Editor: Bạch Vân
Beta: An Hiên
Mùa hè qua đi nhường chỗ cho thu về.
Sau sự kiện sụt cân của Tô Đàm, cuối cùng cân nặng của cô đã tạm thời ổn định, còn hơi tăng thêm một chút.
Công việc ôn tập trước kỳ thi nghiên cứu sinh không nhẹ nhàng hơn so với học sinh phổ thông chuẩn bị thi đại học là mấy. Không có giáo viên giám sát nên muốn khống chế bản thân mỗi ngày ngồi vào bàn học hoàn toàn dựa vào sự tự giác của mỗi người.
Lúc Đường Tiếu học năm thứ ba đại học cũng hay nói đùa muốn thi nghiên cứu sinh, nhưng khi nhìn thấy bộ sách dày cộm để ôn thi, cô nàng lập tức ỉu xìu, nói không thi cử gì cả, vẫn nên tốt nghiệp đàng hoàng xong đi làm thì tốt hơn. Đối với chuyện đọc sách này thì lúc nào Tô Đàm cũng giữ được thái độ bình tĩnh, hoàn cảnh khó khăn thời cấp hai, cấp ba cô còn chịu đựng được, bây giờ cô đã thoải mái hơn nhiều rồi.
Theo lý thuyết, Tô Đàm đang ở nhà Lục Nhẫn Đông, hai người lại đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, vốn nên ngọt ngào như mật, hành hạ chó độc thân mỗi ngày. Nhưng hàng ngày Tô Đàm đắm chìm trong học tập, trừ lúc ăn cơm và buổi chiều dẫn Khoai Tây ra ngoài đi dạo thì sẽ không rời khỏi phòng đọc sách. Ngay cả Lục Nhẫn Đông cũng không thể không bội phục nghị lực của cô.
Cô gái nhà mình chăm chỉ như vậy, bản thân mình không thể kéo chân cô. Vì vậy Lục Nhẫn Đông bắt đầu thời kỳ cô đơn lẻ bóng của mình.
Một ngày nọ, Tô Đàm xuống nhà định lấy nước uống, trông thấy Lục Nhẫn Đông dựa vào ghế sofa ngủ. TV còn đang mở nhưng mắt anh đã nhắm lại, hơi thở đều đặn, dường như đang ngủ rất sâu.
Trong phòng khách đang mở điều hòa, nhiệt độ hơi thấp. Tô Đàm bước chậm lại, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một chút, cầm tấm chăn mỏng trên ghế sofa bên cạnh định đắp lên người anh.
Cô hơi cúi người, vừa đến gần thì người đàn ông đáng lẽ đang ngủ say đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay Tô Đàm.
“Đàm Đàm.” Lục Nhẫn Đông mở mắt ra, trong mắt còn vương chút mơ màng vì buồn ngủ, nhưng sau khi nhìn thấy người trước mặt, toàn bộ cơn buồn ngủ biến thành nụ cười dịu dàng, anh nói, “Anh mơ thấy em.”
Tô Đàm vuốt ve gương mặt của anh, khẽ hỏi: “Mơ thấy em làm sao?”
“Thấy em cười với anh.” Lục Nhẫn Đông nói, “Cười đẹp vô cùng, em có bao giờ mơ thấy anh không?”
Tất nhiên là có, Tô Đàm thỉnh thoảng cũng nằm mơ thấy Lục Nhẫn Đông, cô cụp mắt nói: “Thỉnh thoảng.”
Lục Nhẫn Đông cọ cọ gò má Tô Đàm, khẽ lẩm bẩm: “Chỉ thỉnh thoảng thôi à, còn anh mơ thấy em thường xuyên luôn đấy.”
Tô Đàm: “Thường xuyên? Đều mơ thấy em cười với anh hả?”
Lục Nhẫn Đông ranh mãnh cười: “Em đoán xem?”
Tô Đàm nhìn Lục Nhẫn Đông, nhận ra ánh mắt trêu ghẹo của anh thì mắng: “Đồ lưu manh! Nằm mơ như thế không thấy xấu hổ hả?”
Mặt Lục Nhẫn Đông đầy vẻ vô tội: “Anh chưa nói gì mà, đó là suy nghĩ của em nhé.”
Tô Đàm: “Em giả vờ tin vậy!”
Hai người nói xong cùng nhìn nhau cười. Lục Nhẫn Đông kéo Tô Đàm đến cạnh ghế sofa, hai người cười đùa ôm nhau lăn một vòng. Lúc đầu, Khoai Tây ngoan ngoãn nằm sấp ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh này cũng kích động lao tới, toàn bộ thân hình con chó lớn nặng hơn kg nhảy lên, nhắm thẳng vào sau lưng Tô Đàm đang nằm trên người Lục Nhẫn Đông.
Tô Đàm kêu lên thảm thiết: “Khoai Tây… em muốn đè chết chị à?”
Lục Nhẫn Đông - người đang bị đè ở dưới cùng: “…”
Bình thường Khoai Tây rất nghe lời, lúc này vẻ mày vô cùng ngây thơ, bộ dạng không hiểu các người đang nói gì, trông rất thú vị.
Lục Nhẫn Đông tức giận: “Khoai Tây, tối nay không có xương gặm đâu!”
Khoai Tây nghe vậy, cụp lỗ tai nhảy từ trên người Tô Đàm xuống đất.
Tô Đàm xoay người ngồi dậy, xoa eo: “Mẹ ơi, sao mà nó nặng thế.”
Lục Nhẫn Đông trêu ghẹo: “Không phải sao, nó còn nặng hơn em mấy cân đó, em mà không ăn uống đàng hoàng thì còn thua cả Khoai Tây luôn, lại đây cho anh nhìn xem, có đau chỗ nào không?”
Tô Đàm kéo một góc áo T-shirt của cô lên, lộ ra vòng eo trắng nõn, trên đó thực sự có một vết bầm xanh, tuy có vẻ không nghiêm trọng nhưng Lục Nhẫn Đông vẫn nhíu mày.
“Không có gì, không đau.” Tô Đàm nói.
Lục Nhẫn Đông nhẹ nhàng ấn ngón tay lên: “Nếu ngày mai em vẫn thấy đau thì phải đến bệnh viện, chỗ này là eo, không thể qua loa được.”
Tô Đàm định nói không cần nhưng nhìn nét mặt Lục Nhẫn Đông nên vội gật đầu, coi như đồng ý với anh.
Buổi tối, hung thủ gây ra vết thương - Khoai Tây ủ rũ vì không có xương lớn, Lục Nhẫn Đông còn gõ bát dạy dỗ nó, nói là không được dùng sức nhào lên người Tô Đàm nữa, cơ thể Tô Đàm mỏng manh như vậy, dùng sức quá nhiều sẽ khiến cô ấy bị thương…
Không biết Khoai Tây nghe có hiểu gì không, cuối cùng vẫn cụp đầu chạy đến bên cạnh Tô Đàm liếm chân cô.
“Được rồi, không trách em đâu.” Tô Đàm xoa đầu chú chó to lớn, cười dịu dàng.
Chuyện nhỏ như thế này xảy ra rất nhiều trong quá trình yêu đương của Tô Đàm và Lục Nhẫn Đông. Nháy mắt đã vài tháng trôi qua, mùa thu cũng chuẩn bị qua đi. Học kỳ một năm thứ tư đại học cứ yên bình không sóng gió trôi qua như vậy.
Trong thời gian học năm thứ tư, Tô Đàm rất ít khi trở về trường. Chỉ khi nào Đường Tiếu nói nhớ cô, cô mới quay về trường ở vài ngày.
Mặc dù là sinh viên năm cuối nhưng cũng có nhiều sinh viên xuất sắc đã ký thỏa thuận ba bên. Một số vào công ty lớn, một số thực hiện công việc lý tưởng của bản thân, tất cả mọi người đều tận dụng khoảng thời gian cuối cùng để chạy về phía giấc mơ của mình.
Tô Đàm không dám chạy quá chậm, cô sợ bị tụt lại phía sau.
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, giáo sư của Tô Đàm thông báo với cô rằng luận văn của cô đã được đăng. Đây thực sự là tin tốt, sau khi luận văn của cô được đăng báo, chẳng những Tô Đàm được cộng thêm điểm mà còn giúp đỡ nhiều hơn cho việc thi lên nghiên cứu sinh.
Vì điều này, Lục Nhẫn Đông làm một bàn thức ăn ngon để ăn mừng, mời bạn cùng phòng Tô Đàm và Lục Nghiên Kiều đến nhà.
Trên bàn ăn, Lục Nghiên Kiều và Đường Tiếu mới gặp đã thân, uống không ít rượu vang, nếu Lục Nhẫn Đông không ngăn cản, có lẽ hôm nay hai cô nàng sẽ say đến bất tỉnh nhân sự.
Sau khi uống rượu, lá gan của Lục Nghiên Kiều cũng to ra, cô nàng túm lấy Đường Tiếu khóc lóc: “Em rất hi vọng mình là một người đàn ông, như vậy mới có thể tìm một cô gái, chị nhìn chị Đàm Đàm đi, em muốn kết hôn với mẫu người như vậy!”
Đường Tiếu uống một ngụm lớn rồi mơ hồ: “Đúng đúng đúng, vô cùng đáng yêu, trêu một chút là sẽ đỏ mặt.”
Lục Nhẫn Đông ngồi bên cạnh lắng nghe, không nhịn được gõ lên bàn: “Hai người nói đủ rồi đấy.”
Lục Nghiên Kiều: “Không đủ, cháu muốn chuyển nhà, một người bị bệnh thần kinh vừa chuyển đến dưới tầng nhà cháu."
Tô Đàm hỏi: “Bệnh thần kinh?”
Lục Nghiên Kiều vô cùng tủi thân: “Con vẹt nhà cháu bay vào nhà của anh ta, anh ta không thể nói rằng cháu đùa giỡn lưu manh với anh ta được...”
Tô Đàm có phần tò mò: “Em nuôi vẹt hả?”
Lục Nghiên Kiều: “Trước đây từng nuôi, bởi vì thi trượt nên bố em tịch thu, học kỳ này cuối cùng bố cũng trả lại cho em rồi…”
Lục Nhẫn Đông cười mỉa: “Ai bảo cháu đặt cho nó cái tên kỳ cục như vậy.”
Lục Nghiên Kiều tức giận hỏi: “Ô Quy (). Tên này kỳ cục lắm sao??”
() Ô Quy này có hai nghĩa. Nghĩa thứ một là con rùa đen. Nghĩa thứ hai là chỉ mấy người bị cắm sừng.
Lục Nhẫn Đông: "Haha, không kỳ cục à? Cháu thường gọi nó là gì?"
Lục Nghiên Kiều không lên tiếng.
Tô Đàm suy nghĩ một lát mới nghĩ ra Lục Nghiên Kiều gọi tắt con vẹt của cô ấy là gì, sau khi hiểu ra, cô đột nhiên ngưỡng mộ trí tưởng tượng của Lục Nghiên Kiều. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô gái Lục Nghiên Kiều này tuy biểu hiện rất ngoan hiền trước mặt bọn họ nhưng hiển nhiên không thật sự ngoan như vậy.
Lục Nghiên Kiều: “Cháu không biết đâu, anh ta trộm chim của cháu, còn mắng cháu lưu manh, cháu ghét anh ta, chú út..."
Lục Nhẫn Đông: “Không được, không quan tâm, không đồng ý.”
Lục Nghiên Kiều: “Cháu vẫn chưa nói gì mà…”
Lục Nhẫn Đông mỉm cười: “Nói gì cũng thế thôi.”
Lục Nghiên Kiều ỷ vào việc say rượu mà gào khóc, nói mình là bắp cải nhỏ màu vàng nằm trên mặt đất, hai tuổi rồi ba tuổi không còn mẹ nữa. ()
Lục Nhẫn Đông đợi cô hát xong mới nói: “Đổ đốn, cháu thật sự rất đổ đốn.” ()
(), (): Ở cả hai câu đều có chữ 黄, trong câu đầu nghĩa là màu vàng, trong câu sau nghĩa là đồi trụy. Lục Nhẫn Đông đang chơi chữ.
Mọi người đều nói rượu làm tăng thêm can đảm, bị Lục Nhẫn Đông kích thích nên Lục Nghiên Kiều hét lên, tố cáo Lục Nhẫn Đông qua cầu rút ván: “Chú út, chú không nói như vậy lúc chú lợi dụng cháu theo đuổi chị Đàm Đàm.”
Lục Nhẫn Đông nhíu mày, không nói chuyện nữa.
Lục Nghiên Kiều: “Còn tặng cháu dây chuyền, cháu không thèm, rõ ràng lén nói với cháu là bạch kim, khi lấy về cháu cầm cắn một cái... là bạc đấy! Cháu không tin chú nỡ tặng bạc cho chị Đàm Đàm…”
Trước đây lúc đi ăn cơm, Lục Nhẫn Đông từng tặng dây chuyền hình quyển sách cho Lục Nghiên Kiều, còn tặng cho Tô Đàm dây chuyền hình hoa quỳnh. Vì Lục Nhẫn Đông bảo rằng nó chỉ là bạc thôi nên Tô Đàm mới miễn cưỡng nhận lấy.
Không nghĩ rằng từ lúc đó Lục Nhẫn Đông đã bắt đầu đào hố, còn đào cái hố sâu đến như vậy.
Lục Nghiên Kiều: “Cháu nhất định không phải là cháu ruột của chú...”
Lục Nhẫn Đông: “Nếu cháu còn nói nhảm như vậy nữa, cháu sẽ thấy đến cả chuyện nhặt được cũng không phải nữa.”
Lục Nghiên Kiều rầu rĩ uống ngụm rượu, cô ấy dựa lên vai Đường Tiếu khóc ròng: “Chị nhìn chú út của em đi, chú ấy vốn không phải là người, là ma quỷ...”
Đường Tiếu thương tiếc: “Không có gì, tất cả đều đã qua rồi.”
Sau đó, hai con ma men hỗ trợ nhau đọc một bài thơ cổ, ngay cả thơ Lý Bạch tiễn Uông Luân, Lục Nghiên Kiều đều say sưa đọc hết.
Tô Đàm không uống nhiều rượu, lúc này vô cùng tỉnh táo nhìn hai người ở bàn đối diện, tâm trạng hơi phức tạp. Thực sự cô rất muốn nghe tiếp chuyện của Lục Nghiên Kiều, nhưng mặt Lục Nhẫn Đông đã đen thui rồi, dĩ nhiên cô ấy không dám tiếp tục sờ đuôi cọp nữa.
Vì vậy, Tô Đàm quay đầu nhìn Lục Nhẫn Đông đang giả vờ nghiêm túc dùng bữa, cô hỏi: “Rốt cuộc trong kế hoạch của anh có bao nhiêu thứ vậy?”
Lục Nhẫn Đông: “Ừ, nhiều lắm.”
Tô Đàm: “Ví dụ như?”
Lục Nhẫn Đông: “Ví dụ như… em có từng nghe đến hiệu ứng cầu treo không?”
Tô Đàm lắc đầu.
Lục Nhẫn Đông: “Khi một người đi qua cây cầu treo, trái tim cô ấy tự nhiên sẽ đập nhanh hơn, nếu ngay lúc đó có người khác phái thổ lộ với cô ấy, cô ấy sẽ tưởng lầm là mình thích người kia.”
Tô Đàm ngẩn người.
Lục Nhẫn Đông khẽ mỉm cười. Anh đưa tay vuốt tóc Tô Đàm, giọng nói đầy dịu dàng: “Tháp rơi tự do hay chơi đu quay cũng tương tự vậy.”
Tô Đàm khẽ mở miệng, hoàn toàn không thể tin được: “Cái này cũng được nữa sao?”
“Không biết có được không nữa.” Lục Nhẫn Đông chống cằm, chăm chú nhìn Tô Đàm, “Dù sao cũng phải thử mới biết, lần này không được thì lần sau tiếp tục cố gắng vậy.”
Tô Đàm nhìn biểu cảm của Lục Nhẫn Đông, lúc này mới để ý Lục Nhẫn Đông có vẻ hơi say, đôi mắt anh bởi vì rượu mà có vẻ mông lung, nhưng lại vô cùng hấp dẫn người khác.
“Cho nên, Đàm Đàm...” Lục Nhẫn Đông nói, “Bây giờ em không ở trên cầu treo, anh có thể hỏi em lần nữa, em có thích anh không?”
Trái tim Tô Đàm đột nhiên mềm nhũn, cô cảm nhận được một chút lo lắng trong lời nói của Lục Nhẫn Đông. Người đàn ông trước mặt nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thực chất bên trong lại rất kiên cường, anh có thể nói ra lời nói có tính chịu thua thế này, quả thật không dễ dàng.
“Thích chứ.” Tô Đàm chậm rãi tiến đến gần, ngẩng đầu hôn lên đôi mắt đang nhắm lại của Lục Nhẫn Đông, cô cảm nhận được nhiệt độ nóng rực qua mí mắt của anh, “Còn thích hơn Khoai Tây nữa cơ.”
Lục Nhẫn Đông nghe vậy thì giơ tay ôm chặt lấy Tô Đàm, anh nói: “Ừ, anh cũng thích em, vô cùng vô cùng thích.”
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Nhẫn Đông: Hừ, Khoai Tây, nghe thấy chưa, Đàm Đàm thích bố hơn.
Tô Đàm áy náy: Xin lỗi Khoai Tây, chị chỉ yêu thân thể của anh ấy, còn chị yêu linh hồn của em…
Lục Nhẫn Đông: ???