“Trần Trần, tuần sau chúng ta đi Toronto được không?” Lúc ăn sáng, Kỉ Tích vừa ăn cháo vừa hỏi.
Tiêu Trần kinh ngạc nói: “Thăm ông nội, bà nội em?”
Kỉ Tích buông chén đũa, từ sau lưng Tiêu Trần xoa nắn anh, cười nói: “Ông nội ở New York, Toronto là nhà em trước kia, ở được mười lăm năm. Hiện tại, để ông ngoại bà ngoại dưỡng lão.”
Tiêu Trần trong lòng vẫn có điểm nghi hoặc, hỏi: “Cả nhà em đều về nước, ông nội ông ngoại em tại sao lại xuất ngoại?”
“Ông nội em sau khi giao quyền lại cho ba tẩy trắng, sợ ở trong nước dây dưa, thẳng thắn xuất ngoại không liên lụy hậu bối. Dù sao, ông lăn lộn trong hắc đạo hơn năm mươi năm.” Kỉ Tích ôm Tiêu Trần đút ăn, vừa giải thích. “Ông ngoại đi Toronto trao đổi học thuật, kết quả không muốn trở về. Bất quá, cũng khó trách. Bên này quá nhiều người biết Quốc họa, tinh thông kiệt tác cổ thư, bên kia chỉ một mình ông. Thật sư là lão nhân chết vì sỉ diện!”
(hội họa truyền thống Trung Quốc)
Tiêu Trần nghe Kỉ Tích cười mắng, có thể cảm thấy quan hệ giữa hắn cùng ông ngoại không tồi. “Sao bây giờ em lại muốn đi? Giáng Sinh, năm mới đều qua, Tết Âm Lịch còn chưa tới.”
“Thứ nhất, bọn họ muốn gặp anh một lần. Thứ hai, em nghĩ Tết Âm Lịch vẫn là trải qua ở nhà, cho nên đi trước lúc đó. Thứ ba sao, Trần Trần, anh không muốn nhìn thấy nơi em sinh ra lớn lên sao? Đi thôi, đi thôi!” Kỉ Tích lắc thân mình Tiêu Trần, làm nũng.
Thật sự là đứa nhỏ lớn tướng! Tiêu Trần nhướng mày thở dài: “Rồi, đi theo em. Đúng rồi, ba mẹ có đi không?”
Kỉ Tích hôn nhẹ hai má Tiêu Trần nói: “Chỉ hai người chúng ta.”
Tiêu Trần mím môi nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: “Em hôm nay bốn giờ tan học đúng không? Anh đợi em ở cửa D đại, đi mua vài thứ. Dùng thẻ mua sắm cửa hàng bách hóa ba Diệu Diệu tặng.”
Tiêu Trần từng phi thường nghèo, hai trăm đồng là tiền tiêu vặt hậu hĩnh nhất. Thời điểm ít, thường thường chỉ có mười lăm đồng. Mà nay, anh thế nhưng không thể không xài hết hai mươi vạn trong nửa năm. Hai mươi vạn là khái niệm gì? Tiền lương mấy năm của anh, quần áo chất đống, hàng mỹ nghệ xinh đẹp…. Nếu không phải trong túi tiền có tiền giấy thật dày, thực nghĩ rằng là mộng hoàng lương a!
Phụ nữ nói, đàn ông sợ nhất là đi dạo thương xá, kỳ thật không phải. Lời này có điều kiện tiên quyết, là đàn ông thiếu tiền, sợ bồi vợ dạo thương xá. Ngược lại, Kỉ Tích Tiêu Trần nhàn nhã bước vào tòa nhà bách hóa mười tám tầng, chậm rãi đi bộ qua từng quầy hàng.
Tầng trệt, đều là mỹ phẩm. Đối mặt các nhãn hiệu rực rỡ muôn màu, Tiêu Trần không biết xem hàng nào thì được.
Ấn theo ý tứ Kỉ Tích, loại quầy hàng mỹ phẩm này, không cần xem tiếp. Cứ để cho bạn bè ở nước ngoài, kí gửi về mấy hộp mỹ phẩm thủ công tốt hơn.
Nếu Kỉ Tích đã nói vậy, Tiêu Trần cũng không phản bác. Hai người sóng vai đạp thang cuốn lên lầu.
Từ tầng hai tới tầng bốn là trang phục nữ, bỏ qua. Tầng năm là áo len mùa đông dành cho nam, theo Kỉ Tích nói, mùa đông Toronto phi thường lạnh, đề nghị mua y phục giữ ấm dày chút. Dù sao phiếu ưu đãi không cần chờ thành đồ bỏ, Tiêu Trần liền cẩn thận lựa chọn kiểu dáng.
“Cái này thế nào?” Kỉ Tích lấy xuống áo lông vịt màu trắng trên giá, ướm lên người Tiêu Trần. “Không tồi! Trần Trần, mặt thử một chút đi?”
Tiêu Trần gật đầu tiếp nhận, đi vào phòng thử đồ. Ba phút sau, mặc áo khoác ra ngoài, ánh mắt Kỉ Tích nhất thời sáng ngời.
Quần áo trắng sữa, làm cho làn da Tiêu Trần càng thêm trắng nõn. Áo lông vịt kiểu dáng đơn giản, chỉ có hai túi tiền, nhãn hiệu gần ngực trái, sạch sạch sẽ sẽ rất thích hợp với khí chất Tiêu Trần. Chiều dài áo tới đầu gối, bụng có dây lưng, liếc mắt một cái nhìn dáng người cao ngất, hai chân phá lệ thon dài.
“Muốn cái này.” Kỉ Tích nói với người bán hàng: “Có màu khác hay không?”
Hai người Tiêu Kỉ vừa tới, mấy nữ nhân viên bán hàng liền chú ý. Đáng tiếc, đối phương quá mức bắt mắt, không dám bắt chuyện. Kỉ Tích vừa hỏi như vậy, ở giữa các cô gái lập tức có hai người tiến lên ân cần nói: “Có. Còn có màu xanh da trời, màu cánh sen, vàng nhạt cùng ngân bạch. Tiên sinh, muốn thử một chút không?”
“Kỉ Tích, em mặc màu ngân bạch đẹp lắm. Đi thử đi.” Tiêu Trần đề nghị.
“Được.” Kỉ Tích đối với phân phó của Tiêu Trần, từ trước đến nay đều chấp hành phi thường sảng khoái.
Chờ Kỉ Tích vào phòng thử đồ, cả đám nhân viên vây quanh Tiêu Trần, mồm năm miệng mười giới thiệu y phục mùa đông, mượn cơ hội bắt chuyện.
“Các anh vừa tới S thị sao? Kỳ thật, chỗ chúng tôi trời lạnh, không cần phải mua quần áo dày như vậy.”
“Đúng vậy!” Một cô gái lấy qua áo lông kệ bên cạnh, xen mồm nói: “Giống như vầy là được rồi. Cái này chỉ một ngàn tám, cái anh đang mặc trên người, ba ngàn bảy.”
Tiêu Trần lạnh nhạt cười. “Mặc thoải mái là được rồi.”
Kẻ có tiền a! Nghe giá quần áo, mày cũng không nhăn lại một chút. Nhân viên bán hàng đều là người trẻ tuổi, phần lớn còn có chút tâm lý chim sẻ biến phượng hoàng. Tự nhiên, không chịu buông tha Tiêu Trần anh tuấn tiêu sái, lại có nhiều tiền.
“Tiên sinh chuẩn bị mua bao nhiêu món? Quầy hàng chúng tôi mua hơn ba món có chiết khấu.” Cô gái cười nói.
Tiêu Trần lo lắng đến Toronto thăm ông ngoại bà ngoại Kỉ Tích, chỉ sợ còn muốn bay vòng qua New York gặp ông nội bà nội, ít nhất trên dưới hai tuần. Như vậy, trong vali ít nhất phải chuẩn bị một kiện áo lông, để ngừa vạn nhất quần áo dơ hay ướt. “Bộ màu vàng nhạt kia, cho tôi xem một chút.”
Cô gái vội vàng đưa quần áo.
Tiêu Trần cầm lấy sờ sờ, kiểm tra trước sau một lần nói: “Không tồi.”
Trong lúc nói chuyện, Kỉ Tích kéo vải che phòng thử đồ ra. Đám người Tiêu Trần quay đầu nhìn xem, nhìn từ trên xuống Kỉ Tích. Khí chất cao ngạo lạnh lùng, thần hình cao gầy tuấn nhã, quần áo mặc trên người hắn, quả thực châu liền bích hợp. (ý chỉ xứng đôi, một cặp hoàn hảo)Không! Nên nói dệt hoa trên gấm. Tóm lại, so với người mẫu mặc càng đáng chú ý, hấp dẫn nhiều khách dừng bước.
“Thật đẹp.” Tiêu Trần bảo Kỉ Tích xoay một vòng, xem phía sau. Vai rộng hông thon, đường cong cứng cáp như tùng, không một chỗ không làm người ta cảm thán tạo hóa bất công. Xem, tầm mắt nữ nhân cung quanh bốc lửa, đáy lòng Tiêu Trần vạn phần đắc ý. Đại nam hài đẹp trai như vậy là chồng anh, nghĩ, khóe miệng Trần Trần liền cong lên. “Kỉ Tích, đi mấy ngày?”
Kỉ Tích cùng Tiêu Trần tâm liên tương thông, không cần nhá trước, liền biết đối phương nói cái gì. “Trên dưới hai tuần đi. Nếu như Trần Trần muốn chơi thêm vài ngày, lại kéo dài thời gian.”
Quả nhiên, cùng mình nghĩ giống nhau. Tiêu Trần gật đầu nói: “Kỉ Tích, em lại chọn một kiện. Để đổi.”
“Được. Vậy cái màu xanh da trời đi.” Kỉ Tích chọn áo lông vịt cùng kiểu dáng, nhờ nhân viên bán hàng gói lại cùng với áo của Tiêu Trần.
Cô gái khuyên nhủ: “Dáng người hai vị rất được, thay vì mua bốn kiện kiểu kiểu dáng giống nhau, không bằng chọn mấy kiểu không đồng nhất. Nơi này nhiều quần áo như vậy, các kiểu kia hai vị mặc đều đẹp.”
“Không cần.” Kỉ Tích đổi về áo khoác cũ, xắn cổ tay áo hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Cô gái bấm máy tính, nói: “Cả bốn kiện, có thể giảm giá %. Ba ngàn bảy, nhân cho bốn, lại nhân cho .. Tổng cộng , đồng tất cả.”
Tiêu Trần lấy bóp, rút ra hai tờ năm ngàn, cũng lấy ra phiếu ưu đãi hai ngàn, giao cho nhân viên bán hàng.
“Thừa . Nhưng, tiền không thể thối.” Cô gái tươi cười đầy mặt giới thiệu. “Nơi này có khăn quàng cổ đôi, một trăm một cái. Tôi tính các vị tám mươi, thế nào?”
“Được.”
Tiêu Trần chọn khăn quàng cổ, Kỉ Tích hỏi thăm cô gái: “Cửa hàng bách hóa các cô, có dịch vụ giao hàng không?”
“Có, nhưng phải trả phí chuyên chở.” Cô gái nghiêm túc giải thích: “Cách cửa hàng bách hóa ba mươi phút chạy xe, thu một đến hai trăm. Trong phạm vi một giờ, thu hai đến bốn trăm. Xa hơn nữa liền gấp đôi. Đồ đến nơi mới thanh toán tiền.”
“Không thành vấn đề.” Kỉ Tích chỉ vào quần áo nói: “Trước để ở chỗ cô được không?”
Cô gái gấp áo lông vịt, bỏ vào túi plastic, treo lên đánh số. Sau đó, từ trong quầy lấy ra đơn giao hàng hai phần, viết lên quầy Tường Ni tầng năm, bốn áo lông vịt số A, tiền hàng đã giao. Ký tên, đóng dấu. Đem hai tờ giấy đưa cho Kỉ Tích nói: “Màu xanh lá anh giữ lại, tờ màu đỏ, chờ khi anh mua đồ xong, viết tên cửa hàng rõ ràng. Trở lại tầng dưới cùng, giao cho chỗ trả tiền nhân viên vận chuyển. Rất dễ tìm, hỏi một chút sẽ biết.”
“Cám ơn.” Vừa vặn, Tiêu Trần chọn hai cái khăn quàng cổ một trắng một lam đi tới quầy, cười nói cám ơn.
Khuôn mặt cô gái đỏ lên, rút danh thiếp cửa hàng, đưa cho Tiêu Trần. “Hoan nghênh lại đến!”
Tiêu Trần, Kỉ Tích nói cảm tạ, sải bước đến thang cuốn lên lầu sáu. Các cô gái nhân viên tầng dưới tụ thành một đoàn, vây quanh đồng nghiệp may mắn oán giận một trận.
Áo lông Tường Ni, vì hai người Tiêu Kỉ biểu diễn thử y phục, thu hút không ít người ghé. Rất nhiều cô gái đi ngang qua, đều lôi kéo bạn trai mua. Một đêm nhưng lại bán ra hai mươi mấy kiện, nhân viên bán hàng vui vẻ cười toe toét.
“Kỉ Tích, Toronto trừ ông ngoại bà ngoại em ra, còn có ai không?” Con ngươi Tiêu Trần đảo qua trang sức bên đường, lơ đãng hỏi.
Kỉ Tích gật đầu nói: “Vợ chồng bác cả, vợ chồng bác hai, bọn họ sớm muốn di dân. Năm đó, ông ngoại đi Canada, chỉ bán bất động sản. Nhờ ba mẹ hỗ trợ làm thẻ xanh, đã lâu rồi.”
“Cũng tốt.” Tiêu Trần nhún nhún vai nói: “Có bọn họ chiếu cố hai ông bà, ba mẹ an tâm.”
Kỉ Tích cong lên khóe môi, nắm tay Tiêu Trần, nhẹ giọng nói: “Trần Trần, ông bà nhìn thấy anh, nhất định sẽ thích.”
Tiêu Trần nhướng mi: “Nga? Nếu, bọn họ không thích thì sao?”
“Trừ phi, bọn họ không cần đứa cháu này.”
Kỉ Tích, gặp được em thật tốt! Tiêu Trần cảm khái cười cười, lôi kéo tay đại nam hài xông lên tầng mười hai.
“Đều là hàng Nhật Bản.” Kỉ Tích xem xét đồ ăn vặt đủ loại hình dạng màu sắc của Nhật, một hộp gia vị cà ri chân không nhỏ nhất, giá năm mươi đồng.
Tiêu Trần cầm hộp đóng gói, vừa xem, liền buông. “Một bao thịt heo, thế nhưng bảy mươi đồng! Chính mình làm, đều có thể làm ra mấy nồi a.”
“Thứ này không ai sẽ mua.” Kỉ Tích kéo Tiêu Trần, lượn qua khu thuốc bổ.
Tiêu Trần chỉ tổ yến trong kệ thủy tinh nói: “Kỉ Tích, này không tồi. Nếu mua, muốn hay không mang cho các bác em?”
“Không cần.” Kỉ Tích nhìn giá niêm yết hàng mẫu, một lọ tổ yến trắng, gram, , đồng. Huyết tổ yến gram, ,. “Trần Trần, để em mua đi?”
Tiêu Trần hiểu được Kỉ Tích ngại đồ mắc, đau lòng túi tiền anh. “Tiền của em, còn không phải của anh? Phiếu ưu đãi này quá hạn liền trở thành đồ bỏ, em đừng thay anh đau lòng.”
Kỉ Tích cười khổ, hắn nghĩ muốn thương vợ, Trần Trần còn không cho hắn cơ hội này nữa!
Tiêu Trần gọi người bán hàng nói: “Tôi mua sáu bình tổ yến trắng, bốn bình huyết yến. Còn có thuốc bổ tốt nào không?”
Làm ăn lớn a! Người phụ nữ bán hàng lập tức buông tha cho đôi vợ chồng còn đang do dự, chuyển hướng Tiêu Trần tươi cười như hoa nói: “Chúng tối vừa mới nhập mấy củ nhân sâm núi Trường Bạch rất tốt.” Người phụ nữ xoay người lấy mấy hộp nhân sâm niêm phong, bỏ lên trên quầy cho khách chọn lựa.
“Ừm, lấy bốn cái này đi.” Tiêu Trần lấy bốn củ sâm già, vuốt hộp đóng gói tinh xảo nói: “Tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Người phụ nữ tính xong nói: “Tổ yến , ngàn, nhân sâm hai củ loại ,, hai củ loại ,, cộng lại ,. Tổng cộng ,.”
Lúc Tiêu Trần lấy tiền, thuận tiện hỏi. “Giảm giá không?”
Người bán hàng lộ ra tươi cười chuyên nghiệp. “Chúng tôi nơi này không giảm giá. Bất quá, các cậu một lần mua nhiều như vậy, tôi tặng các cậu một cân Lâm Chi cực phẩm, giá thị trường .”
(một loại thuốc bắc)
Trả tiền xong, Kỉ Tích từ túi áo rút ra đơn vận chuyển, nhờ người phụ nữ điền. Xong việc, hai người tiếp tục leo lên trên.
“Trần Trần, anh không sợ bà ta đánh tráo a?” Kỉ Tích không có ý tốt nói.
Tiêu Trần đã định liệu trước: “Bà ta nếu dám đánh tráo, anh liền gọi điện cho ba Đình Đình, bảo hắn hủy cửa hàng này, còn phải bồi tiền!” Dứt lời, không khỏi lo lắng nói: “Sẽ không thực sự xảy ra chuyện này đi? Chúng ta đây liền quay lại!”
Kỉ Tích kéo vai Tiêu Trần, cười nói: “Nói giỡn thôi, không có. Bọn họ không phải ngu ngốc, chúng ta loại khách hàng lớn này, ai dám đắc tội?”
Tiêu Trần ngẫm lại cũng đúng, an tâm đi lên trên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đơn chuyển hàng dần tràn ngập chi chít tên cửa hàng. Khi hai người đi lên lầu mười bảy, bắp chân rốt cuộc nhắc nhở nó đã vất vả.
“Bình phong thị nữ, tranh cổ, quải trượng đầu rồng, trà cụ tử sa….” Tiêu Trần cầm đơn vận chuyển đếm. “Không sai biệt lắm. Kỉ Tích, nghỉ ngơi một chút đi?”
“Được.” Tầng mười bảy là khu ăn uống buffet, Kỉ Tích nhìn quanh hàng quán bất đồng, trưng cầu ý kiến Tiêu Trần. “Trần Trần, muốn ăn cái gì?”
Cửa nhà hàng đều dán quảng cáo, biểu lộ giá tiền. “Ăn buổi trưa năm mươi đồng, buổi tối cư nhiên muốn chín mươi tám đồng.” Tiêu Trần cảm khái: “Tương đương mắc gấp đôi a!”
Cô gái tiếp khách nghe Tiêu Trần nói vậy, cười tủm tỉm giải thích: “Giữa trưa ăn hai giờ, buổi tối là ba giờ, hơn nữa món ăn nhiều hơn.” Cô gái nhìn chằm chằm hai người Tiêu Kỉ, đáy mắt hình trái tim. Nam nhân thật đẹp, ngôi sao người mẫu so ra còn không bằng. Nếu không phải người anh tuấn như vậy nói giá cơm mắc, cô sớm mắng đối phương người miền núi rồi.
Tiêu Trần ngắm quảng cáo trên tường, lo lắng nửa ngày hỏi: “Có thể sử dụng phiếu ưu đãi không?”
Cô gái tiếp khách lắc đầu thật có lỗi: “Không thể dùng.”
“Trần Trần, để em trả là được rồi.” Kỉ Tích lấy hai tờ một trăm đồng.
Cô gái tiếp khách thu nhận tiền, xé phiếu, ở trên đóng con dấu ‘Đã trả tiền’. Đẩy cửa lớn, mời khách hàng vào.
Không khí trong phòng tiệc buffet khá tốt, âm nhạc du dương, vách tường bốn phía treo đèn màu. Ở giữa phòng đặt rất nhiều món ăn tự phục vụ, còn có quầy bar, có thể tùy ý lấy đồ uống. Hai bên trái phải là sofa bằng da, làm thành hình thức ghế lô. Chỗ trống trải, sắp xếp từng bàn vuông, có hai cái đặt song song, cũng có bốn cái hợp lại.
Ý tưởng của Tiêu Trần là muốn ngồi sofa, đáng tiếc, sớm bị người chiếm đầy. Chỉ phải chịu thiệt, chọn ghế nhựa gần sofa, “Kỉ Tích, nơi này làm ăn thật khá.”
“Loại thương xá này người nhiều, làm ăn khá là đương nhiên.” Kỉ Tích cười nói: “Trên lầu cũng là khu ăn uống, đồ rất nhiều, bất quá không vệ sinh bằng ở đây, hương vị cũng không ngon.”
“Được rồi. Dù sao cũng đã trả tiền, chúng ta nhất định phải ăn hết ba giờ, hốt lại vốn.” Tiêu Trần đem tâm tính tiểu thị dân biểu lộ hoàn toàn.
Kỉ Tích liền thích Tiêu Trần cá tính không giả tạo như vậy, bật cười: “Được, nghe Trần Trần. Em đi trước lấy đồ uống, Trần Trần giữ chỗ. Em trở về, đổi người.”
“Ừm.” Tiêu Trần gật đầu đồng ý.
Kỉ Tích đứng dậy nói: “Trần Trần muốn uống gì?”
“Có cái gì a?”
Kỉ Tích nhìn quầy bar xa xa báo cáo. “Nước có ga, nước ô mai, Sprite, Coca cola, nước trái cây, sữa, cà phê, hình như còn có bia.”
“Phải thêm tiền không?” Này quan trọng nhất.
Kỉ Tích nhếch khóe miệng nói: “Không cần.”
“Vậy trước lấy một ly Coca, cái khác chờ chút chậm rãi thử.”
“Được.” Kỉ Tích đáp ứng ly khai, bước tới quầy bar.
Tiêu Trần lặng lẽ xem xét mỹ thực cách bàn, lo lắng nên chọn cái gì ăn.
“Xin hỏi, chỗ này có người không?”
Tiêu Trần ngẩng đầu lên, thấy hai vị tiểu thư xinh đẹp đứng trước người, mỉm cười hỏi. Tiêu Trần âm thầm nhíu mày, không phải còn ghế trống sao? Anh không quen cùng người xa lạ ngồi chung bàn. Lập tức, lễ phép từ chối. “Ngượng ngùng, có người.”
“Nga——!” Cô gái phát ra tiếng than nhẹ tiếc hận.
Vừa vặn, Kỉ Tích bưng đồ uống trở về, nhướng mi hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Mắt cô gái đồng thời sáng ngời, ngại ngùng hỏi: “Có thể ngồi cùng bàn với hai người không a?”
Kỉ Tích liếc cô gái, buông đồ uống. Đẩy Coca cho Tiêu Trần, bia để trước mặt mình. Không chút khoan dung vạch trần. “Không phải còn có chỗ trống sao?”
Loại chuyện này sao có thể nói trắng ra chứ? Cô gái bất quá là xuân tâm nhộn nhạo, muốn tìm bạn trai thôi. Đáng thương, thần nữ hữu tâm, Tương vương vô mộng. Chờ mong đầy cõi lòng, hóa thành bọt nước. Các cô gái bĩu môi, trắng mắt liếc Kỉ Tích, ánh mắt ôm hận kia, kể rõ đối phương khó hiểu phong tình.
Đương nhiên, Kỉ Tích căn bản không quan tâm các cô ấy, cô gái chỉ có thể tức giận bất bình rời đi.
“Trần Trần, em đói bụng.”
Tiêu Trần nhìn đại nam hài ngẫu nhiên xuất hiện hành động làm nũng, mỉm cười nói: “Từ từ, anh đi lấy.” Tiêu Trần lấy khay thức ăn, bỏ bốn cái dĩa lên, mở hộp đồng đóng kín, lấy thức ăn.
Cánh gà quay, thịt bò cay, hàu nướng hành, giăm bông mật ong, sushi, mì Ý, nấm xào, trứng chưng Nhật Bản, Tiêu Trần chuyên chọn món đắt tiền mà lấy, chỉ chốc lát sau liền lấy đầy bốn đĩa.
“Kỉ Tích, anh không bỏ xuống được, em đi lấy tương ớt.” Tiêu Trần đem khay thức ăn thật cẩn thận đặt lên bàn, bảo Kỉ Tích lấy gia vị.
Kỉ Tích lĩnh mệnh mà đi. Khi trở về không chỉ mang theo tương ớt, mù tạt cùng nước tương, còn cầm theo hai chén canh ma lạt (cay tê). Trong chén canh, mấy cái trứng cút đang nổi lên, hợp cùng rau xanh thẫm, phá lệ làm người ta thèm ứa nước miếng.
Hai người đói cực, lang thôn hổ yết ăn. Cảm giác buffet mặc dù làm không ngon như mình làm, nhưng hưởng thụ cùng vợ, có một phen tư vị khác.
“Chân gà ăn không ngon, bên trong chưa chín còn có máu.”
Kỉ Tích nhìn nhìn nói: “Ném nó sang bên đi.”
Tiêu Trần nghi hoặc nói: “Không phải nói, lãng phí phải phạt tiền sao?”
Kỉ Tích dùng nĩa cuộn mì Ý nói: “Yên tâm, đừng lo.”
Kỉ Tích đảm bảo, Tiêu Trần nghe lời bỏ chân gà xuống, gắp thịt bò cay. Ừm, ngon miệng, thịt mọng nước, rất non. Tiêu Trần cảm thấy đầu lưỡi đã tê rần, nhanh chóng uống Coca, giải cay. Trần Trần thổi thổi đầu lưỡi, con ngươi ướt át nói: “Kỉ Tích, thịt bò ăn ngon lắm. Chính là hơi cay.”
“Nhún vào canh một chút, thế nào?” Kỉ Tích gắp thịt bò, cho vào canh nhún nhún, nhét vào miệng Trần Trần.
Tiêu Trần há mồm nhấm nuốt, cười nói: “Ăn ngon.”
Kỉ Tích nhịn không được muốn hôn Trần Trần. Liếc mắt thấy tầm mắt hưng phấn cùng tò mò chung quanh, chỉ phải từ bỏ. Hắn cũng không nguyện ý làm cho vợ trở thành vật triển lãm.
“Kỉ Tích, có xiên nướng! Anh đi lấy.” Tiêu Trần vùi đầu ăn uống, vẫn không quên chú ý động tĩnh khu buffet.
Trong nháy mắt, Tiêu Trần nắm hai thanh xiên nướng chạy về, cùng Kỉ Tích chia đồ ăn.
Kỉ Tích vuốt bụng ăn no tám phần cười khổ. Nhưng ý tốt của vợ không thể cự tuyệt, chỉ có thể kiên trì ăn.
“Ăn ngon không?”
Đối diện đôi mắt sáng ngời của Tiêu Trần, Kỉ Tích sao có thể nói ra lời nản lòng. Lập tức chẹp chẹp ăn hai xiên, lau môi bóng loáng nói: “Trần Trần lấy cái gì ăn cũng ngon.” Đây là lời nói thật.
Tiêu Trần kéo cổ tay áo, nhìn nhìn đồng hồ, h. Mới ăn một giờ, sắc mặt Kỉ Tích liền miễn cưỡng như vậy, Tiêu Trần quyết định nói chuyện phiếm tiêu thực. “Kỉ Tích, mùa đông Toronto có tuyết không?”
“Có a!” Kỉ Tích nhìn Tiêu Trần, như hòa cười nói: “Tháng một Toronto lạnh nhất, thời điểm này chỉ sợ đang hạ tuyết. Chúng ta có thể đi đắp người tuyết.”
Tiêu Trần thản nhiên đáp lời. “Thật tốt. Kỉ Tích, muốn mua găng tay không? Đừng để nứt da a! Anh lúc nhỏ từng bị, vừa ngứa vừa đau.”
“Chờ ăn cơm xong, đi xuống mua. Chọn găng da đi?”
“Đúng, như vậy không thấm nước.” Tiêu Trần ngặm chân gà cay nói: “Chúng ta có thuận đường đi New York không?”
“Ừm. Thủ tục em đã làm xong.” Kỉ Tích nâng ly bia, nếm một ngụm nói: “New York lạnh hơn Toronto.”
“New York sẽ không chỉ có một nhà ông nội bà nội em đi?”
“Bác cả, cô, chú út cũng ở đó.”
Tiêu Trần cắn mực nướng, liếm liếm môi hỏi: “Mười lăm tháng tám lần đó, đến nhà em, là thân thích nào a?”
Kỉ Tích nhướng nhướng mi nói: “Nhà anh họ bác gái (vợ của bác), nhà chị dượng út, nhà anh lớn mợ họ vân vân, quan hệ loạn thất bát tao, đều là họ hàng xa cùng quan hệ thông gia.”
“Mười lăm tháng tám ngày này, bọn họ sao lại đến đại trạch?” Tiêu Trần kinh ngạc.
“Đó đều là vấn đề nhân tính.” Kỉ Tích lắc lắc ly bia nói: “Trần Trần, anh nghĩ xem. Khối thịt béo Kỉ thị này, ai không thèm? Chỉ cần có thể kéo đến quan hệ, một khi có cái cớ, làm gì có đạo lý không đến?”
“Lễ Giáng Sinh bọn họ đâu có tới?”
“Đó là ba mẹ sợ chúng ta không được tự nhiên, lên tiếng nói về sau không mời khách. Em nghĩ, trong nhà sẽ yên tĩnh không ít.” Kỉ Tích cười lạnh: “Những người này báo cáo không ít với mợ, dì út, còn không bằng đem tinh thần vào công tác. Bọn họ nghĩ đến người khác có thể bắt buộc em làm cái gì chứ? Đương nhiên, Trần Trần ngoại lệ.” Kỉ Tích lấy lòng.
Tiêu Trần giận dữ: “Xem ra, thân thích ở nước ngoài, ấn tượng đối với anh nhất định rất kém cỏi.”
“Trần Trần, đừng để ý bọn họ. Chỉ cần chúng ta chơi vui vẻ, thì tốt rồi.” Trong đôi mắt Kỉ Tích bắn ra hàn quang, tay nắm lấy tay Tiêu Trần cam đoan. “Bọn họ nếu dám nói với anh lời khó nghe, em mượn công ty bọn họ khai đao, làm cho bọn họ không xe dính túi.”
Tiêu Trần nheo mắt cười nói: “Anh biết, Kỉ Tích. Có em ở đây, anh còn sợ người khác nói cái gì?”
Tay hai người, ở dưới bàn gắt gao nắm chặt.
Bữa tối này, ấn theo nguyện vọng Tiêu Trần, ăn đủ ba giờ. Cuối cùng, chấm dứt bằng một khối mousse trứng và một ly cà phê sữa. Kỉ Tích ôm vợ, leo thang cuốn xuống lầu. Không quên đi cửa hàng đồ nam, mua găng tay da.
Trên đường, Tiêu Trần thường thường bị một thứ gì đó hấp dẫn, Kỉ Tích yên lặng cùng anh mua đồ ăn. Đợi tới tầng dưới cùng, giao đơn chuyển hàng, bất cháp giá lạnh ra khỏi thương xá. Kỉ Tích mở áo gió, bao Tiêu Trần vào trong áo, ôm vợ chạy đi.
Khi đi qua cửa hàng trái cây, Kỉ Tích dừng lại mua túi ô mai lớn. Quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt Trần Trần sáng trong suốt, Kỉ Tích cảm thấy tràn đầy một dòng nước ấm nhu tình.
Tiêu Trần chỉ khoai lang nướng bốc khói xa xa nói: “Kỉ Tích, mua một củ trên đường chia nhau ăn.”
Kỉ Tích cười thầm chính mình đều sắp ăn thành heo nhỏ. Nhưng tay vẫn không tự chủ được móc ra tiền mặt.
Tiêu Trần dựa vào trong ngực Kỉ Tích, chậm rãi đi. Vừa bẻ khoai, lột vỏ, nhấc tay đưa khoai lang đến bên môi Kỉ Tích.
Kỉ Tích cúi đầu cắn.
“Thế nào?” Tiêu Trần chớp mắt hỏi.
Kỉ Tích buộc chặt áo gió nói: “Hương vị thật ngon.” Đêm đông lạnh lẽo, ăn khoai lang nóng vợ đút cho, thật sự là hạnh phúc!
Tiêu Trần liền ăn chỗ Kỉ Tích vừa cắn nói: “Kỉ Tích, về sau chúng ta thường ra ngoài shopping đi?”
“Được.” Kỉ Tích hôn nhẹ trán Tiêu Trần. Cùng vợ đi dạo phố, mua đồ, thật sự là vui vô cùng a!
Gió tây bắc phần phật thổi, thân ảnh hai người Tiêu Kỉ, vây chung quanh là mùi khoai lang nướng ngọt ngào. Cũng như tình yêu của họ, trầm tĩnh nồng nàn như vậy.