Hôm đó đi đâu ăn , và ăn những gì , Tiểu Dĩnh dường như đã quên khuấy đi rồi . Bởi lẽ từ sau cái lần ấy , anh vẫn thường hẹn cô ra ngòai , nội dung cũng không có gì nhiều , cũng chẳng qua chỉ là ăn uống vui chơi , có lần còn hẹn đi ùng với đám bạn của anh . Không khí cảnh tượng náo nhiệt . Bởi vì các tiết mục trính lặp nhau , thậm chí còn có một đọan thời gian những hồi ức cơ hồ không ngừng chồng chéo lên nhau .
Thế nhưng cô lại cảm thấy rất vui vẻ .
Diệp Hạo Ninh về mặt này hiển nhiên là một cao thủ , tựa như cao nhân tuyệt thế trong truyện kiếm hiệp vậy , không chơi những chiêu thức đa dạng phức tạp , nhưng lại luôn sử dụng những công phu, phương thức bình thường nhất để giành thắng lợi , lại dường như hóa thành một sức mạnh thần kỳ . Vì thế mà ngay cả việc mời dung cơm thông thường cũng trở thành một sự việc thú vị .
Lại không khiến người khác cảm thấy nhàm chán , thậm chí dần dần bắt đầu trở thành thói quen .
Về sau chỉ cần anh có thời gian rỗi , liền gọi điện hẹn trước , sau đó đích thân lái xe đến đón . Hai người cùng nhau ra ngòai giết hàng giờ thời gian rỗi .
Cò nhiều lúc tâm trạng anh không vui , gặp mặt rồi cũng không nói gì nhiều , như thể vẫn thường chay mày suy nghẫm . Có lẽ vì công việc , hoặc cũng có thể là những chuyện khác .
Cô cũng rất tinh ý nhắm mắt lại giữ sự yên lặng , cho đến khi anh định thần phát hiện ra sự khác thường , quay đầu lại nhìn cô , nói , " Sao thế? "
Cô cười , giọng điệu thoải mái , " Em phải hỏi anh câu đó mới đúng! "
Anh cong cong khóe môi lên , mặt mày hồi phúc trở lại dáng vẻ điềm đạm , khen ngợi nửa thật nửa đùa , " Không ngờ em cũng biết điều như thế! "
"Ha ha! " Cô giả vờ cười , "Cảm ơn, trước giờ em vẫn như thế"
Sau đó thì không khí lại sôi nổi trở lại.
Dù Diệp Hạo Ning không biểu hiện ra bên ngòai , nhưng Tiểu Dĩnh không phải không nhạy bén , dần dà cũng lĩnh hội được tình ý của anh . Thế nhưng có lúc lại không khỏi hoài nghi , những người bạn gái bên cạnh anh có thể lựa chọn nhất định nhiều như cá chép dưới song , sao lại cứ nhất thiết phải là cô chứ?
Thực ra , vì hai người họ quan hệ thân thiết , đến cả người bên cạnh cũng cảm thấy ảo giác . Có hôm , một đồng nghiệp ngày thường quan hệ rất thân âm thầm hỏi cô , " Nghe nói cậu có bạn trai rồi à?"
Cô khẽ ngây người , chỉ phủ nhận , "Có đâu . Nghe ai nói thế?"
"Rất nhiều người đã nhìn thấy , người nhiều lần lái xe đến đợi cậu dưới lầu , là Tổng giám đốc Diệp Hạo Ninh à?"
Lúc này cô mới tỉnh ngộ , hóa ra mối quan hệ của họ trong mắt người khác đã thân mật đến vậy rồi .
Đồng nghiệp cứ ngỡ cô ngây thơ không hiểu chuyện , lắc lắc đầu , nghiến răng , nín thở nói , "Trông cậu cũng thật là thông minh lanh lợi , vậy mà về mặt này cậu lại khù khờ thế ? Diệp Hạo Ninh là người thế nào , anh ta rảnh rỗi không có gì làm mà tình nguyện làm tài xế cho một cô gái không can hệ gì với anh ta ư ?"
Câu nói này nói ra cũng thật là có lý , lại càng chắn chắn suy nghĩ trong đầu là né tranh anh , thế là khi gặp mặt nhua , cô suy trước tính sau , cuối cùng vẫn nói , "Gần đây chúng ta có phải là gặp nhau quá thường xuyên không ? Như vậy sẽ không hay lắm ,đồng nghiệp em đều đã hiểu lầm hết cả rồi "
Rất cẩn thận trong việc dung tờ ngữ , sợ rằng sẽ khiến đối phương bối rối hoặc khiến bản thân ngại ngùng .
Diệp Hạo Ninh là người rất thông minh , nghe xong lại chẳg hề bận tâm , khẽ khẽ nhướng mày , hỏi ngược lại cô , "Việc này liên quan gì đến người khác chứ?"
Cô mím môi nhìn anh , môi cô trắng bệch .
Anh lại nói , "Tôi thật sự đang theo đuổi em , nếu như em đồng ý , vậy thì từ giờ trở đi làm bạn gái của anh , còn nếu không thì , anh cũng chẳng miễn cưỡng em , sau này chúng ta vẫn là bạn bè thôi."Giọng điệu vẫn rất trịnh trọng .
Anh ngồi đối diện cô , cách nhau một chiếc bàn cà phê thấp ngắn, trên bàn những ngọn nến lững lờ trôi trên mặt nước , dường như đang phản chiêu cặp mắt anh . Đôi mắt sâu đen ấy , sâu thẳm trong nơi ấy , dường như có hai ngọn lửa màu cam mơ mơ hồ hồ đang lay động .
Anh vô cùng kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô , ngón tay thon dài yên lặng đặt tại cạnh bàn , không chút cử động , cuối cùng cô mới khẽ di chuyển đôi môi trắng bệch , thanh âm bay bổng , lại khô khô khan khan , ngay đến cô cũng nghe thấy rõ mồm một , "Xin lỗi anh" cô hít một hơi thật sâu , nói "Xin lỗi anh , em không thể trả lời! "
Quá tự cao . Đối mặt với Diệp Hạo Ninh , cô trả lời như thể một người đang ở trên cao , cao ngạo tuyên bố một quyết định liên quan đến vận mệnh của anh vậy .
Cô cũng cảm thấy mình thật buồn cười , nhưng anh lại như thể chẳng buồn để tâm chút nào , chỉ nói nhạt , "Không sao"
Sau đó , Tiểu Dĩnh về nhà , quần áo vẫn chưa thay , ngồi ngay vào trước máy tính , mở trang chủ , nhập địa chỉ mạng .
Một loạt dây chữ tiếng anh quá quen thuộc , kỳ thực đã có trong phần lưu trữ nhưng cô không thích , chỉ là từng từ , từng chữ đăng nhập vào , sau đó nhấn nút enter .
Trang chủ blog hiện ra màu xanh da trời nhạt , lấy hình nền là phong cảnh sơn tuyết vùng nào đó . Thế nên phần phía trên là vùng tuyết trắng xóa lóe sang , cơ hồ như là những áng mây lững lờ trôi trên nửa bầu trời .
Tên blò là , "Con đường đã qua , chiếc cầu đã sang", được viết in nghiêng màu đen thật chỉn chu .
Cô chuyển động rê rê chuột , chầm chầm kéo xuống phía dưới có chữ viết , có hình ảnh , ghi chép lại nhữung tâm tư tình cảm và thời gian du lịch , thậm chí còn có ghi chép hoạt động hàng ngày .
Trong phòng không bật đèn , chỉ có ánh sang hùynh quang từ mà hình vi tính không chút kiêng nể hắt vào mặt cô , cô cảm thấy chói mắt , nheo mắt lại , nhưng vẫn cảm thấy nhức nhối . Tực hồ như có cái gì đó đau nhsoi , cứ len lỏi từ trong mắt , di chuyển dọc theo từ chi thông qua con tim , đáng trúng cô ngất đi .
Cách xa nhau trùng dương , cô cuối cùng cũng có thể dung cách này cham vào cuộc sống của anh .
Anh , TRần Diệu , người đàn ồn lãng mạn áo trắng như tuyết ấy , hiện giờ thật sự đã đi qua rất nhiều nơi , chạy qua rất nhiều chiếc cầu . Vậy thì , liệu anh có yêu ai chưa?
Anh có yêu cô không ?
Tuy rằng nói là say này vẫn là bạn bè , nhưng kể từ ngày đó , Tiểu Dĩnh vẫn chưa gặp lại Diệp Hạo Ninh . Anh dường như trở lại thành người bận rộn , còn cô trở lại cuộc sống bình lặng thường ngày , cơ hồ là chưa hề quen biết anh .
Thật ra cũng không hẳn là không nhớ nhung , có lúc tình cờ nhớ lại , cô mới phát hiên ra bản thân mình rõ rang đã quen với thói quen và thần thái cảu anh ,lại không hiểu vì sao đột nhiên lại quên mất khuôn mặt cảu anh , dù cho trầm ngâm suy nghĩ , cũng vẫn không thể nhờ được diện mạo của anh .
Nhưng những người bạn của Diệp Hạo Ninh , Tiểu Dĩnh đã đụng mặt trong những trường hợp khác nhau .
Có lần tham gia buổi tiệc thương nhân , vừa ra khỏi nhà hàng đã gặp ngay Trương Bân nghênh ngang bước vào , một dáng vẻ phong lưu phóng khoáng trong bộ vest tây , trông thấy cô có hơi ngạc nhiên , liến vẫy tay chào hỏi , "Hây , đã lâu không gặp".
Cũng khá lâu rồi , khaỏng , tháng rồi .
Những vị khách uống đến nỗi chân bước cũng không vững mặt đỏ bừng bừng , Giám đốc đã dẫn đường tiễn họ ra bãi đậu xe , cô dừng bước đứng lại mỉm cười .
Trương Bân dường như không biết chuyện giuữa cô và Diệp Hạo Ninh , chỉ nói "Dạo này cô bận à? Giao tế với những người khách này có gì hay đâu chứ? Có thời gian rỗi chi bằng đi chơi với tju này , mọi người cùng nhau lái xe ra ngòai chơi "
Cô cau mày nhăn mặt , "Tôi chỉ là nhân viên làm thuê, không có tiền thì không nhàn nhã được , sếp đã có lệnh nào dám không phục tùng .Anh làm như tôi thích ra ngoài tiếp khách lắm vậy ."
Anh ta cười ha ha ,"Làm sếp cũng không phải tốt đâu , cô xem như Diệp Hạo Ninh ấy , mấy tháng cứ đi công tác suốt , bận đến bốn chân chổng vó , những việc khác lo không xuể. Cô nói xem có phải không "
Anh ra lại tưởng là cô đang có ý trách móc ư ? Tiểu Dĩnh thật sự dở khóc dở cười , lại nghĩ đến hình dung lúc nãu , nhẫn nhịn một lúc , cuối cùng chỉ cười cười .
"Con người cô thật lạ , cô vui gì chứ?"
"Bốn chân chổng vó " vai cô khẽ rung , trong đôi mắt ánh lên nụ cười.
"Tôi cảm thấy con ngừơi anh ấy không phải thế đâu!"Chỉ trách trước đây xem truyện tranh quá nhiều , dẫn đến trí tưởng tượng phong phú . Cô không khỏi suy nghĩ , ngừoi nho nhã như Hạo Diệp Ninh , ứng với bốn chữ này , thật sự là tiếu lâm hài hước .
Trương Bân nói , "Tôi không nói phóng đại đâu . Cô chưa thấy qua , anh ta mà làm việc thì như bán mạng vậy , nửa tháng trươc còn ở Thượng Hải mệt tới mức xuất huyết dạ dày phải nhập viện truyền nước biển đấy ."
Cô sững người , vội hỏi , "Nghiêm trọng thế ư ?"
"Chứ sao!"Anh nhìn đồng hồ , "Ài , thứ ba tuần sau là sinh nhật tôi , hay là cô cũng tham gia đi . Chỗ cũ , h tối , tôi có việc , tôi đi trước đây ."
Tiểu Dĩnh ngây người tại chỗ , khẽ cắn nhẹ đôi môi , thật ra còn rất nhiều lời chưa nói , kết quả là con người đó nghênh ngang vẫy vẫy tay bỏ đi trong sự vội vã .
Thật ra sau đó cô cứ do dự có nên gọi cú điện thoại thăm hỏi không , nhưng rồi lại thôi ,cũng bởi vì nghe giọng điệu của Trương Bân có lẽ cũng chẳng có việc gì cả .
Kết quả là tối thứ ba đó , cô cứ ngỡ Hạo Diệp Ninh vẫn còn bận công tác bên ngòai m nào ngờ anh lại đến sảnh phòng của nhà hàng còn sớm hơn cả cô nữa .
Tối đó người tham dự buổi tiệc đều là những khuôn mặt quen thuộc , một nhóm ngừoi ,không nhiều , rượu lại uống không hết , cuối cùng có người đề nghị đi KTV uống tiếo .
Cả nhóm người đứng ngòai nhà hàng đợi tái xế lái xe đến , Tiểu Dĩnh nói : "Tôi không đi nữa đâu , mai còn phải dậy sơm nữa"
Thọ Tinh Công đã uống , phần rồi , trông thấy cô như thế,liền lôi cả họ tên ra trước chốn đông người gọi, "Diệp Hạo ninh , cậu nói xem ,sinh nhật anh em ,cô ấy làm mất hứng như thế coi sao được chứ!"
Thoáng chốc cả nhóm người đều hưởng ứng Tiểu Dĩnh cảm thấy ngượn ngùng cười cười , rõ rang là cô làm mất hứng , liến qan gì đến Hạo Ninh cơ chứ ?
Người đứng bên cạnh khẽ liếc mắt nhìn cô , nhả làn khói nhè nhẹ nói : "Mọi người cứ đi chơi đi , bọn mình phải về thôi . Lần này tớ về cũng chỉ vài ngày , lần sau lại hẹn nhau tụ tập vậy!"Nói rồi , giớ cánh tay thon dài ra , nhẹ nhàng kéo vai cô .
Tiểu Dĩnh bất giác cứng đơ người lại , trông thấy cả người anh cập sát ngay phía trước ,hơi hơi cúi đầu ghé sát bên tai nói nhỏ , "Muốn về thì phải phối hợp với nhau chút chứ"
"Hừ?" Thanh âm cực nhỏ , giọng điệu mệt mỏi , hơi thở vẫn còn hơi rượu , cứ thế phà phà bên cổ cô ,tựa như cô càn long bàn chải đang cọ sát vào , khó chịu vô cùng .
Đây rõ rang là biến trướng của sự uy hiếp .Cô nghiến răng , ngẩng mặt nhìn anh , mỉm cười , "Ờ"
Cuối cùng thì Trương Bân cũng đồng ý để hai người họ ra về , phút cuối cùng cũng không quên mỉm cười , nói : "Quý trọng ...............thời gian ngắn ngủi nhé , Bái bai !"
Cô hòai nghi , ngòai đầu nhìn lại , lại cơ hồ nghe thấy tiếng cười cảu Diệp Hạo Ninh bên cạnh, sau đó liền bị anh ôm lấy , đi vào trong xe .
Hóa ra hôm nay không phải anh lái xe , hai người cùng ngồi ở hàng ghế sau xe, tài xế đã kéo vách ngăn xe lên .
Cô hỏi , "Vừa rồi Trương Bân sao lại nói thế?"Cô cứ cảm thấy kỳ lạ thế nào , nhưng không sao nói được lý do .
"Vì cậu ta hiểu chuyện ." Diệp Hạo Ninh ngồi tực vào nhắm mắt lại , thấp giọng .
Cô dò xét anh một lúc nhờ vào ánh đèn đường , có chút nghi hoặc , "Nghe nói , anh mới nhập viện à?"
Sau một hồi anh mới nhẹ nhàng mở mắt liếcn nhìn cô ,"Thì sao nào?"
Cái gì mà sao nào ? Sắc mặt cô nghiêm túc , "Vậy phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn , sức khỏe là cội nguồn của cách mạng ." Ngưng một lát , lại nói , "Còn nữa , không phải là bị xuất huyết dạ dày sao ? Tối nay vốn dĩ không nên uống rượu , càng không nên uống nhiều như vậy"
Anh im lặng không nói gì , chỉ nghiêng đầy nhìn cô , thần sắc trên khuông mặt vẫn nhàn nhẽ , nhưng ánh mắt trong đôi mắt lúc sâu lúc nhợt nhạt , từ từ chuyển động .
Cô bị anh nhìn chằm chằm đến mất cả tự nhiên , một lúc lâu sau không nhịn được , mở miệng nói ngữ khí ác địa , "Sao nào?Mặt em bộ có hoa nở sao?" Kýc thực từ nhỏ đến giờ , chỉ những lúc cô cảm thấy căng thẳng bối rối , là cô giương nanh giơ móng vuốt ra .
Nào ngờ anh lại không nói lời nào , chỉ đột ngột cúi thấp đầu xuống , gối đầu lên vai cô , rồi đưa tay ra đè chặt tay cô , "Đừng cử động ...."Thanh âm như yếu ớt ,"Cho anh dựa một lát , mệt quá"
Trong lòng cô dột nhiên không thể lý giải được , gồng cơ thể như thể thật sự không động đậy chút nào.
Bởi lẽ dựa sát vào nhau như thế , thế nên cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở của anh , nhẹ nhàng mà dồn dập . Cô bất giác thấp giọng hỏi , "Không khỏe à ?"
"Nhức đầu"
"Tại uống rượu đúng không?"
"Ừ"..............giọng càng lúc càng hàm hồ.
Tay anh vẫn nắm chặt tay cô , cô lúc này mới phát hiện ta lòng bàn tay của anh ấm áp lạ thường , vì thế mà hoàn tòan cỏ ý định cùng thóat ra, cứ thể để mặc anh dựa vào .
Trong xe vẫn tĩnh lặng như thế, cảnh tượng ngoài cửa sổ cứ thê slui dần về phía sau, những tào nhà cao ốc ùng người đi đường như hình thàng một dòng tia sáng.
Tiểu Dĩnh đột ngột có một ảo giác, dường như thời gian cũng vậy cứ thế lướt đi, lướt đi.
Lại còn những tưởng chừng như tuyệt mĩ cùng những hồi ức khó quên, tát cả đèu bị bỏ lại phía sau, nhưng vẫn không tránh khỏi càng lúc càng xa dần.
Rồi có lẽ sẽ có một ngày nào đó, ngay cả ánh mắt của sự quay đầu rồi cũng sẽ không sao đuổi kịp được.
Một lúc sau, lúc cô ngỡ rằng Diệp Hạo Ninh đã ngủ say, lại nghe thấy giọng nói trầm trầm vang đến bên cổ :"Vẫn là bạn bè đấy chứ? Rõ ràng biết anh bị bệnh nhập viện, sao không gọi điện thoại hỏi thăm anh?"
Cô nhất thời nghẹn lời, hồi sau mới giải thích :"lúc đó em biết chuyện thì anh đã khỏe rồi. với lại, gọi hay không gọi cũng đâu có gì khác biệt đâu, em cũng chẳng phải bác sĩ"
Vì hởi thở ấm áp chải dọc bên cổ, thế nên cô biết anh đang im lặng cúi đầu cười, quả nhên liền nghe thấy anh nói :"Lần đầu tiên phát hiện em bạc tình đến thế"!. Cơ hồ là cảm kích, lại như thể châm biếm, sau đó lại nói tiếp :"Gọi và không gọi, khác biệt lớn lắm chứ!. Nếu em quan tâm anh một chút, nói không chừng anh sẽ khỏe nhanh hơn"
Cô như nghẹn lời, hồi lâu mới thở dài :"cái giả định này không chấp thuận, vừa nãy đã nói rồi mà, lúc em biết chuyện thì anh đã xuất viện rồi"
"Vậy thì vấn đề nằm ở tấm lòng thôi"
Cuối ùng cô hít một hơi :"Anh chẳng phải là nhức đầu sao, sao lại nói được nhiều đến thế ? Giả vờ ah? Lại còn ghẹo em nữa, mau dậy đi!"
Anh lại động đậy, tiếp tục hạ giọng nói :"... không chòng ghẹo em, thật sự nhức đầu lắm luôn. Anh ngủ một lát, đến nơi thì gọi anh". Trước lúc ngủ còn dặn dò :"Đừng cử động, tư thế này rất được "
Có lẽ cô thật sự quá hiền lành, thế nên mới thản nhiên bị anh ức hiếp như vậy. Tiểu Dĩnh chán nản không nói gì, giờ đây đôi vai của cô đã trở thành chiếc gối của anh, cô quả thật không dám cựa quậy, sau đó còn chỉnh điện thoại sang chế độ yên tĩnh.
Diệp Hạo Ninh dường như đã ngủ say rồi, cả đoạn đường đi không có tiếng động gì nữa.
Đến khi xe dừng dưới lầu, Tiểu Dĩnh do dự một lúc, mới vỗ nhẹ anh :"Dậy đi, em phải lên nhà rồi"
Anh nhíu nhíu mày, cúi đầu "Ừ" một tiếng nhưng sau đó lại không có động tĩnh gì nữa, vẫn gối đầu lên vai cô, cô gần như dở khóc dở cười :"Diệp đại thiếu gia, chủ nghĩa quan tâm của tôi đã được phát huy đến mức tận cùng rồi, ngài còn muốn thế nào nữa đây?"
"Em dùng nước hoa gì vậy?"
"Cái gì cơ?"
"Anh hỏi em dùng nước hoa hiệu gì", dừng một lúc, cơ hồ nói bằng hơi thở :"Rất thơm"
Cô nghe thấy rất rõ, thoáng chốc bên tai như có tiếng vo ve, như thể dòng máu đang chảy ngược, hai bên gò má không hiểu sao lại nóng ran lên. Rõ ràng là cả đoạn đường đi yên lành, làm thế nào mà con người này mới chỉ nói có hai câu đã khiến cho không khí trở nên mơ hồ như vậy?
Cùng không quan tâm lắm đến những cái khác, cô giơ tay đẩy mạnh anh ra, tay chân cô có chút luống cuống.
Diệp Hạo Ninh chống tay vào ghế, cúi đầu rên rỉ hừ hừ một tiếng, hồi sau mới hết mê muội, chậm rãi nghiêng đầu nhìn cô, trên đôi môi hàm chứ nụ cười đau khổ, nói :"Sao em dã man như vậy?".
Dưới ánh đèn bên ngoài, một khuôn mặt trắng nhợt nhạt, giữa trán mồ hôi chảy ròng ròng.
Hóa ra anh thật sự không thoải mái chút nào.
Cô đột nhiên kinh ngạc, mở được nửa vời cánh cửa xe rồi đóng lại, trong tiềm thức cô đưa tay đỡ lấy anh, vội nói :"Xin lỗi anh". Thần sắc vô cùng chán nản, tựa như đứa trẻ lo sợ vì đã làm sai, chỉ trách điệu bộ lúc trước của anh không đường hoàng, khó trách không khỏi khiến người khác trong lòng hoài nghi.
Anh lại im lặng không nói gì, chỉ nắm lấy bàn tay ấm áp đang sờ sờ trán anh.
Bàn tay ấy nhỏ nhắn mềm mại, nắm trong lòng bàn tay mềm mại như không xương ấy, Diệp Hạo Ninh nhất thời ngẩn người ra, đến khi cảm giác được sự giãy giụa của đối phương, anh mới nhè nhẹ dùng sức, ngón tay siết chặt
"....Muốn bù đắp lỗi lầm thế nào đây?" anh hỏi như không hỏi, bởi lẽ ở quá gần kề, dưới đáy mắt sâu thăm thẳm khác thường ấy, cơ hồ có lẽ cuốn cả người khác vào bên trong.
Cô né tránh không được, trong lòng đột ngột rung động nhè nhẹ như dây đàn, đành cười ngượng nói :"Anh say đến mức hồ đồ rồi ư? Làm sao bù đắp được cơ chứ..." lời nói vẫn chưa dứt, làn môi ấm áp của anh đã dừng trên môi cô.
Cô mở to mắt, tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, chưa kịp vùng thoát hay né tránh, anh đã rời khỏi cô. chỉ một nụ hôn hời hợt thoáng qua.
Anh vẫn nhướn nhướn mày :"Anh rất tỉnh táo"
Cô mím môi trong vô thưc, tựa hồ như vẫn còn đang sững sờ, thật ra cô nếm trải khá rõ mùi men rượu thoang thoảng còn sót lại trước mặt.
Chưa được sự đồng ý của cô, anh đã đột nhiên hôn cô như vậy, hơn nữa đến tận lúc này vẫn chưa buông tay cô ra, nhưng dường như cũng không còn sợ cô tức giận, chỉ mỉm cười khinh suất, ngay cả trong ánh mắt cũng phảng phất một ánh cười mơ hồ khó đoán.
Còn trên thực tế, cô cũng không cảm thấy phẫn nộ, mà chỉ cảm thấy lạ, lạ vfi tại sao mình không phẫn uất chứ.
Tái xế phía trước cực kì kiên nhẫn, xe đã đợi dưới lầu một lúc rồi, người trong xe vẫn chưa có ý định bước xuống, thế nhưng anh ta cũng không vồn vã gì, thậm chí một chút động tĩnh cũng không có. Cũng có bởi lẽ cách nhau tấm vách ngăn, dường như trong xe chỉ còn sót lại anh và cô.
Chỉ anh và cô.
Cuổi cùng Tiểu Dĩnh thở dốc khẽ thả lỏng khóe miệng, như thể đang nghiên cứu người ngồi đối diện đó hồi lâu, vẻ mặt cứng rắn hỏi :"anh đã dụ dỗ được bao nhiêu cô gái bằng chiêu này rồi?"
Cô cứ ngỡ cuối cùng mình công kích anh, nào ngờ Diệp Hạo Ninh lại nhắm mắt tựa người về sau, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp nói "để anh nghĩ xem" hoàm toàn không chột dạ hay có dáng vẻ gì lúng túng cả.
Con người này đạo hạnh quá cao, bản thân cô làm sao là đối thủ của anh được chứ? Cô dường như cũng nhận thức được sự thật, không khỏi thẹn quá hóa giận nói :"Diệp Hạo Ninh bỏ tay em ra"
"Vì sao?"
"Chẳng vì sao cả"
"Lẽ nào em đang ăn giấm a?" (chú thích:ăn giấm có nghĩa là ghen)
Cô rên hừ hừ :"Dấm có mùi vị gì chứ? Chưa từng nếm qua"
Anh cúi đầu cười rộ lên, vẫn nhắm mắt, nói khích lệ :"Quá tốt, cứ tiếp tục giữ vững như thế nhé"
Cô mặc kệ anh, bàn tay vẫn bị anh nắm lấy, kì thực đã không dùng sức nữa, mà cuối cùng cũng không vùng ra nữa.
Sau này đi bệnh viện kiểm tra, mới biết Diệp Hạo Ninh sau lần xuất huyết dạ dày đó, thì bị sốt nhẹ, cuối cùng không tránh khỏi phải ở lại viện truyền nước biển.
Anh ngồi xuống ghế nói :"thật trùng hợp". bất chợt nói ra một câu, Tiểu Dĩnh nghe xong liền hiểu vẫn đề ngay, cô như thể có chút hoảng hốt, ánh đèn lay lắt trong bệnh viện hồi lâu, một hồi lâu sau mới cười cười :"Hình như có sự luân hồi đấy"
Đúng thế, quá trùng hợp, trước đây cũng bệnh viện này mà cô cũng Diệp Hạo Ninh chính thức đi lại với nhau, vậy mà giờ đây chính tại nơi này cô lại cùng anh mở ra một mỗi quan hệ mới.
Thật ra còn cuộc sống của cô nữa, dường như cuối cùng cũng rũ bỏ được quá khứ.
Sau này Hứa Nhất Tâm có lần xưng hô coi Diệp Hạo Ninh là siêu nhân, rất sủng bái anh.
Tiểu Dĩnh hỏi :"Tại sao lại là siêu nhân?"
"Mạnh mẽ, lấy bệnh chòng ghẹo cậu, cuối cùng cũng cưa được cậu. dạng đàn ông này quả là quá mạnh mẽ"
Cô phản bác :"Có lẽ anh ấy vốn có kinh nghiêmh phong phú đấy"
"Cậu hỏi rồi à?"
"Chưa hỏi". cô buông một câu nói dối, nhưng rồi về sau thật sự không có ý định hỏi câu hỏi ngớ ngẩn này nữa, để khỏi phải bị thái độ của thật thật giả giả của Diệp Hạo Ninh làm cho chết sặc.
Kì thực, tiến đến bước đường này, cô vốn dĩ không suy nghĩ đến chuyện đúng sai, chỉ nghĩ rằng, cứ hướng về phía trước, chỉ có không ngừng tiến về phía trước mới có thể thật sự khiến hồi ức vốn đã khắc cốt ghi tâm ngày càng lùi xa dần.
Những dấu ấn hồi ức sâu đậm nhạt nhòa năm xưa, cô hoàn toàn không muốn chạm vào, cũng như Trần Diệu, cô cũng không muốn chạm vào nữa, nếu đã như vậy, vậy thì cứ để mọi thứ lần lượt rời xa khỏi cô đi.
Cũng đến một ngày, mọi thứ rời khỏi cô đủ xa, tận đáy lòng cũng không còn thấy đau nữa.
Sự xuất hiện kịp thời như vậy của Diệp Hạo Ninh, kịp thời trở thành người dẫn dắt cô tiến về phái trước, giống như một sự cữu rỗi, để cô nhìn thấy con đường và tia hi vọng.