Câu trả lời của Phó Vân Hành giống như một viên đá ném vào trong mặt hồ phẳng lặng.
Trong khoảnh khắc đó, y tá đang đứng cách đó không xa dựng lỗ tai lên nghe trộm cũng chạy tới, không khỏi kinh ngạc.
Các cô ấy thấy đôi mắt lẫn vẻ mặt của Phó Vân Hành, đều lộ ra một câu —— hóa ra ở trước mặt bạn gái, bác sĩ Tiểu Phó là như thế này sao?
Nói như vậy, bác sĩ Tiểu Phó cũng giống như người bình thường mà thôi.
Phó Vân Hành không để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người, vô cùng bình tĩnh: “Còn muốn hỏi cái gì nữa không?”
Các y tá còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau khi nghe được tin tức này, ăn ý cùng lắc đầu.
Phó Vân Hành gật đầu, nhấc chân đi vào văn phòng bác sĩ.
Sau khi ngồi xuống, anh mới trả lời câu hỏi Bác Mộ Trì.
Phó Vân Hành: “Các cô ấy hỏi anh một vấn đề.”
Bác Mộ Trì: “Chuyện gì?”
Phó Vân Hành: “Hỏi anh người bạn trai em nhắc tới trong buổi phỏng vấn có phải là anh không.”
Bác Mộ Trì hơi lúng túng: “Vậy anh trả lời như thế nào?” Phó Vân Hành trả lời lại từng câu từng chữ đúng như sự thật: “Anh nói, có lẽ là em cũng không có người bạn trai siêu dính người thứ hai nào.”
Bác Mộ Trì: “.”
Nhìn thấy đoạn đối thoại của hai người, Đàm Thư ở bên cạnh cười ầm lên.
“Tớ phát hiện lúc Phó Vân Hành nói chuyện với cậu cũng khá thú vị đấy.”
Bác Mộ Trì gật đầu: “Đôi khi là vậy.”
Ngẫu nhiên, cô còn bị sự hài hước không biết nên khóc hay nên cười của Phó Vân Hàn chặn họng, không có cách nào trả lời.
Đàm Thư ở bên cạnh cảm khái, chậc một cái rồi nói: “Quả nhiên ở trước mặt bạn gái người đàn ông nào cũng khác biệt.”
Nghe vậy, Bác Mộ Trì ngửi được tín hiệu tám chuyện từ vũ trụ.
Đôi mắt cô sáng bừng, nhìn Đàm Thư, dùng khuỷu tay cọ cọ cô ấy, hóng chuyện nói: “Nói cho tớ nghe xem nào, đàn anh Tạ Hồi ở trước mặt cậu khác biệt như thế nào?”
“…”
Mặt Đàm Thư nóng lên, liếc mắt nhìn cô một cái: “Bí mật khuê phòng, không tiện kể.”
Bác Mộ Trì nghẹn lại.
Yên tĩnh vài giây, Đàm Thư cười nói: “Hai sự hình dung khác cậu dành cho Phó Vân Hành cũng hơi cho có lệ đấy.”
“Nào có.” Bác Mộ Trì buông tay, thành thật nói: “Rõ ràng tớ đã nói lời thật lòng.”
Chủ biên nói cô dùng ba từ để miêu tả bạn trai của mình.
Bác Mộ Trì đưa ra theo thứ tự chính là: Đẹp trai, chỉ số thông minh cao, siêu dính người.
Cô thật sự cảm thấy dùng ba từ này để hình dung Phó Vân Hành là chuẩn xác nhất. Đối với Bác Mộ Trì, bạn trai của cô chính là một người đẹp trai, chỉ số thông minh cao, siêu dính người.
Một hồi lâu sau, Đàm Thư cũng không nói gì, nhấm nháp một chút, lại cảm thấy ở đây còn có một chút ngọt.
“Cậu đừng nói nữa, có lẽ rất nhiều người đều hy vọng bạn trai của mình là kiểu như vậy.”
Đẹp trai lẫn chỉ số thông minh cao là cái mà Bác Mộ Trì không có cách nào giấu riêng, nhưng siêu dính người lại có thể.
Bác Mộ Trì cười: “Ừm, tớ khái quát chính xác mà.”
Đàm Thư thấy dáng vẻ kiêu ngạo của cô, giơ tay gõ đầu cô: “Mới cho chút màu sắc đã muốn mở phường nhuộm?”
Bác Mộ Trì chớp mắt vô tội: “Tớ đâu có mở phường nhuộm.”
Hai người xem hết phỏng vấn ở cửa hàng, chờ tới khi Đàm Thư quay lại công ty tiếp tục đi làm, Bác Mộ Trì nhận được tin tốt mà bên tạp chí báo lại.
Đối với vận động viên trượt tuyết như cô, phía bên tạp chí đang xem xét số lượng để tiến hành in ấn.
Cho tới bây giờ, doanh số tạp chí điện tử của Bác Mộ Trì đã lên tới gần ba vạn, là một con số khá tốt, mà phiên bản dạng giấy đang chuẩn bị bán cũng đã được đặt trước hơn một vạn. Lúc bản điện tử của tạp chí lẫn bài phỏng vấn được tung ra, cô lên hot search.
Chủ biên nói với Bác Mộ Trì: “Hiện tại cư dân mạng đều đang tò mò về bạn trai của cô.”
Bác Mộ Trì “à” một tiếng, cười cười: “Vậy hy vọng các cô ấy không đào được thân phận của bạn trai của tôi.”
Chủ biên cười: “Vì sao?” Cô ấy suy nghĩ, suy đoán: “Sợ các cô ấy sẽ hâm mộ sao?”
Bác Mộ Trì: “Sợ chứ.”
Chủ biên bị cô chọc cười: “Nếu không phải tôi đã kết hôn thì cũng sẽ hâm mộ.”
“…” Bác Mộ Trì cong mắt: “Cô nói quá rồi.”
“Không nói quá.” Chủ biên cảm thán: “Bạn trai của cô rất không tồi.”
Đương nhiên Bác Mộ Trì biết Phó Vân Hành không tồi. Cô nghĩ kĩ một lát, nghịch ngợm trả lời: “Hâm mộ cũng vô dụng, dù sao anh ấy cũng là của tôi.”
Trên người Phó Vân Hành đã dán nhãn ba chữ Bác Mộ Trì này từ sớm.
Anh là “vật sở hữu” của cô, chưa có sự cho phép, ai cũng không thể chạm vào.
Chủ biên liên tục đáp lời: “rồi rồi rồi, chúng tôi biết rồi.”
Cô ấy cười bất đắc dĩ: “Cô cũng rất bá đạo.”
Bác Mộ Trì mỉm cười đồng ý đánh giá này.
Hai người hàn huyên một hồi rồi mới ngắt điện thoại.
Cúp điện thoại, Bác Mộ Trì rối rắm vài giây, vẫn mở tài khoản Weibo chính nhìn xem.
Tạp chí biết cô không thích lướt web, không yêu cầu cô chia sẻ bài đăng chính thức trên Weibo để tuyên truyền.
Thế nhưng lúc thời gian dự bán được quyết định, Bác Mộ Trì vẫn chia sẻ để báo cho những người hâm mộ đang theo dõi cô biết.
Nhưng đã một tuần trôi qua từ khi cô chia sẻ bài đăng Weibo đó.
Giờ lại lướt lên trên, Bác Mộ Trì nhìn số lượng bình luận chia sẻ bên dưới bài đăng Weibo kia, sợ ngây người.
Là ai mua đẩy bài cho cô vậy?
Bác Mộ Trì tập trung nhìn vào mới phát hiện không ai mua đẩy bài cho cô, nó cứ tự nhiên nổi lên như vậy.
Cô nhấn mở bình luận ra xem, bình luận nóng nhất là mong cô khoe ảnh chụp của bạn trai, các cô ấy đều muốn nhìn xem bạn trai của quán quân thế giới tóm lại là đẹp trai tới bao nhiêu.
Bác Mộ Trì nhướng mày, kiêu ngạo trả lời: Không khoe.
Fans:???
Trả lời xong, Bác Mộ Trì không tiếp tục nói chuyện với người hâm mộ.
Cô lướt xem bình luận, thỉnh thoảng còn gửi mấy tấm ảnh chụp màn hình cho Phó Vân Hành, cũng mặc kệ anh có xem hay không. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Đã gửi vài tấm, Bác Mộ Trì nhận được tin nhắn của Phó Vân Hành.
Phó Vân Hành: [Còn đang ở bên ngoài?]
Bác Mộ Trì: [Lái xe về nhà. Nhớ Vân Đoá.]
Phó Vân Hành: [Không nhớ anh?]
Bác Mộ Trì cúi đầu, nén cười: [Nhớ, bác sĩ Tiểu Phó không bận sao?]
Phó Vân Hành: [Nghỉ ngơi vài phút, bây giờ không bận.]
Bác Mộ Trì nói chuyện với anh vô cùng vui vẻ.
Sau khi xác định cô đã xuống xe về nhà, Phó Vân Hành mới tiếp tục bận rộn.
Một ngày trôi qua, Phó Vân Hành nhận được không ít sự quan tâm thăm hỏi của đồng nghiệp.
Phần lớn đều đang dò hỏi tóm lại anh dính người như thế nào ở trước mặt bạn gái. Vì sao bạn gái của anh lại nói anh siêu dính người.
Từ từ, sao bác sĩ Tiểu Phó lại còn có hai mặt như thế.
Phó Vân Hành vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, tuy không phải rất muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận.
Dù sao lời đó là do bạn gái nói ra.
Mặc dù anh không cảm thấy mình siêu dính người nhưng cũng phải nhận.
Lúc tan tầm, Phó Vân Hành còn nhận được điện thoại của Triệu Hàng gọi tới để trêu chọc.
Vừa bắt máy, giọng nói không được sung sướng lắm của Triệu Hàng đã truyền tới, anh ấy nhẹ nhàng “chậc” một tiếng, hình như hơi khó chịu: “Cậu quá khiến người ta ghen ghét.”
Phó Vân Hành: “Cảm ơn.”
Triệu Hàng nghẹn lại: “Không phải tôi đang khen cậu.”
“Tôi xem như cậu đang khen tôi.’’ Phó Vân Hành không đổi sắc mặt, trả lời.
Triệu Hàng cạn lời cứng họng một lát, thở dài một hơi: “Em Mộ Trì sao lại có thể coi trọng cậu chứ?”
Phó Vân Hành nhướn mày: “Mắt nhìn của cô ấy rất tốt.”
Triệu Hàng: “… Có kiểu mèo khen mèo dài đuôi như cậu sao?”
“…”
Trêu chọc Phó Vân Hành vài câu, Triệu Hàng cảm khái: “Khi nào tôi mới có thể tới nhà cậu ăn cơm?”
Phó Vân Hành: “Tìm bạn gái tôi?”
“Tôi cũng mua mấy quyển tạp chí.” Triệu Hàng ăn ngay nói thật: “Muốn tìm em Mộ Trì xin ký tên.”
Phó Vân Hành: “Chờ cậu nhận được tạp chí rồi lại nói.”
Triệu hàng: “Được thôi.”
Anh ấy cũng không được một tấc lại muốn tiến một thước, ngược lại còn quan tâm tình hình công việc của anh phía bên này.
-
Lúc Phó Vân Hành tan ca về đến nhà, Bác Mộ Trì và Vân Đoá đang ngồi trên thảm lông xù.
Một người đọc sách, một mèo đang ngồi ngẩn ra.
Nghe được tiếng động, một người, một mèo đều nâng mắt nhìn về phía anh.
Hình ảnh này mang tới cảm giác tốt đẹp không nói thành lời.
Phó Vân Hành hơi giật mình một lát, cúi đầu cười cười: “Anh về rồi đây.”
Bác Mộ Trì dựa vào trên sô pha nhìn anh: “Có phải em nên nói một câu hoan nghênh bác sĩ Tiểu Phó về nhà không?”
Phó Vân Hành đến gần đến bên cạnh người cô, giơ tay xoa tóc cô: “Nếu em muốn nói thì cũng được.”
Bác Mộ Trì duỗi tay ôm lấy anh, cười khanh khách nói: “Có mệt không?”
Phó Vân Hành: “Một chút.”
“Vậy nghỉ ngơi đi” Bác Mộ Trì túm anh tới ngồi xuống bên cạnh mình: “Để em rót ly nước cho anh.”
Phó Vân Hành còn chưa kịp nói lời từ chối ra khỏi miệng, Bác Mộ Trì đã đứng dậy chui vào phòng bếp.
Anh khẽ nhướng mày, rũ mắt đối diện với mèo con.
Sau một hồi yên tĩnh, anh dang hai tay về phía Vân Đoá: “Có muốn qua đây không?”
Vân Đoá lập tức nhảy lên trên người anh.
Bác Mộ Trì rót nước xong đi ra ngoài, phát hiện bạn trai của mình đã bị mèo bá chiếm.
Cô trẻ con tức giận, hừ Vân Đoá một cái: “Trả bạn trai của chị cho chị.”
Dường như Vân Đoá đang đối chọi với cô, còn đổi một tư thế khác nằm trong lòng ngực của Phó Vân Hành, cái đuôi lắc qua lắc lại, thái độ vô cùng khiêu khích.
Bác Mộ Trì kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn nó, cáo trạng với Phó Vân Hành: “Nó đang khiêu khích em sao?”
Đáy mắt Phó Vân Hành hiện lên ý cười, cũng cảm thấy ngạc nhiên: “Hình như là vậy.”
Bác Mộ Trì không thể nhịn được nữa, một tay bắt lấy Vân Đoá, đè vào trong lòng ngực của mình, sau đó chọc chọc cái trán của nó: “Em là cái đồ không có lương tâm, chị đối xử với em tốt như vậy, em lại thấy sắc quên chị có phải không?”
“…”
Phó Vân Hành ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở cô: “Nó là đực.”
Bác Mộ Trì liếc mắt nhìn anh một cái: “Đực cũng có thể thích đực.”
Phó Vân Hành: “…”
Vào thời điểm mấu chốt, Vân Đoá còn ‘meo’ một tiếng, như đang đồng ý với cách nói của Bác Mộ Trì.
Hai người không nói gì, một lúc lâu sau, Phó Vân Hành cười đứng dậy: “Đói bụng chưa, buổi tối muốn ăn cái gì?”
Bác Mộ Trì nhìn anh: “Anh xuống bếp sao?”
Phó Vân Hành gật đầu.
Bác Mộ Trì rối rắm, đi vào phòng bếp cùng anh: “Vân Bảo, anh dạy em nấu cơm đi.”
“Hửm?” Phó Vân Hành nhìn cô khó hiểu: “Sao bỗng nhiên lại muốn làm cơm?”
Bác Mộ Trì ăn ngay nói thật: “Anh đi làm về đã mệt mỏi lắm rồi, em không muốn anh tan tầm về nhà còn phải nấu cơm cho em.”
“Anh muốn như vậy.” Phó Vân Hành trả lời.
Bác Mộ Trì đứng ở phía sau anh, ôm lấy anh. Cô kề sát vào phía sau lưng anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh: “Nhưng em không muốn.”
Phó Vân Hành chiều cô, cô cũng hiểu được cách đau lòng vì anh.
Phó Vân Hành khép mi, nhìn đôi tay vòng quanh hông mình, nhẹ nhàng cười: “Em như vậy thì anh làm sao mà nấu cơm cho em được?”
“Em đây mặc kệ.” Bác Mộ Trì làm nũng: “Em chỉ muốn ôm anh thêm một lúc.”
Khóe môi Phó Vân Hành cong lên, cười nói: “Vậy em nói đi, ai siêu dính người?”
Bác Mộ Trì nghe ra ý chế nhạo trong lời nói của anh, kiêu ngạo nói: “Là anh.”
Phó Vân Hành thấy cô vẫn chưa buông ra tay, bất đắc dĩ cười.
“Được.” anh nói: “Là anh.”
Anh quay đầu lại: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Bác Mộ Trì ngửa đầu nhìn anh, lúc đối diện với đồng tử đen nhánh và sâu thẳm của anh, đôi mắt khẽ cử động. Cô muốn làm cái gì thì anh sẽ lập tức làm. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cô nhón chân, môi dán lên môi anh, trả lời một cách mập mờ: “Ăn bác sĩ Tiểu Phó.”
“…”
Phó Vân Hành buồn cười, ân cần mời cô: “Ăn đi”.
Trong không gian nhỏ của phòng bếp, bầu không khí mập mờ lan tỏa.
Bên ngoài, Vân Đoá đang rình coi hai người, nó vẫy đuôi rồi bỏ đi.
Vốn dĩ Bác Mộ Trì cảm thấy kế hoạch của mình rất được.
Nhưng bụng của cô không cho phép cô làm như vậy.
Mới vừa bị Phó Vân Hành bế lên bệ bếp, bụng cô đã kêu lên trước.
Âm thanh đột ngột vang lên khiến hai người đều dừng động tác.
Bác Mộ Trì nhìn Phó Vân Hành với vẻ mặt vô tội, Phó Vân Hành không nhịn được, khóe môi cong cong, thấy gương mặt đỏ hồng của cô, thương lượng hỏi: “Đói bụng sao?”
“…”
Bác Mộ Trì không muốn để ý đến anh nữa.
Phó Vân Hành nhéo nhéo thịt mềm trên eo cô, mỉm cười nói: “Cơm nước xong rồi tiếp tục nhé?”