Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

quyển 2 chương 23: hồng trần tục thế ai nhìn thấu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong thư phòng, những bức tranh chưa được thu hồi trên bàn vẫn lẳng lặng nằm đó, chưa từng có người sửa sang lại. Hoàng đế băng hà, người trong cung đã sớm loay hoay người ngã ngựa đổ rồi, ngay cả tranh rơi vãi đầy đất cũng vẫn chưa kịp thu hồi.

Tiểu Thất đi tới, cúi người xuống, cẩn thận từng li từng tí nhặt lên, hơi hoảng hốt. Nữ tử như vậy rốt cuộc là may mắn hay không may mắn? Nàng chợt rất muốn hiểu rõ, nụ cười mê hoặc lòng người như vậy, trong một khắc đó chắc là rất hạnh phúc! Nhưng, nếu như biết trước kết cục, nàng có còn xông tới không chùn bước không?

Hạnh phúc luôn tràn đầy hấp dẫn, nhưng cũng luôn ẩn giấu nguy cơ rất trí mạng. Bắt đầu sáng lạng, kết thúc thê lương, thường thường luôn trở thành định luật cuộc đời. Xoay người hoa lệ, rời đi tiêu sái; không quên tình yêu, si mê lưu luyến, chỉ chớp mắt, chính là cả đời, để lại cái gì, quên mất cái gì, cuối cùng cũng biến mất theo sinh mạng, tan thành mây khói. Như vậy cho dù có tìm tòi nghiên cứu bọn họ có hạnh phúc hay không có phải đã không còn ý nghĩa gì?

Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Vạn Đức Trung đi tới bên cạnh Tiểu Thất, hơi do dự nói nhỏ: "Vương phi, di chiếu của tiên hoàng ——"

Tiểu Thất chậm rãi dọn dẹp tranh trên bàn, ngẩng đầu liếc nhìn Vạn Đức Trung, lạnh nhạt nói: "Phiền toái Vạn công công cất di chiếu trước."

"Vương —— vương phi này ——" giọng củaVạn Đức Trung kinh hoảng.

"Vạn công công, ta biết rõ người là người duy nhất phụ hoàng tin tưởng qua nhiều nă, nếu phụ hoàng đã tin người, ta làm sao lại hoài nghi người!" Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn ông, nghiêm túc nói.

Vạn Đức Trung ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất một cái, rốt cuộc trịnh trọng quỳ xuống nói: "Vương phi! Lão nô nhất định thề canh kỹ di chiếu!"

Tiểu Thất đi tới đỡ ông dậy, đưa bức tranh trong tay cho Vạn Đức Trung: "Vạn công công, ta tất nhiên tin người! Những bức tranh này ——" nàng do dự một chút, lại nói tiếp, "Những bức tranh này hãy chôn chung với phụ hoàng. Phụ hoàng hắn —— có lẽ cũng hy vọng như vậy."

"Dạ!" Vạn Đức Trung xoay người, làm như nhớ ra cái gì, lại chần chừ xoay người lại, "Vương phi, bữa tối đã chuẩn bị tốt, ngài —— ít nhiều cũng nên ăn chút!"

"Ừ!" Tiểu Thất lại tựa như không yên lòng, nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói, "Tam tỷ ta như thế nào?"

"Tam —— Tam công chúa —— nàng —— có ——" Vạn Đức Trung muốn nói lại thôi, tựa hồ cực kỳ khó xử, "Thân thể Dục phi nương nương khó chịu, cho nên Tam công chúa luôn ở chung."

Tiểu Thất cũng không để ý câu trả lời hơi qua loa này, cúi đầu, lạnh nhạt nói: "Ừ! Ngươi đi ra ngoài đi!"

Vạn Đức Trung há mồm tựa hồ còn muốn nói cái gì, do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói gì lui ra khỏi thư phòng.

Ông ôm tranh trong lòng, lại hơi không yên lòng, cúi đầu tựa hồ còn đang suy nghĩ chuyện gì, khi quẹo cua liền đụng phải một tiểu thái giám chạy vội tới. Ông phiền lòng ngẩng đầu lên, vừa định mắng mấy tiếng, khóe mắt lại liếc thấy hai bóng dáng quen thuộc, một duyên dáng yêu kiều, một người cao lớn, trong lòng nhất thời kinh ngạc một chút.

Tiểu thái giám cũng không biết nguyên do, thấy Vạn Đức Trung trầm mặc càng thêm hốt hoảng liên tiếp cầu xin tha thứ.

Vạn Đức Trung bị tiếng cầu xin tha thứ của tiểu thái giám kéo hồn về, phiền loạn cúi đầu nhìn qua tiểu thái giám một cái, không kiên nhẫn phất tay một cái: "Đứng lên! Nên làm gì thì làm đi!"

Lúc này tiểu thái giám mới vội vàng đứng dậy, lảo đảo chạy về phía trước.

Vạn Đức Trung vội vàng đi vài bước, vẫn dừng lại, quay đầu lại lo âu liếc mắt nhìn thư phòng một cái, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, cất bước tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Thất đi tới cửa Dục Lê cung, nghe được bên trong truyền ra thanh âm, chần chừ một chút, khẽ mím môi, chậm rãi đi vào.

Trong tiền điện Dục Lê cung, bữa tối trên bàn tựa hồ vừa bưng lên, bên cạnh bàn có ba người đang ngồi, khi thấy nàng, trên mặt đều có một chút giật mình. Vẫn là Dục phi hồi hồn lại trước, đứng dậy kéo nàng, nói: "Tiểu Thất, sao tới cũng không nói trước một tiếng, ta cũng có thể kêu Xuân Y chuẩn bị vài món ăn con thích."

Tiểu Thất hơi cười, không thèm để ý nói: "Ta nghe nói thân thể nương nương khó chịu liền tới xem một chút."

"Chắc còn chưa ăn cơm! Cùng nhau ăn đi! Con cũng gầy! Định Nam Vương vừa nói đến muốn đón con trở về, ta đang định ăn tối xong phái người đi tìm con!" Dục phi làm như thuận miệng nói, ấn nàng ngồi bên cạnh Tiêu Dật.

Tiểu Thất nghiêng đầu, vừa đúng đụng vào ánh mắt hơi dò xét của Tiêu Dật, vì vậy nhàn nhạt cười một tiếng, nói: "Vậy ta thật là đúng lúc."

Bữa cơm này, bốn người ăn cực kỳ an tĩnh. Tiểu Thất ngồi ở dưới Dục phi, bên cạnh là Tiêu Dật, tiếp là Kiêm Gia. Từ khi Tiểu Thất vào phòng Kiêm Gia vẫn chưa nhìn nàng, an tĩnh ăn cơm. Quy củ của hoàng gia cũng là ăn không nói ngủ không nói, cũng không ai cảm thấy quái dị.

Sau bữa tối, Dục phi và Tiêu Dật rảnh rang hàn huyên mấy câu. Sắc mặt của Dục phi rất là không tốt, giống như lập tức già hơn rất nhiều. Hoàng đế, trong lòng của nàng rốt cuộc đã từng là phu quân của nàng, mặc dù về sau nàng từ từ hiểu hắn cũng không phải của mình nàng.

Hoàng đế băng hà đã nửa tháng rồi, trên triều đình tuy là mặt ngoài bình tĩnh, nhưng vụng trộm sóng ngầm mãnh liệt, có ai không biết. Tuy nói lên ngôi chính là Bát hoàng tử, nhưng ngoài sáng thừa nhận, vụng trộm đều đang so tài. Có lẽ tất cả mọi người chưa từng ngờ, Thất công chúa luôn luôn nằm trên giường bệnh vào ngày ấy sẽ có xu thế như thế, thủ đoạn quả quyết, làm cho người ta ứng phó không kịp, cho dù là Tiêu Dật đã nhìn ra nhưng cũng không ngờ. Nếu như nói lúc ấy Thất công chúa gả cho Định Nam Vương là việc mọi người trong triều đình đều nghi ngờ, như vậy hôm nay sự nghi ngờ này cũng đã từ từ rõ ràng.

Trên xe ngựa trở về vương phủ, Tiểu Thất cúi đầu, nhớ tới vừa rồi nàng đi ra Dục Lê cung liếc thấy Dục phi nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, và Tam tỷ nàng vẫn trầm mặc không nói, trong lòng cũng sáng tỏ bây giờ tình cảnh của mình chỉ sợ chính là mục tiêu công kích. Quan hệ của nàng và Tam tỷ, Dục phi đúng là vẫn còn khác biệt!

Thật ra thì hôm nay nàng cũng không tính trở về phủ Định Nam Vương, nhưng khi nàng ra khỏi Dục Lê cung xoay người muốn đi tới Tử Nhiễm cung, Tiêu Dật đột nhiên kéo lại tay của nàng, tựa hồ hơi tức giận, nói nho nhỏ một câu, sao cả hướng về nhà cũng không nhận ra?

Nhà? Lúc ấy nàng hơi bừng tỉnh, phủ Định Nam Vương là nhà của nàng sao? Nếu như không phải, vậy nơi nào mới phải? Tử Nhiễm cung? Hay là ở thế kỷ hai mươi mốt? Nàng vốn muốn tránh khỏi hắn, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tức giận của hắn lại không hiểu, vì vậy cũng không muốn tranh chấp vô vị với hắn làm gì, liền đi theo hắn.

Từ khi Tiêu Dật lên xe ngựa vẫn luôn không nói chuyện, trong lòng giống như có một cỗ lửa giận, rồi lại chẳng biết tại sao. Nữ tử đối diện hắn ngược lại lặng yên ngồi ở chỗ đó, bộ dạng sụp mi thuận mắt, thời điểm bị hắn lôi chạy cũng vô cùng ngoan ngoãn, nhưng hắn lại có thể cảm thấy rất rõ ràng sự cự tuyệt, lạnh nhạt bộc phát ra từ trong lòng nàng, giống như bức tường vô hình, không nhìn thấy, nhưng làm thế nào cũng không đi vào được.

Xe ngựa đi cũng không vững vàng, sau một chấn động mãnh liệt, Tiểu Thất khống chế không được nghiêng về phía trước, vừa đúng ngã xuống trong lồng ngực giống như đã chuẩn bị tốt của Tiêu Dật. Mới đầu thân thể nàng hơi cứng, nhưng khi cảm thấy hơi thở xa lạ của nam tử thì lập tức giùng giằng muốn thoát khỏi ngực của hắn. Tiêu Dật lại không có ý buông tay, tay bên eo nàng rõ ràng dùng sức lực rất lớn.

"Buông tay!" Tiểu Thất ngưng giãy giụa, trong giọng lạnh nhạt có sự cự tuyệt rõ ràng.

"Vì sao?" Tiêu Dật trầm mặt tức giận nói, "Chớ quên ngươi đã là vương phi của ta rồi."

"Vậy thì thế nào?" Tay Tiểu Thất chống trước ngực hắn hơi dùng nội lực, rốt cuộc cũng thành công thoát khỏi ngực của hắn, ngồi ở đối diện hắn lần nữa, cúi đầu sửa sang lại y phục hơi xốc xếch của mình, lạnh lùng nói, "Ngay cả như vậy cũng không thể đại biểu ngươi có thể muốn làm gì ta thì làm."

"Ta không thể sao?" Hắn đột nhiên nghiêng thân thể về phía trước, lại gần nàng, dùng sức nâng cằm của nàng lên, trên mặt cương nghị tràn đầy lo lắng, "Ngươi đã là vương phi của ta, hiện tại ta liền nói cho ngươi biết ta rốt cuộc có thể hay không!" Hắn dùng sức lần nữa, không chút nào thương tiếc ôm nàng vào trong ngực.

"Vụt!" cái đỉnh xe ngựa đột nhiên bị lật ra, tiếng nổ lớn khiến hai người cũng ứng phó không kịp. Tiêu Dật lập tức phản ứng kịp, lôi kéo Tiểu Thất phi thân rời đi xe ngựa. Hai người mới vừa đứng vững, một bóng đen liền chạy nhanh đến, tựa hồ còn mang theo sát khí. Tiêu Dật nhanh nhẹn bảo vệ Tiểu Thất ở phía sau, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào người tới, nhanh chóng ra tay, đấu với người tới. Võ công của hai người cũng là sàn sàn nhau, trong khoảng thời gian ngắn khó đánh cho ngang tay, thồi gian một ly trà vẫn chưa phân ra thắng bại.

"Dừng tay! Ám Ảnh!" Tiểu Thất đột nhiên lên tiếng, hô với hai người đang đánh nhau.

Một cái bóng người trong đó nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, tránh thoát chưởng phong bén nhọn, nhẹ nhàng nhón chân phi thân đến bên cạnh Tiểu Thất, quỳ một chân trên đất, kính cẩn nói: "Thuộc hạ tham kiến công chúa." Thanh âm bởi vì mới vừa đánh nhau mà hơi gấp rút, thân hình lại không di động chút nào.

"Ám Ảnh —— sao ngươi lại ở chỗ này?" Tiểu Thất hỏi.

"Thuộc hạ là —— thị vệ của công chúa. Bảo vệ công chúa là trách nhiệm của thuộc hạ." Ám Ảnh trả lời.

"Bảo vệ?" Tiêu Dật lại lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt như sương, trầm giọng nói: "Vương phi của bổn vương còn chưa tới phiên người ngoài tới nhúng tay!"

"Vương Gia! Thuộc hạ là tiên hoàng khâm định! Hơn nữa, thuộc hạ cũng không biết người trong xe ngựa là Vương Gia, thuộc hạ nghe công chúa kinh hô mới ra tay."

Sắc mặt của Tiêu Dật càng lạnh thêm mấy phần, vừa định mở miệng, nơi xa vang lên tiếng ngựa đang chạy nhanh đến.

Thì ra xe ngựa đã đến gần phủ Định Nam Vương, thị vệ giữ ở ngoài cửa đã sớm liếc thấy đánh nhau, vội vàng bẩm báo Công Tôn Cảnh Thăng. Công Tôn Cảnh Thăng liền dẫn theo người chạy tới.

"Tham kiến Vương Gia!" Một nhóm người hiển nhiên không nghờ sẽ là Vương Gia nhà mình, nhìn nhau quỳ xuống.

"Vương Gia!" Công Tôn Cảnh Thăng thấy cảnh tượng như vậy cũng nghi ngờ không hiểu, ánh mắt tìm kiếm nhìn Tiểu Thất đứng bên cạnh, "Vương phi không có sao chứ?"

"Nàng sao có thể có chuyện!" trong thanh âm lành lạnh của Tiêu Dật xen lẫn tức giận, tay chắp sau lưng, lạnh lùng nói, "Đều trở về!" Nói xong liền nghênh ngang rời đi, để lại Công Tôn Cảnh Thăng kinh ngạc đến ngây người.

Công Tôn Cảnh Thăng khó xử nhìn Tiểu Thất một cái, Vương Gia bỏ một mình vương phi ở lại nơi này, chẳng lẽ hắn thật không lo?

"Ta không sao! Công Tôn đại nhân trở về với Vương Gia đi." Tiểu Thất lạnh nhạt nói.

"Vậy ——" Công Tôn Cảnh Thăng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết trả lời thế nào, lại thấy cìn có một người đang quỳ bên cạnh Tiểu Thất, nhìn ra được bản lĩnh cũng là bất phàm, liền không thể làm gì khác hơn là dẫn theo một đám thị vệ rời đi.

"Ám Ảnh, ngươi cũng đứng lên đi!" Tiểu Thất chậm rãi đi tới trước, gió thổi vào mặt, lạnh đến làm cho người ta run run.

Một cái áo lông thật dầy khoác ở trên người của Tiểu Thất, Tiểu Thất quay đầu lại, thấy Ám Ảnh dắt ngựa lặng lẽ đi theo phía sau của nàng.

"Bích Ngô nghe nói công chúa xuất cung rồi, liền bảo thuộc hạ đưa tới." Hắn đột nhiên lên tiếng nói.

"Ừ! Cám ơn ngươi!" Tiểu Thất nói tiếp.

Ám Ảnh hơi kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "Không cần!"

Tiểu Thất đi vài bước, giống như là nghĩ tới điều gì, nhìn phía xa, lạnh nhạt nói: "Về sau chớ kích động như thế nữa."

"Dạ!" Ám Ảnh cũng không có phản bác, trước sau như một kính cẩn nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio