Hàn Ngọc Hân vừa kết thúc công việc ở phim trường trở về thì thấy vẻ mặt của Phương Tịnh Nhã vô cùng buồn bã liền lên tiếng hỏi: “Mẹ ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao mẹ?”.
Phương Tịnh Nhã liền nói với Hàn Ngọc Hân: “Ngọc Hân à con nói với Huyền Lãng hai đứa tổ chức hôn lễ ngay đi con”.
Hàn Ngọc Hân tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi tiếp: “Tại sao phải gấp vậy mẹ tụi con tính cuối năm nay mới làm lễ cưới cơ mà, áo cưới của con đặt của nhà thiết kế ở Pháp vẫn còn chưa xong nữa thì làm sao mà kết hôn được chứ?”.
Phương Tịnh Nhã thở dài: “Mẹ đương nhiên biết áo cưới rất quan trọng cả đời người chỉ mặc có một lần nhưng mà Hàn Vân Hy trở về rồi còn muốn thành hôn với Huyền Lãng nữa con xem phải làm sao”.
Vẻ mặt của Hàn Ngọc Hân biến sắc, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc: “Mẹ vừa nói gì cơ Hàn Vân Hy trở về là ý gì chứ?”.
“Năm đó Hàn Vân Hy gặp nạn trên biển nhưng không chết nó chỉ bị mất trí nhớ nên lưu lạc ở nước ngoài suốt mấy năm qua bây giờ thì trở về rồi con à”.
Ánh mắt của Hàn Ngọc Hân toát lên vẻ nghi hoặc: “Tại sao lại có thể như thế chứ? Rõ ràng là năm đó ba đã đến bệnh viên quân y để giám định ADN với cái xác tìm thấy được nhận định là Hàn Vân Hy mà, mẹ nghe chuyện cô ta trở về từ ai vậy hả?”.
Phương Tịnh Nhã khẽ lắc đầu thở dài: “Phải chi nghe từ ai đó thì tốt rồi đằng này nó đã trở về gặp mẹ trước rồi, ba con còn vì đứa con đó mà tát mẹ một cái đó, mẹ vì sợ nó giành mất Huyền Lãng của con nên nói với nó hãy sống như một người đã chết vậy mà nó lại chạy đi tìm ba con mách lẻo để làm cái nhà này loạn hết cả lên”.
Ánh mắt của Hàn Ngọc Hân toát lên vẻ độc ác: “Là cô ta thiên đường có cửa không chịu đi địa ngục không cửa cứ thích đâm đầu vào, nếu lần đó cô ta không chết vậy thì lần này con nhất định phải lấy mạng cô ta mới được”.
Phương Tịnh Nhã liền kéo tay Hàn Ngọc Hân: “Ngọc Hân con không được làm bừa, con còn sự nghiêp còn hạnh phúc con không thể vì con nhỏ đó mà đánh mất tất cả”.
Hàn Ngọc Hân cho Phương Tịnh Nhã một ánh mắt trấn an rồi chắc nịch đáp: “Sự nghiệp và hạnh phúc cả đời con nhất định không từ bỏ nhưng con cũng sẽ không để Hàn Vân Hy làm càng đâu, con sẽ loại bỏ cô ta ra khỏi cuộc sống của chúng ta”.
Lang thang trên đường cả ngày trời một cách vô định, buổi tối Hàn Vân Hy ghé vào một trung tâm thương mại tìm cái gì đó lót dạ thì vô tình đụng phải một chàng trai nên vội lên tiếng xin lỗi: Tôi không cố ý xin lỗi anh nhiều”.
Chàng trai kia vừa nhìn thấy trọn vẹn gương mặt của Hàn Vân Hy liền vội đuổi theo bắt lấy cổ tay của cô lại: “Vị tiểu thư này…xin hỏi cô là…”.
Hàn Vân Hy ngẩng đầu lên nhìn chàng trai kia rồi cũng ngạc nhiên không kém thật không ngờ cô có thể gặp lại một người đồng đội từng trãi qua sinh tử cùng mình, qua mấy giây Hàn Vân Hy thốt lên: “Lâm Thiệu…cậu có phải là Lâm Thiệu không hả?”.
Lâm Thiệu gật đầu vui mừng ra mặt, anh vội ôm chầm lấy Hàn Vân Hy vào lòng: “Vân Hy…có thật sự là cô không vậy nếu đây là mơ thì tôi không muốn tỉnh lại nữa”.
Qua giây phút gặp gỡ vui vẻ, Hàn Vân Hy đẩy nhẹ Lâm Thiệu ra rồi lên tiếng trêu ghẹo anh: “Cái gì mà mơ chứ tôi là Hàn Vân Hy bằng xương bằng thịt hàng thật đó nha”.
Lâm Thiệu nhớ lại chuyện trong giao tranh 3 năm trước liền lên tiếng hỏi Hàn Vân Hy: “Năm đó Hoàng Lực nói cô đỡ đạn thay anh ta nên hy sinh, lúc đó chiến hạm A7 đang chìm dần tôi rất muốn đem thi thể của cô về an táng ở đất liền nhưng Hoàng Lực đã ra lệnh cho chèo thuyền cứu sinh đi mất…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô vậy hả Vân Hy?”.
Lâm Thiệu và Hàn Vân Hy tìm một quán cà phê sang trọng ngồi nói chuyện với nhau vì mọi chuyện cũng khá dài dòng.
Hàn Vân Hy kể cho Lâm Thiệu nghe sự việc xảy ra trên chiến hạm A7 lúc đó về nhưng mâu thuẫn cùng sự đố kỵ của Hoàng Lực đối với cô: “! lúc tôi tỉnh dậy xung quanh toàn là lửa đang bốc cháy ngùn ngụt, nửa chiến hạm A7 bị sóng lớn đánh vào lật dọc xuống tôi cũng trượt dài theo sàn của chiến hạm rơi xuống biển…hình như là may mắn với phải tấm ván nên có thể lênh đênh trên biển rồi trôi dạt vào đảo hoang”.
Lâm Thiệu nhíu mày tỏ vẻ đau lòng: “Sau đó thì sao?”.
Hàn Vân Hy không đề cập đến chuyện mình được người của Tartarus cứu sống và hoạt động ở đó 3 năm qua mà nói cho qua chuyện: “Sau đó tôi được thuyền đánh cá đi ngang qua cứu giúp nhưng do bị mất trí nhớ hoàn toàn nên tôi đã bôn ba ở nước ngoài suốt mấy năm nay, thời gian gần đây tôi mới tìm lại được ký ức nên quyết định trở về nhưng mà…”.
Ánh mắt của Hàn Vân Hy rủ xuống: “Trãi qua bao nhiêu chuyện mới đặt chân về đến nhà thì người mẹ mà tôi luôn yêu thương tôn kính lại nói với tôi rằng “Hãy sống như một người đã chết” đồng thời tiết lộ cho tôi biết tôi không phải là con gái của bà ta, vị hôn phu mà tôi từng yêu thương nhất trên đời thì đã đính hôn với em gái cùng cha khác mẹ của tôi chẳng những vậy còn nói 10 năm tình cảm gắn bó trong quân đội chẳng qua chỉ là tình anh em mà thôi, người thân duy nhất còn lại ở nơi này có lẽ là ba nhưng mà ba tôi lại muốn tống tôi sang nước ngoài định cư để không làm ảnh hướng đến hạnh phúc của Ngự Huyền Lãng và Hàn Ngọc Hân…cậu thấy tôi bất hạnh không??? nếu biết trước kết quả này tôi thà là mình mãi mãi không nhớ lại, mãi mãi không quay về nơi không có tình người này”.
Lâm Thiệu tỏ vẻ quan tâm: “Sắp tới cô có dự định gì không?”.
Hàn Vân Hy lắc đầu: “Chưa biết nữa, tôi từ nhỏ lớn lên trong quân đội giờ cũng chẳng biết phải làm gì hết nếu có thể tôi muốn được trở lại tiếp tục phụng sự cho tổ quốc”.
Vẻ mặt của Lâm Thiệu trở nên phức tạp cảm xúc, anh chần chừ hồi lâu rồi lên tiếng nói với Hàn Vân Hy: “Thật ra tôi cảm thấy năm đó cô gặp biến cố như thế âu cũng là một loại may mắn đi…quân đội không phải là nơi an toàn để cô trở về đâu Vân Hy à”.
Hàn Vân Hy nhíu mày rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Thiệu: “Cậu nói may mắn là sao chứ? Còn nữa tại sao tôi lại không thể trở về phục vụ trong quân đội chứ?”.
Lâm Thiệu có chút thất vọng mất mát trên gương mặt: “Thật ra chính trị phức tạp lắm Vân Hy à, sau khi cô xảy ra chuyện tôi chính tai nghe thấy Dư Chí và Hoàng Lực nói chuyện với nhau theo đó thì Hoàng Lực không phải là vô tình đẩy cô vào tình thế nguy hiểm mà tất cả đều là một cái bẫy từ trước, anh ta làm việc cho Dư Chí, mà Dư Chí lại là người nhà của Dư Hồng.
Theo như tôi được biết thì Dư Hồng đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua lại ghế Bộ trưởng cho Dư Chí và cái giá mà ông phải trả chính là mạng sống của cô”.
Hàn Vân Hy mở ra mắt ra không dám tin đây là sự thật: “Chú Dư là người mà tôi kính trọng nhất khi ở học viện quân đội còn là người thầy đỡ đầu khi tôi chập chững bước chân vào quân đội vậy mà ông ấy lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy sao?!”.
“Trên đời này vốn không có thứ tình cảm nào vĩnh viễn hết chỉ có lợi ích là mãi mãi mà thôi…sau khi biết rõ chân tướng sự việc năm đó tôi đã xin rời khỏi quân đội, hiện nay Hoàng Lực đang là một thiếu tướng rồi cô trở về chỉ gặp thêm nguy hiểm mà thôi, một mình cô không đấu nổi lại thế lực của bọn chúng đâu”.
.