Thiên Thiên về phòng lên mạng, vừa online đã đi nghe ngóng tình hình của Trường Kiếm Tận Thiên, làm cho cô thất vọng chính là: Trường Kiếm Tận Thiên không xuất hiện trong trò chơi.
Hên là có Lâm Hi, cô cũng không đến mức quá cô độc.
Thiên Thiên đem chuyện xấu hổ xảy ra lúc sáng kể lại cho Lâm Hi nghe, Lâm Hi còn chưa nghe xong đã cười nghiêng ngã.
Hi Hi Ha Ha: “Thiên Thiên a, bồ còn có thể hậu đậu thêm chút nữa.”
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Mình cũng không nghĩ gì, hên là chị Diệp Tử sẽ không để bụng, nếu là người lòng dạ hẹp hòi thì mình liền thảm.”
Lâm Hi tạm dừng một chút nói: “Diệp Tử? Bồ chờ chút.” Cô réo to kêu: “Anh hai, anh hai, anh vô đây một chút.”
Anh của Lâm Hi – Lâm Sâm, là một bác sĩ, bình thường công việc rất bận, mấy tháng cũng chưa thấy mặt mũi. Hôm nay vì má Lâm yêu cầu ráo riết nên sau khi tan việc mới cùng vợ về nhà ăn cơm.
“Chuyện gì?” Lâm Sâm rất thương yêu cô em này, bất kể cô yêu cầu cổ quái gì đều cố gắng thỏa mãn, thường làm Thiên Thiên ghen tị phát điên.
“Anh hai, công ty chị Diệp Tử làm việc không phải là Hồng Kì đó chứ?” Lâm Hi cười đùa cợt nhả hỏi.
Lâm Sâm mấp máy môi, “Anh làm sao biết.”
Lâm Hi thoáng kinh ngạc, “Anh lại không biết? Vậy em đi hỏi chị dâu.”
Lâm Sâm đút hai tay vào túi quần, cười, “Muốn anh giúp em kêu chị vào chứ?”
“Em tới rồi nè.” Quách Chỉ Quân cười tít mắt ló ra từ sau lưng Lâm Sâm, “Hi Hi, em tìm chị?”
Lâm Sâm kéo tay vợ qua rồi ôm lấy eo cô, “Hi Hi muốn hỏi em hiện giờ Diệp Tử đang làm ở công ty nào.”
“Quốc tế Hồng Kì.” Quách Chỉ Quân khẳng định.
“Chẳng trách lúc Thiên Thiên nói tới em lại thấy quen quen.” Lâm Hi lầu bầu nói.
“Em hỏi chuyện này làm gì?” Chỉ Quân hiếu kì hỏi.
“Chị dâu, chị còn nhớ Thiên Thiên chứ?”
“Nhớ,” Thiên Thiên với Lâm Hi tính tình rất giống nhau, đều là người trong sáng, cũng quậy đến không phải trẻ con thấy cũng phải khóc, để lại ấn tượng sâu sắc cho cô.
“Nó cũng làm ở quốc tế Hồng Kì, chị Diệp Tử coi như là phân nửa cấp trên của nó.” Lâm Hi che miệng cười.
Chỉ Quân rất kinh ngạc, dịu dàng nói: “Thế giới này thật là nhỏ.”
Lâm Sâm trìu mến xoa xoa mái tóc ngắn của vợ, cúi đầu cười một cái.
Lâm Hi bĩu môi, “Biết hai người thương nhau lắm rồi.”
“Con bé lắm điều.” Lâm Sâm vỗ nhẹ đầu cô.
Lâm Hi nghịch ngợm thè lưỡi.
Lâm Sâm ung dung ôm vai vợ, “Có mệt không? Anh nói với má chúng ta về nhà.”
Lâm Hi chịu không nổi đẩy hai người ra ngoài, “Đi nhanh lên, lúc ra nhớ đóng cửa giùm em.”
Thiên Thiên đã mất hết bình tĩnh bên kia máy tính, “Hi Hi, bồ làm cái quỷ gì vậy? Trả lời đi chứ?”
“Tới đây, tới đây.” Lâm Hi ngửa mặt cười, “Bồ nếu như biết tin này nhất định sẽ chấn động.”
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Thần thần thao thao.” (nguyên văn)
Hi Hi Ha Ha: “Bồ có nhớ mình từng nói với bồ là anh hai mình thời trung học có thích một cô gái chứ?”
“Ừ.” Thiên Thiên dĩ nhiên nhớ rõ, diện mạo Lâm Sâm anh tuấn soái khí, rất chững chạc, tốt nghiệp loại giỏi, bây giờ là trụ cột trong bệnh viện, cô vì Lâm Sâm bất bình, nhất định chắc chắn cô gái đó thật không tinh mắt, không biết qúy trọng, sau này nhất định sẽ hối hận.
Lâm Hi càng gấp thì càng dễ đánh sai chữ, Thiên Thiên đợi nửa ngày cũng chưa thấy trả lời, liền gọi điện qua.
Lâm Hi hưng phấn nói: “Cô ấy chính là Diệp Tử.”
Thiên Thiên bị bất ngờ tới trở tay không kịp, đây thật sự kì quái a. cô kích động nói lắp, “Thật thật chứ?”
“Hoàn toàn hoàn toàn chính xác.” Lâm Hi học cách nói của Thiên Thiên.
Thiên Thiên không rãnh để ý, vội vàng hỏi: “Vậy sau đó thế nào?”
“Sau đó không phải bồ biết hết rồi sao?”
“…” Thiên Thiên cân nhắc nửa ngày nói, “Mình thu hồi lời nói lúc trước.”
Lâm Hi phản ứng không kịp, “Lúc trước bồ nói gì?”
Thiên Thiên lẩm bẩm nói: “Nếu như đối tượng là Hướng Huy thì chị Diệp Tử lựa chọn vậy cũng không gì đáng trách.” (đúng à Tổng tài vẫn là nhất à )
Lâm Hi phẫn nộ rồi, “Ý bồ là anh mình không soái bằng Hướng Huy?” (có soái hơn Hướng tổng ko thì ta ko bít, nhưng về tài khoản ngân hàng ai nhìu hơn thì ta bít à )
Thiên Thiên để ống nghe ra xa mấy centimet, cười nói: “Bình tĩnh một chút, chớ vội nóng nảy, mình không phải ý này.”
“Vậy chứ ý gì?”
“Mình ăn nói lung tung, bồ đừng tưởng thật.” Thiên Thiên kì thật vô tội, chẳng qua cô nói ra lời thật lòng thôi.
“Hừ.” Lâm Hi cũng không muốn trả lời cô.
Thiên Thiên không ngừng cố gắng, “Bồ đại nhân có đại lượng, ngàn vạn lần đừng trách mình a.”
Cô vừa nói thế, cơn giận của Lâm Hi cũng tiêu tán toàn bộ, cô cười nói: “Thiên Thiên, càng thần kì chính là, chị dâu mình với chị Diệp Tử còn trờ thành bạn tốt.”
“Chị dâu bồ không ghen sao?” Thiên Thiên kinh dị không hiểu.
“Chị dâu mình là một người dịu dàng, tính cách hoàn toàn khác với chị Diệp Tử, không biết vì sao hai chị ấy lại mới gặp như quen đã lâu, nói chuyện rất hợp.” Lâm Hi hít hít mũi.
Khóe miệng Thiên Thiên hơi nhếch lên, “Vậy cuối cùng thì chị Diệp Tử xinh hay là chị dâu bồ xinh hơn?”
“Mỗi người mỗi vẻ mà.” Lâm Hi chớp mi, còn lâu mới mắc mưu Thiên Thiên.
Hai người bắt đầu vui vẻ phấn chấn thảo luận chỗ ưu thế và sức hấp dẫn của Diệp Tử và Quách Chỉ Quân.
Diệp Tử đáng thương bị Thẩm Hạo bán đứng tai đã nóng lên, mà cả đêm nay cô lại không hiểu sao lại nhảy mũi liên tiếp mấy cái.
Bậy bạ gần nửa
giờ sau, Thiên Thiên đột nhiên vô cùng đứng đắn hỏi: “Hi Hi, bồ nói một người có khả năng đồng thời thích hai người?”
Lâm Hi giống như phát hiện ra lục địa mới vậy, reo lên: “Thiên Thiên, bồ đang yêu?”
Thiên Thiên lập tứ thề thốt phủ nhận, “Làm gí có.”
“Vậy bồ hỏi chuyện này làm gì?”
“Mình muốn biết tính khả năng của chuyện này là bao nhiêu.”
Lâm Hi sờ sờ cái mũi, “Để tri kỉ tỷ tỷ này phân tích cho em nghe. Thường thì, người ta tại mỗi thời điểm có thể yêu những người khác nhau, nhưng rất ít thấy tình huống đồng thời yêu hai người xảy ra, trừ phi…” cô cố ý kéo dài.
Thiên Thiên nóng nảy, “Trừ phi thế nào?”
“Trừ phi bồ bị tinh thần phân liệt.” Lâm Hi nói xong, nằm ngã xuống giường ôm bụng cười lớn. ( )
“…” Thiên Thiên giận dữ, “Dám can đảm cười nhạo mình, xem mình xé nát miệng bồ.”
“Bồ tới a, mình ở nhà đợi bồ giá lâm.” Dáng vẻ Lâm Hi bệ vệ kiêu ngạo, bởi vì cô biết rõ bây giờ không còn xe buýt, mà Thiên Thiên nổi tiếng vắt cổ chày ra nước tuyệt đối sẽ không gọi taxi.
Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày mai sẽ phá sụp công ty kiến trúc của bồ.”
“Mình sẽ trải thảm đỏ hoan nghênh bồ.” Lâm Hi chắc chắn cơn phẫn nộ của Thiên Thiên mau tới mau đi, đến sáng mai cô nàng đã quên sạch.
Thiên Thiên vừa muốn phản bác, khóe mắt liếc thấy khung đối thoại trên màn hình hiện ra, ngẩn người xem một chút, là Trường Kiếm Tận Thiên chào hỏi cô.
Cô nhanh chóng nói: “Mình bận, cúp đây.” Vội vàng cúp máy, phóng xuống giường ngồi trước máy tính, đánh một dòng chữ, tất cả các động tác đều hết sức liền mạch lưu loát.
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Thật xin lỗi, vừa rồi nghe điện thoại.”
Trường Kiếm Tận Thiên mở cửa gặp núi liền hỏi: “Chuyện hôm qua anh nói, em nghĩ thế nào?”
“Chuyện gì?” Thiên Thiên giả ngu.
Trường Kiếm Tận Thiên cười khẽ: “Về việc gặp mặt.”
“Hình như…quá nhanh rồi.”
“Em muốn năm kháng chiến?” Trường Kiếm Tận Thiên trêu chọc nói.
“Ách…”
“Thiên Thiên, em đang sợ cái gì?” Trường Kiếm Tận Thiên vì muốn Thiên Thiên đồng ý không tiếc dùng phép khích tướng. (vâng ạ, em biết anh giỏi nhất món này với chị ấy rồi.)
Thiên Thiên đương nhiên sẽ không thừa nhận, “Em không có.”
“Yên tâm, thời gian và địa điểm do em quyết định.”
“Để em nghĩ lại.” Thiên Thiên nhức đầu.
“Em không cho anh một câu trả lời thuyết phục, anh sẽ ngủ không ngon.” Trường Kiếm Tận Thiên cũng không bỏ qua, ngay cả khổ nhục kế cũng xài tới.
Thiên Thiên nhướng mày, “Thật sao?”
Trường Kiếm Tận Thiên khẳng định chắc chắn: “Sự thật là như thế.”
Thiên Thiên không khỏi vỗ trán, “Cho em thời gian suy nghĩ.”
“Anh lớn lên tuyệt đối còn soái hơn Cổ Thiên Lạc, sẽ không ảnh hưởng bộ mặt thành phố.” Không còn cách khác, mỹ nam kế lên nào.
“Nhưng em không phải Lý Nhược Đồng.” (Viv: e hèm, Cổ Thiên Lạc với Lý Nhược Đồng đóng vai Cô Long – Dương Quá trong phiên bản Thần Điêu Đại Hiệp năm , nghe nói là hay nhất, Pil: đúm à… ta xem bản nỳ mý lần ràu >”
Trường Kiếm Tận Thiên từng bước ép sát: “Nếu em là Ngô Quân Như cũng không sao.”(Ngô Quân Như, nữ diễn viên Hồng Kông, đóng chung vs CTL phim “Mr & Ms Incredible”)
“…”
“Em không nói thì anh coi đó là lời đồng ý.” Trường Kiếm Tận Thiên nhanh chóng nắm chắc quyền chủ động.
“…”
Trường Kiếm Tận Thiên tiếp tục hướng dẫn từng bước, “Em muốn hẹn ở đâu? Quảng trường Nhân Dân? Đường Hoàng Hải? Đường Nam Kinh? Cửa Lục Gia?”
“…”
Trường Kiếm Tận Thiên không ngừng cố gắng, “Em thích ăn gì? Món cay Tứ Xuyên? Món Quảng Đông?”
“…”
Trường Kiếm Tận Thiên quyết không bỏ cuộc, “Hoặc là món Nhật? món Thái? Món Pháp?”
Thiên Thiên rốt cuộc đầu hàng, “Tùy tiện đi.”
“Không có chỗ tên là tùy tiện, cũng không có tiệm tên tùy tiện.” Trường Kiếm Tận Thiên chững chạc kiên nhẫn giải thích. (đối đáp hay )
“…”
“Em không nói anh làm chủ nha.” Trường Kiếm Tận Thiên đã rời khỏi con đường chính đạo từ lâu. (Viv: em bó tay với anh rồi, cực có kiên nhẫn. Pil: cua người ta mà ko kiên nhẫn seo dc nhất là vs những người ngốc như Thiên tỷ)
“Tùy tiện, ách, không phải, anh quyết định đi.” Thiên thiên quả thật sợ anh luôn.
Trường Kiếm Tận Thiên thắng lợi, “Tối mai h, rạp phim Đại Quang Minh.”
“Được.” Thiên Thiên thở hắt ra.
“Vậy em nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai gặp.”
Thiên Thiên nghi ngờ hỏi: “Chúng ta không trao đổi số di động sao? Đến lúc đó làm sao liên lạc.”
Trường Kiếm Tận Thiên hết sức tin tưởng, “Không cần, anh tin anh nhất định có thể nhận ra em từ ánh mắt đầu tiên.” (wow … yêu tinh à )
Thiên Thiên gật đầu, xem như kiểm tra trình độ ăn ý của nhau cũng không sao. Cô không phủ nhận mình có cảm tình với Trường Kiếm Tận Thiên, nhưng không có cách nào xác nhận là thích đến trình độ nào. Có lẽ sau khi gặp mặt cô mới chân chính hiểu rõ tâm ý của mình.
“Vậy, quyết định vậy nha, chúc ngủ ngon.” Cô nói.
“Chúc ngủ ngon.” Trường Kiếm Tận Thiên hôm nay nhất định có thể ngủ ngon giấc.
Nhưng bạn học Thiên Thiên tâm sự lại nặng nề, làm sao cũng không ngủ được.
Thật không dễ dàng mới tiến vào giấc ngủ, trong mơ còn có người quấy nhĩu. Bọn họ vung tay, một người bị đánh vỡ đầu, một người bị gãy chân, kì quái chính là trên quần áo mỗi người còn có viết tên, một người tên Thẩm Hạo, người còn lại là Trường Kiếm Tận Thiên.
“Đừng đánh.” Thiên Thiên hét lớn một tiếng tỉnh lại mới ý thức đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ. (quá tội >”
Cô buồn rầu dùng chăn che kín đầu, tự mình phản tỉnh.