Thứ sáu, Kỉ Tích quyết định cúp học, cùng Trần Trần yêu quý đi huyện M, trải nghiệm chuyến du lịch tự túc ba ngày hai đêm. Chỉ là đến khi xuất phát lại lòi ra hai cái đuôi.
Bởi vì Tiêu Trần nặc danh cảnh báo cho Đinh Quế Lan chồng cô nhiều lần lên mạng võng luyến (yêu đương trên mạng), làm cho hôn nhân hai người lung lay sắp đổ. Tiêu Trần thấy Hợi Nhẫm Tĩnh và Kỉ Tích là bằng hữu nhiều năm, đặc biệt kêu đối phương cùng đi giải sầu.
Xe là xe việt dã của nhà, ba người đàn ông cùng nhau thay phiên lái. Kỉ Tích hai năm trước đã lấy bằng lái xe ở nước ngoài, nhưng Tiêu Trần vẫn lo lắng, nên chỉ đành ngoan ngoãn ngồi bên ghế phụ lái, vì vợ rót trà dâng khăn mặt. Trái lại hai vợ chồng ở phía sau, hai người một trái một phải chiếm cứ cửa sổ, thưởng thức cảnh sắc trên đường, còn không thèm giao nhau một ánh mắt, càng miễn bàn nói đùa.
Ra khỏi S thị, lái hai giờ rưỡi, Tiêu Trần cảm giác hơi mệt, nhưng nhìn thấy Kỉ Tích cao hứng phấn chấn, cảm thấy được mặc kệ làm cái gì cũng đáng giá.
“Trần Trần, đến lượt em lái xe, anh nghỉ ngơi một chút đi.” Kỉ Tích đau lòng xem xét sắc mặt mệt mỏi của Tiêu Trần khẩn cầu.
Tiêu Trần quả thật muốn nghỉ ngơi, nhưng để Kỉ Tích lái xe, anh lại có chút do dự.
Hợi Nhẫm Tĩnh xem ở trong mắt, xung phong nhận việc nói: “Tiêu Trần, để anh lái cho.”
“Này…..” tốt xấu gì Hợi Nhẫm Tĩnh cũng là khách, bảo hắn lái xe vợ của đối phương sẽ nghĩ thế nào.
Tiêu Trần vừa muốn từ chối, Đinh Quế Lan vỗ vỗ ghế lái nói: “Cậu để ảnh lái đi, yên tâm, kĩ thuật của ảnh khá tốt.”
“Vậy, cám ơn chị dâu! Trần Trần, đổ xe vào ven đường, đổi chỗ.” Kỉ Tích lập tức thay Tiêu Trần nói lời cảm tạ.
Tiêu Trần cùng Kỉ Tích đổi xuống phía sau, Đinh Quế Lan vốn không muốn ngồi ghế phó lái, nhưng cô càng không tình nguyện ngồi kế đôi vợ chồng siêu thân mật kia.
Lúc nãy Tiêu Trần lái xe, Kỉ Tích không dám nhiều lời quấy rầy anh phân tâm. Bây giờ đã đổi xuống phía sau, tức khắc sinh động lên.
“Trần Trần, anh xem nơi này cũng thực náo nhiệt a! So với S thị cũng chỉ kém cơ sở hạ tầng.” Kỉ Tích ôm cả vai Tiêu Trần, làm cho đầu anh gối lên cánh tay chính mình, đang xem cảnh vật ngoài cửa sổ.
Tiêu Trần thư thái làm ổ trong lòng ngực Kỉ Tích gật đầu. “Đúng vậy, nhà cao tầng rất ít, nhiều nhất cũng chỉ có năm lầu.”
“Hai bên tiểu điếm (cửa hàng nhỏ, tiệm tạp hóa) thật nhiều!”
“Tiểu điếm cũng có phong vị.” Tiêu Trần cười nhớ lại, “Anh nhớ hồi trước, S thị có rất nhiền địa phương vẫn là nông thôn, nơi nơi là một mảnh xanh mướt của đất hoang. Mấy ngày nóng, bà ngoại đội nắng, cầm chén giữ nhiệt, đi đến tiểu điếm cách ba dặm đường mua kem cho anh. Hiện tại ngẫm lại, thực hoài niệm a!” Đáng tiếc, không đợi anh kiếm tiền hiếu thuận, bà ngoại đã qua đời. Mỗi khi nghĩ đến một đoạn thời gian như vậy, thần sắc Tiêu Trần luôn hơi hơi ảm đạm.
Kỉ Tích khẽ vuốt lưng Tiêu Trần, cảm kích nói: “Bà ngoại Trần Trần thật tốt! Chờ ngày giỗ cùng tiết thanh minh, Trần Trần mang em cùng đi tế bái bà ngoại đi. Em phải cảm ơn bà đem Trần Trần dưỡng tốt như vậy.”
“Ừ.” Tiêu Trần lặng lẽ nắm chặt tay Kỉ Tích. Kỉ Tích đối với mình thật là tốt, anh từng chút từng chút nhớ kĩ. Kỳ thật, chỉ cần có Kỉ Tích bồi ở bên người, anh cũng không cầu gì khác.
Thật…… buồn nôn a! Bất quá, cũng thực làm cho người ta hâm mộ. Đinh Quế Lan nghe hai người đối thoại, trong lòng cảm khái. Vợ chồng chính mình cảm tình cũng không tồi, nhìn thấy đối phương hài hòa trao đổi như vậy, cũng có cảm giác hữu khí vô lực a. Kỉ Tích, Tiêu Trần đều là nam, không biết trên lưng còn phải đeo bao nhiêu áp lực. Nhưng xem người ta kìa, cảm tình thật tốt! Thường có người nói mình giỏi giang, nhưng ngay cả chồng cũng không quản nổi, ai —
Nhìn Đinh Quế Lan than thở đằng trước, Tiêu Trần cho Kỉ Tích một ánh mắt nói: “Nóng quá, Kỉ Tích lấy kem ly anh làm hôm qua ra đi.”
Kỉ Tích lĩnh mệnh mở ra tủ lạnh lắp sau đuôi xe, lấy hai cái chén, cũng chỉ bỏ lên duy nhất một cái muỗng nhỏ. Một cái cho Đinh Quế Lan, còn lại cùng Trần Trần chia sẻ.
Trong kính chiếu hậu là hai tiểu tử ngươi một miếng ta một miếng đút nhau, Hợi Nhẫm Tĩnh đáy mắt nóng lên, trộm liếc mắt thấy bà xã một mình hưởng thụ, tâm hắn đều tan nát 〉O〈~~~
Tiêu Trần nhìn chăm chú bộ dáng Hợi Nhẫm Tĩnh tan nát cõi lòng, cố ý tò mò hỏi: “Quế Lan, Nhẫm Tĩnh không thích đồ lạnh sao? Như thế nào không ăn?”
“A?” thoáng nhìn Hợi Nhẫm Tĩnh ánh mắt đầy chờ mong, Đinh Quế Lan xem thường nói: “Ảnh lái xe mà, phải chú ý an toàn.”
T^T Hợi Nhẫm Tĩnh khổ không nói lên lời, lại càng không muốn Kỉ Tích, Tiêu Trần nhìn bộ dáng chính mình chật vật, yên lặng cúi đầu lái xe.
Thật đáng thương! Tiêu Trần đồng tình nói: “Nhẫm Tĩnh nếu không bỏ tay ra được, Quế Lan chị đút anh ấy cũng được mà. Lão phu lão thê, còn sợ người khách nhìn sao?”
Đinh Quế Lan thấy Tiêu Trần thật tâm khuyên giải, cô cũng là người thông minh, rõ ràng thuận sườn xuống núi. Múc một muỗng kem to, nhét vào miệng Hợi Nhẫm Tĩnh. Tuy rằng thái độ cô đã mềm đi, nhưng nói chuyện vẫn mang theo mùi thuốc súng. “Em chính là loại người không biết chiếu cố người khác, chờ trở về, tìm phấn hồng xanh nhạt hầu hạ anh đi.”
“Vợ à, anh nào dám! Anh cam đoan, không bao giờ chơi võng du nữa.” Hợi Nhẫm Tĩnh chân chó nói.
Hợi Nhẫm Tĩnh bị nói móc, trước mặt thì nịnh nọt trong lòng lại thầm kêu ông trời phù hộ, Kỉ Tích cảm thấy đặc biệt chướng mắt. May mắn Trần Trần của hắn ôn nhu, Hợi Nhẫm Tĩnh tự ngược như vậy, hắn không dám học theo.
Sau khi Hợi Nhẫm Tĩnh đã ký kết chắc chắn hiệp ước bất bình đẳng, bốn người bắt đầu nói chuyện phiến trên trời dưới bể, không khí trong xe dần dần thoải mái hơn.
“Quế Lan, đã đói bụng đi? Buổi sáng sáu giờ xuất phát, hiện tại đã mười hai giờ, cũng nên ăn cơm xong lại đi?” Đinh Quế Lan là phụ nữ, lại là khách, Tiêu Trần tự nhiên hỏi ý kiến cô trước.
“Tốt!” Nhẫm Tĩnh lái xe lâu như vậy cũng đã mệt mỏi. Đinh Quế Lan gật đầu phụ họa.
Hợi Nhẫm Tĩnh đem xe đổ lại ven đường, bốn người tìm quán ăn gia đình dùng bữa. Địa phương nhỏ, quán cũng nhỏ, so với mấy nhà cách vách, quán này tương đối sạch sẽ. Hai cặp vợ chồng đều tự xem thực đơn thảo luận.
“Kỉ Tích, em ăn cái gì?”
“Cái này, hành xào khoai tây, mướp nhồi trứng, trứng bách thảo đậu hủ, củ cải ngâm dấm, gà tam hoàng, cá hoa vàng chưng, gỏi sứa.” Kỉ Tích gọi món ăn, bồi bàn đứng một bên ghi chép.
Này đều là mấy món mình thích ăn. Tiêu Trần cảm động, lại chọn vài món cho Kỉ Tích, “Thêm canh đầu cá cay, sườn heo muối tiêu, đầu sư tử kho.”
Hợi Nhẫm Tĩnh là bạn bè của Kỉ Tích, lại từng chạy qua nhà hắn cọ cơm, tự nhiên biết Kỉ Tích thích ăn mặn, Tiêu Trần thích ăn chay, gà cùng hải sản. Nhìn nhìn Quế Lan vùi đầu lật thực đơn, Hợi Nhẫm Tĩnh không cam lòng thua kém, lôi kéo bồi bàn nói: “Cá chép kho, gỏi miến, củ cải đường chua cay……”
“Được rồi, được rồi!” Đinh Quế Lan lấy qua thực đơn trong tay Hợi Nhẫm Tĩnh, chặn lại nói: “Bất quá là một bữa cơm trưa, gọi nhiều đồ ăn như vậy ăn sao hết!”
Ăn không hết có thể mang đi a! Hợi Nhẫm Tĩnh ở trong lòng cãi lại, nhưng không dám nói ra. Hắn muốn cùng hai chồng chồng Kỉ Tích phân cao thấp, bị vợ nói vậy, rất oán giận anh hùng không có đất dụng võ.
Xứng đáng! Mệt tôi vừa rồi còn giúp anh! Tiêu Trần âm thầm mắng, đối Kỉ Tích nháy mắt mấy cái, hai người hiểu ý cười.
Đinh Quế Lan kêu bồi bàn nói: “Lấy một chai Sprite lớn.” nói xong, quay đầu hướng Tiêu Trần giải thích “Các người phải lái xe, uống Sprite đi. Rượu buổi tối hẳn uống.”
“Chị dâu, nói đúng đó.” Kỉ Tích rút ra khăn giấy, lau lau, thay Tiêu Trần chuẩn bị tốt, “Trần Trần, buổi chiều em lái xe. Kế tiếp toàn là đường nông thôn, anh yên tâm không có việc gì.” thật ra, kĩ thuật lái xe của hắn còn tốt hơn Hợi Nhẫm Tĩnh nhiều, Trần Trần là lo lắng quá mức.
Tiêu Trần lo lắng nửa ngày cũng đồng ý, điều kiện kiên quyết là tốc độ xe không vượt quá km/h.
Kỉ Tích cười nói: “Có vợ ở bên cạnh, em sao dám xằng bậy?”
“Hai người cảm tình thật tốt.” Đinh Quế Lan đỏ mắt (ý ghen tị) xem tiêu kỉ hai người hòa thuận, lời trong lòng thốt ra.
“Vợ cần gì hâm mộ bọn họ, đôi ta cảm tình cũng không kém a!” Hợi Nhẫm Tĩnh bắt lấy tay Đinh Quế Lan la lên.
Đồ sỉ diện! Đinh Quế Lan rút khỏi tay Hợi Nhẫm Tĩnh, nhìn chằm chằm từng món được dọn lên, vừa nói sang chuyện khác vừa huy động đũa, “Đến, đến, ăn đi, nhìn qua thật không tồi.”
Lúc ăn cơm, hai đôi tình nhân lại là hai loại biểu hiện.
Kỉ Tích chịu khó tách xương cá, sau đó đưa vào chén Trần Trần. Tiêu Trần gắp cái đầu sư tử chia làm hai nửa, một nửa để vào chén của Kỉ Tích. Kỉ Tích muốn uống canh, mới vừa làm động tác, Tiêu Trần đã muốn thay hắn múc xong. Tiêu Trần nhíu mày đảo qua gà tam hoàng, Kỉ Tích đã ngầm hiểu, giúp anh gỡ xương lột da chấm nước tương, trực tiếp nhét vào trong miệng vợ mặt mày hớn hở.
Hợi Nhẫm Tĩnh bắt đầu học theo Kỉ Tích, nhưng dưới tình huống vợ không có đáp trả, cảm xúc tụt xuống tự mình ăn.
Cô vì cái gì lại gả cho ông chồng khó hiểu phong tình a! Xem Kỉ Tích người ta, muốn mặt mũi có mặt mũi, muốn tài năng có tài năng, lại gia tài bạc triệu. Lại xem chồng nhà mình, khuôn mặt đại chúng (aka mặt tầm thường) còn bụng bia, hai mươi lăm tuổi, còn không có hé ra sổ tiết kiệm. Học vấn coi như cũng có một chút, có thể sánh bằng cũng không hơn người ta, nhát gan, không manly, lại càng không phụ giúp san sẻ việc nhà với cô. Lúc trước, nếu không có đứa nhỏ, cô mới sẽ không ủy khuất chính mình như vậy. Đinh Quế Lan hung hăng cắn sườn heo muối tiêu, coi nó như chồng mình mà cắn cho hả giận.
Tiêu Trần là ai, chỉ cần liếc mắt một cái, lập tức biết chỗ mấu chốt. Vòng vo cười hỏi: “Quế Lan, hai người chắc không thường xuyên ở nhà ăn cơm nhỉ?”
“Cậu như thế nào biết?” Đinh Quế Lan ngạc nhiên nói.
“Nhìn là biết. Hai người nhất định thường ra tiệm ăn, ra bên ngoài khẳng định rất chú ý thể diện, cho nên không vì đối phương gắp miếng rau. Em cùng Kỉ Tích mỗi ngày một sáng chiều hai bữa cơm, ở nhà tự giải quyết, đút tới đút lui, đã muốn thành thói quen.” Tiêu Trần cùng Kỉ Tích hai mắt đối diện cười nói.
Đinh Quế Lan giật mình nói: “Ở nhà ăn, hai người không cảm thấy ngán sao?” cô cùng Nhẫm Tĩnh cũng đã thử kêu đồ mang tới nhà, vài lần liền hối hận, không chỉ phải cho nhiều tiền boa, đồ ăn đưa tới cũng không ngon miệng.
Hợi Nhẫm Tĩnh tay trái hướng xuống dưới bàn, kéo kéo gấu váy Đinh Quế Lan nói: “Tiêu Trần cùng Kỉ Tích tự thay phiên nấu ăn, hơn nữa nấu ngon lắm.”
“Cái gì? Tự nấu ăn!”,Đinh Quế Lan tiếc hận đánh giá đôi tình lữ ngồi đối diện, sao cô không có duyên với nam nhân tốt như vậy a!
Tiêu Trần nuốt xuống khoai tây Kỉ Tích đút cho, đề nghị nói: “Quế Lan, hai người có thể học nấu ăn. Chị nghĩ xem a, ở nhà tiện nghi, đồ vật này nọ cũng tươi mới, còn có thể bồi dưỡng tình cảm, thật tốt? Em cùng Kỉ Tích tin tưởng, muốn bắt được tâm một nam nhân, trước hết bắt lấy dạ dày của hắn, chúng em đều thực thích ăn đồ ăn đối phương làm”, đối với nữ nhân vẫn bị anh xúi giục, đi trả thù Hợi Nhẫm Tĩnh, Tiêu Trần cho rằng anh hơi có trách nhiệm. Hợi Nhẫm Tĩnh cho chủ ý, dù sao cũng không có hại nhiều lắm, nếu làm cho hai người ly hôn, có chút quá đáng.
Đinh Quế Lan vừa ăn vừa suy nghĩ về khả năng chính mình nấu cơm.
Hợi Nhẫm Tĩnh bị vợ xem xét đến trong lòng bồn chồn, đối với đề nghị để hắn trả tiền của Đinh Quế Lan thực thi phi thường sảng khoái. Vợ à, nhìn anh nghe lời như vậy, cuối tuần này làm ơn ở trước mặt bằng hữu lưu cho anh chút mặt mũi đi!