Bác Mộ Trì dùng đầu óc đang hỗn loạn của mình suy nghĩ nửa phút mới nhớ ra anh đang nói gì.
Lần trước anh đưa cô về, cô nói nếu không có tài xế taxi, có lẽ cô sẽ hôn anh. Lúc ấy Phó Vân Hành trả lời cô rằng để lần sau. Mà hôm nay, vừa vặn là lần sau.
Thấy vẻ mặt của cô thay đổi, Phó Vân Hành hôn nhẹ lên khóe môi cô, hơi thở nóng bỏng phả vào má cô: “Em nghĩ tới rồi à?”
Bác Mộ Trì nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, ngước mắt nhìn anh: “Sao anh lại nhớ rõ thế?”
Phó Vân Hành không giải thích, anh cười khẽ, môi lại sáp tới: “Anh phải đi rồi.”
Anh sợ rằng nếu mình còn không đi thì sẽ thật sự không đi được nữa.
Bác Mộ Trì hơi ngẩn ra, giơ tay lên, sau khi nhìn vào ánh mắt sâu thăm thẳm của anh một lúc lâu, cô đỏ mặt lẩm bẩm: “Nhưng mà vừa rồi… cũng không phải là em chủ động.”
“Hửm?” Phó Vân Hành rũ mắt nhìn cô.
Bác Mộ Trì không lên tiếng nữa, ngẩng đầu chủ động hôn lên bờ môi anh.
Cô bắt chước động tác của Phó Vân Hành khi anh hôn cô, miêu tả hình dạng cánh môi của anh, sau đó thử vươn đầu lưỡi, khi đầu lưỡi của cô đụng vào hàm răng của anh, hàm răng đang khép chặt của anh tự động mở ra, mở đường cho cô.
Đầu lưỡi hai người chạm vào nhau, một loại cảm xúc tê dại lan truyền khắp cơ thể.
Bác Mộ Trì cố gắng bắt chước dáng vẻ của Phó Vân Hành khi anh hôn cô, dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô khẽ m.út đầu lưỡi của anh.
Yết hầu của Phó Vân Hành chuyển động lên xuống, đáy mắt sâu thăm thẳm như bóng đêm mịt mù.
“Không biết cách à?” Anh thấy Bác Mộ Trì dừng lại, khàn giọng hỏi.
Bác Mộ Trì khẽ nhíu mày, có hơi buồn rầu thừa nhận.
Phó Vân Hành cười, cách lớp chăn phủ lên người cô, anh thấp giọng nói: “Anh dạy em.”
“…”
Chuyện dạy hôn này khiến hai người đều có cảm giác lâng lâng.
Bác Mộ Trì không biết phải hình dung như thế nào, nhưng cô muốn nói là, mặc dù bị hôn tới mức miệng tê dại, sưng đỏ, nhưng cô thật sự thích cảm giác hôn môi với Phó Vân Hành.
Người đi rồi, cô vẫn đang nằm trên giường hồi tưởng lại cảm giác một lúc lâu.
Đợi tới khi cô phản ứng lại thì cảm thấy xấu hổ tới mức trốn vào trong chăn. Bác Mộ Trì lăn vài vòng trên giường mới khiến trái tim đang loạn nhịp của mình dần dần ổn định lại.
Cô chậm chạp xốc chăn lên, nhìn chằm chằm vào đèn trần vài giây, từ từ chớp mắt, sau đó bỗng nở nụ cười.
Rời giường, tới phòng tắm rửa mặt dưỡng da lần nữa, Bác Mộ Trì mới vòng về giường.
Cô tìm thấy điện thoại trong chăn, suy đoán địa điểm lúc này của Phó Vân Hành.
Hai mươi phút sau, cô nhận được tin nhắn báo đã về tới nhà của Phó Vân Hành.
Bác Mộ Trì cong môi, chúc anh ngủ ngon rồi mới ôm chăn đi vào giấc ngủ.
Phó Vân Hành nhìn sticker chúc ngủ ngon mà cô gửi tới, rũ mắt mỉm cười.
Anh đặt điện thoại sang một bên, vào phòng tắm tắm rửa rồi ra ngoài, thoáng phân vân giữa phòng làm việc và phòng ngủ, cuối cùng anh vẫn tới phòng làm việc.
Anh đoán, có lẽ đêm nay mình không thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng hôm sau, Bác Mộ Trì tụ tập với Tiêu Minh Thành và mấy người khác tại sân trượt tuyết.
Nhìn dáng vẻ tươi tắn của cô, Tiêu Minh Thành do dự nhìn thêm mấy lần: “Đàn em Trì.”
Bác Mộ Trì nghiêng đầu nhìn anh ta: “Đàn anh Tiêu.”
Tiêu Minh Thành cười cười, nói đùa: “Gần đây em ở nhà nghỉ ngơi tốt thật đấy.”
Bác Mộ Trì kinh ngạc: “Anh nói vậy là sao?”
Tiêu Minh Thành mỉm cười: “Sắc mặt trông không tồi, đúng không Hứa Minh?”
Nghe vậy, Hứa Minh nhìn thẳng về phía Bác Mộ Trì.
Ánh mắt hai người giao nhau, cậu ta nhìn chằm chằm vào cô rồi nói: “Đúng vậy.”
Bác Mộ Trì thoáng khựng lại, cố gắng khiến quan hệ đồng đội giữa bọn họ tự nhiên hơn một chút.
Cô gật đầu: “Chắc chắn là tốt hơn khi ở trong đội một chút rồi.”
Dù sao thì khi ở nhà luôn được ăn ngon ngủ kỹ chơi vui mà.
Hứa Minh nhìn cô, chậm rãi nói: “Việc tập luyện gần đây của cậu thế nào?”
“Vẫn ổn.” Bác Mộ Trì ăn ngay nói thật: “Có một vài đột phá nhỏ.”
Hứa Minh gật đầu: “Cố lên.”
Bác Mộ Trì cười tươi, nhìn về phía cậu ta: “Đàn anh Hứa cũng cố lên.”
Bọn họ đều phải có đột phá, đều phải tiến về phía trước.
Ngoại trừ Bác Mộ Trì, Tiêu Minh Thành và Hứa Minh, có hai đàn anh khác cũng tới, mấy người bọn họ đi tới khu tập luyện có ít người lui tới.
Bác Mộ Trì mặc đồ trượt tuyết màu trắng đen, tông màu trông khá ngầu.
Cô tập trung vào việc luyện tập của bản thân, không ngừng nhảy lên trượt xuống.
Khi tập luyện, các thành viên trong đội của bọn họ đều có một chút tương đồng, chỉ cần tiến vào trạng thái tập luyện là sẽ không hề trò chuyện.
Khi Bác Mộ Trì đang ở sân trượt tuyết, Phó Vân Hành cũng đã tới bệnh viện từ lâu, tiến vào trạng thái bề bộn công việc.
Bận rộn đến tận giờ nghỉ ngơi buổi trưa, anh mới nhìn thấy mấy video trượt tuyết Bác Mộ Trì gửi cho anh.
Khi Phó Vân Hành click mở, anh quên không điều chỉnh âm lượng nhỏ lại, Triệu Hàng thính tai lập tức nghe thấy, thò đầu tới: “Video trượt tuyết của em Mộ Trì à?”
“…”
Cũng không thể trách Triệu Hàng nhạy cảm, chủ yếu là vì anh ấy vừa lắng tai đã nghe thấy giọng của Bác Mộ Trì đầu tiên.
Phó Vân Hành nâng mắt nhìn anh ấy một cái, không trả lời.
Chú ý tới sự thay đổi trong ánh mắt của anh, Triệu Hàng cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Tôi nói gì sai à?”
“Không có.” Phó Vân Hành điều chỉnh âm lượng điện thoại nhỏ lại: “Là em ấy.”
Hai mắt Triệu Hàng sáng lên, thò đầu tới muốn xem, lại bị Phó Vân Hành né đi.
Trong đầu anh ấy tràn ngập dấu chấm hỏi, do dự nhìn về phía anh: “Sao cậu lại không xem?”
Phó Vân Hành đưa ra lý do: “Không phải là không xem, mà là lát nữa sẽ xem sau.”
“Vậy cậu cho tôi xem trước đi.” Triệu Hàng đề nghị: “Trong khoảng thời gian này em Mộ Trì không thi đấu, tôi cũng sắp quên mất dáng vẻ khi trượt tuyết của em ấy rồi.”
“Không cho.”
Phó Vân Hành cất điện thoại, giọng điệu lạnh lùng: “Cậu đừng hòng.”
Triệu Hàng: “???”
Anh ấy khó hiểu nhìn về phía Phó Vân Hành, vô cùng khó hiểu: “Vì sao?”
Phó Vân Hành trở nên keo kiệt như vậy từ bao giờ?
Phó Vân Hành không trả lời.
Triệu Hàng nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, sau đó lấy điện thoại ra lẩm bẩm: “Gần đây cậu có hơi keo kiệt đấy.” Anh ấy click mở WeChat của Bác Mộ Trì: “Tôi nhất định phải hỏi em Mộ Trì xem rốt cuộc cậu đã gặp phải chuyện gì mà lại biến thành thế này.”
“…”
Khi nhận được tin nhắn của Triệu Hàng, Bác Mộ Trì đang ăn cơm trưa cùng mấy người Tiêu Minh Thành.
Bọn họ tìm thấy một nhà hàng không tệ gần đây, sau khi dặn dò những thứ không thể ăn với đầu bếp, mấy người ngồi chờ trong phòng riêng.
Đọc tin nhắn của Triệu Hàng xong, Bác Mộ Trì lặng lẽ cong môi, an ủi anh ấy: “Có thể là vì anh ấy gặp phải khó khăn gì trong công việc chăng?”
Triệu Hàng: “Ngày nào chẳng gặp khó khăn trong công việc, nhưng cũng chưa từng thấy cậu ta như vậy.”
Anh ấy lên án: “Anh chỉ bảo cậu ta cho anh xem video em gửi cho cậu ta, thế mà cậu ta lại cất điện thoại đi, anh cảm thấy cậu ta như đang giận anh ấy.”
Bác Mộ Trì nhịn cười, muốn nói anh đừng suy nghĩ nhiều quá. Cô cảm thấy Phó Vân Hành không cho anh ấy xem chỉ đơn giản là do tính chiếm hữu của anh mà thôi.
Ừm, là tính chiếm hữu của Vân Bảo.
Nghĩ rồi, Bác Mộ Trì nói tiếp: “Thật ra video trượt tuyết cũng không có gì hay cả.”
Triệu Hàng: “???”
Triệu Hàng: “Em Mộ Trì! Vậy nên em cũng không muốn cho anh xem video trượt tuyết của em đúng không?”
Vốn dĩ anh ấy nghĩ rằng mình tố cáo với Bác Mộ Trì thì Bác Mộ Trì chắc chắn cũng sẽ gửi video cho anh ấy. Ai mà ngờ rằng cô lại nói video trượt tuyết của mình cũng chẳng có gì đẹp cả. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Triệu Hàng cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc.
Trong cách hành văn của Bác Mộ Trì lộ một chút chột dạ: “Em không lưu video sáng nay lại.”
Cô cố gắng không khiến Triệu Hàng tan nát cõi lòng: “Nếu anh muốn xem thì buổi chiều em sẽ nhờ đàn anh quay xong rồi lưu lại để em gửi cho anh, có được không?”
Triệu Hàng: “Cũng được, nếu không tiện thì em cũng có thể không gửi.”
Bác Mộ Trì: “Không có gì là không tiện cả.”
Triệu Hàng: “Vẫn là em Mộ Trì tốt bụng, không keo kiệt giống Phó Vân Hành.”
Bác Mộ Trì cười cười gửi cho anh ấy hai sticker gật đầu.
Trả lời tin nhắn của Triệu Hàng xong, Bác Mộ Trì chụp ảnh màn hình lại tìm Phó Vân Hành như trêu chọc anh: “Vân Bảo à~”
Phó Vân Hành: “Nói chuyện với Triệu Hàng xong rồi sao?”
Bác Mộ Trì: “Hai người đang ở cùng nhau à?”
Phó Vân Hành: “Đang ở văn phòng khoa.”
Bác Mộ Trì nghĩ tới chuyện vị trí của hai người trong văn phòng khoa ở ngay bên cạnh nhau.
Bác Mộ Trì: “Nói chuyện xong rồi. Sao anh lại không cho Triệu Hàng xem video?”
Phó Vân Hành: “Không muốn cho cậu ta xem.”
Bác Mộ Trì: “? Thế này không giống anh đâu, bác sĩ Phó ạ.”
Phó Vân Hành: “Ừm.”
Bác Mộ Trì kinh ngạc, không nghĩ tới chuyện anh sẽ thản nhiên thừa nhận như vậy.
Điều cô không biết chính là, khi ở trước mặt cô, Phó Vân Hành thường xuyên không giống Phó Vân Hành lúc bình thường. Bởi vì anh chỉ muốn làm Phó Vân Hành có một không hai của một mình cô.
Bác Mộ Trì kinh ngạc một lúc lâu, lúc cô đang định trả lời tin nhắn của Phó Vân Hành thì Hứa Minh gọi cô: “Ăn cơm thôi.”
“…”
Bác Mộ Trì thoáng khựng lại, nói một tiếng với Phó Vân Hành rồi đặt điện thoại xuống.
“Đàn em Trì nói chuyện với ai vậy?” Tiêu Minh Thành thuận miệng hỏi: “Trông vui thế.”
Bác Mộ Trì mỉm cười, thản nhiên nói: “Bạn trai ạ.”
Vừa dứt lời, mấy người trong phòng riêng đồng thời dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô.
Một lúc lâu sau mới có người lên tiếng: “Em Mộ Trì có bạn trai từ bao giờ vậy?”
Tiêu Minh Thành kinh ngạc nhìn Hứa Minh, rồi lại nhìn về phía cô: “Bạn trai ư? Qua lại từ bao giờ thế?”
Đón nhận ánh mắt của mấy người, Bác Mộ Trì tươi cười nói: “Được một thời gian rồi ạ.”
“Bọn anh có quen không? Ở trong đội tuyển quốc gia hả?”
“Đậu má, là ai cướp mất bông hoa trong đội chúng ta vậy, em Mộ Trì, em nói cho anh nghe xem nào, anh sẽ giúp em đánh giá xem đối phương có đủ tiêu chuẩn hay không.”
“…”
Bác Mộ Trì biết bọn họ chỉ đang nói đùa, cô mỉm cười trả lời: “Các anh không biết anh ấy.”
Cô thản nhiên: “Bạn trai của em là anh trai hàng xóm cùng lớn lên với em.”
Nghe vậy, Tiêu Minh Thành lại có một chút ấn tượng: “Có phải là anh trai em thường nhắc tới khi mới gia nhập đội không?”
Bác Mộ Trì gật đầu.
“Đậu má.” Tiêu Minh Thành chửi thề: “Phòng cháy phòng trộm nhưng lại không phòng hàng xóm.”
Bác Mộ Trì thoáng nghẹn lời: “Vì sao lại phải đề phòng hàng xóm?”
Tiêu Minh Thành im lặng, đưa mắt nhìn trộm vẻ mặt của Hứa Minh, nói bâng quơ: “Vừa rồi đàn anh Tiêu chỉ thuận miệng nói thế thôi.”
“Vậy em Mộ Trì này, bao giờ em định dẫn bạn trai em tới cho các đàn anh gặp đây?”
Bác Mộ Trì nghĩ ngợi rồi nói: “Thế vận hội mùa đông ạ.”
Cô nói: “Anh ấy bận lắm, gần đây không có thời gian.”
“Vậy lúc em ra nước ngoài thi đấu cậu ta không đi xem à?” Có một đàn anh hỏi: “Người bạn trai này không ổn lắm đâu.”
Nghe vậy, Bác Mộ Trì nhướng mày: “Đàn anh, nếu anh phải thi đấu, bạn gái của anh cũng phải thi đấu, anh sẽ bỏ thi đấu để đi xem bạn gái anh thi đấu sao?”
Đàn anh kia bị cô làm cho nghẹn lời, một lúc lâu sau cũng không nói được gì.
Hứa Minh: “Bạn trai của cậu cũng đâu ở trong đội tuyển quốc gia.”
“Đúng là anh ấy không ở trong đội tuyển quốc gia, nhưng chuyện anh ấy làm còn quan trọng hơn chuyện chúng ta làm nhiều, nghề nghiệp của anh ấy cũng thiêng liêng hơn nghề nghiệp của chúng ta nhiều.” Bác Mộ Trì nghiêm túc nói: “Anh ấy là bác sĩ, không phải cứu mạng người là trên hết hay sao?”
Mặc dù Bác Mộ Trì không được xem là một cô bạn gái luôn luôn hiểu chuyện, nhưng từ khi còn nhỏ, cô đã có thể phân biệt cái gì quan trọng, cái gì không quan trọng.
Có thể là vì từ khi còn nhỏ cô đã nhìn thấy chú Phó của cô phải chạy đến bệnh viện vào đêm khuya vì một cú điện thoại, cũng có thể là vì thường xuyên nghe mẹ nuôi kể “sự tích anh hùng” của chú Phó cho cô nghe, vậy nên sâu trong tâm trí của cô, cô cảm thấy nghề bác sĩ thiêng liêng hơn hầu hết nghề khác, chuyện bọn họ làm quan trọng hơn tất cả những chuyện khác.---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thậm chí cô cũng không cho rằng việc Phó Vân Hành đặt chuyện cứu người lên vị trí số một thì việc xem cô thi đấu sẽ nằm ở vị trí thứ hai.
Bởi vì cô cảm thấy, nên như vậy.
Nếu không, Phó Vân Hành làm sao được xem là một bác sĩ.
Hiếm khi thấy cô nghiêm túc với chuyện gì đó như vậy, Tiêu Minh Thành cũng biết mọi người đùa hơi quá trớn rồi.
Anh ta gật gật đầu rồi nói: “Em Mộ Trì nói đúng, bác sĩ vĩ đại hơn chúng ta nhiều.”
Đàn anh vừa rồi trêu cô cũng nói xin lỗi với cô: “Là đàn anh vui đùa quá trớn.” Anh ta cười nói: “Anh như vậy cũng là vì tức giận quá ấy mà, tức giận vì em Mộ Trì của chúng ta cứ thế bị người ta cướp mất đấy.”
Bác Mộ Trì cười: “Đàn anh.”
Cô nhìn về phía đàn anh kia: “Nếu anh gặp anh ấy, chắc chắn anh cũng sẽ rất thích anh ấy.”
“Thật sao?” Đàn anh gật đầu: “Vậy anh mong tới Thế vận hội mùa đông có thể gặp cậu ta.”
Bác Mộ Trì sảng khoái đồng ý: “Được thôi, đến lúc đó em nhất định sẽ bảo anh ấy lập tức để dành kỳ nghỉ đông để tới xem chúng ta thi đấu.”
Tiêu Minh Thành: “Vậy thì anh phải thể hiện cho thật tốt rồi.”
“…”