"... Diệp Hạo Ninh, anh nổi cơn điên gì vậy?" xe chạy ra ngoài khoảng hai trăm mét, Tiểu Dĩnh cuối cùng cũng thốt lên :"Em muốn xuống xe", vốn dĩ tâm trạng không tốt, lúc này gương mặt càng không vui, cô quay đầu lại, cơ hồ ánh lên nộ khí :"Có nghe thấy không? Em không rảng rỗi giỡn với anh, mau ngừng xe lại, em muốn xuống xe!"
Tuy vậy người thao túng vô lăng xe chỉ lạnh nhạt nhìn cô, ngữ khí bình thản :"Lúc nãy chẳng phải em muốn biết người khó quên nào đó của anh ư?"
Nghe thấy tính từ xuất phát từ chính miệng anh, lại dường như trong lòng có chút chua xót, bất giác sững người :"Lẽ nào anh thật sự đưa em đi gặp cô ấy sao?"
Thái độ của anh thật giả khó đoán, chậm rãi trả lời :"Đương nhiên rồi"
Trong lúc nói, những chiếc xe bên phải của lắn xe đều bị bỏ qua, bỏ xa phía sau, ngày càng nhỏ dần rồi khuất dần trong kính chiếu hậu.
Tiểu Dĩnh đột ngột tĩnh lặng, trong lòng có chút hoảng sợ
Ánh nắng mặt trời màu thu phản chiếu xuống mặt đường rộng lớn và bằng phẳng, những tòa nhà cao ốc trang hoàng lộng lẫy mọc sát nhau cũng nhanh chóng lui về phía sau. Rõ ràng đều là những cảnh tượng và cảnh vật quen thuộc, nhưng trong chốc lát cô lại dường như hoảng hốt, cứ tựa như tất cả mọi thứ xung quang đều không liên quan gì đến cô, chỉ biết rằng xe vẫn đang di chuyển. Diệp Hạo Ninh ngồi bên cạnh còn cô thì lại bị dẫn đi đến một nơi nào đó để gặp mặt một ai đó.
Lại có lẽ anh lừa cô thôi, chẳng qua là thuận miệng nói bừa vậy thôi, kỳ thực chẳng hề có mói tình đầu nào. Bởi vì trước giờ cô không đọc thấu được tâm can anh.
Trong xe yên tĩnh khác thường, tốc độ chạy vẫn rất nhanh, anh lái xe vốn dĩ trước giờ vốn nhang, mà con tim Tiểu Dĩnh lúc này lại đập mạnh khinh khủng, thình thịch, thình thịch, từng chút từng chút va đạp vào lồng ngực.
Sau đó thì chẳng hiểu thế nào mà câu nói đó lại thoát ra từ miệng cô :"Em không đi đâu"
Ánh mắt Diệp Hạo Ninh hướng nhìn về phía trước khẽ động đậy, chân ga giảm dần
Cô như cuối cùng quyết định, lặp lại lần nữa :"Em không đi em muốn về nhà!" giọng điệu kiên quyết bình thản.
Anh không hỏi lý do, thậm chí một câu cũng không nói, chỉ là cuối cùng cho xe tấp vào bên đường, cô không cũng không nói một lời giải thích nào, tháo dây an toàn đẩy cửa ra, không kịp nhìn biểu cảm của anh, thế nên không biết rằng thần sắc anh lúc này rất phức tạp. Trong buổi trưa đầu thu, ánh mặt trời vẫn gay gắt, khiến miệng đắn lưỡi khô lại hơi ngất ngây.
Cô chỉ cúi đầu đi sầm sầm về hướng phía sau, thính lực lại dường như nhạy bén khác thường, không nghe thấy tiếng động cơ xe. Thế nên biết rằng Diệp Hạo Ninh vẫn đậu xe tại chỗ chưa rời đi ngay.
Anh đang làm gì vậy? cô không biết mà cũng không rõ là bản thân mình vì sao không chịu đi nữa chứ?
Đây là cơ hội hiếm có, cô lại vung tay để vụt mất, thế mà trước đó vẫn cứ hiếu kỳ, thậm chí là vô cùng tò mò không phải thế sao?
Kết quả cả buổi chiều hôm đó Diệp Hạo Ninh không về nhà, mãi đến chạng vạng tối mới gọi cú điện thoại về
Tiểu Dĩnh cướp lời hỏi :"Anh không về ăn cơm à?"
"Ồ...có người bạn vừa đi nước ngoài về... chắc anh về trễ chút. Còn em? Trong nhà không có đồ ăn, em ra ngoài ăn một mình đi nhé, hay là gọi thức ăn mang đến đi!"
Kỳ thực anh tận tình dặn dò như thế thật là khác thường, cơ hồ là trước any không hề có. Nếu đổi lại ngày thường cô nhất định sẽ cười nhạo anh sao lại biến thành bà mẹ lắm lời đến thế. Thế nhưng lúc này cô chỉ đáp trả lại :"Được thôi!"
Bên đầu dây điện thoại yên tĩnh tĩnh lặng đến mức cô tưởng tượng không ra Diệp Hạo Ninh lúc này đang ở nơi chốn nào, lại chỉ nghe thấy giọng nói anh :"Vậy thôi nhé!"
"Ừ, bái bai"
Vừa rồi không khí thật sự có chút ngượng ngùng, dường như chính là vì chuyện hồi chiều, thế nên cả hai mới dè dặt. Cũng là đễn lúc này, Tiểu Dĩnh mới tin rằng, hóa ra lời anh nói là thật, e là anh thật sự muốn đưa cô đến gặp mối tình đầu. Kết quả là cô giữa chừng lại bỏ cuộc. Còn anh thì sao ư? Có lẽ hối hận, thế nên mói chính vào lúc ô từ bỏ mới không nói lời nào, bỏ mặc cô xuống xe bỏ đi
Ánh hoàng hôn màu cam chuyển màu dần, dần dần chuyển thành màu tro xám của rừng sắt thép, chỉ còn sót lại bên cửa sổ một ánh cực nhạt, tựa bị người khác tiện tay rải một lớp bột hoàng kim vậy
Lúc này đây, Tiểu Dĩnh lại không cảm thấy đói chút nào. Đây là một việc hiếm thấy, bởi vì cô trước nay cho rằg ăn uống và nghỉ ngơi là hai việc quan trọng và trọng đại của ocn người. Đồng hồ sinh hoạt của cô luôn chính xác và nghiêm ngặt nhất, dường như đến nay đã sản sinh ra một loại phản xạ có điều kiện, trước nay Hứa Nhất Tâm từng nói :"Chỗ nào trong người cậu là phản xạ có điều kiện hả? chíng là phản xạ không điều kiện! tớ cực kỳ nghi ngờ đấy thuộc về bản năng trời sinh"
Thế nhưng lúc này đâu dường như bản năng đó cũng đã tiêu tan mất
Kết quả là đến khi lên gường đi ngủ, Diệp Hạo Ninh vẫn chưa về, trong bóng đêm tối cô thấy vô cùng buồn chán, đành phải dựng dứng lỗ tai lên nghe ngóng. Thế nhưng ngoài cửa vẫn không có chút động tĩnh gì.
Bởi vì nghĩ rằng ngày thứ còn phải đi thăm bố mẹ, cuối cùng cô vẫn mê man ngủ thiếp đi, tuy rằng chất lượng giấc ngủ không tốt, không tỉnh dậy, nhưng cả đêm bị cảnh trong mơ vẫn vít lấy, không ngơi không nghỉ. Giữa chừng lại dường như nghe thấy tiếng tí ta tí tách, như tiếng mưa rơi. Cô như đã lâu rồi không bị thế này, sau khi tỉnh giấc lại hoàn toàn nhớ rõ những gì, vì thế mà hai bên thái dương mơ hồ nhấp nháy, giơ tay ra theo thói quen vuốt vuốt xoa xoa, chợt đụng trúng phần giường trống trải bên cạnh.
Cô cuối cùng lúc này cũng giật mình hoàn toàn tỉnh giấc
Diệp Hạo Ninh vẫn chưa về? Diệp Hạo Ninh vẫn chưa về! Anh lại cả đêm không về ư?
Nhảy ra khỏi giường, Tiểu Dĩnh nhanh chân ra khỏi phòng ngủ, trong phút chốc cô kéo cửa ra, hơi gió lạnh của sớm mai thổi ập đến, hóa ra là vách ngăn cửa kiếng ở phòng khách bị kéo ra hết một nửa, tấm rèm cửa màu trắng sữa lay động không ngừng.
Bởi lẽ nửa đêm có mưa, thời tiết đột ngột trở nên mát lạnh
Cô vội cúi đầu lồng lại chiếc áo ngủ, kết quả là có người bước ra từ phòng khách đi ra, áo quần xộc xệch giống cô, đầu toc vẫn còn ướt.
Diệp Hạo Ninh nói :"Tỉnh rồi à?"
Cô sững người, vẫn chưa hiểu lắm :"Anh mới về à?"
"Tối qua h hơn về đến nhà, không muốn đánh thức em nên anh ngủ ngoài phòng khách" anh bình thản giải thích, cũng không nhìn cô, chỉ cầm lấy chiếc khăn bông khô tùy tiện lau mái tóc. Một lúc sau cơ hồ cảm thấy cô cứ ngẩn người ra không nhúc nhích, bất giác khẽ khàng dừng lại :"Sao thế?"
"Ồ...không có gì!" khí thế cao ngạo của cô lúc nãy đã nhảy xuống giường rồi tắt ngủm, khóe môi bất giác giần giật, cô lại liếc nhìn anh, lúc này mới xoay người về phòng rửa mặt
Đi xe hai tiếng đồng hồ, cuộc đối thoại trên đường đi cũng không quá câu, Tiểu Dĩnh tối qua ngủ không ngon giấc, dứt khoát chuồn xuống băng ghế sau ngủ bù
Diệp Hạo Ninh nhìn thấy qua kính chiếu hậu cơ cởi giày nằm thẳng xuống, cuối cùng cũng chẳng nói bì nữa, chỉ hạ tốc độ xe chậm lại một chút.
Thế nên lúc đến nhà bố mẹ Tiểu Dĩnh thì cũng đã gần bữa trưa. Cửa vừa mở, Tiểu Dĩnh đã nhào đến gọi lớn tiếng :"Mẹ ơi"
Tiểu mẫu bị đẩy liền lùi về phía sau vài bước, một lúc sau mới sắng giọng :"Lớn tướng rồi! mà cứ như con nít thế hả?" sau đó ôm lấy vai cô con gái lại quay sang Diệp Hạo Ninh đon đả chào đón :"Mau vào nhà đi con"
Tiểu Huệ cả nhà người nửa tiếng đồng hồ sau cũng đến, trong nhà có trẻ con nên thoáng chốc đã trở nên ồn ào huyên náo.
Kỳ thực một đứa trẻ lớn tướng khác cùng ồn ào, Tiểu Dĩnh có lẽ lâu rồi không về nhà, lúc này hứng chí đi đi lại lại, chính là không chịu ngồi yên một chỗ, quả là còn hoạt náo hơn cả đứa cháu ngoại.
Tiểu Huệ ben cạnh nói :"Sao vậy? cứ như uống nhầm thuốc kích thích vậy!" lại quay đầu sang hỏi Diệp Hạo Ninh :"Nó chắc không phải ngày nào cũng vậy chứ hả?"
Diệp Hạo Ninh nói :"Chắc là trên xe ngủ ngon quá ấy mà"
Lúc ăn cơm trưa, bố vợ thân thiện hòa nhã không quên dặn dò hai chàng rể :"Thiếu Quân, Hạo Ninh, hai con ăn nhiều vào, đây đều là những ngón ngon của bà già nhà này nấu đó!" rồi lại gắp thức ăn vào bát nhỏ của Tiểu Dĩnh, giọng điệu vỗ về :"Cái gì cũng phải ăn thì mới mau lớn được chứ"
Đông Đông nắm chiếc thìa nhỏ, ngẫm nghĩ nói :"Thế có cao như Vương Tiểu Thạch không?"
Bà ngoại hoài nghi đưa mắt nhìn, Tiểu Huệ cười giải thích :"Vương Tiểu Thạch là láng giềng cạnh nhà bọn con, học cùng lớp chồi với cháu"
"Ồ" không cần biết là hay , dỗ cháu ăn cơm trước rồi tính tiếp :'Đương nhiên là có rồi! ăn hết thức ăn này nhá cháu, ngày mai chúng ta đi bì chiều cao với bạn ây nhé!"
Tiểu Dĩnh bỉu mồi, nói nhỏ :"Xí gạt không hà"
Tiểu mẫu liền trứng mắt, cô vờ như không trông thấy, chỉ quay đầu sang hỏi chị :"Cứ thế này mình ở lều trên người ta ở lầu dướ, lại còn học cũng mẫu giáo, vậy thường ngày Vương Tiểu Thạch gì đó có ăn hiếp Đông Đông không?"
"Ê, sao em biết thế? Chị thấy con nít bây giờ thật là phá phách quá chừng. Lần trước Vương Tiểu Thạch giấu cặp sách của Đông Đông, báo hại cháu nó khóc huhu một trận. Những việc như thế này quả là đếm không xuể"
Tiểu Dĩnh khẽ nhếch khóe miệng cười :"Từ trước đến giờ bé trai vẫn thích bắt nạt bé gái, đặc biệt là ngày thường tiếp xúc thân cận với mình, cũng không biết là loại tâm lý gì gí nữa"
"Con nít giỡn chơi nhau ấy mà, nghiên cứu tâm lý làm gì" Tiểu phụ nãy giờ chưa lên tiếng cuối cùng cũng chậm rãi nói :"Lúc nhỏ đã dạy con không được nói ngủ phải im lặng mà, xem xem đã học được đến đâu rồi nào?" rồi hướng ánh mắt nhìn về Diệp Hạo Ninh vẫn luôn im lặng dùng cơm, giọng điệu dịu lại, nói :"Hạo Ninh à, sau này những lễ nghĩa căn bản này con phải dạy dỗ nó nhiều mới được"
Diệp Hạo Ninh gật gật đầu, chỉ nói một từ "Vâng"
Tiểu Dĩnh từ nhỏ đã khiếp sợ bố, lúc này cũng không khỏi không lên tiếng, liếc nhìn người bên cạnh bằng ánh mắ còn sót lại mơi khóe mắt, quả nhiên đó là thật sự là bộ dạng ấm áp nho nhã cũng với phong độ ga lăng, nhưng lại dường như không nghe thấy gì
Thế nhưng sao lại có thể không nghe thấy cơ chứ?
Thế nên Tiểu Dĩnh nhân lúc bố đứng dậy đi vào nhà múc canh, cô nhè nhẹ chạm vào chân anh dưới abfn ăn
Diệp Hạo Ninh khẽ nhướn nhướn máy, nghiêng mặt nhìn cô
Cô nói :"Hay là anh giải thích đi?"
"Giải thích gì cơ?"
Âm thanh vỗn dĩ nhỏ, sức chú ý của những người còn lại trên bàn ăn đều dồn vào tiểu bảo bối thế nhưng cô vẫn hạ thấp ngữ điệu xuống :"Bé trai vì sao lại thích bắt nạt bé gái đó"
Diệp Hạo Ninh liếc nhìn cô, ánh mắt hấp háy, mặt không chút biểu cảm nói :"Anh làm sao biết được?"
"Thế mà tưởng anh nhiều kinh nghiệm, lẽ nào không phải thế ư?"
Anh quay đầu như không muốn để tâm đến cô, thế nhưng cuối cùng lại thay đổi chủ ý, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm rồi mới khẽ nheo măt :"Để anh đoán xem đáp án mà em muốn nói.. có lẽ em muốn nói anh, đó là vì hai đứa trẻ vô tư thanh mai trúc mã, bé trai từ nhỏ đã có tình ý với bé gái, đúng không?"
Cô nhướn cao đuôi mày :"Thật thông mình, chẳng lẽ không phải thế ư?"
Anh trong nháy mắt chuyển động môi chấm biếm, nói :"Chỉ e là người phát triển sớm như em không có nhiều thôi!"