Bệnh tình của Tề Đỉnh Thiên có dấu hiệu chuyển biến tốt, ở bệnh viện theo dõi thêm mười ngày, rốt cuộc ông cũng có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.
Thi Vân Nhu biết được tin tức tốt này vui mừng đến phát khóc. Nhớ lại ngày hôm đó cô ôm con trai đi vào phòng bệnh, đã hơn hai năm không gặp ông, cô nhịn không được mà khóc bước đến giường bệnh của ông. Mới hơn hai năm mà thôi, Tề lão đã già đi nhiều, cả người gầy đến nỗi dường như chỉ còn da bọc xương, bộ dạng này của ông thật sự làm cho cô đau lòng không thôi.
"Ông nội." Cô đi lên trước nghẹn ngào gọi, Tề lão ngay từ đầu không có phản ứng, cô lại gọi thêm vài tiếng.
"Ông nội, con là Tiểu Ái, con tới thăm ông đây. Ông còn nhớ con không?" Cô nắm lấy tay Tề lão, ôn nhu hỏi.
Tề lão không có gì phản ứng, chỉ có tiếng máy móc đang làm việc liên tục phát ra tiếng động mà thôi, cô rơi lệ không ngừng, lòng đau như cắt.
"Ông nội, cố lên, ông nhất định sẽ tốt lên mà. Ông xem, con còn mang theo cháu chắt tới thăm ông đây. Niệm Kỳ, mau kêu ông cố đi con, ông cố." Cô ôm con trai đến trước mặt ông, dạy con trai mở miệng gọi ông.
Con trai cô cũng chịu hợp tác mở miệng kêu một tiếng "Ông cố", thằng nhóc có chút tò mò lại có chút bướng bỉnh duỗi tay định kéo cái ống trên mặt của Tề Lão liền bị cô vội vàng ngăn lại. Có lẽ là hồi quang phản chiếu, hoặc có thể là kỳ tích, ông chậm rãi mở mắt kẽ kêu "Tiểu Ái" sau đó lại đưa tay lên một chút, Thi Vân Nhu thấy vậy liền đem tay của cô và con trai bao trùm lấy tay ông.
Cô ôm con trai ngồi cạnh giường bệnh, Thi Vân Nhu nói thật nhiều với Tề Đỉnh Thiên. Lúc trước chăm sóc ông cô cũng có tán gẫu với ông nhưng phần lớn lại là ông kể chuyện cho cô nghe, bây giờ thì đổi ngược lại là cô kể cho ông nghe, con trai cô ngẫu nhiên sẽ ê a để nói cùng cô, không biết thằng bé đang nói gì đó có vẻ rất hăng say không thể ngừng được, bầu không khí trong phòng bệnh có vẻ chuyển biến tốt đi rất nhiều. Cô không biết có phải mình ảo tưởng hay không, có lẽ là do Niệm Kỳ bên cạnh nên bệnh tình ông tốt lên hay chăng?
Hiện tại biết được tin tức Tề lão xuất viện thật sự làm cho cô vui vẻ, bất quá vui vẻ rất nhiều lại làm cô không tự chủ được nghĩ tới Tề Lạc, nghĩ tới anh nói câu kia "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em".
Nói muốn chịu trách nhiệm với cô, vậy mà lúc trước lại không hỏi chỗ ở cô hiện tại của cô. Không biết cô ở đâu vậy anh rốt cuộc sẽ chịu trách nhiệm với cô như thế nào? Thi Vân Nhu hoàn toàn không có phát hiện trong lòng mình đang tràn ngập oán khí. Người xưa nói không sai, một ngày không gặp như cách ba thu.
Từ lần cuối gặp Tề Lạc thì đã qua hai tuần, anh thật sự muốn chịu trách nhiệm với cô sao? Có lẽ anh là thuận miệng nói ra mà thôi? Bằng không như thế nào đã qua thu rồi, anh vẫn chưa có một chút động tĩnh nào?
Chẳng lẽ là bởi vì không biết cô đang ở đâu sao? Cô có nên viết cho anh lá thư, nói cho anh biết địa chỉ của cô? Cô thất thần ngồi ở quầy lễ tân của phòng khám, hơi chau mày tự hỏi.
"Cốc cốc."
Đột nhiên từ quầy truyền đến hai tiếng gõ nhẹ, cô đột nhiên phục hồi lại tinh thần, nhớ tới mình còn ở đi làm. Cô ngẩng đầu, gương mặt lập tức mỉm cười nhưng mà giây tiếp theo cô lại ngây ra như phỗng.
"Chào." Tề Lạc nói.
Thi Vân Nhu ngơ ngác nhìn anh, cô như thế nào cũng không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô. Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch, trái tim giống như muốn nhảy ra từ cô ngực. Anh tới! Anh tới! Tề Lạc tới tìm cô.
"Anh như thế nào biết em ở chỗ này?" Nỗ lực áp chế kích động trong lòng, cô có chút khó có thể tin được đây là sự thật, mở miệng hỏi.
"Ôn Thụy Hạo, phòng khám của bác sĩ Ôn Thụy Hạo, anh nghĩ tên anh ta đặt biệt như vậy chắc không dễ trùng tên như vậy, nên anh quyết định đến tìm thử." Anh nói.
"Vậy anh không nghĩ đến là không phải chỗ này đi?" Cô không tin là trùng hợp như vậy.
"Bởi vì em ở chỗ này."
"Anh như thế nào biết em ở chỗ này? Thử vận may?" Cô vẫn chất vấn.
"Trên giấy đăng kí kết hôn có viết." Anh có chút quái dị nhìn cô nói.
"..."
Cô kêu sợ hãi một tiếng, rốt cuộc cũng hiểu tại sao anh lúc trước lại không hỏi cô sống ở chỗ nào rồi. Thì ra cô đã đem địa chỉ cho anh thấy rồi.
"Không có gì bệnh nhân đến khám, em có thể xin nghỉ bây giờ không?" Anh nhìn xung quanh không có một bóng người ở khu đăng kí khám bệnh, anh mở miệng hỏi cô.
"Không được." Cô không chút do dự cự tuyệt, không ngờ từ phía sau phòng khám truyền ra một tiếng nói.
"Có thể." Ôn Thụy Hạo vén rèm, đi tới.
"Xin chào, lại gặp lại anh rồi." Ôn Thụy Hạo thân thiện mỉm cười với Tề Lạc.
"Anh cũng vậy." Tề Lạc cũng thân thiện đáp lại, trên mặt lại có một chút cười nhàn nhạt.
Xem bộ dáng của hai người này, tuyệt đối không có người nào sẽ tin được hai bọn họ, một người là chồng hợp pháp của cô, một người là tình nhân cũ của cô, tình nhân kia lại là ba ruột của con trai cô, trọng điểm là cả hai người đều biết thân phận của đối phương.
Cảm giác thật là quỷ dị..