Trở lại nhà lớn của nhà họ Tô, đang định lên tầng thì ông nội Tô vội vàng chạy ra từ phòng bếp ra, bưng một bát thuốc đại bổ, nhiệt tình gọi cháu rể: “Duệ Thần, khát nước rồi phải không, mau xuống đây ăn canh đi, đây là ông đặc biệt nấu cho cháu đấy.”
Dưới ánh mắt mong đợi của ông, Ninh Duệ Thần nhận lấy bát thuốc màu nâu, uống một hơi không chừa lại giọt nào.
“Tốt, Duệ Thần, mau lên đi, Tiểu Duyệt đang đợi đấy.” Ông nội Tô vui vẻ nhìn Ninh Duệ Thần, đúng là càng nhìn càng thấy đứa cháu rể này thuận mắt.
“Vâng, ông nội ngủ ngon ạ.” Ninh Duệ Thần xoay người đi lên lầu.
“Chờ một chút, Duệ Thần.” Tô Lê Đông đột nhiên gọi, Ninh Duệ Thần dừng bước ông Tô nói.
“Cái đó... Duệ Thần à, cháu phải cố gắng lên nhé, đời sau của nhà họ Tô đều dựa hết vào cháu với Tiểu Duyệt đấy.” Ông nội Tô mập mờ nói, còn bất chợt ho khan hai tiếng để che giấu sự bối rối của mình.
“Ông nội à, chuyện này ông đừng lo lắng.” Ninh Duệ Thần cũng mập mờ nói, nhấc chân đi vào phòng ngủ.
Nhưng vào lúc này, cửa chính kiên cố của nhà họ Tô đột nhiên bị đẩy mạnh, đồng thời truyền vào tiếng mắng tùy tiện vang vọng khắp nhà.
“Ninh Duệ Thần cậu là tên bạc tình bạc nghĩa, là tên cặn bã không chút tình nghĩa anh em, là tên bại hoại...Ưmh Ưmh Ưmh ông bịt miệng con làm gì, con còn chưa nói xong... Ưmh Ưmh Ưmh!”
Đi vào phòng ngủ, Ninh Duệ Thần liền thấy cô vợ nhỏ của mình đang lắc đôi chân trắng bóc, mặc váy ngủ nằm sấp trên giường cầm bút xẹt qua xẹt lại trên tờ giấy trắng.
“Vợ, em đang nghiên cứu cái gì vậy?” Ninh Duệ Thần đi đến bên người Tô Duyệt, bàn tay trực tiếp đặt lên cái mông tròn mà vểnh lên của cô, từ từ vuốt ve.
Tô Duyệt chụp lấy bàn tay đang vuốt ve mang theo dòng điện kia, đưa trang giấy đến trước mặt Ninh Duệ Thần nói, “Ngày mai em muốn đến những công ty này thử một lần.”
Trên tờ giấy kia dùng bút đỏ vòng tên ba bốn công ty, còn có mấy công ty được đánh dấu.
“Ngày mai em đến công ty đưa đơn từ chức trước đã, rồi mới đi tìm việc làm, hy vọng mã đáo thành công.” Tô Duyệt nghiêm túc ở trên mấy công ty phỏng vấn này vẽ một ngôi sao.
“Được.” Ninh Duệ Thần nhàn nhạt đáp, bàn tay lại không an phận bắt đầu di chuyển.
“Vợ, hình như chúng ta chỉ mới làm ở nhà thôi, không biết nếu làm ở đây sẽ có cảm giác thế nào.” Ninh Duệ Thần thong thả ung dung nói, đầu lưỡi vẽ mấy vòng ở trên vành tai của Tô Duyệt, sau đó ngậm lấy cả vành tai không ngừng khiêu khích nơi mẫn cảm nhất của Tô Duyệt.
Tô Duyệt rùng mình, lập tức đẩy cao thủ tán tỉnh kia ra, “Không được, ngày mai còn phải đi làm.” Nhưng giọng nói kia, rõ ràng là không đủ lực.
Ninh Duệ Thần nhìn cô vợ nhỏ của mình đang né tránh, bàn tay chụp tới, liền kéo cô vào trong ngực mình, chân dài giữ chặt hai bên người cô, đôi mắt thâm sâu nhìn hai tay cô gái ôm trước mặt ở dưới thân, không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên nụ cười tà mị.
“Vợ, em gửi tin nhắn cho anh, không phải là muốn anh về sớm để cùng em sao, hửm?” Từ cuối cùng anh cố ý kéo dài, mang theo vô số phần tử mập mờ, càng khiến không gian nhỏ lại điên cuồng kêu gào.
“Bây giờ anh đã về với em rồi, em ngoan ngoãn chút đi.”
Ngón tay thon dài linh hoạt cởi móc áo lót của cô ra, chậm rãi di chuyển đẩy vật cản đó lên trên, nhẹ vân vê hai quả đào nhỏ.
Môi của anh lại chuyển sang vành tai xinh đẹp, hung hăng cắn một cái khiến Tô Duyệt hoảng sợ kêu lên
Một tiếng bất ngờ không kịp đề phòng này, mang theo mùi vị tình dục, càng khiến cho đôi mắt thâm sâu của anh trở nên tĩnh mịch hơn.
“Vợ à, kêu lên đi, ông xã rất thích nghe em kêu.” Ninh Duệ Thần nói nhỏ bên tai cô gái, mang theo sự hấp dẫn vô hạn không thể chống cự.
Tay của anh vẫn vuốt ve nơi đỉnh đồi cao vút của cô, lúc nặng lúc nhẹ, khiến cô gái không tự chủ kêu lên.
“Ninh Duệ Thần, anh buông em ra.” Tô Duyệt nhỏ giọng phản kháng, gần đây người đàn ông này thật là càng ngày càng càn rỡ, nếu như lần nào cô cũng nhân nhượng như vậy thì tuyệt đối anh sẽ càng ngày càng không kiêng kị gì cả.
“Lại muốn đi tìm Thẩm Gia Dũng, hửm?” Một tiếng cuối mang theo sự uy hiếp nồng đậm.
“Em... Em không có...” Tô Duyệt vội vàng phủ nhận, thế nhưng sự trừng phạt của anh càng lúc càng nặng, tiếng hô hấp nặng nề không ngừng vang bên tai cô, đồng thời cũng trêu chọc đến phòng tuyến cuối cùng trong lòng Tô Duyệt.
Tay của người đàn ông càng lúc càng càn rỡ, cho dù ý chí của cô có mạnh đến cỡ nào, dưới sự dẫn dụ của anh cũng sẽ hóa thành một vũng nước, mặc anh rong chơi.
“Em... Ngày mai em còn phải đến công ty nữa.”
“Không sao, một lần là ngừng.” Ninh Duệ Thần nói thầm bên tai cô, vỗ vỗ cái mông của cô, “Ngoan, thả lỏng nào.”
Giọng nói kia cực kì tà mị, cô gái không tự chủ mà phối hợp với động tác của anh, tay nhỏ bé dần chuyển động trên tấm lưng rắn chắc của anh, giống như đang muốn tìm một điểm để chống đỡ.
Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên nâng đùi phải của cô lên, áp đến nơi cao nhất, thực hiện một động tác cuối cùng!
Đau đớn lập tức hùng hổ kéo đến, Tô Duyệt đau đến mức phải nhíu mày, bất mãn “Ưmh Ưmh” kêu lên, nước mắt tràn ra khóe mắt, Ninh Duệ Thần gian nan giơ tay lên, lau đi nước mắt trên khóe mắt cô, “Không đau nữa, ngoan, đừng khóc.”
Người đàn ông thủ thỉ thù thì dụ dỗ cô, lúc này Tô Duyệt mới ngừng khóc, nhưng Ninh Duệ Thần lại nói một câu bên tai cô khiến cô phát bực!
“Quên không nói cho em biết, ông nội cho anh uống thuốc đại bổ!”
“...”
Cả đêm triền miên, nhất thời xao động một cảnh xuân dào dạt, chậm rãi lan tràn ra trong không gian nhỏ hẹp.
Ngoài cửa.
Một ông nụ khom nửa người áp tai vào cửa nghe lén, thỉnh thoáng phát ra một tiếng cười, sau khi phát hiện lại vội vàng che miệng lại, rất sợ quấy rầy đến hai người đang vận động dữ dội bên trong.
“Ông nội, chúng ta đi thôi.” Tô Đông Thần nhét bông vào trong lỗ tai không nhịn được lôi kéo ông nội Tô, thật là hết nói nổi.
Dĩ nhiên ông nội Tô không nghe theo, vừa tiếp tục nghe lén vừa nói, “Chờ thêm một lát, một lát nữa thôi.”
“Ông không đi thì con đi vậy.” Tô Đông Thần ngáp dài, lười nhác đi về phòng ngủ của mình.
“Ai cho con đi?” Ông nội Tô trừng mắt, “Bây giờ ông ra lệnh cho con, quan sát tình hình một phút cũng không được rời đi.”
Tô Đông Thần nghe xong, vội vàng bất mãn gào khóc, ông nội Tô nhanh chóng che miệng Tô Đông Thần lại, cấm anh ầm ĩ đến hai người trong phòng.
“Đợi đến lúc Thanh Dương trở lại cũng đã gần sáu mươi rồi, đến lúc đó nếu được nhìn thấy cháu ngoại thì sẽ cảm thấy rất vui mừng.” Ánh mắt Tô Lê Đông đượm buồn, nghĩ tới con trai mình phải chịu khổ, con dâu cũng đi xa như vậy, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Hôm nay, ông chỉ hy vọng, cháu gái của ông được hạnh phúc, bình an, vui vẻ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Duyệt liền đi đến công ty nộp đơn từ chức.
Lúc này, Phương Vận mặc sườn xám đang phỏng vẫn những tinh anh trong trường quanh, Lý Tuyết Lỵ cũng đang ở đây xem xét tình hình, Tô Duyệt đi vào phòng làm việc của Lý Tuyết Lỵ đặt đơn từ chức lên bàn rồi đi ra ngoài.
Nhìn phòng làm việc quen thuộc, nếu nói trong lòng không cảm thấy khó chịu là không thể nào, dù sao đây cũng là nơi cô đã phấn đấu suốt một năm qua, mặc dù làm công việc gặp rất nhiều khó khăn, nhưng lại mang đến cho cô không ít kinh nghiệm.
Thu lại cảm xúc mất mát, Tô Duyệt hít mạnh một hơi, vuốt vuốt mũi, lại vỗ vỗ mặt, bước nhanh đến công ty mà cô suy nghĩ nhiều nhất.
Nhưng, điều khiến Tô Duyệt không ngờ chính là, đài phát thanh phỏng vấn “ Cự ly lẻ” bậc nhất giữ hồ sơ của cô lại.
Người phỏng vấn cô là biên đạo nổi tiếng Lý Thần vang danh quốc tế, người phụ nữ ấy mặc trang phục công sở màu đen, mạng gọng kín đen, vẻ mặt nghiêm túc, sau khi nhìn sơ qua sơ yếu lí lịch của Tô Duyệt xong thì trực tiếp đi thẳng vào trọng tâm
"Nơi này không có ai làm chân chạy cho cô, không ai giúp cô thu thập tin tức, không có việc nào là dễ dàng cho cô, thậm chí có lúc cô phải tự mình đến những nơi nguy hiểm để phỏng vấn, cô không chỉ phải học nên phỏng vấn như thế nào, mà còn phải học cách tự bảo vệ bản thân mình, càng phải có ý chí kiên cường ."
"Tôi có thể nói cho cô biết, nhân viên trước đây cũng bởi vì không chịu nổi khổ sở mới từ chức, nếu như cô không chắc chắn mình có thể làm thì cũng không cần thử, chúng tôi không có nhiều thời gian để cho mỗi người thử một lần xem xem công việc này có hợp với mình hay không.”
Đối với sự hăm dọa của cô ta, Tô Duyệt tràn đầy tự tin trả lời, "Tôi chắc chắn mình có thể làm được."
"OK, thu dọn đồ đạc nhanh chóng đến sân bay đón khách, công việc đầu tiên của cô bắt đầu rồi."
Cuộc sống lúc nào cũng phải có vài lần mạo hiểm như vậy, cuộc sống ở trong nhà kính tất nhiên an toàn, nhưng không có cách nào khiến người ta trưởng thành.
Cô từng nói mình nhất định sẽ bảo vệ Ninh Duệ Thần, đây là lời hứa hẹn chứ không chỉ là lời nói bâng quơ.
Cô biết anh rất mạnh mẽ rất lợi hại, chỉ cần có anh ở đây cô căn bản không cần lo lắng một ngày nào đó mình sẽ không có cơm ăn, anh sẽ cho sắp xếp tất cả cho cô, cho cô những điều tốt nhất.
Thế nhưng, cô cũng rất muốn tự mình bước đi, nỗ lực giương ô để bảo vệ anh, không để anh tiếp tục chịu thương tổn thêm nữa.
Hai người bảo vệ lẫn nhau, như vậy, không phải rất tốt sao.
Nhưng mà, đối với vấn đề phòng the, cô nhất định phải thương lượng thật tốt với người đàn ông này đã!
"Thu dọn đồ đạc nhanh lên, khách mời sẽ không đứng đó chờ cô đâu." Giọng nói của Lý Thần so với máy điều hòa phòng đang mở còn lạnh lẽo hơn mấy phần.
Tô Duyệt vội vàng thu dọn đồ đạc của mình, vừa nhìn tài liệu cơ bản về khách mời vừa chạy xuống tầng dưới
Nơi này cách sân bay không tính là gần, Tô Duyệt vội vàng chặn một chiếc taxi rồi báo địa điểm mình muốn đến.
Bác tài là một người đàn ông trung niên hết sức nhiệt tình, dọc đường đi không ngừng nói chuyện, theo phép lịch sự, thỉnh thoảng Tô Duyệt sẽ đáp một tiếng, tỏ vẻ mình vẫn nghe, thế nhưng ý thức đã từ từ mơ hồ, Tô Duyệt đã tựa vào trên cửa sổ xe ngủ gật.
Sở dĩ mệt thành thế này, đều là bởi vì tinh lực mạnh mẽ đến bùng cháy của người đàn ông kia!
Hôm qua người đàn ông này lấy lý do uống canh đại bổ, quấn lấy cô không tha, sau đó bởi vì quá mệt mỏi nên cô mơ mơ màng màng thiếp đi, nhưng theo tiếng gà trống gáy của nhà hàng xóm bên cạnh, đau đớn kịch liệt trên thân thể lại xuyên qua ý thức của cô lần nữa!
Người đàn ông này, thật sự chính là con sói bị bỏ đói đến mấy vạn năm rồi!
Cứ như vậy, Tô Duyệt vừa thỉnh thoảng phụ họa với bác tài, vừa nguyền rủa Ninh Duệ Thần, vừa hiu hiu ngủ....
Đột nhiên, xe thắng gấp một cái, khiến cô gái bất ngờ không kịp đề phòng ngã về phía trước, Tô Duyệt theo bản năng vịn lấy ghế ngồi, bảo vệ đầu của mình.
"Cô gái, cô không sao chứ? Hình như phía trước đã xảy ra tai nạn giao thông." Bác tài được dây an toàn bắn về lại vội vàng quay đầu nhìn Tô Duyệt nói.
"Cháu không sao ạ."
"Đường trước mặt bị chặn rồi, nơi này cũng không có đường nhỏ nào để đi nữa, cô gái, sợ rằng chúng ta phải đợi một lúc lâu rồi." Bác tài gãi đầu xin lỗi.
"Nơi này cách sân bay còn xa lắm không ạ?"
"Không xa không xa, đi thẳng về phía trước rồi rẽ trái là đến."
"Được, vậy cháu xuống xe ở chỗ này." Tô Duyệt đưa tiền xe cho bác tài, rồi vội vã đi ra ngoài.
Phía trước là một đám người đông nghìn nghịt, hoàn toàn chắn kín cả con đường, có mấy người lớn mang theo trẻ con vội vàng lấy tay che mắt chúng lại.
"Bây giờ đâm người rồi còn bỏ chạy, thật là không có chút đạo đức nào!"
"Mau gọi gọi !”
"Có ai là bác sĩ không, mau tới cứu người đi!"
"...."
Khóe mắt thoáng nhìn qua, Tô Duyệt liền nhìn thấy một người đàn ông nằm trong vũng máu, cô đã từng học qua một chút kiến thức về cấp cứu, không suy nghĩ gì, theo bản năng cô đã chạy đến bên người đàn ông kia.
Đẩy đám người ra, Tô Duyệt quỳ gối bên trái người đàn ông kia, giữ trán anh ta lại, hai tay kéo miệng anh ta ra thành hình chữ bát (八), hơi cúi người hô hấp nhân tạo cho anh ta.
Thế nhưng, đột nhiên vào lúc này, đầu của người đàn ông kia lại hơi quay sang bên trái, cự tuyệt cô gái hô hấp nhân tạo cho anh ta.
Tô Duyệt khẽ cau mày, lại thăm dò động mạch cổ của người đàn ông, xác thực hô hấp lúc này đã rất yếu ớt.
Chẳng lẽ là phản ứng từ tiềm thức của anh ta?
Người đàn ông này, thật là thích sạch sẽ!
Hai tay đột nhiên dùng sức, mở cằm anh ta ra, nhanh chóng thổi ba lần, ngay sau đó đan chéo hai tay ấn mạnh lên ngực anh ta, đồng thời không ngừng nói chuyện với anh ta.
Rốt cuộc xe cứu thương cũng đến, các y tá cầm băng-ca ba chân bốn cẳng nâng người đàn ông lên, còn Tô Duyệt nhanh chóng xoay chạy về phía sân bay.
Lại không phát hiện, người đàn ông trên băng-ca đột nhiên mở mắt ra, bởi vì suy yếu mà lúc này sắc mặt có chút tái nhợt, thế nhưng đôi mắt kia lại giống như hồ ly nhìn rời đi bóng người.