"Đừng nói nhảm nữa, từ lần trước báo cáo đến nay, hai người kia còn có gặp mặt thêm lần nào nữa không?" Cô mệnh lệnh hỏi.
"Có, hai ngày trước Tề tiên sinh cùng với phụ nữ kia một ngày một đêm."
"Cái gì?" Lâm Tuyết Nhiên nghe vậy tức khắc rống giận ra tiếng, khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo, trong ánh mắt càng để lộ vẻ lạnh lẽo.
"Tôi có chút ảnh chụp, cô có muốn xem hay không?" Trinh thám Trần cẩn thận hỏi, cảm thấy nếu anh nói ra bộ dạng thân mật kia của hai người đó, mình sẽ tai bay vạ gió.
"Hình ở đâu?"
Trinh thám Trần chỉ chỉ chỗ để tài liệu. Lâm Tuyết Nhiên không nói hai lời, lập tức cầm lấy túi tài liệu mở ra, bên trong tìm được sấp hình, bắt đầu nhìn từng tấm từng tấm một. Cô ta càng xem sắc mặt càng khó coi, cắn nghiến răng, biểu hiện dữ tợn dị thường. Trinh thám Trần nhìn lén cô liếc mắt một cái, một bên lái xe, một bên ở trong lòng không ngừng mà niệm A di đà phật.
"Tôi muốn đi đến chỗ anh ta." Lâm Tuyết Nhiên bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.
"Hiện tại sao?" Trần trinh thám ngạc nhiên hỏi.
"Không sai!" Cô rống giận. Trinh thám Trần tuy rằng trong lòng có chút oán hận nhưng vẫn là không biểu hiện ra bên ngoài, ai kêu cô ta là bà chủ của anh chứ.
Thi Vân Nhu ngồi ở quầy phòng khám, mí mắt không ngừng dựt dựt, cảm thấy lo sợ bất an, cô cảm giác giống như có cái gì không tốt chuẩn bị xảy ra.
"Bà chủ, cô làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?" Hộ lí Trương chú ý tới động tác của cô, quan tâm hỏi.
Thi Vân Nhu tuy rằng là bà chủ phòng khám nhưng đối đãi với mọi người đều bình dị gần gũi, tính tình lại tốt, chưa bao giờ ra vẻ cao cao tại thượng, cho nên mọi người đều thực thích cô, tự nhiên cũng sẽ quan tâm cô.
"Không biết vì cái mà mí mắt của tôi vẫn luôn dựt." Thi Vân Nhu hơi chau mày, xoa mí mắt nói.
"Mắt trái hay là mắt phải?" Hộ lí Trương hỏi.
"Mắt phải." Cô nói.
"Nam tả nữ hữu. Là điềm tốt. Yên tâm." Hộ lí Trương vỗ vỗ bả vai cô an ủi nói.
"Như thế nào tôi lại nghe nói là ngược lại?" Hộ lí Hạ lại lên tiếng.
"Nam tả nữ hữu cô chưa từng nghe qua sao?" Hộ lí Trương trừng mắt nhìn cô ta liếc mắt một cái.
"Có đúng như vậy sao?" Hộ lí Hạ vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
"Chính là như vậy không sai." Hộ lí Trương nghiêm túc khẳng định nói.
"Ác, như vậy là sẽ phát sinh chuyện tốt sao? Chẳng lẽ là trúng số? Bà chủ, mấy ngày này cô có mua vé số sao? Cô coi kết quả chưa." Hộ lí Hạ hứng thú hỏi.
"Tôi không mua." Thi Vân Nhu lắc đầu cười khổ nói.
"A, vậy không phải cái này. Vậy sẽ là chuyện gì? A, tôi biết rồi!" Hộ lí Hạ bỗng nhiên la lên một tiếng.
"Uy, cô có thể nhỏ giọng được không, đừng quên còn có người bệnh đang khám bệnh." Hộ lí Trương tức giận kéo cô lại, lập tức nhắc nhở nói.
"Bà chủ, cô có thể là mang thai?" Hộ lí Hạ thè lưỡi, nhìn xung quanh một cái lúc sau mới nhỏ giọng nói. Thi Vân Nhu nghe vậy tức khắc cứng họng ngây người.
"Có đạo lý, Tiểu Niệm Ký hiện tại đã một tuổi rưỡi, cô hiện tại có thai cũng là thời điểm tốt đấy." Hộ lí Trương hai mắt sáng lên gật đầu tán đồng nói.
"Bà chủ, cô nhất định là mang thai!" Hộ lí Hạ lập lời thề son sắt nói.
"Tuyệt đối không có khả năng, hai người các người đừng nói bừa." Thi Vân Nhu dở khóc dở cười.
"Cô đừng nói không có khả năng, nói không chừng chính là đã có đi. Cô có muốn hiện tại đi xét nghiệm thử không? Vài phút là đủ rồi." Hộ lí Trương xúi giục nói, ở phòng thuốc có que thử thai, Vân Nhu chỉ cần lại lấy là được.
"Đừng náo loạn." Thi Vân Nhu cười khổ lắc đầu nói, thấy các cô càng nói, càng hăng. Cô quyết định tạm dừng mọi chuyện ở đây.
"Được rồi, có người bệnh tới rồi kìa." Khóe mắt nhìn thấy có người đẩy phòng khám ra.
"Vân Nhu!"
Tiếng nói quen thuộc làm cho cô ngây ra như phỗng. Tề Lạc? Như thế nào sẽ là anh? Anh không phải hôm qua mới rời đi sao? Như thế nào, hôm nay lại chạy tới?
"Bà chủ, anh là ai nha?" Lần đầu tiên nhìn thấy Tề đại soái, hộ lí Hạ nhịn không nhịn được nhỏ giọng hỏi. Lần trước cô ấy cũng có nghe nói, nhưng hôm đó là ngày nghĩ của cô cho nên không gặp được.
"Anh ta là bạn của bà chủ, cái người mà tôi nói với cô đó." Hộ lí Trương dựa đến bên tai cô nhỏ giọng nói.
Hộ lí Hạ hai mắt viên trừng, trong mắt đầu tiên là hiện lên kinh hỉ, kinh diễm, ngay sau đó lại biến thành cô đơn, thất vọng, bởi vì cô đột nhiên nhớ tới hộ lí Trương ngày hôm qua có nói qua một câu, đó chính là "đáng tiếc đối phương đã kết hôn sinh con". Thật là tiếc nuối.
"Anh như thế nào lại chạy tới?" Thi Vân Nhu rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn Tề Lạc hỏi.
"Có chút việc, có thể ra ngoài nói chuyện một chút không?" Tề Lạc vẻ mặt nghiêm túc với cô nói.