Trên đỉnh núi Bắc Thương, tuyết đọng mới vừa tan, ánh sáng phản xạ, vạn vật đều tận, trong một mảnh mênh mông, chỉ có một người đứng chắp tay trong gió, gió thổi bay cổn long bào màu đen của đế vương, vạt áo tung bay, giống như đang đứng giữa trời.
Thanh âm ngựa chạy cấp tốc lướt qua dưới chân núi, rồi thoáng chốc dừng lại.
Bắc Thiên Thụy như có điều suy nghĩ nhìn lên trên, sương trắng lượn quanh núi, trong sương mù, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người, ống tay áo xoay tròn, như ẩn như hiện, ẩn ở đó trong sương mù trắng, lại giống như đã đứng ngàn năm. Giống như nghĩ tới điều gì, cách một màn sương trắng, ánh mắt hắn hơi do dự, tay nắm dây cương khẽ run.
"Điện hạ!" Liêu Lạc Kỳ bên cạnh mở miệng nhắc nhở, "Hoàng thượng ở bên trên, thuộc hạ đợi. . . . . ."
"Các ngươi đợi ở chỗ này!" Tung người xuống ngựa, Bắc Thiên Thụy chậm rãi đi lên đỉnh núi, trong đầu thoảng qua một bóng người. Hơn nhiều năm trước kia, ở chỗ này, hắn cũng đã thấy tình cảnh tương tự, tâm tình kia hình như cũng tương tự thế này. Nhưng lúc đó hắn chỉ đứng ở dưới chân núi xa xa, vẫn nhìn người kia đứng suốt cả ngày cả đêm. Lúc đó, hắn không biết loại tâm tình này rốt cuộc đại biểu cái gì, cho tới bây giờ hắn mới hiểu rõ ràng đó là lần duy nhất hắn thấy người cao cao tại thượng đó mềm yếu.
Càng đến đỉnh núi, đường càng cong, dọc theo đường đi, cục đá lăn lộn rơi xuống, phát ra thanh âm "Răng rắc". Khi tới đỉnh núi, Bắc Thiên Thụy thở nhẹ, bước mấy bước tới gần, lại thoáng lui về sau một bước, mới nói: "Hoàng thượng. . . ." Vốn đã chuẩn bị xong rồi nhưng lại thay đổi ý định lúc này, do dự một hồi lâu, cũng không nghĩ ra nói gì mới phải, khẽ ngước mắt nhìn lại, bóng lưng người kia lù lù như núi, vẫn đứng yên không nhúc nhích.
"Đại ca." ước chừng qua thời gian uống cạn nửa chung trà, Bắc Thiên Vũ mới quay đầu lại, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, cười nói, "Huynh kông cho rằng ta sẽ một mình đi ngăn trở quân đội Kỳ quốc chứ."
Bắc Thiên Thụy sửng sốt, liếc xuống dưới, ở dưới chân núi có khoảng một ngàn thiết kỵ đứng dày đặc, lúc này hắn mới nhớ tới mục đích mình tới nơi này, sáng nay hạ triều, hắn đến thư phòng vì muốn thương lượng chuyện Kỳ quốc với đệ đệ, nhưng không ngờ đệ đệ đã không còn ở trong cung rồi, trong lòng nhất thời cả kinh, nghĩ đến mấy ngày trước đây hắn không dẫn theo người nào một mình xông vào đại doanh Kỳ quốc, lập tức triệu tập một ngàn người ngựa đuổi theo: "Hoàng thượng làm việc luôn luôn không suy tính đúng mực, luôn ngoài suy nghĩ và dự đoán của thần, thần. . . . Cũng không dám mạo hiểm."
Trong lời nói có ba phần trách cứ, thật khiến Bắc Thiên Vũ sửng sốt một chốc: "Đại ca, đã nhiều năm rồi huynh chưa từng nói với ta như thế." Hắn khẽ nghiêng đầu, suy nghĩ một chốc, rồi nói, "Hình như là từ sau khi mẫu hậu chết huynh luôn dung túng ta làm bất cứ chuyện gì !"
"Hoàng thượng. . . . . ."
"Đại ca. . . . Đừng kỳ vọng ta sẽ giống phụ hoàng" Bắc Thiên Thụy chấn động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này Bắc Thiên Vũ cũng xoay người đi qua, thanh âm truyền tới trong tai của hắn vô cùng rõ ràng, "Trẫm. . . . Sợ rằng không làm được !"
"Hoàng thượng, thần luôn suy tư một vấn đề. . . ." Bắc Thiên Thụy chợt đến gần mấy bước, đứng bên cạnh Bắc Thiên Vũ, hơi dừng lại, rồi chậm rãi mở miệng nói, "Ta luôn nghĩ tại sao lúc đó phụ hoàng lại đưa người đỡ mũi tên kia!" Thân thể bên cạnh rõ ràng giật giật, "Ngài cũng nghĩ đến phải không?" Hắn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, "Tình cảnh lúc ấy, cực kỳ giống năm đó, có lẽ khi đó phụ hoàng nghĩ tới mẫu hậu. . . ."
"Vậy thì thế nào?" thanh âm lạnh lùng của Bắc Thiên Vũ vang dội ở đỉnh núi, "Ông ta muốn chuộc tội. . . . Không cảm thấy quá muộn sao? Năm đó lúc ông ta lợi dụng mẫu hậu không phải yên tâm thoải mái à, hiện tại ông ta muốn chuộc tội rồi. . . ."
"Phụ hoàng đã chết!" Bắc Thiên Thụy đột nhiên nói to, trong mắt thoáng qua vẻ buồn bã, thở dài yếu ớt, thanh âm nhỏ lại, "Đệ có biết, năm đó phụ hoàng đã từng như đệ, đứng ở chỗ này tròn một ngày một đêm."
"Vậy sao?" Bắc Thiên Vũ chỉ nhếch nhẹ khóe miệng, lạnh nhạt nói, "Dù vậy, mẫu hậu cũng sẽ không sống lại. . . ."
"Hoàng thượng. . . ." Khẽ châm chước, Bắc Thiên Thụy chuyển ánh mắt đến nơi xa, nhỏ giọng nói, "Ly rượu độc lúc đó, người không phải cũng chuẩn bị cho nàng ấy uống vào vì Bắc Liêu sao!"
"Vì Bắc Liêu?" Bắc Thiên Vũ chợt cười nhẹ, nhướng nhẹ mày kiếm, có vẻ châm chọc nồng nặc, "Đại ca nghĩ ta quá vĩ đại rồi, nếu không phải lúc ấy mỗi người các ngươi đều ép quá gấp, ta cũng sẽ không muốn thuận nước đẩy thuyền, để cho nàng giả chết. Trên người của nàng có khối ngọc Phượng Huyết, có thể phòng bách độc."
Một cơn gió thổi mạnh qua, thấm vào xương cốt, lạnh lẽo truyền khắp, kích thích từng cơn lạnh run. Áo cong cổn màu đen của đế vương mơ hồ như sương, trong mắt dần dần lộ ra ckhí thế bức người, giống như còn lạnh hơn cơn gió kia mấy phần, lúc này Bắc Thiên Thụy mới nhìn rõ hắn, rốt cuộc từ từ cúi đầu: "Hoàng thượng cho là giang sơn mỹ nhân, bên nào nặng bên nào nhẹ?"
"Giang sơn mỹ nhân sao?" Nơi xa núi non dày đặc, mây mù lượn quanh, ở dưới chân núi, thiết kỵ khôi giáp phản xạ ra ánh sáng chói mắt, non sông thật đẹp, xòe tay nắm lấy giống như có thể thu hết vào trong lòng bàn tay, ánh mắt hắn xuyên qua tầng tầng sương mù, lại chỉ rơi xuống nơi khác, tròng mắt dần dần thâm thúy như biển: "Lúc trước ta vẫn cho là chỉ cần tránh chỗ nguy hiểm, là có thể không bị nguy hiểm, cho đến khi lời nói kia của Tứ ca nhắc nhở ta, tránh ra không bằng trực tiếp trừ đi, càng thêm hoàn toàn, cũng chỉ có như thế mới có thể chân chính yên tĩnh." Thanh âm tuyên thệ dần dần vang vọng ở giữa núi rừng, "Giang sơn quyền thế ở trong lòng bàn tay, mà nàng thì để xuống trong lòng."
Ở dưới chân núi, dần dần vang lên tiếng chân ngựa, Rừng trúc đung đưa, vang dội sào sạt.
"Nếu hai người có một ngày xung đột thì sao?"
Trong rừng mơ hồ hiện hiện ra một bộ áo trắng, trong sương mù, ống tay áo tung bay như tiên, con ngươi Bắc Thiên Vũ chợt co rút nhanh, phất tay áo phi thân ra, chỉ để lại bốn chữ: "Làm việc theo tim."
Nhìn áo long cổn màu đen của Đế Vương cấp tốc xuyên qua giữa rừng như con thoi, lộ ra khẩn cấp và nóng nảy dày đặc, Bắc Thiên Thụy chợt như có điều suy nghĩ cong khóe môi lên, đến gần vách đá mấy bước lần nữa, ánh mắt đi xuống, chỉ thấy một bộ áo trắng nhẹ nhàng lướt qua trong sương mù như con thoi, cách rừng cây, hai bóng dáng một đen một trắng giống như hai điểm đã định trong số mạng.
Mây mù từ từ tiêu tán, một ánh đỏ xẹt ngang phía chân trời, từ từ lan tràn khắp núi cao trùng điệp, sáng mờ đầy trời, đỉnh núi như được trải sát một lớp gấm đỏ trong suốt. Cũng không biết đứng như vậy bao lâu, đáy lòng Bắc Thiên Thụy chợt dâng lên một cảm giác điều hiêu, ngắm nhìn bốn phía, đỉnh núi trống trải không có gì, ở dưới chân núi là vách đá vạn trượng, ánh nắng chiếu sáng quanh người, gió mạnh thổi qua tràn đầy khí lạnh, hai bóng dáng một đen một trắng nơi xa đã sớm cùng nhau rời đi.
Kỳ quốc mùng mười tháng ba năm Thiên Khải thứ hai, Ninh thị hoàng hậu Kỳ quốc mất, Thụy Hào Duệ, đời xưng Duệ Vũ hoàng hậu. Sách sử ghi lại, Duệ Võ hoàng hậu không được sủng ái. Phong hậu một năm, chưa từng ra dự tiệc, chỉ có Hiền phi bên cạnh đế là thứ nhất. Gả cho đế bốn năm, không hề sinh con là thứ hai. Sau khi mất, đế vào triều nghe báo cáo và quyết định sự việc cũng không hề buồn bã là thứ ba. Nhưng, năm sau, đế đổi niên hiệu Duệ Vũ. Đến đây. Đời sau đều xưng hai người là Duệ Vũ đế hậu, nhiều lần truyền lại đời sau, người hậu thế lấy lý do trong hai năm Duệ Vũ hậu còn sống Duệ Vũ Đế chưa từng nạp phi tần nào, từ từ truyền ra một đoạn giai thoại anh hùng mỹ nhân, đây chính là nói sau rồi.
Mười lăm tháng ba năm Thiên Khải thứ hai, chiến tranh Kỳ Bắc bộc phát, hiệp ước hòa bình tan vỡ. Nước nhỏ ở biên cảnh đang định ngồi thu ngư ông thủ lợi thì chiến tranh mới ngắn ngủn hai ngày mười vạn đại quân Bắc Liêu đã bị diệt toàn quân nên kết thúc. Trận đánh này, bộc phát nhanh chóng, kết thúc cũng nhanh, trước nay chưa từng có.
Sách sử ghi lại: "Sứ thần Bắc Liêu ở trên điện Quang Hoa nhắc lại chuyện Thiên Tàm Vũ Y năm đó, sắc mặt đế chợt âm trầm lạnh lẽo, muốn không đồng ý. Nhưng Tả Tướng bước ra cật lực can gián. Đế chất vấn, trong cung chỉ có một công chúa chưa đủ một tuổi do Hiền phi sinh ra, làm sao hòa thân? Tả Tướng quỳ, nói rằng muội muội của thần có thể. Đế không vui, Tả Tướng lại can gián, phía nam Kỳ quốc vẫn còn họa hoạn, phía bắc thực không nên sinh mầm tai vạ nữa, nên ra sức bảo vệ kia hòa bình, dốc toàn lực bình ổn phía Nam. Đế im lặng không nói, chúng thần đều quỳ, đế chợt phất tay áo bãi triều. Dân chúng nghe thấy đều khen Tả Tướng đại nghĩa."
Trong 《 Tương tương liệt truyện 》 cũng ghi lại chuyện này để biểu hiện Tả Tướng Đại Nhân Đại Nghĩa, nhưng các sử học gia sau đó tra cứu chuyện này lại không thể thông; Bắc Liêu là quốc gia thua trận làm sao dám nói lên yêu cầu này? Không phải nữ nhi của đế hòa thân, đế vì sao mà giận? Suy đoán rối rít đều không phải, sau đó tra từ muội muội của Tả Tướng cũng chỉ được chút chuyện.
Tả Tướng Phủ.
Tháng ba đầu xuân, cây cối nảy mầm, hoa đào rực rỡ, trong rừng đào ở vườn sau đã có những nụ hồng mới chớm, phía trên còn có vài cái lá chằng chịt. Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, rơi vào rừng đào ven hồ, bóng cây nghiêng nghiêng trong nước, mặt nước trong veo bị một cơn gió thổi qua tạo nên từng gợn sóng.
Người đứng bên hồ nhìn mà ngây dại, chỉ mặc áo đơn, lại không cảm thấy lạnh.
"Thịnh Phong ca ca!" Sau lưng có thanh âm dịu dàng của nữ tử kêu hắn.
Người ven hồ trầm ngâm quay đầu lại, thấy nàng chỉ mặc một cái áo đơn, đi qua vài bước ôm nhẹ nàng, quở nhẹ: "Đầu xuân se lạnh, đã sắp làm mẫu thân rồi, sao qua loa như thế!"
"Thịnh Phong ca ca!" Nàng thuận thế tựa vào trong ngực của hắn, nửa dựa vào trên người của hắn, nhẹ nhàng làm nũng.
"Trở về đi thôi!" Mộ Thịnh Phong điểm nhẹ cái trán của nàng, bên môi chứa một nụ cười, kéo nàng đi vào trong phòng.
Trong đình nhỏ giữa hồ nơi xa, chợt mơ hồ truyền đến tiếng đàn, lúc liền lúc đứt, giống như chỉ tùy ý gảy nhẹ, khúc nhạc không đều.
Hắn hơi khựng lại.
Ninh Huyền Vân từ trong ngực của hắn ngẩng mặt nhìn hắn, dưới ánh mặt trời không thể nào thấy rõ, nàng không khỏi ôm sát hắn. Buổi tối ba ngày trước, Hồ Tâm Tiểu Trúc vẫn trống không lại có một người vào ở, không ai biết người kia hình dáng thế nào, chỉ biết là một nữ tử.
"Nàng ấy. . . ." Ninh Huyền Vân cuối cùng không nhịn được mở miệng nói, "Thịnh Phong ca ca chuẩn bị. . . . Chuẩn bị. . . ." Mặt ửng đỏ, câu tiếp theo làm thế nào cũng hỏi không được.
"Nghĩ đi đâu!" Mộ Thịnh Phong vỗ cái trán của nàng lần nữa, "Không phải đã nói với nàng sao, muội ấy chỉ là biểu muội bà con xa của ta."
"Nhưng. . . ." Ninh Huyền Vân muốn nói lại thôi, rõ ràng không chỉ đơn giản như vậy mà, mấy ngày nay tinh thần chàng vẫn luôn hoảng hốt, nàng nhẹ nhàng nói thầm ở trong lòng, lại không có nói ra.
"Vân nhi" Mộ Thịnh Phong giống như nghe được lời trong lòng nàng, từ từ ôm sát nàng, "Trên đời có vô số nữ tử, cợt nhã đối đãi mấy người, không bằng hết lòng hết dạ với một người."
Tiếng đàn nơi xa chợt nâng lên, giống như là hòa vào cảnh xuân ấm áp lúc này.
Giữa hồ lá sen tiêu điều, trong lương đình, một nữ tử áo trắng áp nhẹ tay lên dây đàn, chậm rãi thả ra dư âm cuối cùng.
Dư âm tan hết, lúc này người đứng trong đình mới xoay người, lắc đầu mỉm cười nói: "Khúc không đều, bảo nàng đàn tùy ý, nàng quả thật tùy ý!"
Tiểu Thất đẩy nhẹ dây đàn, bĩu môi cười nhạt nói: "Vốn cũng không rành, là ngươi nhất định muốn ta đàn."
Mặc dù vẫn là mỉm cười nhưng lại có thêm phần thanh thản nhẹ nhàng, Tiêu Dật chợt nghiêng đầu nhìn vào trong hồ: "Nàng chắc chắn ta sẽ theo mong muốn của nàng sao?"
Nơi xa non sông tươi đẹp, trời cao mây trôi.
"Tiêu Dật, ngươi không phải đã sớm ngờ tới sẽ kết cục như vậy sao?"
Đã biết trước kết cục, nhưng vẫn không ngờ mình còn bàng hoàng như thế, bước đầu tiên cũng đã bước ra, chỉ cần gật đầu nhẹ lần nữa, nàng sẽ hoàn toàn rút khỏi đời hắn.
"Tiểu Thất, vì sao nàng có thể khẳng định như thế." hắn quay đầu lại nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt không có vẻ gì, nhưng trong đó lại mơ hồ lộ ra một chút cô đơn, "Vì sao ta không thể?"
Vấn đề này hắn đã hỏi mấy lần, Tiểu Thất từ từ đứng dậy từ trên chỗ ngồi, cúi đầu vén tóc mái hơi dài trên trán qua, thanh âm nhẹ nhàng mà khẳng định: "Ta chỉ đi theo trái tim."
Đi theo trái tim! Chỉ vì hắn không có ở trong lòng của nàng, đúng vậy a, đáp án thật ra chỉ đơn giản như vậy, hắn đến tột cùng mong đợi nàng nói gì nữa đây.
"Tiểu Thất" hắn nhẹ mang dời đề tài, kéo nàng đứng ở bên người, Hồ Tâm Tiểu Trúc vốn chính là kiến trúc cao nhất trong tướng phủ, lúc này đứng ở trên đỉnh núi giả trong lương đình, lại có thể đem nhìn hết cả thành đô, ngón tay của hắn chỉ nơi xa nói, "Nàng có tin hay không trẫm sẽ luôn mạnh thêm?"
Mạnh thêm? Hướng đó là nước nhỏ ở phía nam! "Tin" Tiểu Thất mím môi than nhẹ, "Nhưng bá nghiệp một đời cuối cùng đều do máu tươi nhuộm thành."
"Vậy thì như thế nào" đáy mắt hắn càng sáng, "Thế gian vạn vật cuối cùng sẽ biến mất, có thể làm vua một đời, cũng không uổng cuộc đời này. Có lẽ. . . ." Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, loáng thoáng có tia hi vọng, "Có lẽ Kỳ quốc sẽ rất mau biến mất."
"Từ sớm đã định, không phải sao?" Nàng cười nhạt, đáp lại.
"Thì ra đây chính là tính toán của nàng, dùng Kỳ quốc đổi tự do cho nàng."
Tiểu Thất cười nhạt không nói.
"Ninh Tiểu Thất" Tiêu Dật chợt xoay vai của nàng qua, khi nàng không kịp phòng ngự, hôn lên đôi môi của nàng, chỉ ngắn ngủn mấy giây lại nhanh chóng buông ra. Nụ hôn không có chút dục vọng, lại mang theo một tâm tình phức tạp khó hiểu. Tiểu Thất đột nhiên lui về phía sau mấy bước, trừng mắt nhìn hắn.
"Tiểu Thất, điều kiện trao đổi này, ta chấp nhận." Tiêu Dật nở nụ cười, chưa đạt đáy mắt đã tiêu tán, "Chuyện nàng nợ ta, đời sau nhất định phải trả lại, xem đây là chứng cớ."
Ống tay áo màu vàng sáng đi xa, bên đình Hồ Tâm Tiểu Trúc, chỉ còn lại một bộ áo trắng đứng nghiêm thật lâu.
Ba ngày sau, đế đồng ý hòa thân với sứ thần Bắc Liêu, phong muội muội Tả Tướng công chúa Thiên vũ, mồng một tháng tư đi đến Bắc Liêu hòa thân. Bởi vì cố kỵ hoàng hậu vừa mất không quá nửa tháng, khánh điển cũng không long trọng. Nhưng đáng cho dân chúng vui mừng là, Bắc đế tới biên cảnh phía bắc nghênh đón công chúa, ôm từ trong kiệu hoa ra ngoài, cùng cưỡi một con ngựa, việc này cũng bắt đầu một đoạn giai thoại khác.
Chỉ là lúc đó, Tiểu Thất dựa vào trong ngực hắn, một tay hắn cầm dây cương, một tay vững vàng bao quanh hông của nàng, đầu đặt trên vai của nàng, hơi thở ấm áp phả vào trên mặt của nàng, khóe mắt đuôi lông mày của nàng đều hiện ra nụ cười. Ngựa của bọn họ chậm rãi đi về phía trước, bên cạnh là núi cao trùng điệp, phía sau là thiên quân vạn mã. Nàng chợt nhớ tới thời niên thiếu đã từng vô cùng cảm động vì một bài thơ cổ, vì vậy liền không tự chủ ngâm ra: "Non xanh nước biếc chàng và ta lưu luyến, ưu sầu trong lòng dùng gió đưa đi, xin ở bên cạnh ta cho đến khi bạc đầu."
Một đêm trước khi đi, Tam tỷ nàng ẵm đứa bé đến thăm nàng, cung trang duyên dáng sang trọng, nhưng không còn tìm được vẻ anh tư bộc phát và dí dỏm năm xưa. Nàng biết đêm đó Tiêu Dật trở về đã sủng hạnh một cung nữ, phong thành tần. Bích Ngô ở bên cạnh nàng than nhẹ. Nàng với tỷ tỷ bèn nhìn nhau cười, thấy đáy mắt tỷ tỷ dần dần nổi lên sương mù, nhưng lúc đi lại vẫn dứt khoát kiên quyết. Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui không! Nàng rốt cuộc cũng chỉ cười nhạt nhìn Tam tỷ nàng đi về số mạng nạng ấy đã lựa chọn.
"Nghe thấy chuyện cũ ngày xưa, gió không ngừng không nghỉ. Nhớ về những nỗi buồn, trước kia mơ người xa mà xót, nay người trước mắt sẽ không buông tay!"
Nhưng nàng rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi Bích Ngô chuyện về Ám Linh. Bích Ngô trả lời là, phụ hoàng họ năm đó lên ngôi, từng là thời kỳ cường thịnh của Tô gia, sau đó Hoàng đế liên hiệp hai nhà Trần, Sở, một tờ chiếu thư xử tội tư thông với địch phản quốc, cả nhà Tô gia bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, chỉ có một người chạy trốn. Mà Ám Linh vừa vặn là con cá lọt lưới.
"Đứng trên núi nửa ngày, khe suối lượn quanh thôn, tiếc chỉ là vô danh, hôm nay lại bắt đầu. Dưới ánh trăng gảy đàn, thêm bóng nữa là ba, như ngàn năm đã qua, tỉnh mộng người gầy đi, trên chiếc thuyền xanh lá, trôi nổi theo làn sóng, cứ tùy theo dòng nước, không nhớ về năm châu."
Trước kia nàng luôn cho rằng mình rất nhỏ bé, nhưng không ngờ lại bị liên lụy vào quốc thù gia hận, gánh chịu yêu hận tình thù của một nước, một nhà, không thể chấp nhận, yêu không phải, buông không xong, đi cũng không đúng. Nàng nhìn thấy nam tử kia ẩn trong đại đội nhân mã, ngũ quan cứng rắn ẩn nhẫn rốt cuộc mơ hồ không rõ.
"Xin ở bên cạnh ta cho đến khi bạc đầu, ưu sầu trong lòng dùng gió đưa đi, nghe thấy chuyện cũ ngày xưa, trước kia mơ người xa mà xót, nay người trước mắt sẽ không bao giờ buông tay!"
Vượt qua một thời không, cuối cùng nàng đã quên nước, quên nhà vì hắn, mà hắn để cho mười vạn đại quân toàn quân bị diệt có phải chỉ vì giúp họ sống chết không rời? Nếu thật là như thế, bầu trời ngàn vạn thần tiên chắc cũng không trừng phạt bọn họ chứ?
"Dòng suối chảy vòng qua, ba tuổi như ba thu, gió bắc rét lạnh, băn khoăn dằng dặc, nắm tay đến già, sống chết không rời, ngàn năm đã qua, tỉnh mộng người gầy đi."
Lời cuối sách:
Bắc Liêu năm Thiên Thông thứ nhất, đế cưới công chúa Thiên Vũ Kỳ quốc làm hậu, cưng chiều nàng quá mức. Một năm sau, sinh ra một trai một gái, ban tên là Kình Thương, Kình Sương. Sau đó, cảm tình của Đế hậu càng thân. Nhưng tám năm sau Đế hậu song song mất, Bắc Liêu bạo loạn, tất cả nước nhỏ rục rịch ngóc đầu dậy. Thụy vương gia Bắc Liêu nâng đỡ Đại hoàng tử lên ngôi, trấn áp bạo loạn đến hơn mười năm.
Năm Thiên Bảo thứ mười Bắc Liêu, thiếu niên Bắc đế cố ý mở lăng mộ tiên đế ra, Nhiếp Chính vương Thụy vương gia ngăn trở không được. Đế vào lăng mộ, sau đỏ trở về, ba ngày không ăn gì. Ngày đế băng hà, đã tiết lộ, trong lăng mộ chỉ có trang phục đặt ngăn nắp.