Một giờ sau, anh mang theo cô đến một cửa hàng quần áo để mà càn quét, sống trên đời năm đến bây giờ cô mới biết được cái gì là thật sự khoa trương.
Anh hoàn toàn không màng quần áo đó có cần thiết hay không, chỉ cần anh cảm thấy những quần áo đó, đôi giày đó, khi cô mặc vào có đẹp không, anh thấy đẹp liền mua không thèm nhìn giá dù chỉ một lần, sau đó lưu lại địa chỉ cho nhân viên cửa hàng để giao hàng.
Cô dùng lí do nhà của cô rất nhỏ không thể nào chứa hết, cô nghĩ như vậy sẽ khiến anh không mua đồ nữa. Thế nhưng, anh lại sửa địa chỉ gửi hàng đổi thành địa chỉ nhà anh, còn nói nhà anh đã chuẩn bị cho cô một gian phòng, bên trong tủ quần áo rất lớn, tuyệt đối không nhỏ nên cô cứ yên tâm mà lựa đồ với anh.
Cô bất đắc dĩ thở dài, đành tùy ý anh vậy, sau đó lại tiếp tục cảm động, lại một lần nữa thề với trời, cô nhất định sẽ diễn thật tốt vai em gái Tiểu Ái của anh ta, làm bạn trò chuyện với ông của anh, đem ông trở thành ông nội của mình mà đối xử, để báo đáp ân huệ của Tề Lạc cùng người của Tề gia đối với cô.
Lần nữa Tề Lạc tìm tới cô là lúc anh mang theo hợp đồng tới, nhìn qua các điều khoản cũng không có điều gì quá mức yêu cầu, về phần thù lao cũng theo như lời của Tề Lạc đã hứa với cô không sai một chữ, cô mơ hồ một chữ cũng không có ý kiến để thay đổi, vì những lợi ích mà cô nhận được thật sự là quá nhiều cô không còn gì để đòi hỏi thêm.
Sau đó trước sự chứng kiến của luật sư, Tề Lạc và Thi Vân Nhu - hai bên chính thức ký hợp đồng.
Một tuần sau, cô chính thức đến Tề gia để làm việc, đảm nhiệm danh nghĩa cháu gái Tiểu Ái được Tề Đỉnh Thiên thương yêu nhất.
Trải qua bảy ngày chuẩn bị, vì hôm nay là ngày đầu Thi Vân Nhu đến làm, tất cả toàn bộ thành viên Tề gia đời thứ hai đến đông đủ, mỗi người đều khẩn trương, lại thêm thấp thỏm bất an, sợ Tề lão đột nhiên khôi phục ký ức, nhớ lại Tiểu Ái đã chết, sau đó đùng đùng nổi giận, chỉ trích mọi người dùng người ngoài gạt ông. Lại sợ ông giận đến mức ngất xỉu ảnh hưởng đến sức khỏe.
Bọn họ lo lắng sợ hãi như vậy cũng không phải không có lý do, bởi vì mấy năm trước khi Tề lão mới vừa phát bệnh, vì muốn ông chịu trị liệu, bọn họ liền cùng bác sĩ thông đồng nói dối, kết quả, đột nhiên ông ấy lại khôi phục bình thường, tức khắc vì quá độ tức giận mà ngất xỉu. Hồi tưởng lại tình hình lúc đó, mọi người đều vẫn còn sợ hãi.
Chính là hiện trường ai nấy đều rất khẩn trương, đương nhiên nhân vật chính là cô - Thi Vân Nhu cũng khẩn trương không kém, chỉ là cô không có biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.
"Thi Vân Nhu!" Tề Lạc từ bên ngoài đi vào, anh bị một cuộc điện thoại làm lỡ chút thời gian, cho nên hiện tại mới đến Tề gia.
"Tề Lạc, con quên rồi sao. Không phải chúng ta đã bàn là khi ở nhà đều kêu cô ấy là Tiểu Ái hay sao?" Mẹ Tề trừng mắt nhìn anh.
"Con xin lỗi, là do con quên."
"Khẩn trương sao? Cô đừng khẩn trương, cô bây giờ là Tiểu Ái. Chỉ cần nhớ kỹ ông nội của tôi rất yêu thương cô, thường đem cô sủng ở lòng bàn tay, không quản cô không biết lớn nhỏ, tôi làm chỗ dựa cho cô, như vậy cô liền không sợ. Cố lên, cô làm được mà." Tề Lạc quan tâm cô nói.
"Cảm ơn." Cô mỉm cười gật gật đầu với anh, nói khẽ với anh.
"Đi thôi, chúng ta đi vào." Ba Tề kiên định mở miệng nói, sau đó mở cửa phòng của Tề lão, đoàn người nối đuôi nhau đi vào, Tề Lạc đứng cùng Thi Vân Nhu ở phía sau mọi người.
"Ba, sáng nay ba có ăn ngon miệng không? Ba có nhớ con không?" Ba Tề hỏi.
"Hừ! Ngươi chính là Thỉnh Duy, ta là ba ngươi sao không biết hả?" Tề lão khinh thường nói.
"Ba, vậy còn con, con là ai?" Thấy Tề lão đáp đúng tên anh cả, Tề Đại Hậu lập tức chạy lại hỏi.
"Ngươi là Đại Hậu, còn kia là thằng út A Tĩnh, đằng kia là con gái ta Tiểu Thanh. Ta đâu có mắc quên đâu sao mà cứ hỏi này hỏi nọ, con của mình mà sao không thể nhận ra hả?" Tề Đỉnh Thiên hừ nói, trong giọng nói đã có chút tức giận.
"Ba, bọn họ chỉ là nói giỡn với ba thôi, ba đừng nóng giận." Mẹ Tề đến giải vây.
"Có gì vui để nói giỡn? Nếu như mà rảnh rỗi như thế thì đem sự rảnh rỗi đó mà đối với công ty tận lực một chút đi?" Tề Đỉnh Thiên giận dữ nói.
"Tôi nói cho các cô các cậu biết, đừng tưởng rằng các các cô các cậu là con của Tề Đỉnh Thiên liền tự cho là mình ghê gớm, người khác tôn trọng các người là nể mặt mũi của tôi mà thôi, chứ không phải là do mặt mũi các người. Chờ tôi già đi rồi chết, xem có còn ai nể các người không hả? Mặt mũi là điều quan trọng, chỉ có nhân tài có năng lực thì mới có mặt mũi, những cái khác đều là đồ bỏ đi."