“Tay cậu vừa mỏi vừa đau à?” Dư Thanh thấy cô vẫn xoa nắn cổ tay của mình, tò mò hỏi.“Gần đây thời tiết chuyển lạnh, cậu nên chú ý chăm sóc một chút.”
Mai Nhiễm vội vàng dừng lại động tác, gẩy một lọn tóc mai, che khuất vành tai bắt đầu nóng lên.
Thật ra không đến mức đau, chỉ là hơi nhức thôi!
“Không đúng,” Dư Thanh còn nói, “Mình nhớ rõ cậu bị thương tay phải mà, vậy cậu bóp tay trái gì? Chẳng lẽ vật này cũng bị lây bệnh?”
Lỗ tai bên dưới mái tóc đen đã đỏ rực như mã não.
Mai Nhiễm ấp úng, “Ừm…… A. Hôm nay thoạt nhìn thời tiết không tệ lắm……”
Dư Thanh cười khì khì sán lại gần, “Tối hôm qua thế nào? Cậu hỏi chưa?”
“Tối hôm qua.” Mai Nhiễm gian nan lặp lại hai chữ này, thật sự là…… Một lời khó nói hết!
Trí nhớ như dòng nước ào đến, sau khi cô nói câu đó, trong nháy mắt cảm giác được cơ thể người đàn ông bên cạnh mình cứng ngắc, sau đó, anh dùng sức hôn cô, nắm tay cô từ từ đặt lên…… nơi đó.
“A, cậu nói gì?”
Hai mắt Dư Thanh sáng trưng như bóng đèn, nháy mắt, “Tối qua mình chia sẻ link video cho cậu, cậu đã ấn vào xem chưa?”
“Chưa.” Mai Nhiễm ngáp một cái nho nhỏ. Cô làm gì có thời gian xem chứ? Lăn lộn đến ba giờ sáng mới ngủ, buổi sáng nay mãi cô mới đứng lên được.
“Vậy thì thật đáng tiếc!” Dư Thanh cười, mở di động ra, xem lại một lần từ đầu đến cuối.
“Trước đây không phải cô ta dùng nick nhỏ bịa đặt chuyện cậu phẫu thuật thẩm mỹ à? Quả nhiên lẽ công bằng có quả báo!”
Mai Nhiễm tựa vào cây cột, đôi mắt cụp xuống, “Nói thật, nếu không phải có ảnh chụp trước đây của em ấy…..”
“Bây giờ trên tay cậu có ảnh chụp trước kia của cô ta à?” Dư Thanh bỗng nhiên ôm lấy bả vai cô, “Cho mình xem!”
Có một câu nói rất có đạo lý, người đáng sợ nhất không phải người biết quá khứ của bạn, mà là người giữ ảnh chụp xấu của bạn.
“Mình để ở nhà.” Mai Nhiễm nói.
Dư Thanh lộ ra nụ cười xấu xa, “Cừ thật, sau này nếu cô ta còn dám gây chuyện với cậu, cậu trực tiếp công khai bức ảnh đó đi! Nếu sợ bị phiền toái, có thể giao việc này cho mình.” Dù sao mấy chuyện trừng trị tiểu nhân, cô rất vui lòng làm.
Mai Nhiễm cười, dư quang nơi khóe mắt liếc thấy một người hầu đi về phía họ.
“Tiểu thư, cha cô đã về, lão gia mời cô qua đó một chuyến.”
“Tại sao ông ta còn có mặt mũi trở về?” Ý cười Dư Thanh thu hết, đôi mắt lóe lên nét sắc lạnh, “Tôi không đi!”
Người hầu khó xử đứng tại chỗ.
Mai Nhiễm kéo cánh tay cô một cái, “Thanh Thanh, hôm nay là sinh nhật ông nội, đừng làm ầm ĩ quá, dù sao nói đi nói lại, bác ấy cũng là cha cậu.”
“Mình không có người cha này!” Dư Thanh hờn dỗi gào to về hướng viện.
Mai Nhiễm nói trúng tim đen, “Có hay không thì trong lòng cậu hiểu hơn ai hết.”
Dư Thanh hung hăng giậm chân vài cái, song vẫn đi theo người hầu.
Ông cụ Dư lớn tuổi, tinh thần không được như trước, cho nên buổi mừng thọ tổ chức vào buổi chiều, đến bốn giờ mới bắt đầu. Lúc này còn sớm, Mai Nhiễm định đi ngắm xung quanh để giết thời gian.
Cây hoa quế trong viện nở rất sai, Mai Nhiễm đứng dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn tán lá cây bao quanh những bông hoa màu trắng. Gió thổi đến, trong lòng bàn tay cô đỡ lấy mấy bông, vui mừng đặt lên gần mũi ngửi, sau đó bỏ vào túi áo khoác.
Tiếp tục đi về phía trước, lại đi thêm hơn ba mét bắt gặp hình bóng quen thuộc ở hành lang, Mai Nhiễm âm thầm cắn lưỡi. Tại sao người trong lòng đang muốn né tránh, cố tình hết lần này đến lần khác cứ chạm mặt vậy?
Phó Thì Cẩn cũng thấy cô, trong đôi mắt nâu hiện lên ý cười, cứ thế im lặng chăm chú nhìn cô, giống như trong mắt anh chỉ có thể trông thấy một mình cô, không nhận thêm thứ khác.
Mai Nhiễm từ từ lại gần, ngừng lại khi cách anh còn có vài bước, “Tại sao anh ở đây?”
Anh mím môi cười, “Muốn anh ôm em lại đây à?”
Ban đầu cô không nghe rõ, vài giây sau mới phản ứng lại anh đang nói gì, trong nháy mắt người đã đứng trước mặt anh.
“Anh đang đợi người.” Anh trả lời vấn đề của cô trước.
“Hả.” Không phải là chờ cô chứ? Ôm cây đợi thỏ? Chui đầu vô lưới?
Sau khi trải qua tối hôm qua, khi đối diện với anh, trái tim Mai Nhiễm rộn rã như nổi trống trong lồng ngực, ngay cả hít thở cũng có phần không chịu khống chế.
Vì sao anh có thể thản nhiên như thường thế?
Người đàn ông đột nhiên vươn tay lại gần, theo bản năng Mai Nhiễm lùi vài bước về sau, nhưng anh nhanh tay nhanh chân đã ôm lấy eo cô.
“Thơm quá,” Anh hít một hơi thật sâu, nhặt mấy nụ hoa trắng nhỏ vương trên tóc cô, nhẹ nhàng mở ra bằng đầu ngón tay, “Đây là hoa quế?”
“Anh thích không?” Mai Nhiễm thò tay vào túi, “Chỗ em còn có một ít.”
Cằm anh tựa lên đầu cô, lại nghe giọng nói, “Thơm thật.”
Mai Nhiễm tựa vào anh ngực cười.
“Nhiễm Nhiễm,” Hơi thở của anh bỗng nhiên lướt qua bên tai, giọng nói trầm thấp rất có sức quyến rũ, “Anh rất vui vẻ chia sẻ với em sự thân mật này.”
Giọng càng đè thấp hơn, “Chỉ với em.”
Em thuộc về anh, anh cũng chỉ thuộc về em. Cho nên, không cần xấu hổ.
Mai Nhiễm: “…… Vâng.”
Phía sau đột nhiên truyền đến vài tiếng ho nhẹ, cô hoảng sợ, quay lại, vội vàng đẩy người trước mặt ra, “Ba.”
Hóa ra người anh vừa nói đang chờ chính là cha cô à? Sao anh không nói sớm? Không biết cha đã đứng đó nhìn bao lâu, hơn nữa, ban nãy lời hai người nói chuyện chẳng phải là…… Mai Nhiễm hận không thể lập tức tìm một cái lỗ để chui vào.
So với cô, Phó Thì Cẩn bình tĩnh hơn, đương nhiên chỉ hơn một ít thôi, dù sao việc bị nhạc phụ tương lai bắt gặp cảnh tượng này không nằm trong dự liệu của anh. Chỉ có thể lý giải, ban nãy quá chú tâm, ngay cả tiếng bước chân đến gần cũng không phát hiện được.
“Tưởng Tưởng,” Mai Hồng Viễn nhìn về phía con gái mình, ánh mắt ôn hòa hàm chứa ý cười, “Có mấy người bạn cảm thấy hứng thú về đồ cổ, ba có thể tạm thời mượn Thì Cẩn không?”
Ông lại bỏ thêm một câu, “Sẽ không lâu đâu, nửa giờ là đủ.”
“Ba ba!” Mai Nhiễm gọi, sau đó nhanh chóng chạy ra!
Quả nhiên Mai Hồng Viễn nói chuyện giữ lời, hết nửa tiếng đã thả người, nhưng Mai Nhiễm đã chạy mất hút.
Cuối cùng Phó Thì Cẩn đành hỏi thăm người hầu, mới biết cô và Dư Thanh cùng đi chùa cầu phúc cho ông cụ, trước khi bữa tiệc bắt đầu khoảng mười phút, anh thấy cô một lần nữa xuất hiện.
Mai Nhiễm và Dư Thanh mặc váy giống hệt nhau, nhìn cực kỳ giống một đôi chị em song sinh đẹp như hoa, một trái một phải ngồi bên cạnh ông cụ, dỗ ông cụ vô cùng vui vẻ, cười liên tục.
Mai Nhiễm đặt “Bạch ngọc băng tàm” trong lòng ông cụ, ông tựa như cầm bảo bối lấy ra nữa chia sẻ với mọi người, sau đó lại sai người cất kĩ, giống như người khác liếc mắt nhiều thêm một cái đã làm hao mòn bảo bối của ông vậy.
Dư Thanh bĩu môi, “Ông nội à, ông thiên vị quá, hôm qua ông còn bảo thích ngọc như ý cháu đưa nhất mà!”
“Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt,” Ông cụ Dư vui vẻ, “Ông đều thích, đều thích!”
Dư Thanh nở nụ cười, “Như thế còn được.”
Cha cô đã có mặt, nhưng mấy tiếng qua, Dư Thanh chẳng thèm liếc ông ta một lần. Người đàn ông trung niên này cô đơn uống rượu, trong nụ cười gượng giả tạo tràn đầy nỗi chua sót và cay đắng không thể nói ra lời.
Từng bước sai từng bước sai, trên đời này quả nhiên không có thuốc hối hận.
Đến bảy giờ, khách mời đã tan cuộc, vài người hầu vội vàng dọn dẹp, Dư Thanh và Mai Nhiễm đỡ ông cụ uống ngà ngà say về phòng nghỉ ngơi.
Khi ra ngoài vừa vặn gặp quản gia đến đưa canh tỉnh rượu, cô hỏi, “Ông ta đâu?”
“Nghe nói uống nhiều, phút trước lái xe đã đưa ngài ấy về khách sạn, lúc này chắc là đang trên đường.”
Dư Thanh không nặng không nhẹ đáp một tiếng. Trong lòng có phần bực bội, sao lại ở khách sạn? Làm cho ai xem chứ?
Mai Nhiễm không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng theo cô đi ra, tản bộ trên bờ sông.
Đi được một nửa, Dư Thanh đột nhiên nhớ ra điều gì, nhanh chóng lấy di động, “Người đại diện của mình nói cho mình biết, đêm nay Mai Mộng Nhiên có phỏng vấn với [minh tinh giải trí nghe thấy]. Aizz, mạng mẽo vớ vẩn, sao ấn mãi không ra, di động của mình vẫn là G đấy!”
Cô còn khoa trương đứng trên tảng đá dò tín hiệu, náo loạn một trận cuối cùng buông tha.
“Mình còn muốn xem lần này cô ta làm sao trấn an người hâm mộ đấy!”
“Cảnh đêm đẹp như thế,” Mai Nhiễm kéo cô lại gần, hai người sánh vai ngồi xuống bờ sông, “Nhắc đến em ấy làm gì để thêm mất hứng!”
“Cũng đúng!” Dư Thanh dựa vào cô, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, yếu ớt hỏi, “Tưởng Tưởng, cậu nói xem mẹ mình sẽ là ngôi sao nào nhỉ?”
“Viên kia!” Mai Nhiễm chỉ cho cô xem.
“Sao cậu biết?”
“Bởi vì bên cạnh viên đó là mẹ mình,” Mai Nhiễm nói, “Khi còn sống hai người là chị em tốt, bây giờ chắc chắn cũng vậy!”
“Cậu nói đúng!” Dư Thanh cười ngả vào vai cô, “Chị em tốt!”
Mai Nhiễm cảm giác được trên vai ươn ướt, nhẹ nhàng hát một khúc, “Vào lúc em đẹp nhất……”
Khi tiếng ca du dương bị gió thổi bay mất, [minh tinh giải trí nghe thấy] trong TV vừa vặn đến phần phỏng vấn vị khách quý.
“Kỳ này khách mời của chúng ta chính là ca sĩ nổi tiếng Mai Mộng Nhiên, tin tưởng khi [Ca sĩ giỏi Trung Quốc] phát sóng, mọi người đã quen thuộc với tên của cô ấy.” Người dẫn chương trình cười nhìn về phía màn ảnh, “Mộng Nhiên, hãy lên tiếng chào khán giả đi nào.”
“Chào mọi người, tôi là Mai Mộng Nhiên.”
Người chủ trì rất nhanh vào chủ đề chính, quay xung quanh vấn đề phẫu thuật thẩm mỹ nổ ra cách đây không lâu.
Mai Mộng Nhiên mỉm cười hào phóng khéo léo, không chút hoang mang trả lời, “Là vấn đề góc độ, từ hồi học vật lý cấp hai mọi người đều từng học qua, khúc xạ ánh sáng làm cho nhìn vật thể giống như bị đứt gãy.”
“Về phần mắt của tôi,” Mai Mộng Nhiên nói tới đây, khẽ cười trợn mắt, “Có thể vì vấn đề thể chất, chỉ cần sau khi tôi khóc, chúng nó sẽ không nghe lời biến thành một lớn một nhỏ, việc này, tôi cũng bất đắc dĩ.”
Người dẫn chương trình cười xòa, “Rất bình thường, trước kia nếu tôi ngủ không ngon, mí mắt cũng sẽ cụp xuống……”
Trước màn ảnh truyền hình, một gã đàn ông ngồi xếp bằng trên ghế sofa không dám tin thốt ra, “Em xác định cô ta và người trong ảnh là một?”
“Đúng vậy,” Ngô Ngọc Uyển đang dùng khăn tay lau mồ hôi trên cổ, “Lúc trước suýt nữa em còn nhận sai người.”
Ánh mắt gã đàn ông kia trợn tròn, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa TV và tấm ảnh trong tay. Mặc dù đường nét gương mặt đều bị chỉnh sửa nhưng khi tổng hợp lại chỉnh thể vẫn nhìn ra là cùng một người.
“Oh my god!”
“Anh đừng vo viên biến dạng bức ảnh của em!” Ngô Ngọc Uyển giật lấy, “Hai ngày nữa em còn phải trả lại.”
“Cái gì?! Em thật sự muốn trả lại à?” Gã đàn ông bất mãn cực độ, “Đây chính là cây rụng tiền của chúng ta! Chẳng lẽ em định sau này ăn không khí!?”
“Con chó bị ép buộc quá mức còn nhảy tường!” Ngô Ngọc Uyển hừ lạnh, “Con bé không phải kẻ ngốc, anh cho rằng nó vẫn chịu để yên?”
“Để sau, muốn bắt thóp nó anh có biện pháp.”
Cô bỗng nhiên thở dài, “Thực ra em có chút băn khoăn!”
“Tối hôm qua em mơ cha con bé đến tìm em, quỳ gối trước giường em khóc lóc! Khi còn sống, em đội cho anh ấy nón xanh không biết bao nhiêu lần, nhưng điều này không thể chỉ trách em! Ai bảo anh ấy là quả trứng mềm vô dụng, mấy phút đã…… Trong lòng em chột dạ! Anh nói xem anh ấy đã chết còn muốn cầu xin em vì con gái, nói đi nói lại, nhưng em biết đó biết không phải con ruột……”
Gần đây thân thể Ngô Ngọc Uyển càng ngày càng kém, thường xuyên xuất hiện ảo giác, ban đêm cũng thường bị ác mộng, mấy hôm trước còn bị bóng đè.
Trước đây, bà ta từng qua lại với mấy người đàn ông, người trước mắt xem như tương đối dài lâu, nhất ở phương diện kia lại chưa từng vắng vẻ bà, đối với ông ta, Ngô Ngọc Uyển tuy không đến mức đào tim móc phổi, nhưng vẫn tương đối nghe lời.
“Anh Triệu……” Bà ta nũng nịu gọi một tiếng, bàn chân mang tính ám chỉ gác lên vùng bụng gã.
Vốn dĩ Triệu Lượng đang nhìn chằm chằm bức ảnh kia xuất thần: Trả lại? Ả ngốc nhưng gã không ngốc, nay sự kiện Mai Mộng Nhiên phẫu thuật thẩm mỹ đang nóng hổi, nếu bức ảnh này bị lộ ra chưa biết chừng sẽ kiếm được giá cao! Tiền bạc vẫn nên nằm chắc trong túi mình……
Thân mình ả đàn bà đột nhiên dán lên, gã rùng mình, trông thấy bộ ngực ả gầy đến mức sắp giơ xương, gã không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, còn có bọc mủ nhỏ…… Cảm giác ghê tởm giống như ăn cơm thiu để qua đêm trào lên, tạm thời không thể đè xuống, gã vội vàng đẩy ả ra, “Tiền cược hôm trước đặt đêm nay mở thưởng, lúc này không tiện sung sướng.”
Ngô Ngọc Uyển đá gã một cái, “Ma quỷ!”
“Sao chỉ có một bức ảnh?”
“Con bé kia căn bản không thích chụp ảnh, em lại không thân thiết với nó, hồi đi ra khỏi núi, trong túi tiền chỉ còn năm mươi đồng, quần áo cũng độc một kiện, làm sao mà rảnh rỗi mang theo ảnh chụp trước đây của nó? Trước đây em cũng chỉ hù dọa hù dọa nó, ai ngờ nó thực sự bị lừa.” Ngô Ngọc Uyển cười nói, “May mắn em lại quay về quê cũ một chuyện, nên mới tìm được ở chỗ thím ba của con bé tấm hình này……”
Vầng trăng tròn đầy phía chân trời, bóng đêm thật đẹp.
Di động Dư Thanh đột nhiên vang lên, Mai Nhiễm nghiêng đầu trông thấy người gọi điện, cô không khỏi ngạc nhiên.
Dư Thanh cũng thấy được, nét mặt hiện lên một tia khác thường, lập tức ấn ngắt, mấy giây sau, đầu kia lại gọi đến.
“Cậu cứ nhận đi, chưa biết chừng có việc gấp.”
“Không tiếp!”
Mai Nhiễm hiểu rõ về cô ấy, phàm là chuyện đã nhận định, cô ấy chắc chắn sẽ đi đến cuối cùng. Quả nhiên di động không vang lên nữa.
Dưới chân cầu là nơi thuyền ô bồng cập bến, hai ngọn đèn treo đầu thuyền bị gió thổi lúc ẩn lúc hiện, khi sáng khi tối, Mai Nhiễm sờ cánh tay đứng lên, “Gió nổi lên, chúng ta về đi.”
() Thuyền ô bồng (ô bồng thuyền 乌篷船): là một loại công cụ giao thông đặc biệt của vùng sông nước Thiệu Hưng 绍兴 tỉnh Triết Giang 浙江, nhân vì mui thuyền được sơn đen nên có tên gọi như thế.
Có một luồng sáng sáng rực chiếu đến đây, cô vọng qua, thấy rõ người đàn ông từ trong xe xuống, sau khi ngạc nhiên thì nhoẻn miệng cười, “Thanh Thanh cậu xem, quả là một mỹ nam tử phong lưu lỗi lạc, ngọc thụ lâm phong a!”
Lời kịch này do trước đây cô ngồi cùng với ông cụ xem vở kịch chỉ nghe qua một lần, không biết tại sao cô có thể đọc không sai một chữ.
Diệp Khởi Hàn quơ quơ di động, đi về phía các cô. Anh không nói rõ vì sao, tối hôm qua nghe giọng cô có phần lãnh đạm “tạm biệt”, tâm trạng trở nên sa sút trong nháy mắt, cả người như một con rối gỗ bị người ta khống chế, trong đầu chỉ có một suy nghĩ kêu gào: Tới gần cô ấy, tới gần cô ấy. May mắn với anh mà nói, tìm địa chỉ cụ thể quê cũ của cô cũng không quá khó khăn.
Khó ở chỗ, cô vẫn không chịu nhận điện thoại của anh, cho dù anh đứng trước mặt, cô cũng dùng ánh mắt rất bình thản đối diện với anh.
Có một ngọn đèn trên thuyền bị gió thổi tắt, Mai Nhiễm cũng biết mình không nên làm bóng đèn cực lớn nữa, xoay người đi về phía cầu.
Ai ngờ chưa đi được bao xa, bỗng nhiên ở đầu cầu bên kia cô thấy một bóng người quen thuộc, đôi chân dài tùy ý tựa vào, tư thế lười biếng mà vẫn để lộ vẻ tao nhã, cặp mắt xinh đẹp kia nửa cười nửa không nhìn cô.
Hiển nhiên, anh đã chờ ở đây một lúc lâu.
Hai chân Mai Nhiễm đột nhiên như nhũn ra.
Quả nhiên.
“Phong lưu phóng khoáng?” Anh kéo tay cô, ôm cô ngồi trên đùi mình, “Ngọc thụ lâm phong?”
Giọng Mai Nhiễm yếu ớt, “Hiểu lầm, hiểu lầm.”
Không phải cô chưa từng trông thấy bộ dạng con người này lúc ăn dấm chua, may mắn họ đứng trên cầu hình mái vòm, ở bờ sông có một gốc cây ngô đồng Pháp cao lớn, cành lá chặn bớt ánh trăng trên đỉnh đầu, bao phủ họ trong bóng râm, không cần lo lắng bị người ta trông thấy hình ảnh cấm trẻ em.
Vùng sông nước ban đêm, dịu dàng mà lại đa tình.
Ở hai đầu cầu, những người có tình dựa sát vào nhau, thổ lộ nỗi lòng.
Ngày kế, Mai Nhiễm và Phó Thì Cẩn cùng nhau trở về thành phố A, đến nơi đã hơn sáu giờ chiều, vừa ra khỏi sân bay hai người đã bị thư ký của cha cô vội vàng ngăn cản.
Hai giờ trước, ảnh chụp thật thật giả giả trước khi thẩm mỹ của ngôi sao ca nhạc đang nổi tiếng Mai Mộng Nhiên bị công bố, khiến ánh mắt mọi người trợn tròn.
Nửa giờ sau, người giàu nhất thành phố S Mai Hồng Viễn cũng bị tuôn ra vụ bê bối bao dưỡng nữ sinh viên.
Đây chính là “sự kiện song Mai” duy trì độ nóng suốt một đoạn thời gian.