Tề Lạc đột nhiên nhận được điện thoại của Thi Vân Nhu, bây giờ đã qua giờ khuya, anh mới vừa tắm xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
Buổi tối cùng Lâm Tuyết Nhiên đàm phán hoàn toàn có thể nói là không vui, người phụ nữ kia ngay từ đầu đã cho anh đợi cô ta hơn hai giờ mới khoan thai tới muộn, lúc ấy anh đã một bụng tức giận, cô ta lại còn chẳng biết xấu hổ vẫn luôn quyến rũ anh, mở miệng đều là õng a õng ẹo.
Anh lười xem cô ta diễn kịch, nói thẳng muốn giải trừ hôn ước, nếu cô ta không muốn nói với trưởng bối, anh có thể tự mình nói với họ.
Cô ta rốt cuộc biến sắc, tức giận nói không có khả năng sẽ làm theo lời anh, cũng uy hiếp nếu anh dám cùng cô ta giải trừ hôn ước, cô sẽ tự sát đem việc này nháo đến mọi người đều biết, nháo đến khi không thể vãn hồi, làm cho Tề gia bọn họ bị người khác bàn tán.
Anh đã biết trước cô ta đê tiện vô sỉ, cho nên có chuẩn bị. Anh đem tài liệu mấy năm cô tệ hại như thế nào ở nước ngoài ra tới ném về phía cô ta, nói cho cô ta biết tài liệu này chỉ là bản sao, vẫn còn nhiều hình ảnh, âm thanh, video sống động về cuộc sống của cô ở nước ngoài. Nếu cô tính tự sát cứ việc, bởi vì đến lúc đó các tài liệu này sẽ được phát tán ra bên ngoài, thực đáng giá, vừa lúc có thể lấy lại thanh danh của anh, vừa có thể kiếm lại một số tiền khá lớn.
Sau đó, anh lại nhân cơ hội thuận tiện đề ra một chút điều kiện, uy hiếp cô ta nếu còn dám đi quấy rầy ba mẹ Thi, thì các tài liệu này được gửi đến tận tay các trưởng bối nhà cô ta.
Cô mắng anh đê tiện, anh nói "người như thế nào thì dùng cách đó mà trị", hai người cuối cùng cũng chả vui vẻ gì, đương nhiên anh cảm thấy trận chiến này cuối cùng người chiến thắng sẽ là anh. Anh cho cô ta thời gian ba ngày giải quyết chuyện này.
"Alo, trễ như vậy mà vẫn gọi điện thoại cho anh có phải là gấp không chờ nổi muốn biết kết quả không?" Anh nhận điện thoại, chế nhạo cười hỏi.
"Anh hiện tại đang ở đâu?"
"Trong nhà nha, mới vừa tắm xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi."
"Tề Lạc, anh có thể ra ngoài không? Em muốn gặp anh."
"Hiện tại sao?" Anh ngạc nhiên hỏi.
"Không được sao?" Giọng của cô dường như có chút khàn khàn, mang theo một chút nức nở.
"Đã xảy ra chuyện gì? Em hiện tại đang ở nơi đâu?" Anh cảm giác có vấn đề, một bên xuống giường mặc quần áo.
"Em cùng ba mẹ cãi nhau một trận." Cô nghẹn ngào nói.
"Em hiện tại đang ở nơi đâu? Bên ngoài sao?" Anh hỏi cô.
"Ừ."
"Nói cho anh biết hiện tại em đang ở nơi nào, anh lập tức qua ngay." Anh nhanh chóng nói, lấy ví cùng chìa khóa vội vàng ra bên ngoài đi đến.
Mười lăm phút sau, Tề Lạc rốt cuộc gặp được Thi Vân Nhu, chuyện thứ nhất chính là đem cô la mắng một trận, bởi vì cô lại ở công viên một mình vào lúc trời tối như thế này.
Ban đêm công viên không một bóng người, cất dấu nhiều nguy hiểm, cô lại vô ý vô tứ, cô dám một mình ở nơi này, thật khiến anh vô cùng sợ hãi mà.
"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, em vì cái gì mà cùng ba mẹ cãi nhau?" Răn dạy kết thúc, anh hỏi cô. Theo anh biết, cô là một người con hiếu thuận lại hiểu chuyện, sẽ không có khả năng cùng ba mẹ cãi nhau.
"Bọn họ muốn em và anh chia tay." Cô nhìn anh thật sâu một cái, đối anh nói.
"Cái gì?" Anh ngây người, kinh ngạc hỏi.
"Vì cái gì? Không phải lúc trước ba mẹ em nói không phản đối sao?"
"Hiện tại hàng xóm đều bàn ra ngó vào, đang nói em là phá hư hôn nhân người khác, là kẻ thứ ba, ba em sau nghe xong liền tức giận, nói cho dù chuyện này không phải sự thật, nhưng người khác lại không biết. Nếu em tiếp tục cùng anh ở bên nhau chỉ chứng minh em chính là kẻ thứ ba, chỉ có chia tay sẽ làm lời đồn này mà lắng xuống." Cô nức nở nói.
"Ba em sao lại hồ đồ như vậy? Vì một vài câu nói của người ta liền hy sinh hạnh phúc của con gái? Ngày mai anh đi tìm ông ấy nói chuyện." Tề Lạc có chút phẫn nộ trầm giọng nói.
"Không cần." Cô lập tức ngăn cản anh.
"Ba em bây giờ căn bản ai nói gì đều không nghe, anh đi đến chỉ đổ dầu vào lửa mà thôi, em không muốn anh bị mắng, cũng không muốn ba càng thêm tức giận mà sinh bệnh." Cô nói.
"Em không cho anh đi tìm ông ấy, chẳng lẽ là muốn cùng anh nói chia tay sao?" Anh khẩn trương chất vấn cô.
"Anh suy nghĩ như thế nào hả? Nếu em muốn cùng anh chia tay, em sẽ cùng ba mẹ cãi nhau sao, sau đó một mình nửa đêm rời nhà trốn đi sao?" Cô thương tâm hỏi lại anh, ngăn chặn không được ủy khuất khóc lên.
"Thực xin lỗi, anh không phải ý này, em đừng khóc, đừng khóc." Anh có chút luống cuống tay chân, nhìn cô khóc thút thít liền ôm cô vào lòng, một bên xin lỗi, một bên ôn nhu trấn an.
"Anh chính là ý này."
"Anh không phải, thật sự đó."
"Anh chính là vậy."
"Thật sự không phải."
"Phải!"
Cô đột nhiên có chút nháo, làm cho Tề Lạc không biết làm như thế nào cho phải, đành phải dùng tay chặn miệng cô lại, dù sao chính anh cũng không biết anh như thế nào mới tốt.
Ôm lấy cô, anh có thể ngửi được mùi hương trên người cô, có mùi dầu gội thoang thoảng. Thân thể cô không giống như anh tưởng tượng, bởi vì cô gầy hơn anh tưởng. Nhớ lại bóng vai gầy ngồi trên ghế công viên lúc nảy làm anh lại đau lòng. Anh có thể cảm giác được hô hấp, nhịp tim của cô, cảm giác được nhiệt độ cơ thể cô, cảm giác được cô ở trong lòng ngực anh nức nở, vươn tay ôm anh.
"Đêm nay em không muốn về nhà." Cô đột nhiên mở miệng thấp giọng nói cho anh.