Trông thấy vẻ mặt ngẩn ngơ với ánh mắt sáng rực của Phó Vân Hành, Quý Vân Thư đứng cạnh cười bảo: “Anh, tém tém lại chút đi.”
Em ấy trêu: “Anh nhìn chị Đâu Đâu đến ngây cả người rồi kìa.”
Bác Mộ Trì bật cười, rực rỡ như tinh tú, xinh đẹp động lòng người.
Quý Thanh Ảnh ở bên cạnh cong môi, giữ lại chút thể diện cho con trai mình: “Đấy là bởi vì chị Đâu Đâu của con thật sự quá xinh đẹp đó.”
Bà ấy bước lại gần, hỏi thăm: “Có cảm thấy chật không?”
Bác Mộ Trì với Phó Vân Hành liếc nhìn nhau, cô khẽ giọng trả lời: “Không ạ.”
Quý Thanh Ảnh nhìn kỹ hơn chút, phát hiện ra đúng là không có chỗ cần sửa. Bà ấy quan sát cẩn thận một phen, ra hiệu bảo: “Cũng thử luôn bộ kia đi.”
Bác Mộ Trì gật đầu.
Thử xong, Quý Thanh Ảnh hỏi cô xem có cần sửa ở chỗ nào hay không. Bác Mộ Trì nói hoàn toàn không có.
Quý Thanh Ảnh thiết kế váy cưới thì cô hoàn toàn không tìm được chỗ nào không ổn cả. Không phải nói không biết ngại mà thật sự là quá đẹp, quá đặc biệt lại cực hút mắt nữa.
Cô dám khẳng định, chắc chắn đồ Quý Thanh Ảnh thiết kế cho cô là độc nhất vô nhị.
Sự thật thì đúng là như vậy.
Thử xong xuôi, Quý Thanh Ảnh lại tiếp tục bàn với hai người về những vấn đề cần chú ý trong hôn lễ một lúc.
Thảo luận xong, Bác Mộ Trì với Quý Vân Thư dán lấy nhau tám chuyện.
Phó Vân Hành liếc nhìn, lúc Quý Thanh Ảnh đi lên tầng anh cũng đi theo.
“Mẹ.”
Quý Thanh Ảnh quay đầu lại: “Có gì định nói với mẹ à?”
Phó Vân Hành gật đầu.
Quý Thanh Ảnh cong mắt: “Vào phòng làm việc rồi nói?”
Phó Vân Hành gật đầu.
Bước vào thư phòng, Phó Vân Hành mới hỏi han bà ấy, mũ phượng [1] mà lần trước anh với bà ấy nhắc tới đã có chưa.
[1] Mũ phượng là một loại đội đầu dành cho phụ nữ quý tộc đội vào các buổi lễ hoặc các dịp quan trọng. Nó cũng là vật đội đầu truyền thống dành cho cô dâu.
Sau khi Bác Mộ Trì nói là muốn có hôn lễ kiểu Trung, Phó Vân Hành bèn tìm tới Quý Thanh Ảnh. Váy cưới thì anh không có cách, cũng không cần tìm người khác thiết kế, nhưng mũ phượng là ý nghĩ đặc biệt của mình Phó Vân Hành.
Tuy anh không hiểu biết gì thứ đồ này nhưng cũng từng nghiêm túc đi nghiên cứu. Dưới sự lôi kéo của Quý Thanh Ảnh, cũng đã trao đổi với nhà thiết kế, rồi quyết định kiểu dáng mà Bác Mộ Trì sẽ thích.
Anh muốn tặng cho Bác Mộ Trì một vương miện, một mũ phượng độc nhất vô nhị.
Nghe thấy câu hỏi này của anh, Quý Thanh Ảnh mới nhớ tới vừa nãy mình đã quên không nhắc đến chuyện này.
“Sắp hoàn thành rồi.” Bà ấy đáp lời: “Mẹ cho con xem bản vẽ trước nhé?”
Bà ấy mới nhận được nó mấy ngày trước.
Nói thật, lúc bàn bạc Quý Thanh Ảnh tham gia vào.
Cũng là lúc Phó Vân Hành đang thương lượng với người ta, khi ấy bà mới biết được rằng con trai mình thật sự nghiêm túc tìm hiểu về mũ phượng.
Khoản thiết kế mũ phượng cho Bác Mộ Trì, trông thì có vẻ đơn giản nhưng thiết kế lại cực kỳ phức tạp.
Ngoài thế ra, trên mũ phượng còn có rất nhiều chi tiết nhỏ không thể bỏ qua. Bác Mộ Trì thích tua rua, trên tua rua rủ xuống có những bông tuyết nho nhỏ. Nhìn tổng thể thì trông sống động như thật lại còn mới mẻ.
...
Lúc Phó Vân Hành đi xuống, Bác Mộ Trì còn đánh tiếng hỏi anh làm gì.
Anh nhìn cô rồi cười nói: “Nói với mẹ về chút chuyện hôn lễ.”
Bác Mộ Trì “ồ” lên, cũng không quá để tâm.
Tối hai người ở lại nhà ăn cơm rồi mới đi.
Trên đường về, Bác Mộ Trì bỗng thấy hơi căng thẳng.
Cô nhìn lá cây đã ngả vàng bên ngoài cửa sổ, bấm tay tính toán: “Vân Bảo, còn hai tháng nữa là chúng ta tổ chức hôn lễ rồi.”
Phó Vân Hành nhướng mày: “Căng thẳng à?”
Anh rất hiểu cô.
Bác Mộ Trì: “Có chút chút.”
Cô sợ sẽ phạm sai lầm trong hôn lễ rồi biến mình thành trò cười.
Phó Vân Hành mỉm cười, dịu dàng nói: “Thế hôm nay căng thẳng rồi thì đám cưới sẽ không căng thẳng nữa.”
“…”
Bác Mộ Trì xấu hổ, nhắc anh: “Nào có ai kết hôn mà chỉ căng thẳng có một lần.”
Phó Vân Hành ngẫm nghĩ, cũng phải.
Anh trầm ngâm một lát rồi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt anh rất sáng: “Đừng căng thẳng.”
Anh vỗ về tay cô: “Anh sẽ đối xử tốt với em.”
Bác Mộ Trì cười: “Cái này thì em biết.”
Cô trêu anh: “Anh cũng không dám đối xử không tốt với em đâu.”
Phó Vân Hành nghẹn lời.
Hai người chuyện trò mấy câu, cảm giác căng thẳng của Bác Mộ Trì bớt đi được chun chút.
Còn hai tháng, quả đúng là cô không cần quá căng thẳng vào lúc này.
Chỉ là thời gian luôn trôi qua nhanh hơn so với suy nghĩ của cô.
Ngày cưới của Bác Mộ Trì với Phó Vân Hành được định vào ngày 29 tháng 10.
Trước đám cưới một khoảng thời gian ngắn, Bác Mộ Trì vẫn quay về đội huấn luyện để tập luyện như bình thường, thi thoảng xin nghỉ phép đi ra ngoài chụp ảnh cưới. Chụp ảnh xong thì lại quay về đội tập luyện.
Đến tận trước hôn lễ ba ngày, cô mới về nhà.
Địa điểm tổ chức đám cưới của hai người nằm ở Bắc Thành vô cùng cổ kính, trong vườn cảnh có lan can chạm trổ thềm xây bằng ngọc kiểu Trung. Vườn cảnh của nhà này vốn là tài sản tư nhân, không phải cho thuê. Nhưng sau khi nghe nói là hôn lễ của Bác Mộ Trì thì đối phương sảng khoái đồng ý.
Trong vườn cảnh có đình đài lầu các, có hòn non bộ, có suối có nước.
Tất cả mọi thứ mà Bác Mộ Trì muốn có thì ở đây có tuốt.
Trước đám cưới một ngày, cả đoàn người đến hết đây.
Chuẩn bị tiệc đêm trước đêm tổ chức hôn lễ.
Những bạn bè tới tham gia tiệc đêm đều ăn mặc những trang phục phù hợp với chủ đề, có áo váy thời Minh, có váy eo cao áo ngắn của triều Đường, đủ các thể các loại, khiến cho người ta có một loại ảo giác như quay về thời cổ đại. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Đồ Bác Mộ Trì với Phó Vân Hành mặc trên người, đều là quà của Quý Vân Thư yêu quý tặng.
Em ấy không phụ trách đồ cưới trong ngày thành hôn của hai người nhưng với tư cách nối nghiệp thiết kế của Quý Thanh Ảnh, ở phương diện thiết kế này cũng không thể thua kém được.
Em ấy thiết kế cho Bác Mộ Trì là một chiếc sườn xám hồng nhạt điểm vài đóa hoa. Tươi trẻ nhưng lại không quá non nớt.
Còn Phó Vân Hành, là một bộ áo viên lĩnh [2] chắp tà do em ấy tự tay làm ra.
[2] Áo viên lĩnh tức áo cắt cổ tròn, vạt cài sang phải, áo rất rộng, xẻ bên, tay được cắt thụng dài bằng gấu áo. Rất phổ biến trong văn hóa các xứ Đông Á từ khi triều nhà Đường thống trị Trung Nguyên.
Bữa tiệc đêm được tổ chức rất có bầu không khí.
Cả đám người họ đã thân thuộc đến mức không thể nào thân quen hơn được nữa, ồn ào huyên náo, hoàn toàn không dè dặt ngại ngùng chút nào.
Hai người Trì Ứng và Trình Vãn Chanh đảm đương bầu không khí, thường xuyên lên sân khấu hát hò, kể chuyện ngắn, khiến mọi người cười không ngớt.
Ánh nến xa xa dìu dìu sáng bừng, rọi chiếu cả vùng trời bé nhỏ này của bọn họ, ấm áp đến lạ thường.
Lúc Phó Vân Hành bị trêu đùa đẩy lên sân khấu hát cho Bác Mộ Trì nghe, Đàm Thư bước tới ngồi xuống bên cạnh cô, không nén được lời khen cô.
“Hay là buổi tối tớ ở cạnh cậu nhé?”
Bác Mộ Trì quay đầu lại nhìn cô ấy: “Tạ Hồi đồng ý cơ à?”
“Anh ấy có gì mà không đồng ý chứ.” Đàm Thư bá đạo nói: “Anh ấy không đồng ý cũng phải đồng ý.”
Bác Mộ Trì cười: “Vậy cậu đến đi.”
Cô nói: “Dù sao thì ngày mai chúng ta cũng phải dậy sớm trang điểm.”
Đàm Thư khẽ gật đầu, rồi lại hỏi tiếp: “Nhưng mà căm phòng kia của cậu liệu có ngủ được không?”
Bác Mộ Trì im lặng lúc lâu rồi quay đầu nhìn cô ấy: “Chen nhau là được.”
Thật ra cô cảm thấy tối nay mình sẽ ngủ không được ngon cho lắm.
“Vậy được rồi.”
Lúc Phó Vân Hành đang hát, Bác Mộ Trì lập tức ngồi ngay ngắn lại, quay ra nhìn chồng mình.
Đàm Thư nhìn, vừa buồn cười vừa giận.
Thật sự Phó Vân Hành hát hò rất là bình thường, nhưng được cái là giọng anh dễ nghe, lại có sức hấp dẫn khác thế nên khiến cho người ta không chê được.
Lúc anh thôi hát, Bác Mộ Trì vỗ tay trước tiên.
Mọi người cười vui không ngớt.
Trì Ứng ghen tị bảo: “Chị, em hát còn hay hơn anh Hành mà vừa nãy chị cũng chẳng vỗ tay gì.”
Bác Mộ Trì đang định trả lời thì Trình Vãn Chanh khẽ “xì” một tiếng: “Cậu so được với anh Vân Hành hả?”
Trì Ứng: “…”
Vui vẻ ồn ào hết mấy tiếng đồng hồ rồi mọi người mới tan cuộc vui.
Buổi tối Bác Mộ Trì không ngủ cùng với Phó Vân Hành, phòng của cô với phòng của anh khách một khoảng. Lúc đưa cô về phòng, Phó Vân Hành còn muốn nói thêm mấy câu nhưng chả biết tại sao mà xung quanh toàn là bóng đèn
Anh không nói năng gì, ánh mắt sáng quắc của anh chăm chăm nhìn Bác Mộ Trì hồi lâu, thấp giọng nói: “Tối ngủ sớm một chút, sớm mai anh tới đón em.”
Bác Mộ Trì cong mắt: “Vậy em đợi anh.”
Đợi anh đến cưới em.
-
Sau khi Phó Vân Hành đi, Bác Mộ Trì với cả đám người đi tẩy trang tắm rửa.
Đến khi cô tẩy trang tắm rửa xong xuôi, Trình Vãn Chanh, Đàm Thư với Quý Vân Thư đã ở trong phòng cô chơi game.
Bác Mộ Trì nhướng mày hỏi: “Chị Tinh Tinh đâu?”
“Chị ấy đi nghe điện thoại rồi ạ, bảo là có việc phải làm ạ.” Trình Vãn Chanh tiện miệng đáp: “Chị phải ngủ ư?” Bác Mộ Trì nói: “Không, mọi người tới đây với chị hay là tới để chơi game vậy?”
Câu trả lời của Quý Vân Thư rất là hợp lý: “Vừa bên chị vừa chơi game.”
“…”
Bác Mộ Trì nghẹn họng, cạn lời.
Cô rướn mắt nhìn: “Đánh cùng với mọi người còn có ai vậy?”
“Hạ Lễ với Trì Ứng.”
Bác Mộ Trì nghẹn lời một lúc rồi chen vào ngồi cạnh bọn họ.
Nằm xuống chưa nổi một phút, Đàm Thư bỗng nói: “Đâu Đâu.”
“Hử?” Bác Mộ Trì lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phó Vân Hành.
Dàm Thư tò mò: “Tớ nghe nói rằng thiệp mời mà chúng tớ nhận được đều là do Phó Vân Hành tự viết à?”
Bác Mộ Trì khẽ giật mình, cô gật đầu cười: “Ừ.”
Thật ra vụ thiệp mời này, Bác Mộ Trì vốn định nói là tìm người khác viết là được rồi. Chữ đẹp một chút, có phong cách kiểu Trung hơn.
Nhưng mà Phó Vân Hành bảo anh viết.
Bác Mộ Trì biết chữ anh đẹp nhưng số lượng thiệp mời quá nhiều, cô sợ anh mệt.
Câu trả lời mà Phó Vân Hành cho cô là: Đã viết thiệp cưới của hai bọn họ, dù anh có viết nhiều thì cũng sẽ không thấy mệt. Anh muốn tự tay viết tên mình và Bác Mộ Trì, rồi mời họ hàng bạn bè tới tham gia hôn lễ của bọn họ, chứng kiến tình yêu của bọn họ. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Phó Vân Hành cứ nhất quyết nên Bác Mộ Trì chẳng cách nào từ chối anh cả.
Nghĩ đến đây, cô quay ra nhìn mấy người bên cạnh: “Sao, có phải Vân Bảo viết đẹp tuyệt vời không?”
Đàm Thư: “Thế cũng đâu nhất thiết phải vậy.”
Cô ấy thở than: “Nếu sớm biết, tớ đã luyện chữ rồi. Sau này tớ kết hôn, mình sẽ tự viết thiệp mời luôn.”
Bác Mộ Trì nhớ lại cái nét cái chữ của cô ấy rồi vỗ vai cô ấy bảo: “Buông bỏ đi, kiếp sau còn được chứ kiếp này không được đâu, cậu để Tạ Hồi viết đi.”
Đàm Thư liếc cô một cái: “Vậy thì tớ cũng muốn tham gia được chưa.”
“Cậu cứ tham gia thiết kế đi.” Bác Mộ Trì cong môi: “Để mình thiết kế thiệp mời.”
Cô không hiểu biết nhiều lắm nhưng mấy tấm thiệp đơn giản cô vẫn có thể thiết kế được.
“Nhìn thấy rồi ạ.” Trình Vãn Chanh lẩm bẩm: “Mấy bông tuyết trên thiệp mời là chị Đâu Đâu thêm vào chứ gì.”
Bác Mộ Trì: “Đấy là Vân Bảo cho vào, anh ấy biết chị thích.”
Ba người lại lặng lẽ ăn cơm chó, rồi chợt cảm thấy game cũng không thú vị gì.
Mấy con người buông điện thoại xuống, chen chúc với Bác Mộ Trì vào một cái giường.
“Căng thẳng không?” Trình Vãn Chanh hơi tò mò: “Ngày mai là kết hôn rồi.”
Bác Mộ Trì nhìn ba người trước mặt, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Không căng thẳng.”
Đàm Thư liếc cô một cái: “Rõ ràng cậu đang căng thẳng.”
Cô ấy vỗ vai cô: “Không có gì phải căng thẳng cả, cậu xem chúng tớ đều ở đây, ba mẹ với em trai cậu cũng đang ở đây, quan trọng hơn ấy là Phó Vân Hành cũng ở đây.”
Nghe thấy lời này, Quý Vân Thư xen lời vào: “Nếu anh của em mà không ở đây thì hôn lễ này tổ chức kiểu gì?”
Đàm Thư chớp mắt, trêu rằng: “Thế thì em hỗ trợ cũng không phải là không được.”
Bác Mộ Trì dở khóc dở cười: “Nói cái gì đấy, lát nữa tớ bảo với Vân Bảo là cậu bẫy anh như thế giờ.”
Đàm Thư im miệng.
Cô ấy ở cạnh hớn hở, nhìn cô bảo: “Ngủ thôi, cô dâu tương lai cậu đây sớm mai phải có sắc mặt tốt đấy.”
Quý Vân Thư cũng gật đầu theo: “Ngủ cùng ư? Chị dâu nếu chị thật sự không ngủ được thì cứ để chị Đàm Thư hát cho chị nghe nha, chị ấy hát thôi miên chị.”
Đàm Thư: “...”
Bốn con người hi hi ha ha nhốn nháo, đến khi Trần Tinh Lạc nghe điện thoại xong quay về, bọn họ hãy còn đang chuyện trò.
Trông thấy Trần Tinh Lạc, Bác Mộ Trì chủ động tránh sang một bên nhường một chỗ be bé cho cô ấy.
“Đêm nay định ngủ thế này à?” Trần Tinh Lạc hơi khó hiểu hỏi: “Ngủ được ư?”
Trình Vãn Chanh xoa tay một cách hờ hững: “Chen chúc nhau là được, thực ra cái giường này to lắm.”
Bọn họ cũng không béo, thật ra bị ép trên cái giường to 2m thì ai cũng nằm thẳng được. Thế là đủ rồi.
Cả đêm nay, năm người chen nhau ngủ chung quả là khó khăn vô cùng.