đau đầu, đau nửa đầu; hoa Bồ Đề vị ngọt ôn hòa, đẩy mạnh việc đổ mồ hôi, giảm bớt triệu chứng sốt, cảm cúm; cỏ xạ hương vị cay tính ấm nồng, kháng khuẩn giảm nhiệt.
Mai Nhiễm lại dùng khăn ướt chấm vào cồn vừa mua, cởi bỏ áo ngủ của anh, nhẹ nhàng lau cổ, ngực và tay chân cho anh. Nghĩ tới điều gì, giống như bị độ ấm ở đầu ngón tay lây bệnh, cả người cô cũng thấy nhiệt.
Phương pháp dùng cồn lau giúp bệnh nhân hạ sốt, trọng điểm chú ý đến những bộ phận có nhiệt cao trên cơ thể, như nách và háng…
Việc này trước kia có y tá giúp đỡ làm hộ, nhưng trước mắt, Mai Nhiễm nhẹ nhàng cắn môi dưới. Nhìn gương mặt như tượng tạc dưới ánh đèn, cô nhỏ giọng tự nói với mình, “Mai Nhiễm, không sao, cứ coi anh như bệnh nhân, là bệnh nhân của mày mà thôi.”
Đút cho anh trà uống, cả người Mai Nhiễm cũng đổ mồ hôi. Cô ngồi yên lặng ở bên cạnh giường, giúp anh vén phần tóc ẩm ướt lên, để lộ cái trán.
Hình dáng trọn vẹn gương mặt của người đàn ông hiện ra ở trước mặt cô.
Đôi mắt sâu thẳm, mũi cao thẳng, môi gầy mỏng, ngũ quan của anh lập thể hơn người đàn ông bình thường rất nhiều, giống như sản phẩm thượng đẳng được Thượng Đế gọt giũa tỉ mỉ. Có điều, mặc dù là lúc ngủ, gương mặt anh vẫn lạnh nhạt như xưa, để lộ ra cảm giác xa cách khiến người ta không dám tới gần.
Chẳng trách Ansel luôn khiêm tốn, anh là người đàn ông thích hợp nhất để dạo chơi trong bóng tối, thần bí mà tràn ngập sức quyến rũ.
Không biết một người đàn ông nổi tiếng như vậy, anh sẽ thích một người phụ nữ như thế nào? Người phụ nữ đó phải vĩ đại, tài năng bao nhiêu mới xứng đôi với anh?
Trời đã sáng, tiếng chim véo von bên ngoài cửa sổ gột rửa, trong không khí thổi đến mùi bánh mỳ thoang thoảng.
Mai Nhiễm dịu dịu mắt, theo bản năng vươn tay kiểm tra trán anh, ai ngờ xúc cảm nơi lòng bàn tay xúc là một thứ mềm mại ấm áp, cô lập tức bị giật mình rụt tay về.
“Anh tỉnh rồi?”
“Ừm, “ Lúc vừa tỉnh giấc, anh có vẻ hơi mất giọng, anh buông cánh tay gác trên trán xuống, “Hết sốt rồi.”
Tối hôm qua Mai Nhiễm thật sự quá mệt mỏi, buồn ngủ quá cô bèn ghé vào bên giường ngủ, giờ có phần không yên lòng cô vẫn tự kiểm tra lại nhiệt độ cơ thể anh.
Quả nhiên là độ ấm bình thường, cô thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Anh có thể đi tắm trước……”
“Hôm qua em dùng cồn hạ nhiệt độ cho tôi?”
Hai người gần như đồng thời mở miệng, Mai Nhiễm sợ run, chớp mắt một cái mới gật đầu, “Đúng vậy.”
Phó Thì Cẩn buộc lại phần cổ áo hơi lỏng, nhướng mày liếc nhìn cô một cái, “Không trách được.”
Mai Nhiễm tự nhiên cũng thấy được động tác của anh, xoay người, lại không nhịn được mặt mũi đỏ rực lên. Aizz, vì sao hở ra một tí cô lại đỏ mặt trước mặt anh nhỉ, nếu vẫn như vậy, sau này sao cô làm nổi chức bác sĩ điều trị cho anh?