Cả bầu trời trong xanh dần nhòe đi trong mắt của Hàn Vân Hy, cô cố kìm nén bản thân không để nước mắt rơi xuống, giọng cô nghẹn ngào vang lên: “Vậy là anh thật sự yêu cô ấy…”.
Ngự Huyền Lãng rủ mắt: “Anh hy vọng là em có thể hiểu cho anh”.
Hàn Vân Hy khẽ nhếch môi nở một nụ cười quỷ dị lạnh ngắt trên môi: “Vậy là em nên sống như một người đã chết để không làm ảnh hướng đến mối quan hệ giữa anh và cô ấy cùng tất cả mọi người có phải không?!”.
Nhìn vẻ mặt ngây dại phờ phạc của Hàn Vân Hy, Ngự Huyền Lãng cũng cảm thấy đau lòng anh vẫn lên tiếng an ủi cô: “Em đừng nói tàn nhẫn với chính mình như vậy mà Vân Hy…chuyện em trở về vốn là chuyện tốt mà và sự có mặt của em cũng nhất định không làm ảnh hướng đến mối quan hệ giữa anh và Ngọc Hân đâu”.
Hàn Vân Hy đứng ngắm nhìn kỹ từng biểu cảm trên mặt của Ngự Huyền Lãng, hy vọng cuối cùng của cô đã bị anh làm cho vỡ tan tành rồi.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà trái tim của Hàn Vân Hy như tan vỡ thành trăm ngàn mảnh, cô cảm thấy bản thân rơi vào bế tắc cùng cực, người mà cô muốn cùng đi đến hết cuộc đời lại lừa gạt lợi dụng cô, người mà cô gọi là mẹ thì tàn nhẫn rủ bỏ máu mủ tình thân với cô, người từng hứa sẽ yêu thương bảo vệ cô cả đời thì nay lại quay lưng với cô một cách nhẫn tâm nhất.
Nếu sống mà mệt mỏi như thế này Hàn Vân Hy thà rằng 3 năm trước cô hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ còn tốt hơn.
Cũng không biết động cơ nào mà Hàn Vân Hy nở một nụ cười lạnh nhạt lên tiếng: “Xin lỗi Ngự thiếu gia, là tôi nhận lầm người…đã làm phiền rồi thật xin lỗi”.
Ngự Huyền Lãng liền nắm lấy hai tay của Hàn Vân Hy: “Cái gì mà Ngự thiếu gia chứ, chúng ta sau này là người một nhà thân càng thêm thân”.
“Cô không mau đưa Vân Hy vào trong nhà mời bác sĩ đến chăm sóc vết thương, còn nữa phải chuẩn bị thêm vài bộ y phục mẫu mới nhất của thương hiệu thời trang có tiếng cho Vân Hy tiểu thư biết chưa?” Ngự Huyền Lãng quay sang nhìn cô giúp việc rồi nói thế.
Cô giúp việc vội gật gật đầu đáp: “Dạ được thiếu gia tôi đi chuẩn bị ngay” rồi vội đi vào nhà làm theo lời mà chủ nhân căn dặn.
Hàn Vân Hy gỡ từng ngón tay của Ngự Huyền Lãng rồi nói: “Không cần đâu, tôi chưa từng là người thân của anh càng không nghĩ sẽ trở thành người thân của anh nữa! Hàn Vân Hy của năm đó… c…h…ế…t rồi”.
Viền mắt của Ngự Huyền Lãng cũng nhất thời đỏ hoe lên: “Vân Hy em đừng nói vậy mà…nếu không anh nhất định không hạnh phúc”.
Hàn Vân Hy ngẩng đầu lên nhìn Ngự Huyền Lãng bằng ánh mắt trong veo không gợn sóng: “Anh yêu cô ấy vậy tôi chúc phúc cho anh và cô ấy”.
Nói rồi Hàn Vân Hy vội quay lưng lại bước đi thật nhanh, nước mắt cô rơi xuống trên gương mặt diễm lệ trông mà đáng thương.
Ngự Huyền Lãng vội đuổi theo nắm lấy cổ tay của Hàn Vân Hy kéo lại: “Vân Hy em muốn đi đâu hả? Được rồi nếu em giận anh không muốn ở lại Ngự gia vậy thì anh đưa em về nhà được không?”.
Hàn Vân Hy đưa tay tự lau nước mắt trên mặt mình rồi quay lại ngẩng đầu nhìn Ngự Huyền Lãng bằng ánh mắt sâu không thấy đáy: “Nhà ư? Tôi làm gì còn nhà để về chứ?”.
Ngự Huyền Lãng trố mắt ra: “Không còn nhà để về là ý gì hả?”.
Hàn Vân Hy nhếch môi cười lạnh: “Ngay từ đầu tôi vốn không nên xuất hiện ở Hàn gia rồi, người ta bảo rằng tôi nên sống như một người đã chết để không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Hàn Ngọc Hân và anh nữa…đáng lẽ ra tôi không nên trở về thì tốt hơn”.
Nhìn vẻ mặt đau khổ mệt mỏi của Hàn Vân Hy, Ngự Huyền Lãng lại cảm thấy đau lòng, anh lên tiếng khuyên cô: “Vân Hy à, hay là em tạm thời ở lại Ngự gia trước chắc là có hiểu lầm gì thôi”.
Hàn Vân Hy đưa tay lên ngăn cản Ngự Huyền Lãng lại: “Đủ rồi, từ giờ phút này trở đi giữa tôi, anh, Ngự gia không còn bất cứ mối quan hệ gì nữa hết chuyện của tôi không cần anh để tâm”.
Dư Hồng nghe gia nhân báo lại về chuyện của Hàn Vân Hy đến Ngự gia tìm Ngự Huyền Lãng thì liền đi ra ngoài xem tình hình thế nào, lúc nhìn thấy cô là một người bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt bà cũng ngạc nhiên vô cùng.
Dư Hồng thấy con trai mình cùng Hàn Vân Hy lôi lôi kéo kéo ngoài ngoài liền đi tới bất ngờ giáng xuống mặt của Hàn Vân Hy một bạt tay thật mạnh khiến cô chao đảo lùi về phía sau mấy bước, trên má còn in cả năm dấu tay đỏ ửng.
“Thứ tiện nhân ban ngày ban mặt mà dám có hành động lôi kéo người sắp lập gia thất đúng là đồ con hoang có khác mà”.
Ngự Huyền Lãng thấy vậy liền kéo tay Dư Hồng lại: “Mẹ à, mẹ làm cái gì vậy hả?”.
Dư Hồng quay qua cáu gắt với Ngự Huyền Lãng: “Còn con nữa, toàn thành phố Phi Bạch đều biết con sắp kết hôn với Ngọc Hân rồi ngộ nhỡ có phóng viên đi ngang qua trông thấy chụp ảnh lại thì biết giải thích thế nào với công chúng đây hả?”.
Ngự Huyền Lãng lên tiếng giải thích: “Mẹ à, đây là Vân Hy mà”.
Dư Hồng liếc nhìn Hàn Vân Hy bằng ánh mắt coi thường ra mặt: “Ai cũng được ngoại trừ cô ta, kẻ nên chết đi sao cứ phải xuất hiện làm phiền cuộc sống của người khác chứ, thật là cái thứ vô liêm sĩ mà”.
Ngự Huyền Lãng quay sang hỏi Hàn Vân Hy: “Em có sao không Vân Hy?”.
Hàn Vân Hy nghẹn đắng cổ họng không nói được lời nào hết, cô ước gì thời quan quay lại đừng để cô tìm thấy hồi ức có phải tốt hơn không.
Hàn Vân Hy thở dài quay về nhà thì bị người thân ruồng bỏ, còn với Lục Thần Duệ thì cô đã quay lưng lại với anh trước cuộc sống sau này đúng là vô định quá rồi.
Vân Hoàng đứng một bên chịu hết nổi cái thái độ coi thường sỉ nhục người khác của Dư Hồng liền bước qua lớn tiếng nói: “Tôi thấy bà mới là kẻ nên chết đi đó, cái thứ đàn bà độc ác như bà sống chỉ thêm chật đất chứ được lợi ích gì đâu’.
Dư Hồng liếc mắt nhìn sang Vân Hoàng rồi lên tiếng: “Lại là một tên đầu đường xó chợ nào đây hả?”.
Vân Hoàng vốn biết qua một chút thông tin về Ngự gia và Dư Hồng nên lên tiếng đáp trả: “Năm xưa nếu không có người dùng thủ đoạn bẩn thỉu để hại phượng hoàng chiếm tổ người ta thì giờ cũng chẳng có Ngự phu nhân đây đâu nhỉ, chẳng quả cũng là con gà rừng ở xó nào đó mà thôi”.
Ngự Huyền Lãng nghe thấy Vân Hoàng nói mẹ mình như thế thì liền cau mày tỏ vẻ không vui lên tiếng: “Này anh kia, anh là ai mà dám đứng đây ăn nói hàm hồ vậy hả?”.
Vân Hoàng hất mặt lên nhìn Ngự Huyền Lãng bằng ánh mắt coi thường: “Tuy là cùng cha nhưng mà hình như anh không có khí chất như thủ lĩnh nhà tôi rồi”.
Dư Hồng trợn mắt lên tức giận: “Nếu cậu còn ăn nói hồ đồ tôi lập tức báo cảnh sát bắt cậu vào tù đó”.
Vân Hoàng hất mặt lên trông vô cùng hống hách đáp lại: “Ôi trời ơi, tôi sợ quá cơ tôi thách mấy người luôn đó”.
.