Tề Lạc mỉm cười với cô, dường như anh xem đó là điều hiển nhiên, không nghĩ tới sau đó anh lại nhàn nhạt mỉm cười, nụ cười mang vẻ chua xót và cô đơn, nó hoàn toàn nói hết tâm tình lúc này của anh.
"Anh không phải là con ruột do mẹ đẻ ra, anh chỉ là của nợ do ba anh ngoại tình mà thôi, việc này lúc nhỏ ba đã nói với anh nhưng mẹ anh không nói cho anh biết chuyện này. Anh cứ nghĩ bà ấy đối xử mình tốt như vậy làm sao không phải mẹ ruột được cơ chứ. Cho đến bây giờ anh mới biết đó là do anh anh nghĩ, còn bà ấy thì không." Anh bình tĩnh mà mở miệng giải thích, không tự chủ nhớ lại lần anh đến chất vấn bà.
"Vì cái gì? Vì cái gì mà mẹ đưa tiền cho cô ấy, kêu cô ấy rời xa con? Tại sao vậy mẹ? Tại sao, mẹ trả lời cho con biết đi." Từ Thi Vân Nhu, anh biết được toàn bộ sự tình năm đó, anh trước tiên liền quay về nhà, chạy đến trước mặt mẹ anh hỏi.
"Cái thằng này, tự nhiên nói chuyện không đầu không đuôi là đang nói cái gì đây?" Mẹ lộ ra vẻ mặt không thể hiểu được anh đang nói gì.
"Là Vân Nhu! Lúc trước có phải là do mẹ lấy tiền đem đến kêu cô ấy rời xa con có phải hay không. Cũng không phải năm đó cô ấy chủ động yêu cầu mẹ đưa tiền, rồi tìm tới mẹ. Sau đó chuyện dùng năm ngàn vạn để tình đổi lấy tình cảm giữa hai đứa bọn con là do mẹ bịa ra có đúng hay không?" Anh tức giận, hai mắt nhìn thẳng mẹ chất vấn nói.
"Con nghe ai nói?" Mẹ nhíu mày.
"Là Vân Nhu chính miệng nói cho con biết, mẹ còn phủ nhận sao? Vì cái gì? Vì cái gì mà mẹ muốn làm như vậy?" Anh nắm chặt tay chất vấn. Mẹ anh vẫn trầm mặc không nói.
"Vì cái gì?" Anh lại lần nữa hỏi, giọng điệu không tự chủ mà tăng lên.
"Nói cho con biết đi! Bởi vì gia thế của cô ấy không xứng với Tề gia chúng ta hay sao? Con cho rằng mẹ không phải là người quan trọng "môn đăng hộ đối"; con cho rằng ở trong nhà này mẹ là người thích cô ấy nhất, yêu thương, trân trọng cô ấy rấ nhiều, bởi vì cô ấy lớn lên giống như Tiểu Ái; con cho rằng nếu con cùng cô ấy ở bên nhau, người đầu tiên trong nhà vui mừng nhiều nhất sẽ là mẹ. Rốt cuộc vì cái gì vậy mẹ?" Mẹ Tề vẫn như cũ trầm mặc không nói.
"Mẹ, tại sao mẹ lại không nói lời nào?" Anh dồn dập tiến đến hỏi bà.
"Lần này, con muốn cùng cô ấy kết hôn, mẹ đừng nghĩ sẽ ngăn cản chúng con ở bên nhau thêm một lần nào nữa." Thấy mẹ trước sau không muốn trả lời vấn đề của anh, anh trực tiếp cho bà thấy quyết tâm của mình, bỗng nhiên bà mở miệng nói.
"Cô ấy đã kết hôn rồi." Mẹ anh rốt cuộc không còn trầm mặc, mở miệng lớn tiếng nói.
"Con sẽ làm cho cô ấy ly hôn, sau đó sẽ kết hôn cùng con." Tề Lạc kiên định.
"Con đang nói khùng nói điên cái gì đó? Cô ấy đã kết hôn, đã có con rồi, con với cô ấy là điều tuyệt đối không có khả năng, con tốt nhất là nên chết tâm đi." Mẹ có chút tức giận, trừng mắt nhình anh nói.
"Muốn con hết hy vọng là điều không có khả năng, bởi vì con còn yêu cô ấy." Nói xong anh còn bổ sung một câu cho bà biết.
"Bởi vì cô ấy đã khổ sở sinh con trai cho con."
"Con nói cái gì?" Mẹ Tề hai mắt trừng trừng nhìn anh hỏi.
"Hôm nay cô ấy ôm theo đứa con trai đến bệnh viện chính là con của con, là cốt nhục của con."
"Không có khả năng!" Mẹ đột nhiên giận dữ hét.
"Cô ấy đã kết hôn, đứa bé kia đương nhiên sẽ là con của bọn họ, sao có thể là con của mày. Cái tên nghiệt chủng này, mày không cần làm bẩn danh dự cô ấy, làm hủy danh dự của người ta, có nghe thấy không hả?"
"Nghiệt chủng"? Anh tức khắc bị lời nói của mẹ làm cho sợ ngây người.
"Mẹ.."
"Không cần kêu ta như vậy, ta không phải là mẹ của mày, trước nay đều không phải, một ngày cũng không!" Mẹ Tề lớn tiếng quát anh, thật giống như đã nỗi ấm ức đã phải chịu đựng từ lâu.
"Mẹ của mày là người phụ nữ không biết xấu hổ, quyến rũ chồng người khác, có bụng dạ hiểm độc, lại còn muốn "mẫu bằng tử quý", muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, cái loại phụ nữ không biết xấu hổ đó mới chính là mẹ của mày, ta không phải, cho nên không cần phải kêu ta là mẹ!"
"Mày không phải muốn biết ta vì cái gì không muốn mày cùng Vân Nhu ở bên nhau sao? Không phải là do cô ấy không xứng với mày, mà là mày không xứng! Cô ấy thiện lương, tốt đẹp, là đứa bé hiểu chuyện như vậy, mày căn bản là không xứng với Vân Nhu! Ta tuyệt đối không cho phép, tuyệt đối!"
Nhớ tới lúc ấy mẹ trừng mắt nhìn anh, khi đó trên mặt biểu tình căm ghét, trong lòng anh bây giờ chỉ cảm thấy đau đớn, tổn thương chưa từng nghĩ tới bà ấy sẽ chán ghét, căm hận anh như thế.