“Anh muốn đi đâu?”
Đôi mắt người đàn ông trong nháy mắt trở nên vô cùng sâu thẳm, một lần nữa anh cúi xuống, chống nửa người, hơi thở mát lạnh phun lên một bên gò má cô, “Em nói đi?”
Anh khàn khan giọng, lại đè xuống thêm một chút.
Mặt Mai Nhiễm lại đỏ hồng, tầm mắt lơ đãng đảo qua nơi nào đó, cả người suýt nữa muốn thiêu cháy, “Anh, anh…… em….”
Rõ ràng là anh không tiếp tục cơ mà? Tại sao lại đổ hết tội lên đầu cô?
Cô xấu hổ ngẩng đầu, giây tiếp theo nụ hôn chồng chất của người đàn ông một lần nữa hạ xuống, lần này mang theo hàm ý trừng phạt, khiêu khích xen lẫn không cam lòng, tiếc nuối, cùng với nơi nào đó bất mãn.
Sau một lúc lâu, cuối cùng anh buông cô ra, nhặt áo ngủ rơi trên mặt đất lên mặc vào một lần nữa, ngược lại thâm sâu nhìn cô một cái, từ gò má trắng trẻo xuống cần cổ trắng ngần, không ngừng đi xuống…… dừng lại ở một nơi nào đó, bên môi để lộ ra một nụ cười đầy hàm ý.
Ánh mắt anh như đang thưởng thức một vật quý báu tốt nhất, cách bầu không khí cũng cảm nhận được luồng nóng rực ấy.
Anh ánh mắt như là ở ngắm cảnh nhất kiện tốt nhất trân phẩm, cách không khí đều có thể cảm giác được kia cổ nóng rực.
Mai Nhiễm hậu tri hậu giác () phát hiện tầm mắt anh khóa chặt nơi nào đó, vội vàng dùng tay che đi một phần lớn phơi bày trong không khí, vừa xấu hổ vừa nguýt anh một cái.
() “Hậu tri hậu giác” là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. Nôm na là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra. Nguồn: tukhidonglai.wordpress.com.
Ý cười của anh càng sâu, xoay người đi ra ngoài.
Mai Nhiễm bỗng nhiên nhớ ra điều gì, lập tức nhắc nhở, “Bây giờ tình trạng cơ thể anh không nên tắm nước lạnh!”
Phó Thì Cẩn quay đầu lại, dưới ngọn đèn hạ dáng người càng cao lớn. Khóe môi anh khẽ nhếch, tâm trạng có vẻ khá tốt, “Có bác sĩ điều trị nào như em không? Không những không đưa ra phương pháp giải quyết, còn chủ động đẩy bệnh nhân của mình vào tình cảnh khó cả đôi đường.”
Bình thường người đàn ông này không nói nhiều, nhưng mấy lời có thể làm cho cô đỏ mặt tới mang tai đã là tiện tay nhặt ra. Mai Nhiễm túm chặt một góc chăn, trong lòng vừa rối loạn vừa phình lên, giống như đun sôi một nồi nước nóng.
Không biết qua bao lâu, Mai Nhiễm nằm trên giường không chống đỡ nổi đã ngủ thiếp đi, trong lúc mơ mơ màng màng cô cảm giác phía giường bên cạnh mình lún xuống, cô mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt người đàn ông tuấn tú phóng đại, trong chốc lát không phản ứng kịp.
Nơi đáy mắt cô đen láy để lộ ra sắc thái mê man vô tội, giống như một đứa bé, Phó Thì Cẩn không khỏi cảm thấy buồn cười, sờ vầng trán cô, ôn hòa nói, “Về sau có một bó lớn thời gian để ngắm, bây giờ em ngủ trước đi, hửm?”
Anh nằm xuống đến, thuận tay ôm cô vào lòng.
Mai Nhiễm bị anh trêu đùa như vậy, cơn buồn ngủ tan biến không ít, cô ôm cánh tay anh, mềm mại khẽ hỏi, “Sao anh đi lâu thế?”
Toàn thân Phó Thì Cẩn lại cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng trở nên nóng rực hơn vài phần, hít sâu mấy hơi khó khăn lắm mới bình tĩnh lại. Cô không thấy tiếng đáp lại, không chịu bỏ qua mà càng quấn chặt hơn.
“Không cho phép lại trêu chọc,” Anh cắn vành tai cô, thấp giọng uy hiếp, “Nếu không, anh sẽ không để em có cơ hội trốn thoát nữa đâu.”
Nhiễm Nhiễm, anh chỉ cho em một cơ hội, cho nên…… không có lần kế tiếp!
Mai Nhiễm nghe rõ ràng, gật gật đầu, sau đó chôn mặt trước ngực anh cười “khanh khách”.
Mưa tầm tã suốt đêm, đến bình minh vẫn chưa thấy tạnh, Mai Nhiễm cảm giác được điểm khác thường, từ từ mở mắt, trong tầm mắt dần dần rõ ràng, người đàn ông đang……
“Tỉnh?”
Gương mặt anh trắng nõn nhuộm một màu đỏ ửng, bên môi còn lấp lánh vệt nước, Mai Nhiễm cúi xuống, trên hình xăm hoa mai kia hình như vừa trải qua trận mưa phùn.
Vào một buổi sáng sớm mùa thu, nàng lại cảm thấy luồng khí nóng như giữa mùa hè, từ lòng bàn chân trào dâng lên, nhanh chóng phủ kín toàn thân.
“Nhiễm Nhiễm, em thật đẹp.”
Phó Thì Cẩn thật sự yêu đóa hoa mai mọc lên giữa bụi tuyết trắng ấy, trước đây anh từng mơ hồ thấy cành lá quấn quanh nụ hoa, anh chỉ nghĩ rằng đó là một phần của nụ hoa màu đỏ — Anh còn nhớ rõ năm nay là năm tuổi của cô, càng nhớ rõ mảng phong cảnh tuyệt đẹp đã từng trông thấy, hễ gặp qua là không quên được. (có ai nhớ chương nào không?)
Không ngờ bên trong ẩn giấu niềm vui bất ngờ lớn đến vậy, anh không kìm nén nổi hôn lên, hôn lên nụ hoa hồng mai trên cành lắc nhẹ theo gió, vừa quyến rũ lại xinh đẹp.
Chờ đến khi hai người xong xuôi đã hơn chín giờ, ăn sáng xong, trợ lý của Phó Thì Cẩn đưa lễ phục tới cho hai người, anh chuẩn bị cho Mai Nhiễm là một chiếc váy dài màu trắng lệch một bên vai.
Buổi đấu giá mùa thu sẽ chiều bắt đầu vào lúc ba giờ, thời gian coi như đầy đủ, Mai Nhiễm chậm rì rì đi tắm, sau khi ra ngoài, cô ngồi xuống mép giường buông xõa mái tóc dài.
Tranh thủ khe hở này, Phó Thì Cẩn vào phòng tắm, một lúc sau, tiếng nước “rào rào” vang lên.
Mai Nhiễm sấy khô tóc, tiện tay với lấy điện thoại định xem thời gian, vừa mở khóa màn hình, mấy tin nhắn riêng đến từ cùng một tài khoản Weibo nhảy ra:
Gió đêm thổi: Suy Nghĩ Thật Kỹ, hôm nay ta ở Hongkong gặp được nhân là ngươi đi?
Gió đêm thổi: Chắc chắn là chị!? Người phụ nữ có thể đứng cạnh nam thần ngoài chị còn ai vào đây nữa?
Gió đêm thổi: Van xin chị nói cho em biết đi! Bằng không chắc chắn em sẽ ngứa ngáy toàn thân, ba ngày ba đêm không ngủ yên! Chị xinh đẹp như thế, chắn chắn tấm lòng cũng lương thiện! Kính nhờ, kính nhờ!
Mai Nhiễm không nhịn được bật cười, cô không nhanh không chậm đáp lại một câu: “Thật có lỗi, giẫm lên chân em.”
Bên kia gần như trả lời ngay lập tức: “A a a a! Em biết là chị mà!”
“Thật hối hận không bị chị giẫm thêm mấy cái! Ô ô, nhìn bề ngoài chị và nam thần của em thật xứng đôi, hâm mộ khóc!”
“Hai người thật sự ở bên nhau đúng không? Chắc chắn là đúng rồi, chúc hai người vĩnh viễn hạnh phúc!”
Mai Nhiễm kiên nhẫn đọc từng chữ, không bao lâu, cửa phòng tắm mở, cô vừa gõ xong hai chữ “Cám ơn” đột nhiên bị giật mình nên ấn trượt ra ngoài.
Người đàn ông bước tới, trên người anh chỉ mặc áo choàng tắm, lộ ra hơn nửa lồng ngực, mái tóc vừa gội xong còn ẩm ướt, ướt sũng dán sát trên trán, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, đôi mắt trong trẻo, tiếng nói ôn hòa, “Nhiễm Nhiễm, giúp anh sấy tóc.”
Mai Nhiễm kiếm chế ánh mắt muốn liếc lung tung, giấu đầu hở đuôi ho nhẹ một tiếng, cầm lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc.
Tóc anh mềm mại vừa phải, sờ trong tay rất thích, ngón tay cô trắng ngần xuyên qua mái tóc anh, dưới sự nổi bật giữa đen và trắng, có cảm giác mập mờ không nói nên lời.
Bàn tay mềm mại vỗ về da đầu, nắm chắc độ mạnh yếu vừa đúng, máy sấy đưa mùi hương trên người cô tràn vào mũi anh, anh thích thú nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc hiếm có này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vô tình đã đến một giờ chiều, sau khi Mai Nhiễm thay đồ xong, bước ra khỏi phòng giữ đồ, Phó Thì Cẩn mặc tây trang đang đứng trước cửa sổ sát đất nói chuyện điện thoại với người khác, nghe được tiếng bước chân nên quay đầu sang, tầm mắt đột nhiên dừng lại.
Thật lâu không nghe thấy câu trả lời, đầu bên kia do dự mở miệng hỏi, “Phó tiên sinh?”
“Chi tiết liên quan tôi sẽ bảo trợ lý bàn bạc thêm với anh.”
Phó Thì Cẩn cúp điện thoại, bước nhanh đến chỗ người đứng cách đó không xa.
Mai Nhiễm đối diện với anh, “Có đẹp không?”
“Cực kỳ xinh đẹp,” Ánh mắt anh tỉ mỉ tuần tra từng centimet trên người cô, sau đó từ phần vải che trước ngực ngước lên, “Hình như anh đã trông thấy tiên tử rơi xuống trần gian.”
“Đâu có khoa trương như thế?” Mặt Mai Nhiễm như bôi một lớp son.
Phó Thì Cẩn cài đóa hoa hồng màu xanh trên vai cô, đầu ngón tay ấm áp vỗ nhẹ lên chỗ đó, giọng nói vừa thấp vừa khàn, “Tin tưởng anh, bất kể ở phương diện nào, anh đều có ánh mắt tốt nhất.”
Quả nhiên, vừa bước vào hội trường, có rất nhiều ánh mắt kinh diễm, có đến từ người đàn ông, cũng có đến từ phụ nữ, vô số ánh mắt đổ dồn về đây. Mai Nhiễm khoác cánh tay người đàn ông, hào phóng nhìn thẳng vào mắt họ.
Thân là con gái Mai Hồng Viễn, tuy rằng bình thường không thích xã giao, nhưng cô không đến mức luống cuống trong trường hợp này.
Sau khi mọi người đông đủ, người chủ trì tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu, hàng năm vật phẩm đưa ra đấu giá đầu tiên không hề nghi ngờ bị Phó Thì Cẩn giành được.
Đây là thông lệ cũ, Mai Nhiễm nhớ rõ kia trong bản tin ngày đó từng đề cập đến, ông ngoại anh Phó lão tiên sinh là Tô Phú Tỉ (), người thúc đẩy quan trọng việc mấy công ty bán đấu giá lớn ở đại lục khai thác thị trường Hongkong, mà bản nhân anh cũng thừa kế di nguyện của ông cụ, cố gắng rất nhiều để đưa các cổ vật chảy ra nước ngoài trở về nước.
() Tô Phú Tỉ – 苏富比 (Sotheby) là một nhà đấu giá để bán đấu giá các tác phẩm nghệ thuật và hiện vật nổi tiếng. Nó là một đối thủ cạnh tranh quan trọng của nhà đấu giá của Christie. Bạn Lan không rõ dụng ý của tác giả khi dùng từ này, mang nghĩa ông ngoại nam chính là người thành lập một nhà đấu giá nổi tiếng (có thật) hay xuất phát điểm cũng làm ngành bán đấu giá.
Lúc ấy cô chỉ đọc mấy trăm chữ ít ỏi mà thôi, còn lâu mới có cảm tưởng mạnh mẽ như ở hiện trường, nếu xem cách những người đó kính trọng anh đến mức độ nào, ở lĩnh vực này, anh gần như có thể được coi là người đứng trên đỉnh.
Từng đợt sóng chấn động trong lòng ập tới, tự nhiên () nảy sinh lòng kiêu ngạo về sự thật con người kia đã thuộc về sở hữu của bản thân đều làm cho Mai Nhiễm vô cùng kích động.
() Nguyên gốc: Du nhiên nhi sinh, có nghĩa là tự nhiên sản sinh ra từ nội tâm địa (tư tưởng cảm tình nào đó). Thản nhiên: tự nhiên mà vậy.
Cô muốn trở thành con người tốt hơn, xứng đôi với anh.
“Em sao vậy?” Dường như nhận thấy được cảm xúc của cô, Phó Thì Cẩn cầm tay cô, “Đừng lo lắng.”
Mai Nhiễm gật đầu, mở ra catalogue các món đồ đấu giá, hóa ra vật đấu giá kế tiếp là thứ mà cô nhắm trúng “Bạch ngọc băng tàm”, cũng chính là mục đích thực sự của cô. Cô ngồi thẳng lưng, nín thở tập trung nghe người chủ trì giới thiệu.
“Đây là tác phẩm của đại sư chạm ngọc Trinh Nhất Mẫn thời Minh… Giá khởi điểm hai trăm vạn……”
Rất nhanh có người giơ lên bảng số, lần lượt lại có người giơ tay, rất nhanh kéo lên bốn trăm vạn.
Mai Nhiễm nhìn bảng số anh đưa, nghi ngờ nhìn anh chớp chớp mắt, anh sớm nhìn thấu tâm tư của cô, ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói, “Em tới.”
“Vì sao?” Mai Nhiễm tò mò.
Phó Thì Cẩn cười, “Nếu anh gia nhập cạnh tranh, giá cả thành giao cuối cùng của vật này sẽ cao hơn trước rất nhiều.”
Mai Nhiễm lập tức vỡ lẽ, đúng rồi, con người này chính là chong chóng đo hướng gió ở đây. Nếu anh tự mình ra tay, những người đó còn tưởng rằng đây là vật quý giá hiếm có cỡ nào, giá cả không tăng vọt lên mới là kỳ tích.
Cô nhìn trúng “Bạch ngọc băng tàm” này không phải là không có nguyên nhân. Tổ tiên ông cụ nhà họ Dư phất lên nhờ làm buôn bán tơ lụa, hiện tại ông cụ cũng là hiệu may số một Tân Nam. Nhưng mà, ông cụ có một điểm quái gở, không làm sườn xám tầm thường, cố tình chỉ may hỉ phục đỏ tươi. Nếu đặt ở thời đại trước, nếu tân nương nào được mặc hỉ phục mà ông tự mình cắt may, việc này sẽ truyền khắp các góc ngách Tân Nam, là chuyện rất có thể diện.
Có điều giờ đã cao tuổi, ông giao chuyện làm ăn cho con trai xử lý, mấy năm nay ông không may thêm bộ nào. Tuy rằng như thế, Mai Nhiễm biết, trong lòng ông cụ vẫn yêu mến tơ lụa, thứ ông đã say mê hơn nửa đời người. Cho nên, “Bạch ngọc băng tàm” này có ý nghĩa độc đáo với ông.
Người chủ trì đứng trên bục đã bắt đầu đếm ngược, “Sáu trăm vạn lần thứ nhất, sáu trăm vạn lần thứ……”
Mai Nhiễm chậm rãi giơ bảng số.
“…… vạn lần thứ ba, thành giao!”
Lòng của cô thả lỏng, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, trên nét mặt mơ hồ có phần đắc ý, dường như đang chờ được anh khen ngợi.
Phó Thì Cẩn nhẹ nhàng cào nhẹ trong lòng bàn tay cô vài cái, giống như cọng lông chim lướt nhẹ, mang đến cảm giác tê dại không rõ, toàn thân Mai Nhiễm mềm đi, anh thuận thế ôm vai cô dựa sát vào lòng mình.
Đây là buổi đấu giá đặc biệt mùa thu, cho nên vật phẩm càng về cuối càng nổi tiếng và quý giá, có điều Phó Thì Cẩn hình như không hứng thú lắm, ngoại trừ đi cùng với Mai Nhiễm, lần này anh đến chỉ để lộ mặt và bắt tay mà thôi.
Buổi đấu giá tiếp tục tiến hành, người chủ trì bắt đầu giới thiệu, “Vật báu tiếp theo là đại sư……”
“Anh có hứng thú với đồ vật này à?” Mai Nhiễm hỏi.
“Trước tối hôm qua thì không,” Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, bên môi mỉm cười, “Chẳng qua, bây giờ có.”
Mai Nhiễm mù mờ nhìn về phía sân khấu, trong nháy mắt gương mặt lại nóng lên.
Hóa ra đang đấu giá là một cái “lọ cắm hoa chạm khắc hồng mai màu trà”, như vậy thâm ý trong câu nói của người đàn ông này rất rõ ràng, anh cảm thấy hứng thú với lọ cắm hoa này thuần túy bởi vì đóa hồng mai trên ngực cô.
Cô húng hắng cổ họng, “Thế…… lần này vẫn để em giơ?”
Anh lại lắc đầu, “Không, để anh.” Giọng anh dừng một chút, “Anh bắt buộc phải có nó.”
Giá cao nhất trước mắt là hai ngàn vạn, chỉ có mấy người đang giơ bảng, hiển nhiên hứng thú của mọi người về vật này không quá lớn. Có điều, giây phút khi bảng số giơ lên từ một nơi sáng sủa, tình thế thay đổi trong nháy mắt.
Đã có không ít người hạ giọng thảo luận:
“Đó không là Phó Thì Cẩn sao?”
“Đúng vậy! Anh ta đã gia nhập cạnh tranh, chẳng lẽ ‘lọ cắm hoa hồng mai’ này……”
“Phó Thì Cẩn là hạng người nào? Ánh mắt nổi tiếng kén chọn, thứ anh ta coi trọng chẳng lẽ kém à? Nghe tôi đi, tranh thủ lên, không sai được đâu!”
Tựa như một quả bom ném vào nước, buổi đấu giá bị đẩy lên vị trí cao nhất, vật phẩm đấu giá cũng đi theo nước lên thì thuyền lên, nhanh chóng chạy đến một mức giá cực kì “vớ vẩn”, cuối cùng chỉ còn lại hai người đang chém giết dữ dội.
Hai bên lần lượt giơ số lên, báo giá song lại lần lượt hạ xuống……
Giọng người chủ trì đã bắt đầu rung rung, “ vạn lần thứ nhất…… vạn lần thứ ba, thành giao!”
Trời ạ! Đây là thời khắc kỳ tích nhất mà anh chứng kiến trong kiếp sống làm nghề bán đấu giá, một vật chung kết với giá cao hơn mức quy định mấy chục lần, gần như lại đổi mới kỷ lục!
Bạn Lan giải thích một tí lỡ bạn nào không hiểu: vạn = tệ, suy ra vạn cỡ triệu tệ ~ tỉ VND. Các bạn đã thấy anh Phó giàu cỡ nào chưa?
“Cũng không nhìn xem đó là ai, làm sao cạnh tranh nổi chứ? Đường đường là ông chủ danh phẩm trai, người sưu tầm đồ cổ nổi tiếng Phó Thì Cẩn……”
Ngồi một góc ở hàng cuối cùng, Mai Mộng Nhiên đang chăm chú đối phó với bàn tay “heo” từ bên cạnh vươn ra. Ban đầu cô định chờ đến khi tạn cuộc, lại đến tìm Phó Thì Cẩn theo kiểu “Không hẹn mà gặp”.
Nghe được người xung quanh thảo luận, cô lập tức vươn dài cổ về phía trước, chờ thấy rõ hai người kia, ánh mắt của cô ta ngay lập tức hạ xuống điểm đóng băng.
Người phụ nữ mặc váy trắng lệch vai kia không phải là Mai Nhiễm sao?
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô…… đúng là Phó Thì Cẩn?!
Tại sao bọn họ ngồi cùng nhau?!
Cô ta nói gì mà anh ấy cười dịu dàng xoa tóc cô ta đến vậy?
Người đàn ông bình thường lạnh lùng, khiến người ta khó có thể tiếp cận như vậy, lúc này mặt mũi đều thư giãn, thoạt nhìn có vẻ rất vui vẻ nghiêng người thì thầm với cô ta, cô ta cũng sán lại gần, ưỡn ngực cọ cánh tay anh……
Mai Mộng Nhiên nhìn bọn họ gần gũi như ở chỗ không người, tròng mắt suýt nữa rớt ra ngoài.