Gắn Kết Bên Em

chương 55

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Trời đất ạ!!”

Tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh buổi sáng sớm, Diệp Khởi Hàn bừng tỉnh từ trong mộng, mắt cũng chưa mở ra, luống cuống tay chân ôm người bên cạnh, “Làm sao?”

“Đệch!” Dư Thanh đập “bịch bịch” xuống giường, ga giường bị cô vo viên không còn hình dáng, “Ở bảng xếp hạng âm nhạc muốn nghe, Mai Mộng Nhiên chèn ép trên đầu tôi, không phục không phục không phục!”

Diệp Khởi Hàn còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì lớn. Anh xoa xoa mi tâm, giờ mới phát hiện mình trần như nhộng trong không khí, may mắn trong phòng bật chế độ sưởi. Anh nhớ tối hôm qua sau khi chấm dứt, cô giống như yêu tinh quấn trên người mình, không cho anh mặc quần áo, còn cô vơ đại một cái váy ngủ để mặc. Cho dù chăn bị cô làm rách bươm rũ xuống mép giường, miễn cưỡng không lõa thể.

“Anh, anh biến thái!” Ánh mắt của cô trợn tròn, hiển nhiên không hề thích hành động này của anh.

Anh buồn cười sán lại gần, “Không phải đã ngủ cùng sao, trên người anh có nơi nào em chưa từng thấy? Hơn nữa, tối hôm qua rõ ràng là em……”

Hơi bình tĩnh trở lại, Dư Thanh cũng nhớ đến tối hôm qua bản thân tâm huyết dâng trào bày ra trò đùa dai, không ngờ con người này làm theo thật. Cô hất cằm thật cao, sức mạnh cũng tăng dần theo, cô húng hắng cổ họng, “Đó là tôi nói mớ! Nói mớ, anh hiểu không?”

Diệp Khởi Hàn cười y hệt hồ ly, “Đương nhiên anh biết, hóa ra trong tiềm thức em mê đắm thân thể anh…… đến thế.”

Dư Thanh chống nạnh, “Ai mơ ước? Tôi, tôi……”

“Tôi bảo cái gì thì anh làm cái đó, anh ngốc à?”

“Lão bà đại nhân nói cái gì chính là cái đó.”

Ý tứ là bị mắng thành đồ ngốc cũng cam tâm tình nguyện? Dư Thanh chán nản, bị nghẹn không nói nổi một câu, thở phì phò lườm anh.

“Diệp Khởi Hàn, tôi cảnh cáo anh, anh đừng nghĩ rằng đã gặp ông nội của tôi, trèo lên giường của tôi, anh liền……”

“Bảng xếp hạng âm nhạc muốn nghe là cái gì?”

“A!” Dư Thanh gãi gãi đầu, “Suýt chút nữa quên béng chuyện đứng đắn!” Cô tìm tìm xung quanh, cuối cùng mò thấy di động ở góc giường, mở ra cho anh xem, “Nếu Mai Mộng Nhiên không phải dựa vào MR, cô có thể đứng thứ nhất chắc? Ở đuôi xe coi như cô ta đã gặp may mắn!”

Hóa ra lực chú ý của cô dễ dời đi như thế, Diệp Khởi Hàn cười đắc ý trong lòng, chỉ chốc lát sau biểu cảm lại trở nên ảm đạm. Có điều nghe giọng cô tràn đầy sức sống, anh bắt đầu cảm thấy buổi sáng hôm nay rất tốt đẹp.

“Không phải là một cái bảng à? Em muốn anh mua cho em.”

Dư Thanh lườm anh, “Nông cạn.”

Điều thực sự cô để ý không phải cái bảng này. Cô không quen nhìn người đứng đầu là Mai Mộng Nhiên, sản phẩm làm nhái rất giống kia.

Mai Mộng Nhiên sắp phát hành đĩa đơn liên tục đứng đầu “Bảng xếp hạng âm nhạc muốn nghe” ba ngày. Người đại diện của cô không khống chế nổi sự vui mừng, cười đến mức ánh mắt đều nở rộ một đóa hoa, “Chị lấy được từ nội bộ công ty số liệu mới nhất. Mấy hôm trước mở cuộc điều tra, đám fan tỏ vẻ tình nguyện mua chuyên tập chiếm % tổng số người khảo sát, nhưng một bộ phân này đã đủ tiêu thụ % tổng sản phẩm phát hành lần đầu. Mộng Nhiên, quả nhiên chúng ta không đi sai con đường này.”

Nghe vậy, cuối cùng Mai Mộng Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Một đường đi tới giống như mơ một giấc mộng nhẹ nhàng, tràn đầy vui sướng. Từ trên mây té xuống đáy vực, nay cô lại đặt chân lên nơi rất cao, có điều, trong lòng cô vẫn mơ hồ lo lắng.

Trước đây ông nội thường ân cần dạy bảo, con người phải biết tự thỏa mãn, biết rằng trèo cao sẽ ngã đau.

Sau khi cô đến nhà họ Mai, bà cụ mở ra cánh cửa một thế giới mới cho cô. Cô dần dần ném những lời này ra sau tai, sau đó cô lại dấn thân vào cái chảo nhuộm danh lợi……

Sầm Thần còn nói, “Hai ngày qua còn có một tin tức vô cùng quan trọng, quan vi của giải trí Thiên Hành đăng một Weibo.” Cô nhớ lại nội dung:

Giải trí Thiên Hànhv: Ít ngày nữa có nhân vật nặng ký thần bí cách biệt giới âm nhạc bảy năm mang theo tác phẩm mới gặp mặt cùng mọi người, có chờ mong không nào?

Nhân vật lớn phù hợp với điều kiện phù hợp có vị trí quan trọng trong giới âm nhạc, gần như có thể tập trung vào một người.

Hiển nhiên, quan vi của giải trí Thiên Hành lấy “thần bí” làm che giấu, nhưng thực tế mọi người đều đoán được thân phận của nhân vật thần bí này.

Ansel.

Người đàn ông tài hoa hơn người là nhạc sĩ kiêm nhà sản xuất âm nhạc nổi danh. Cố tình tính cách anh trời sinh kiêu ngạo, số lượng tác phẩm không nhiều lắm nhưng mỗi bài đều là tinh phẩm, đến này chúng còn thường xuất hiện trong bảng các ca khúc vàng kinh điển. Năm đó, người anh nâng đỡ đến nay có thể được cho rường cột chống đỡ bầu trời giới âm nhạc. Người muốn hát ca khúc anh viết nối liền không dứt, song đều trắng tay quay về. Bảy năm trước anh tuyên bố ở ẩn, đưa tới vô số người thổn thức.

Trong lòng Sầm Thần ưu phiền, đột nhiên anh ta lựa chọn tuyên bố quay trở về, có phải mang mục đích gì hay không?

Chẳng qua, giống thật mà là giả, tất cả chỉ là cộng đồng mạng suy đoán vô căn cứ mà thôi. Chưa biết chừng giải trí Thiên Hành giở trò lừa bịp, gần nhất không phải thiên hậu Dư Thanh đi lại rất gần với ông chủ của họ hay sao? Có khả năng tạo thanh thế vì cô ta. Tóm lại, trước khi quan phương chưa đưa ra tuyên bố chính thức, tất cả đều không chính xác.

Cô lại hỏi người bên cạnh có vẻ không yên lòng, “Mộng Nhiên, em muốn ra ngoài à?”

Mai Mộng Nhiên lấy lại tinh thần, “Đúng chị.”

Sầm Thần nói, “Bây giờ đúng là thời điểm mấu chốt của em, trăm ngàn phải cẩn thận, đừng bị chó săn chụp được, tránh việc phải mưu đồ một trận lớn nữa. Em đã đủ “đỏ”, không cần dựa vào xì căng đan để quảng bá.”

“Em sẽ cẩn thận.”

Mai Mộng Nhiên võ trang đầy đủ, che kín bản thân từ đầu tới đuôi. Trừ lúc xuống xe đi dọc theo một con đường nhỏ chật chội khiến vài con chó sủa, gần như không ai chú ý tới cô.

Cô đứng trước cánh cửa sắt đã rỉ sét, ánh mắt lãnh đạm nhìn lướt qua túi rác chất đống không biết bao lâu trước cửa đang tỏa ra mùi hôi thối, dưới khẩu trang khóe môi gợi lên một ý cười châm chọc.

“Đến đây, khụ khụ!” Người ở bên trong nghe được tiếng đập cửa, một bên đáp lời một bên ho khù khụ. Căn phòng cách âm không tốt, cách cánh cửa cũng nghe thấy tiếng dép lê xoèn xoẹt ma sát trên sàn nhà, giống như tiếng con dao cùn mài dần trên tấm gỗ.

“Nhiên Nhiên?!” Ngô Ngọc Uyển thấy rõ người ngoài cửa, trong đôi mắt hõm sâu đột nhiên tỏa ra ánh sáng, “Mau vào mau vào!”

Trong phòng không có máy điều hòa, lạnh lẽo khiến người phát run, Mai Mộng Nhiên khép chặt áo khoác, cởi đôi kính, lúc này đôi mắt lạnh lẽo mới rơi xuống người phụ nữ ngồi đối diện bên bàn ăn. Vừa nhìn bà ta, tầm mắt của cô liên tục căng thẳng, không rời mắt nổi.

Rất gầy! Nếu không phải còn có hô hấp, Mai Mộng Nhiên hoài nghi có phải bà ta đã biến thành một thi thể lạnh lẽo hay không. Hốc mắt của bà ta sâu hoắm như vết nứt trên tảng băng, hai con ngươi tựa như hột nhãn di chuyển trên mặt. Xương gò má vốn đã cao nay càng lồi lên một cách khó hiểu, phần cằm gầy yếu quả thực sắp lộ ra xương cốt, phối hợp với ngũ quan, có cảm giác quỷ dị âm trầm không nói nên lời.

Trong đầu cô mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, nhưng dòng suy nghĩ đột nhiên bị đứa nhỏ cách vách khóc ré lên cắt ngang, đành từ bỏ.

“Mấy hôm trước trong điện thoại, bà nói về bí mật thân thế của tôi, không chỉ nói mơ hồ, còn nói chỉ có thể nói trước mặt của tôi, hy vọng bà không khiến tôi đi không một chuyến.”

“Mẹ có thể nói cho con biết, nhưng mẹ có yêu cầu.”

Mai Mộng Nhiên cười lạnh, “Nếu là tiền thì không cần phải nói.” Cô giả vờ xoay người đi ra ngoài, “Hơn nữa, tôi không cảm thấy hứng thú với bí mật của bà chút nào.”

Đơn giản là thấy cô trèo lên khỏi vũng sình lầy, vọng tưởng tiếp tục lừa gạt chút tiền tiêu từ trên người cô mà thôi. Có lẽ cái gọi là bí mật do bà ta bịa đặt vô căn cứ để lừa gạt chính mình?

Nhưng mà…… ở trong lòng Mai Mộng Nhiên không tiếng động hỏi bản thân: Mình đã biết, vì sao còn định đến đây?

Vấn đề này bản thân cô không trả lời được.

“Nếu con không có hứng thú, khụ khụ……” Ngô Ngọc Uyển tựa vào bàn ăn, mồ hôi lạnh chảy thành dòng hai bên cổ, bà ho tê tâm liệt phế, thật vất vả mới ngừng, “Con sẽ không đến đây.”

“Đến cùng bà muốn như thế nào?”

“Một trăm vạn đổi một bí mật.”

“Ha ha.”

“Mẹ mắc bệnh nặng, khả năng sống không được bao lâu, con thật sự trơ mắt nhìn mẹ đi chết à?”

“Sinh tử bà liên quan gì đến tôi hả?” Mai Mộng Nhiên bước tới cửa, nắm chặt tay ép sát người, móng tay hãm sâu vào lòng bàn tay. Lúc này phía sau lại vang lên một giọng nói đứt quãng khàn khàn, “Con, con có thể như ngày hôm nay, có không ít công lao của bà già nhà họ Mai nhỉ?”

Cô dừng lại bước chân.

Ngô Ngọc Uyển ôm ngực, không ngừng thở, “Vì sao bà ta đối xử tốt với con như thế…… Tốt? Có phải…… nể tình ông nội đã qua đời của con…… hay không?”

“Nếu mẹ nói cho con, con không phải là huyết mạch. Thẩm gia…..”

“Bà nói cái gì?!” Mai Mộng Nhiên bước một bước dài đến trước mặt bà ta, ánh mắt hung tợn nhìn bà ta, “Bà, lặp lại lần nữa!”

“Ba con là quả trứng mềm, ở trên giường không “cứng” được. Mẹ đi theo một người đàn ông giống như thái giám, tại sao có thể sinh ra con?”

“Không cho bà làm nhục ba tôi!”

Mai Mộng Nhiên dùng sức nắm chặt hai vai bà ta, gần như lắc bà ta thành mảnh nhỏ.

“Ông nội con thương xót luôn coi con như cháu gái ruột, trước khi chết còn phó thác cho người tình già, nếu không, một đứa con hoang như con sẽ có hôm nay?”

“Bà!” Khinh hoàng trước tin tức liên tục đã khiến Mai Mộng Nhiên có chút mất lý trí, cô tức giận cả người run rẩy, “Tôi là Thẩm Mộng Nhiên, tôi là con cháu nhà họ Thẩm…… Bà nói dối!”

“Người đàn bà thủy tính dương hoa, người phụ nữ ai cũng có thể làm chồng! Không phải bà nói chính mình sắp chết sao? A! Tại sao bà còn không chết đi!”

Câu nói này chọc đúng chỗ đau của Ngô Ngọc Uyển, chỉ thấy cảm xúc của bà ta trở nên cực kì kích động. Mai Mộng Nhiên còn mắng nhiếc, giống như muốn thổ lộ hết nỗi oán hận tích tụ bao năm qua, “Lần trước nếu không phải bà, sao tôi lại thê thảm như vậy? Bà là mẹ cái gì chứ! Bà có tư cách gì làm mẹ tôi?! Có người làm mẹ như bà không? Trước đây bởi vì bà tôi bị biết bao người cười nhạo? Tôi luôn coi bà là nỗi hổ thẹn nhục nhã! Người như bà tại sao còn sống trên cõi đời này?”

“A!” Mai Mộng Nhiên đột nhiên ngửa đầu thét chói tai, cô không thể tin được nhìn người phụ nữ như phát điên cắn cổ mình, liều mạng đẩy bà ta ra, may mắn vài giây sau bà ta tựa như một tờ giấy bay bổng rơi xuống đất.

Cô sờ thấy máu trên cổ mình, quá sợ hãi, “Bà điên rồi à?!”

“Mẹ điên rồi!” Ngô Ngọc Uyển cười khẽ liếm hết máu tươi dính trên khóe miệng, giọng nói khẽ như mạng nhện trong gió, “Nhiên Nhiên, cho nên chúng ta cùng nhau xuống địa ngục, cùng đi bồi tội cho cha con đi.”

Môi bà ta bị rách, cho nên không biết máu kia là của ai, bà ta? Hay là Mai Mộng Nhiên? Hoặc là hai người?

“Nhiên Nhiên, mẹ mắc bệnh AIDS.”

Thời gian như yên lặng dừng ở khoảng khắc ấy.

“Bệnh AIDS?” Mai Mộng Nhiên ngơ ngác lặp lại một lần, sau đó bật cười khó hiểu, vừa cười vừa khóc, “Bà điên bà điên bà điên!”

Cô đóng sầm cửa.

Rác rưởi ngoài cửa bị đá bay, mùi hôi thối lập tức tràn ra, trong hành lang một con mèo miễn cưỡng nằm phơi nắng trên cửa sổ ghét bỏ “Meo meo” một tiếng, thân mình linh hoạt nhảy xuống, cái đuôi lắc lư đi xa.

Mai Mộng Nhiên mất hồn mất vía về nhà. Mặc dù trên đường trở về cô đã nhanh chóng mua nước khoáng rửa miệng vết thương, lại xối dưới vòi hoa sen gần một tiếng, ngâm đến mức làn da bắt đầu nhăn nhúm, song sự ớn lạnh thấm vào trong máu vẫn không giảm bớt nửa phần.

Bệnh, thế, kỷ. Xa lạ và đáng sợ cỡ nào.

Lòng người đàn bà kia thật sự quá độc ác, quá độc ác!

Tối hôm nay, Mai Mộng Nhiên gần như trắng đêm, nổi lên gân xanh như mắt của ma quỷ, từng bài viết về lây nhiễm “hiv” xuất hiện trên màn hình, không biết bị ấn vào bao nhiêu lần.

Vừa mệt lại buồn ngủ, cơ thể gần như tới cực hạn, cô đi đường như đạp trên bông, không chân thực, lâng lâng, ánh mắt đau nhói không mở ra được, đầu cũng đau đớn. Cô đang định đi ngủ một lát, di động đột nhiên vang lên.

Cô nhíu mày, vốn định tắt máy nhưng đầu choáng váng hoa mắt không nhìn rõ nên ấn vào phần chấp nhận. Giọng của trợ lý ồn ào lập tức nhảy ra từ bên trong, “Không tốt chị Nhiên!”

Mai Mộng Nhiên căn bản không nghe rõ cô ta nói cái gì, trực tiếp cúp điện thoại.

Không đến một phút đồng hồ, di động lại bắt đầu vang lên, lần này là người đại diện Sầm Thần gọi. Giọng cô ta căng thẳng, như bị ai đó bóp chặt yết hầu, “Mộng, Mộng Nhiên, em mau lên mạng xem! Chị gửi link cho em.”

“Hiện tại em không rảnh.”

“M, MR, MR chân chính xuất hiện, Mộng Nhiên, chúng ta xong đời rồi!”

“Đô đô đô……”

Chín giờ sáng nay, quan vi của giải trí Thiên Hành tuyên bố một tin tức mới: nếu nỗi nhớ có âm thanh người hữu tình sẽ thành thân thuộc

Mai Mộng Nhiên run run giơ tay ấn vào video. Ban đầu là nền màu đen bất động, trong chốc lát sau một hàng chữ ngắn gọn đi từ góc bên trái dần dần tiến vào chính giữa:

[Nếu nỗi nhớ có âm thanh]

Lời: Ansel

Nhạc: Ansel

Biểu diễn: MR

Dần dần bắt đầu có màu sắc, từ khung cửa sổ to đùng sát đất phủ đầy ánh tịch dương chuyển tới cây đàn dương trong phòng. Người đàn ông mặc bộ vest màu đen chỉ thấy bóng lưng, ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc trúc lướt đi trên phím đàn đen trắng, chỉ một cảnh này đã thu hút ánh mắt người xem. Đứng cạnh anh còn có một người phụ nữ, cô mặc cả bộ váy lụa màu xanh nhạt trang nhã, thân hình tinh tế cân xứng, mái tóc đen suôn dài như thác nước dài đến bên hông, đồng dạng cũng chỉ là một bóng dáng……

Người phụ nữ bắt đầu ôn hòa cất tiếng hát.

“Nếu nỗi nhớ có âm thanh

Chắc chắn nó sẽ nói một câu

Anh yêu em

Không biết mệt mỏi

……

Nỗi nhớ nhung sớm đi vào bức họa

Mỗi nét bút mỗi bông hoa đợi chờ em trả lời

Đóa hoa mai ngoài cửa sổ, thời gian nở rộ khắc thành vết thương lòng

Đêm đó thất ước, ánh trăng chiếu đầu giường chưa chợp mắt

……

Tưởng Tưởng lại Niệm Niệm

……

Nếu nỗi nhớ có âm thanh……”

Giọng hát người phụ nữ dịu dàng êm tai, nhẹ nhàng sạch sẽ, giống như không cốc u lan, đón gió than nhẹ róc rách, thơm mát phủ nhân gian.

Âm thanh cuối cùng chấm dứt, người đàn ông bỗng nhiên quay đầu lại, gò má tuấn tú được ánh đèn trên đầu mạ lên một tầng ánh sáng nhu hòa, đường cong êm dịu, người phụ nữ cũng chậm rãi xoay người đối diện với anh…… Hình ảnh dừng lại ở một bên sườn mặt của anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio