Gặp Anh Là Sự Bất Ngờ Tuyệt Vời Nhất

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Má Diêu bưng chén trà bưởi, tự mình đem vào phòng cho con gái, ho khan vài tiếng, cố gắng làm cô chú ý.

Thiên Thiên buông con chuột, hơi kinh ngạc hỏi: “Mami, có chuyện muốn nói với con sao?”

Má Diêu vui mừng vỗ đầu Thiên Thiên một cái, “Không hổ là con của má sinh.”

Khóe miệng Thiên Thiên nhẹ nhếch một cái, điều này không khó đoán, bình thường bưng trà vào là việc của ba ba, mami không việc gì phải ân cần như thế, hiển nhiên là có âm mưu.

Má Diêu kề sát tai cô, thần bí nói: “Khai mau, anh chàng Volvo là ai?” (ách sao biết hay thế )

Thiên Thiên nhất thời cảnh giác, “Mami nói gì vậy?”

Má Diêu cũng không ngại, bà chỉ tin vào những chuyện đã thấy, “Con gái của má ưu tú như vậy, có người theo đuổi là chuyện không ngạc nhiên a.”

Thiên Thiên nóng lòng giải thích: “Mami hiểu lầm rồi, tụi con chỉ là đồng nghiệp, không, là quan hệ cấp trên và cấp dưới.”

“A, thì ra là vậy.” má Diêu hiếm thấy đồng tình.

Thiên Thiên mới vừa yên lòng nhưng má Diêu nói một câu làm cô cứng đờ, “Buổi tối ngày Lễ tình nhân, ở bên cạnh cấp trên, ừ, thật là ý hay ha.” ( phục bác này )

Thiên Thiên hết hồn, nghe được gì đó trong lời của mami, “Mami, con giải thích nha, má có từng thấy qua thỏ trắng với sói xám yêu nhau chưa?”

Má Diêu cái hiểu cái không lắc đầu.

“Cho nên con với anh ta là quan hệ nam nữ hết sức thuần khiết.” Thiên Thiên vì đã lấy được một cái ví dụ kinh điển mà tự hào không ngớt.

“Quan hệ nam nữ mà có thuần khiết sao?” má Diêu thì thầm. ( bọn ta cũng muốn hỏi tỷ câu này á….=’= )

Thiên Thiên buồn nản gãi gãi đầu.

“Ồ, má hiểu rồi, bé thỏ trắng và sói xám là không có khả năng yêu nhau.” Má Diêu đột nhiên lớn tiếng nói.

Thiên Thiên lau mồ hôi, không dễ dàng mới hiểu a.

“Nhưng trong một trường hợp nào đó, bé thỏ trắng sẽ biến thành sói xám, mà sói xám sẽ biến thành bé thỏ trắng, cho nên lời nói của con cũng không phải tuyệt đối.” má Diêu đắc ý hả hê nói. ( ách tập , nội công thật thâm hậu mà )

“…”

“Chỉ cần lửa gần rơm, không có cái gì là không thể xảy ra.”

“…” cái gì mẹ già cũng biết hết, Thiên Thiên cơ hồ vì cái dốt nát của mình cảm thấy xấu hổ.

Má Diêu giải hoạt cười một cái, “Ai là bé thỏ trắng, ai là sói xám vẫn chưa biết nha, con gái, má sẽ chờ coi.”

Thiên Thiên đẩy bà ra cửa, “Ba ba gọi má đó, mau đi.”

Má Diêu còn quay đầu nói, “Câu cuối cùng, nói xong đi liền.”

“Nói!”

“Thật ra anh chàng đó cũng khá đẹp trai.” Má Diêu nháy mắt cười nói. (nam chính mà cô không đẹp sao độc giả bọn con chịu bỏ thời gian ra mà ngóng truyện chớ >”

Thiên Thiên chịu không nổi liền che lỗ tai.

Má Diêu cười ha ha rời đi.

Giễu cợt con gái lớn có tính trẻ con là chuyện khoái nhất trong đời của các bà mẹ, Thiên Thiên quả thật dở khóc dở cười.

Nhưng cô cân nhắc rất lâu không hiểu tại sao mình lại cùng Thẩm Hạo mừng lễ tình nhân cho đến khi ngủ mê cũng không đưa ra được câu trả lời thuyết phục.

Lại đến thứ sáu, nghĩ đến tối nay cùng Lâm Hi ăn cơm dạo phố, ngày mai có thể không cần sáng sớm phải từ trong chăn ấm áp chui đầu dậy làm tâm tình Thiên Thiên thật tốt.

Buổi sáng h, Thẩm Hạo gọi cô đi họp.

Đây là lần đầu tham dự cuộc họp tập thể sau khi đến làm ở Hồng Kì. Làm trợ lí của Thẩm Hạo, cô đương nhiên ngồi bên cạnh anh, mở máy tính ra, ghi chép nội dung cuộc họp.

Cuộc họp do Thẩm Hạo chủ trì, anh cầm một chồng văn kiên trong tay đưa cho Thiên Thiên, ra hiệu cho cô phát xuống.

“Công ty muốn hợp tác với đối tác mới, đây là tư liệu của họ, mọi người xem trước một chút.” Thẩm Hạo nói.

Thiên Thiên xem vài tờ, đối phương là một xí nghiệp đầu tư, lúc trước hợp tác với công ty khác có vấn đề nên muốn chọn một công ty mới có uy tín và chất lượng để hợp tác.

“Ông chủ lớn tuần sau sẽ bay tới Thượng Hải, tự mình cùng đối phương bàn bạc, chúng ta cần phải nộp cho ông ấy một dự án thiết kế hoàn mỹ, có vấn đề không?” Thẩm Hạo cất tiếng lạnh tanh, không hề có độ ấm, anh vừa ở vào trạng thái làm việc là như người khác chứ không giống thường ngày.

“Không vấn đề.” Thiên Thiên ý chí hăng hái đáp.

Sau đó, cô mới phát hiện cả phòng họp chỉ có một mình cô mở miệng, người khác đều cúi đầu không nói gì, người khôn phải biết giữ mình.

Dù sao nghé vẫn thường không sợ cọp, hết sức bốc đồng, không giống những người khác đều là lão thành, có thể trốn tránh liền trốn tránh, bất quá như thế mới biểu hiện cái đáng quý của Thiên Thiên, Thẩm Hạo liếc mắt nhìn thấu ý nghĩ của mọi người, chỉ nhìn Thiên Thiên nhướng mày cười một cái.

“Ý của ông chủ là, hai tổ của phòng thị trường, mỗi tổ làm một phần dự án riêng nộp cho ông ấy, phần nào càng hợp lí, càng có thể thuyết phục đối phương thì ông sẽ dùng phần đó, tôi biết hai tổ đều có ý tưởng rồi, chừng nào thì có thể giao cho tôi?” giọng của Thẩm Hạo không hề lớn, ngữ khí cũng không nghiêm khắc, càng không có khinh người nhưng lại có cảm giác bức bách khó hiểu.

Phía dưới theo thứ tự trả lời, “Tôi sẽ nhanh chóng nộp.”

“Tôi nhất định làm hết khả năng.”

“Tôi sẽ lấy tốc độ nhanh nhất, không sợ làm tăng ca để hoàn thành.”

“…”

Mỗi người đều trả lời nhưng đều không đưa ra một thời điểm chính xác.

Đây cũng là trong dự liệu của Thẩm Hạo, muốn những người này cam tâm tình nguyện làm việc, không dùng thủ đoạn là không thể, anh bất động thanh sắc, nhẹ nhàng lẩm nhẩm văn kiện, đột nhiên hỏi: “Thiên Thiên, chừng nào thì cô có thể hoàn thành bản kế hoạch này?”

Thiên Thiên đột nhiên đứng lên, thót bụng ưỡn ngực, sống lưng thẳng tắp nói, “Báo cáo giám đốc, ngày hôm nay không làm xong không tan ca.”

Mọi người mở lớn mắt nhìn tới Thiên Thiên, toàn bộ cứng đờ.

Thẩm Hạo đã sớm tập thành thói quan nên không đơ như bánh bơ, mở miệng khen, “Rất tốt, còn những người khác thì sao?” anh cố ý lợi dụng tính thẳng thắn của Thiên Thiên mà khai đao, trong lòng muốn chính là câu này, chẳng qua cũng là sớm hai ngày so với dự tính của anh. (Viv: cha này gian quá, dám lợi dụng Thiên tỷ Pil: sói xám mà không gian không là sói…)

Elva ở dưới kéo kéo ống quần của Thiên Thiên, chỉ có thể nhỏ nhẹ nói: “Tôi cũng có thể hoàn thành vào hôm nay.”

Đã có cô gái dẫn đầu, những người khác cũng không cam tâm đi sau thời đại, nhao nhao tỏ thái độ, ai cũng nói trước khi tan ca sẽ đưa ra dự án tốt nhất.

Thẩm Hạo vừa lòng cười, sau đó là bàn một ít việc cần chú ý trong công việc.

Thiên Thiên lén lút lấy ra di động, làm một khuôn mặt khổ ải gửi tin nhắn cho Lâm Hi: “Đêm nay tăng ca, không thể đi với bồ.”

“Ông chủ không có nhân tính.” Lâm Hi khoan hồng độ lượng, chẳng những không trách cô ngược lại còn lên án cấp trên giùm cô.

Thiên Thiên lườm Thẩm Hạo liếc mắt một cái, trong đầu hiện ra bức tranh biếm họa cảnh anh bị mọi người bao vây dùng ngòi bút làm vũ khí, mà anh thì mặt xám xịt chạy trối chết, bất giác cười khanh khách.

Thẩm Hạo bị cô cười tới sởn tóc gáy, lông mi chớp nhẹ, “Diêu Thiên Thiên.”

Thiên Thiên phản xạ có điều kiện: “Có.” Sau đó lại lần nữa cúi đầu thật lâu, hôm nay thực bẽ mặt quá mà.

“Lời tôi vừa nói có vài người chưa nghe rõ, cô lặp lại đi.” Thẩm Hạo thản nhiên nói.

Thiên Thiên gấp đến độ vò đầu bứt tai, cô đang nhắn tin với Lâm Hi, làm sao biết anh đang nói cái gì, cô quanh co hết nửa buổi không nói gì. Elva nhẹ nhàng đụng tay cô một cái, đưa văn kiện tới trước mặt cô, dùng bút bi làm dấu một chỗ.

Thiên Thiên cảm kích gật đầu, một chữ không bỏ sót đọc ro ro.

Ánh mắt Thẩm Hạo trầm tĩnh như nước, “Còn có vấn đề gì không?”

Mọi người trăm miệng một lời nói: “Không có.”

“Vậy thì tan họp.” Thẩm Hạo dừng một chút, giống như cười nhạo nói: “Mỗi người sau khi làm xong thì nộp Thiên Thiên tổng kết sau đó mới giao cho tôi.”

Vốn dĩ mọi người ít nhiều mang trong lòng oán hận Thiên Thiên nhưng giờ phút này nhìn về cô đều thông cảm.

Thiên Thiên khóc không ra nước mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio