Kết quả là đợi đến sau khi hoàn tất các xét nghiệm, Tiếu Dĩnh đi ra ngoài, liền trông thấy một dáng hình mảnh khảnh đứng trước cửa bệnh viện. Cũng không rõ sự thần thông quảng đại của Diệp Hạo Ninh Bởi vì cô không hề nói cho anh biết cô đang ở bệnh viện nào.
Vài người đồng nghiệp đang đứng phía sau, dường như ý thức được điều đó cô bước chậm lại, có người gọi rủ cô cùng đi ăn cơm, cô cười cười và nói:” Đợi người rồi”
Đối phương cười hì hì, nói:”Bạn trai àh?”
Cô không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, chỉ nói:” Sao cô biết?”
“ Thôi đi” Nữ đồng nghiệp làm ra vẻ khoa trương, như thể vừa nhìn đã biết ngay .
“ Vừa rồi chẳng phải đang gọi điện thoại đó sao?” Nói trước nhá, mình không nghe trộm đâu nhá, chỉ là vừa đúng lúc thôi”
Cô cũng cười:” Không phải bạn trai, mà là chồng mình”
Trông thấy đối phương lập tức ngây người ra, Tiếu Dĩnh quả thật thấy buồn cười, dường như ở đây mọi người ai cũng đều nghĩ cô là người chưa có chồng.
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, Diệp Hạo Ninh đang đứng cạnh bồn hoa nói chuyện điện thoại, hai tay cô che trước trán bước đến, kỳ thực không để tâm mấy đến việc nhẹ nhàng, ấy vậy mà anh cũng không nhân ra.
Đi đến đằng sau lưng mới nghe anh nói:”………….Không sao, đợi tôi trở về sẽ sang chỗ cô lấy”. Vẫn là giọng nói tẻ nhạt ấy, nhưng không hiểu vì sao Tiếu Dĩnh lại cảm thấy ngữ điệu lúc này của anh trở nên ấm áp vô cùng.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, vừa qua g, vừa nãy trong nhà ăn của bệnh viện có ăn tạm bợ rồi bây giờ không cảm thấy đói nữa. Anh đang chăm chú nói chuyện điện thoại với người ta như thế, thì cô lại quay trở lại tòa nhà mát mẻ kia, đột nhiên đưa mắt ngó ra ngoài, nghĩ bụng, thật sư không sợ nóng hay là vì quá chuyên tâm nên không cảm nhận được cảm giác nóng?
Chỉ là đầu óc chưa ngơi nghỉ, Diệp Hạo Ninh đã bỏ điện thoại xuống rồi quay người sang, bất ngờ nhìn thấy cô đằng sau cánh cửa kính, ánh mắt hai người đã gặp nhau. Anh hơi nhướng mày, dường như có chút ngạc nhiên, nhưng đến khi cô đi lại gần thì anh chỉ hỏi:” Đi đâu ăn cơm?”
“ Không đói”. Cô nhìn quanh, phát hiện ra anh không lái xe đến, đầu óc có chút mơ hồ, cứ như bị ánh mặt trời phơi khô vậy, một lúc sau mới nhớ ra đây là thành phố B, liền đột ngột hỏi:” Sao anh vẫn chưa về?”
Anh lại trả lời thẳng thắn:” Tối về”. Dường như trước sự đuổi khách của cô, anh bỏ ngoài tai hết.
Cuối cùng, hai người đi lên lầu trên của siêu thị trung tâm thành phố ăn cơm, mỳ kéo sợi ở cửa hàng đó làm rất bài bản, lượng gia vị ướp đầy đủ thơm ngon. Dù Tiếu Dĩnh không đói mấy cũng đã ăn hết một bát to.
Ăn xong, cô tự đi về công ty, lai hỏi Diệp Hạo Ninh:” Thế còn anh thì sao?”
Anh giơ tay:” Chìa khóa”
Dừng một lúc, cô mới rút trong túi ra một xâu chìa khóa, tháo chùm chìa khóa nhà ra, nặng nề đặt chùm chìa khóa cùng sự tức giận vào lòng bàn tay anh, quay đầu rồi lại bỏ đi, Diệp Hạo Ninh dường như cảm thấy hành động của cô như đứa trẻ thế này quả thật là thú vị, đuôi mắt anh lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, đợi cô đi được hai bước mới gọi với theo
“Còn chuyện gì nữa” cô nheo nheo mắt dưới ánh nắng mặt trời chói chang, dường như cả khuôn mặt cô đều nhăn lại
Ánh nắng gay gắt chói chang, dường như không thể mở mắt ra được, vì thế mà dáng hình của anh trông cũng mơ mơ hồ hồ. Mặc dù chỉ cách cô có vài bước chân, nhưng cả người anh dường như bị bao trùm bởi ánh nắng.
Thật ra cô cũng vậy, trên mái tóc đen nhánh của cô hiện lên vài ánh kim lóe sáng, đôi mắt híp lại hệt như khuôn mặt đang đau khổ khổ sở,
Diệp Hạo Ninh cảm thấy cô tựa như chú mèo nhỏ bé thơ ngây, yếu đuối, nhạy cảm lại hồn nhiên. Lúc hiền hòa, thì thật sự rất đáng yêu, thỉnh thoảng lại giơ móng vuốt sắc nhọn ra, thể hiện rõ tư thế đang tiến lại gần, thậm chí còn có thể tấn công khiến người khác bị thương. Mà những lúc như vậy, mới càng khiến cô giống một loại động vật nhỏ, cũng không hiểu vì sao anh lại không khỏi thất thần như vậy, mãi cho đến khi cô hỏi lại:”Cuối cùng là chuyện gì nữa đây?”
Anh mới cười mỉm và hỏi:” Chúng ta coi như hòa nhau rồi hả?”Giọng điệu nhạt nhẽo thật khác với tối qua.
Thật ra, câu nói hôm qua anh nói, Tiếu Dĩnh nghe thấy rất rõ, chỉ là lúc đó như không thể tin được, bỡi vì anh nói với vẻ bình tĩnh. Sau đó lại nói một câu bông đùa gì đó rồi quay người sang ngủ mất.
Rõ ràng là một lời đề nghị nhưng dường như lại không chờ đợi một đáp án,vì thế mà cô chỉ coi đó là ảo giác. Cô trợn mắt nhìn anh hồi lâu, trên đầu nóng như chảo lửa, nóng hầm hập, dưới chân hình như cũng thế, bởi vì mặt đất cũng đang nóng ran.
Rồi thay đổi tư thế đứng, cuối cùng cô mới nghiêm túc nói một câu:” Cái gì mà hòa thuận chứ? Cũng giống như trước thôi.”
Sau đó không thèm nhìn đôi mắt ti hí như đang nhắm lại của anh nữa, quay người nhảy lên chiếc taxi đang đợi ở bên cạnh, nghênh ngang bỏ đi.
Trước kia khi cùng Hứa Nhất Tâm bàn luận về Diệp Hạo Ninh, Tiếu Dĩnh thường dùng một câu để miêu tả biểu cảm của anh đó chính là: thần bí và khó hiểu.
Kì thực trên cơ bản chỉ cần tâm tình anh vui vẻ, hai người sống chung với nhau sẽ hòa hợp hơn rất nhiều. Chính vì tranh chấp gay gắt,cuối cùng đã dẫn đến việc cô dọn đến thành phố B làm việc, nói cho cùng thì cũng là do anh trước tiên, hoặc cũng có thể nói là từng câu nói, từng hành động hời hợt của anh đã làm châm ngòi cho cơn tức giận của cô.
Mà thủ phạm thêm dầu vào lửa trước sau cũng vẫn là anh.
Vốn dĩ trong thời gian đó, quan hệ của hai người đã rơi vào tình thế căng thẳng . Dường như hai ba ngày chẳng ai thèm nhìn ai, ngay cả một câu cũng không nói với nhau, vui thì đáp lại một câu, không vui thì cứ coi đối phương như không khí.
Cũng chẳng biết Diệp Hạo Ninh nghĩ gì, cho dù Tiểu Dĩnh thấy tình trạng đó chẳng vui tí nào hết nhưng cô ấy vẫn nhớ đến lời dạy dỗ của mẹ từ lúc nhỏ .
Người vợ tốt phải biết âm thầm chịu đựng…………..Vợ chồng nào mà chẳng có lúc cãi nhau, nếu hai bên không nhường nhau thì cuối cùng cũng chẳng có bên nào được lợi ích gì. Cuối cùng cũng phải tách nhau ra.
Điều này mẹ cô ấy đã vào phòng chỉ dạy riêng cho cô trước khi lấy chồng, vì vậy cô nhớ rất kĩ. Nhưng bản tính lại không thể thích ứng. Những ngày tháng buồn lặng đó đã làm cho cô dường như bực tức, khó chịu và thế là cãi vã một trận.
Vì vậy tối đó, mặt đối mặt cùng nhau, Diệp Hạo Ninh vẫn với thái độ và ngữ điệu thờ ơ lạnh nhạt ấy , cuối cùng cô cũng bùng nổ một trận, cứ như thường ngày vậy, thậm chí còn chờ đợi trong sự lạc quan và ngây thơ.
Giống như trước đây cô cãi nhau một trân vói Trần Diệu , mỗi lần nhìn cô tức giận anh ta không nói nữa, chỉ là mặc cho cô nổi cơn tam bành, sau đó cười híp mắt và cầm tay cô nói:”Anh mời em ăn cơm”.
Đó là huyệt tử của cô, bởi lẽ vừa cãi nhau xong là cô cảm thấy đói, giống như đánh nhau một trận ác liệt bị tiêu hao thể lực, thế là phải cùng đi với anh, hai người tự nhiên lại hòa hợp với nhau. Ngày hôm sau vẫn nói cười vui vẻ, cô kéo tay Trần Diệu lại như một người vui vẻ hạnh phúc.
Bởi vậy cô cứ ngỡ như lần này cũng giống như lần trước nhưng ai biết được kết quả lại không như cô mong đợi. Bởi vì một Diệp Hạo Ninh trước nay luôn bình tĩnh kiên định ấy, Diệp Hạo Ninh của ngày trước cho dù có chuyện gì không vui đến đâu xảy ra thì đuôi mắt cũng không bao giờ động đậy, nay cũng đã đánh mất đi sự khống chế, đôi mắt anh lạnh lùng tiến về phía trước , nghiến răng nói: “Tiểu Dĩnh cô đừng có mà quá đáng”.
Tay anh ta đặt lên cổ Tiếu Dĩnh, cô tưởng chừng như mình đang bị bóp chết ngạt.
Phòng ngủ lớn như vậy, những mãnh vỡ thủy tinh rơi vãi khắp nền nhà, ánh trăng tròn từ khe cửa sổ len lỏi chiếu vào, dường như đang giẫm trên sa mạc về đêm, bước đi bên nhau trong màn đêm khắp nơi muôn ngàn vì sao lấp lánh lại sặc sỡ màu sắc ẩn hiện mờ mờ ảo ảo , rõ ràng đẹp đến thế mà cũng lại hỗn loạn đến vậy.
Cô dường như giật mình, không gian bỗng chốc trống trải, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở mạnh, cô ngẩn ngơ nhìn hai con mắt sâu thăm thẳm, hai tay nắm chặt lấy bàn vi tính ở phía sau lưng, khẽ run run.
Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nói : “Tôi muốn đi thành phố B làm việc”vì khẩu khí rất cứng cỏi nên âm thanh nghe rất rõ ràng, đôi tay thon dài ấy hơi nắm chặt lại, cô bất giác co rúm người, dựng tóc gáy, không nói nữa, nói không ra nữa, chỉ là đột nhiên thấy bi thương rồi lại thấy đột nhiên ngộ tỉnh. Hóa ra mọi việc không còn như trước nữa.
Diệp Hạo Ninh không phải là Trần Diệu ,cô cũng không phải là tiểu a đầu có thể làm càn như mấy năm trước nữa. Vậy là mẹ cô nói đúng : Lời nói đã nói ra thì không thể rút lại được. Cô cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, lại dường như có chút gì thư thái.
Cuối cùng cô ấy đã hiểu ra sự khác biệt giữa tình yêu bình thường và hôn nhân, là do tự cô vẫn chưa chuẩn bị tốt, trải qua gần hai năm nhưng cô vẫn không có gì chuyển biến thay đổi là mấy.
Nào ngờ vừa về đến công ty chưa đầy hai giờ đồng hồ thì đã gặp lại Diệp Hạo Ninh toàn thân mặc bộ quần áo thương gia rất trịnh trọng cùng với sếp lớn của cô đi ngang qua.
Phía sau có thêm vài người hộ tống đi cùng, trong đó ngoài những đồng nghiệp của cô ra còn có thư kí và trợ lý của Diệp chủ tịch.Thì ra là tối qua anh ta đi theo đến thành phố B này không hoàn toàn là tùy tâm trạng ,chẳng qua chỉ là đã định trước thời gian mà thôi.
Tiểu Dĩnh lúc đó đang đi lấy tài liệu ở bộ phận khác, nhìn thấy cảnh tượng náo động và long trọng bèn lịch sự nhường đường, ánh mắt vờ như chỉ vô tình liếc sang.
Hai người đàn ông đi ở phía trước hạ giọng nói, rõ ràng tuổi tác hơn kém nhau mười mấy tuổi nhưng mặt lại rất giống nhau đều có vẻ gì đó tự tin, ngay cả ánh mắt cũng kiên định, cười cười nói nói cũng rất rạng rỡ, khí thế của hai người rất mạnh mẽ khiến những người đi theo phía sau lại càng trở thành vai phụ họa.
Tiêu Dĩnh chỉ nhìn khuôn mặt tuấn tú trẻ trung đó, dường như tự đáy lòng bái phục, trong lòng ái mộ người này cứ như là rồng biến sắc ấy, rõ ràng trong hai ngày vừa rồi khó che giấu được vẻ mệt mỏi và uể oải, làm sao mà trong giờ phút này trước mặt mọi người lại có thể làm ra cái vẻ mặt phấn chấn được cơ chứ ?
Một đám người cũng đi theo về phía trước, cô khẽ gật đầu, bèn nhìn thấy Diệp Hạo Ninh đột nhiên ánh mắt liếc nhìn sang chỗ khác, ánh mắt chăm chú nhìn theo, cô khẽ cười mỉm.
Cô còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì ,sếp lớn đã dừng lại hỏi:”Diệp tổng, hai người quen nhau à?”
Diệp Hạo Ninh vẫn cười nói, Ánh mắt vẫn nhìn Tiểu Dĩnh: “Lần trước bữa tiệc rượu ở công ty…”chưa nói dứt lời nhưng đối phương đã kịp ghi nhớ ngay. “Đúng rồi, là tôi giới thiệu cho, đúng không?”
Cô chỉ giật mình, rồi bình tĩnh trả lời,mỉm cười và nói:
“Đúng rồi”
Kết quả đợi đến lúc sắp tan ca chủ tịch đích thân gọi điện thoại số nội bộ trưng cầu ý kiến “Nếu buổi tối không có hẹn gặp nhau nói chuyện, cùng ăn cơm được không?”
Đương nhiên là để tiếp vị khác quý ấy. Cô vừa lẽ phép tiếp nhận lời mời vừa uyển chuyến nói lời xin lỗi:” Thật ngại quá, tôi đã có hẹn rồi!”