Kết quả khi tất cả người trở lại biệt thự Ôn Tuyền thì bên trong đã sớm không có một bóng người, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.
"Hắn trộm chìa khóa của mẹ anh, mới có biện pháp đi vào trong phòng, xem ra anh phải thay chìa khóa mới mới được, tránh cho hắn tùy thời lại chạy trở về quấy rối." Trước mặt mọi người tề tụ ở trong phòng khách thì Thượng Quan Sùng Tự nói như thế.
Nói vừa dứt, Thím Yến lại dùng âm thanh oán giận hiếm thấy oán trách hắn.
"Sùng Tự, cái gì gọi là hắn lại chạy trở về quấy rối? Dù gì hắn cũng là anh trai của con, con nói lời này không khỏi cũng có phần quá mức sao?" Không biết sao, bà đột nhiên đối với hắn trách móc nặng nề .
"Chị, Sùng Tự tuyệt đối không có ý này, Chị không nên nghĩ ngợi quá nhiều." Nguyễn Phiêu Bình vội vàng đứng ra giải vây, thay con trai giải thích.
"Yến Ny, Sùng Tự đứa nhỏ này em nhìn nó từ nhỏ đến lớn, em còn chưa hiểu rõ hắn sao?" Thượng Quan Diên Nho luôn luôn ít nói, lúc này cũng không nhịn được nhảy ra giúp con nói chuyện.
Thậm chí ngay cả Hách Nhạc Đế cùng Thím Yến cực kỳ thân mật, cũng ở phía sau Thượng Quan Diêm Nho nói: "Thím Yến, Thím không nên trách cứ Sùng Tự, anh ấy làm như vậy, cũng là vì muốn bảo vệ mọi người an toàn, giống như Thím Ngô, thiếu chút nữa bị con trai của Thím ──" Cô dùng tay làm một động tác cắt cổ.
"Đúng vậy a, đúng vậy a, đại phu nhân, nếu như không đổi khóa, về sau ta cũng không dám trở lại đây quét dọn đâu!" Thím Ngô trong lòng vẫn còn sợ hãi, chuyện như vậy tuyệt đối không muốn gặp phải đến lần thứ hai, trái tim của bà sẽ gánh không được.
Mọi người ngươi một lời, ta một câu, đều ở đây nói Sùng Tự tốt, đây không phải là tình cảnh giống như năm đó khiến cho bà phải bỏ nhà đi sao? Năm đó, cũng là một đoàn người thay nhau chỉ trích Sùng Hàn không tốt, cộng thêm con trai của mình cũng xác thực không có tiền đồ, bà mới cảm thấy quá xấu hổ với mọi người, thừa dịp đêm khuya yên tĩnh, xách theo hành lý thương tâm rời đi.
"Đúng, đều là ta không tốt, ta không nên nói tâm can bảo bối của các ngươi là người là không tốt, nói các ngươi sẽ đau lòng, bất kể làm cái gì, Sùng Tự vĩnh viễn đều là tốt nhất, mà con trai ta lại là Đại Phôi Đản, đều là làm chuyện thương thiên hại lý, làm chuyện giết người phóng hỏa, nếu. . . . . . Các trong lòng các ngươi vĩnh viễn đều chỉ có Sùng Tự, vậy còn tìm ta trở lại làm cái gì, không có ta ở đây càng đỡ chướng mắt các ngươi, một nhà các ngươi chẳng phải là càng hoà thuận vui vẻ sao." Nói xong, bà liền đứng lên nhấc chân, hướng cửa chính đi tới.
Thượng Quan Sùng Tự vội vàng tiến lên, tại chỗ liền quỳ gối trước mặt bà, nghẹn ngào nói: "Mẹ lớn, thật xin lỗi, là con không tốt, cho con thu hồi câu nói vừa rồi, con biết anh trai biến thành như vậy, con làm em trai cũng chưa có làm tròn trách nhiệm của mình, con nên giúp anh ấy thời điểm anh ấy gặp khó khăn nhất, đây là sơ sót của con, đây tất cả đều là con không đúng, mẹ lớn, mẹ không cần phải đi, chúng ta thật vất vả mơí tìm được người, người một nhà có thể đoàn viên, nếu mẹ lại đi, ba, mẹ còn có con. . . . . . cũng sẽ không được dễ chịu ."
Nhìn đến hắn cố gắng để duy trì một nhà hạnh phúc như vậy, Hách Nhạc Đế không khỏi rất đau lòng, rất cảm động. Người đàn ông này, có thể nào đối với một người không phải là mẹ ruột của mình, mà lại có tình cảm sâu nặng như vậy, nhìn anh rơi lệ, nhìn anh tự trách, nhìn anh vì một người không có tiền đồ, mà vỗ ngực liên tục, vô cùng đau đớn, tình cảm sâu đậm như vậy là vĩ đại đến cỡ nào, làm người xúc động đến cỡ nào.
Cô không cách nào nhìn anh một người ở đó chịu khổ, cũng quỳ gối trước mặt Thím Yến, thành tâm cầu xin.
" Thím Yến, Sùng Tự là một người tốt, anh ấy vì cái nhà này, thật sự là bỏ ra tất cả tâm lực, anh ấy vừa phải lo sự nghiệp, lại phải lo việc gia đình, cây nến hai đầu đều đốt, Thím biết có biết anh ấy có bao nhiêu khổ cực không? Liền cùng cháu ăn một bữa tối, anh ấy cũng có thể mệt đến nỗi mí mắt cũng rủ xuống, đã thật lâu rồi anh ấy cũng không được một ngày nghỉ ngơi cho tốt, khó có được ngày theo cháu đi tắm suối nước nóng, rồi lại đụng phải loại chuyện đáng sợ này, tâm lực anh ấy đã quá mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Thím Yến, cháu van cầu Thím, không cần cho anh ấy thêm áp lực, có được hay không?" Cô giống như là đang khóc lóc nức nở nói.
Nguyễn Phiêu Bình nước mắt cũng chảy ra tiến lên phía trước nói: "Chị cả, nếu như Sùng Tự nói sai cái gì, em thay hắn nhận lỗi với chị, tình cảm chị em mình cũng đã qua ba mươi năm, tấm lòng của em, chị còn không biết sao?"
Bà cầm lấy tay Thím Yến, tất cả tự trách, nếu không phải mình tham gia ở giữa tình cảm vợ chồng bọn họ, có lẽ hôm nay chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.
Mới vừa rồi tâm tình nhất thời vô cùng kích động, sau khi hơi tỉnh táo lại, Thím Yến cũng hiểu được mình không nên chuyện bé xé ra to, đem sự lo lắng cho con trai hóa thành chỉ trích, toàn bộ đổ lên trên người Thượng Quan Sùng Tự.
"Ai, đây tất cả đều là tạo hóa trêu ngươi. . . . . ." Bà nhìn Thượng Quan Sùng Tự, nói: "Con đứng lên đi, mẹ không trách con, là mẹ nhất thời cảm thấy tức giận, không liên quan đến con."
"Cảm ơn mẹ lớn. . . . . ." Đang muốn đứng lên thì Thượng Quan Sùng Tự chợt cảm thấy một hồi đầu hoa mắt váng, hắn miễn cưỡng đứng lên, nhưng cả người đung đưa gay gắt, lảo đảo một cái, cả thân thể cao lớn ngã nhào về phía sau.
"Sùng Tự!" Hách Nhạc Đế kịp thời kéo hắn, những người khác cũng rối rít tiến lên, hợp lực nâng hắn đến trên ghế sofa.
"Thím Ngô, mau, mau gọi xe cứu thương!" Nguyễn Phiêu Bình hoảng sợ kêu lên.
Những người khác càng thêm lo lắng, nhất là Hách Nhạc Đế, chuyện cô vẫn lo lắng, quả thật xảy ra.
Ông trời phù hộ, mong anh ngàn vạn lần không có chuyện gì!
Băng dày ba thước, không phải là một ngày lạnh.
Áp lực cùng mệt nhọc được tích lũy lâu dài, rốt cuộc đã bộc phát ra ngoài.
Sau khi đưa đến bệnh viện, trải qua kiểm tra của bác sĩ, Thượng Quan Sùng Tự là bởi vì nhịp tim tăng nhanh, huyết áp lên cao, khiến trái tim bị gia tăng áp lực, mới có thể đột nhiên té xỉu.
"Nếu như trước mắt hắn không coi trọng tình trạng thân thể của mình, cũng rất có khả năng bị lao lực mà chết." Bác sĩ chữa trị trước khi rời đi nghiêm trọng nói.
Nghe thế, Hách Nhạc Đế cả người cũng ngây người, cô đứng nghiêm ở trong phòng bệnh, máy điều hòa không khí lẳng lặng thổi phù, trong không gian sạch sẽ sáng sủa dường như yên tĩnh lại.
Sau khi đưa các trưởng bối trở về nghỉ ngơi, cô chủ động lưu lại chăm sóc anh.
Nhìn anh nằm ở trên giường bệnh, nhìn khuôn mặt anh vì áp lực mà gầy gò, khiến cô thật đau lòng, một người tốt như vậy, vì sao phải chịu nhiều đau khổ như vậy? Rõ ràng đều là những người xung quanh đều phải hướng anh xin lỗi, tại sao lại bắt anh hướng đến những người kia nhận tội, nhận lỗi? Người tốt nên chịu loại uất ức này sao? Cô hết sức bất bình.
Ngồi xuống mép giường, cô nắm thật chặt lấy tay của anh, chạm vào gò má, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô thật là muốn dạy anh giống như những bạn nhỏ ở nhà trẻ, kêu anh đến bên cạnh, để cho anh đứng nghiêm ngay ngắn, ngoan ngoãn nghe cô giảng giải.
Cô nhất định phải phạt anh đứng, trách mắng anh đối với người anh trai không ra gì của mình quá mức dung túng; cô sẽ phạt anh cầm thêm hai xô nước, oán giận việc anh đưa mẹ anh đi bệnh viện, rõ ràng chỉ cần quản gia hoặc Thím Ngô là được, biết mình bận mãi nhưng vẫn cố tình làm; cô còn phải phạt anh chạy nửa vòng sân tập, trách cứ anh rõ ràng không có nói sai cái gì, vì sao còn phải quỳ gối trước mặt Thím Yến, khóc lóc nức nở hướng cô nhận lỗi; cuối cùng, cô còn phải cho anh viết phạt lần"Ta về sau tuyệt đối sẽ đối xử thật tử tế với bản thân", muốn anh nhớ kỹ trong lòng.
Ở trên đời này, giống như người có năng lực, người có bản lĩnh liền đáng đời gặp xui xẻo, phải làm cái con người toàn vẹn được khắp nơi thừa nhận cho anh bị áp lực, biết anh có năng lực mạnh, bản lĩnh cao, cho nên cái gì cũng đổ lên đầu anh. Nhưng là, có người nào nghĩ tới hay không, anh cũng là người, anh không phải nồi áp suất, đem nhiều mặt trái cảm xúc như vậy toàn bộ nhét vào trên người anh, anh tiếp nhận được sao?
Không, chờ anh tỉnh lại, cô nhất định phải yêu cầu anh, phải buông lỏng, hoàn toàn buông lỏng.
Cô muốn anh nghỉ ngơi thật tốt một chút, phải có giải trí thư giãn, nếu có thể đi ngắm biển một chút, thưởng thức phong cảnh khắp nơi, lắng nghe tiếng côn trùng kêu, chim hót; cô nên vì anh mà nấu những món ăn thật dinh dưỡng, giúp anh điều dưỡng thân thể, muốn cho anh thật thoải mái, đem vẻ đẹp trai anh tuấn trước kia, lần nữa tìm trở về.
Canh giữ ở cạnh giường, cô có chút không dám thư giãn, nhưng dần dần, tay của cô bất tri bất giác lỏng ra, từng điểm từng điểm rủ xuống, cuối cùng thì ngủ mất.
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy có người đang gọi tên mình, mắt sáng hé mở, trong mê mang, cô thấy có một khuôn mặt đang nhìn mình cười.
"Anh không muốn đánh thức em, nhưng anh sợ em ngủ như vậy, rất dễ dàng bị sái cổ, không được thoải mái." Hắn nhìn thấy cách ngủ của cô, kết luận nếu cô tiếp tục ngủ như vậy nữa, sau khi tỉnh lại khẳng định sẽ đau lưng, kêu khổ thấu trời.
Mình sinh bệnh còn suy nghĩ cho người khác, người này rốt cuộc trong suy nghĩ có hay không có yêu bản thân mình một chút a!
"Anh có thể hay không yêu bản thân mình một chút, không nên đem toàn bộ tinh thần đều đặt ở trên người người khác." Cô lắc đầu một cái, biết nói câu này cũng là vô dụng, anh thiện lương đã là bản tính, dù dùng cách gì cũng khó có thể thay đổi được.
"Tốt, tuân lệnh!" Hắn nhìn bốn phía."Ba mẹ anh cùng mẹ lớn đâu?"
"Em để cho bọn họ đi về nghỉ trước." Cô cười mị mị hỏi: “ Anh có khát không ? Có muốn ăn gì không?"
Thượng Quan Sùng Tự sờ sờ cổ họng."Đúng vậy, cũng có chút khát, làm phiền em giúp anh rót ly nước đá, được không?"
"Nước đá?" cô hình như là nghe được chuyện gì thật kinh khủng, cũng hút một ngụm khí lớn."Anh không biết uống nước đá không tốt cho thân thể sao, anh bình thường đều không quan tâm đến thân thể của mình như vậy sao?"
"Công việc càng nhiều, anh rất bận, đâu để ý được nhiều như vậy."
Cô rót cho anh một ly nước ấm, giống như đang dạy người bạn nhỏ một dạng trịnh trọng nói: "Bất kể là đàn ông hoặc là phụ nữ, uống nước đá đối với thân thể chính là không tốt, từ nay về sau, em không cho phép anh uống nước đá, coi như là mùa hè, cũng chỉ có thể uống nước lành lạnh thôi."
"Bình thường em lên lớp cũng đối với những học trò nhỏ nghiêm khắc như vậy sao?"
Thượng Quan Sùng Tự vừa nói như vậy, cô cũng có điểm không biết xấu hổ, thanh thanh cổ họng nói: "Kia, thật ra thì em rất dịu dàng, cái gì gọi là yêu là đánh, mắng là yêu!"
"Vậy sau này nếu mùa hạ khí trời rất nóng, thấy cửa hàng tiện lợi bán nhiều đồ lạnh như vậy, anh không phải là thèm chết rồi hả ?" Về sau chắc mình phải chịu khổ nhiều a! Gặp phải một cô giáo nghiêm khắc như vậy.
"Cũng không phải là bảo hoàn toàn không thể ăn, nếu như anh nhất định muốn dùng đồ đông đá, trước tiên anh cho vào trong miệng, nhưng không cần nuốt ngay, ngậm ở trong miệng một chút rồi hãy nuốt xuống, như vậy đối với lục phủ ngũ tạng của anh sẽ tốt hơn."
" Em cũng hiểu biết không ít đấy!"
"Em là cô giáo mà, hiểu không nhiều lắm còn có thể dạy học sinh sao? Anh không biết đâu bọn trẻ bây giờ đều rất tinh nghịch lại tò mò vô cùng, thường hỏi một chút vấn đề ly kỳ cổ quái, em bình thường mà không tưởng tượng phong phú, không cẩn thận bị bọn nhỏ chèn ép, bọn chúng sẽ nghĩ." Ai, hiện tại cô giáo bị làm khó a.
"Như vậy xin hỏi cô giáo Hách, học sinh Thượng Quan Sùng Tự có thể hay không hỏi cô một cái vấn đề?" Hai mắt của hắn tóe ra ánh mắt thâm tình.
Có cái gì không đúng, ánh mắt kia rất mập mờ, giống như từ bên trong toát ra nhiều đóa cơ hoa, người học sinh này từ trước đến giờ cũng không theo như bài để ý xuất bài, chẳng lẽ muốn hỏi một chút vấn đề khiến cô giáo khó có thể mở miệng?
Không sai, giác quan thứ sáu nói cho cô biết là như vậy .
"Ừ. . . . . . Anh có đói bụng không, em đi mua chút cháo cho anh có được hay không? Hay là nhờ người nấu cháo yến mạch, em sẽ thêm mật ong, dâu tây, anh cảm thấy thế nào?" cô dùng giọng dỗ trẻ, cố gắng nói sang chuyện khác.
"Không, cô giáo không trả lời học sinh vấn đề này, học sinh liền thôi ăn, nói cái gì đều không ăn." Hắn khó có lúc nghịch ngợm thế này.
Oa, cái người học trò này, học cái không học lại đi học những học sinh nghịch nghợm chỉ biết gây sự với cô giáo. Anh cả ngày không có ăn cái gì, bụng nhất định đói lắm rồi, nếu là anh còn không ăn cái gì, đến lúc đó người lo lắng đến cùng, sẽ là nàng, mà không phải hắn!
"Được được, em sẽ để cho anh hỏi, chỉ là. . . . . . Cô giáo có quyền cự tuyệt trả lời."
"Vậy thì anh còn hỏi làm gì?"
Hách Nhạc Đế hít sâu một cái, thôi, cô giơ cờ đầu hàng.
"Anh. . . . . . Anh hỏi đi!"
"Anh muốn hỏi cô giáo, tại sao trong ánh mắt của anh, lại không thấy được em?" Hắn vừa nói xong, cô lại càng khẩn trương lên.
"Không thấy được? Tại sao có thể như vậy?" Có phải hay không là dấu hiệu của bênh lao lực, không thể nào, bác sĩ không phải nói không sao sao? Cô càng đến gần càng gần."Còn là không thấy được sao?"
"Mau đến nhìn, em đến gần thêm chút nữa, gần thêm chút nữa."
Hách Nhạc Đế không nghi ngờ gì, đem mặt càng dán càng gần, gần đến chóp mũi hai người nhanh muốn đụng vào ở một chỗ.
"Còn là không nhìn thấy sao?"
"Báo cáo cô giáo, trong ánh mắt của anh, hiện tại tràn đầy đều là hình ảnh của em." Nói xong, môi của hắn cứ như vậy không tốn sức chút nào dán đi lên, đôi tay còn bóp thật chặt eo thon nhỏ của cô, không để cho cô bởi vì các loại lý do trở lui lại.
Không nghĩ tới, hắn hiện tại càng học càng gian, ngay cả muốn hôn nàng, cũng phải đem cô lừa đến như vậy.
Cử động nhiệt tình to gan như vạy, khiến Hách Nhạc Đế mặt đỏ như lửa, nhưng cô cũng nhiệt liệt đáp lại anh, đồng thời tim đập càng nhanh cảm thụ thân thể anh nóng như lửa.
Hắn không ngừng hôn sâu cô, hay tay không ngừng trên thân thể quyến rũ của cô di chuyển, không ngừng vuốt ve, hắn cảm thấy sự nhiệt tình của cô, ươn ướt, giống như ăn trái cây đến no bụng, mà cô từng tiếng thỏa mãn rên rỉ, giống như là đáp lại đòi hỏi của hắn, không gì kiêng kỵ mặc hắn muốn lấy muốn tìm.
Nếu là có thể, hắn rất muốn ở chỗ này tiến vào cô, nhưng lý trí nhắc nhở hắn, bây giờ còn không đúng lúc.
Chỉ là, có thể hôn cô có thể vuốt ve cơ thể cô đã làm hắn quên đi những lo toan mệt nhọc, hắn cảm giác như mình được an ủi, như vậy cũng liền đủ rồi.
Sau một lúc thâm tình hôn sâu, hắn bưng lấy mặt của cô, từng chữ từng chữ nói: "Không nghĩ tới anh sẽ yêu, anh chưa bao giờ biết, anh sẽ yêu một người như vậy, mà người kia chính là em."
Hách Nhạc Đế nghe vậy cảm động đến nói không ra lời. Cô thật may mắn có thể gặp được tình yêu chân chính của mình. . . . . .
Hôm sau, Thượng Quan Sùng Tự làm thủ tục xuất viện, còn rất nhiều việc đang chờ hắn, hắn lập tức lại trở về cương vị công tác, Hách Nhạc Đế cũng phải trở về nhà trẻ đi làm, cho nên hắn liên tục dặn dò, buổi chiều khi cô tan lớp thì tìm hắn hai người cùng nhau ăn cơm.
Mà cô cũng muốn dẫn anh đến một nhà hàng, để ăn những món ăn dinh dưỡng bồi bổ cho cơ thể của anh, tránh cho luôn thịt cá, tăng thêm gánh nặng cho thân thể.
Cứ như vậy, cô hết lòng chăm sóc, cùng với khống chế một số công việc của anh, khí sắc của Thượng Quan Sùng Tự càng ngày càng hồng hào hơn.
Ngày nghỉ thì hai người còn có thể đi biệt thự Ôn Tuyền buông lỏng, cô sẽ đích thân xuống bếp làm một số món ăn, mà Thượng Quan Sùng Tự sẽ ở một bên làm trợ thủ, giúp cô rửa rau thái khúc, đem thịt cắt thành miếng, thuận tiện cũng có thể nhận thức một số nguyên liệu nấu ăn, một công đôi việc.
"Cái này gọi là hoài sơn, cũng có nơi gọi là củ từ, bên trong nó chứa rất nhiều chất Albumin giúp tăng thể tích máu, cũng rất tốt cho dạ dày của anh, còn có công dụng giúp cơ thể thêm cường tráng." Hách Nhạc Đế bên dạy, bên chỉ lấy một bên ốc khô nói: "Đem ốc khô bên kia rửa kỹ một chút, sau đó đem gia vị em đã điều chế sẵn bỏ vào."
Thượng Quan Sùng Tự nghe theo chỉ thị, đem ốc khô rửa sạch, rồi đem gia vị đã được pha chế, giội xối ở trên.
"Anh đem lại đây?"
"Giúp em bỏ vào nồi hấp, anh canh thời gian đúng ' thì nhấc ra."
Món ốc khô hấp củ từ, là một món bổ dưỡng, có công hiệu cường tráng, còn có thể giúp cho hệ tiêu hóa, hơn nữa món ăn này lại không quá béo.
Cô thật khéo tay, Thượng Quan Sùng Tự đối với các món ăn trên bàn rất thưởng thức, hắn ăn cũng nhiều hơn.
Quá khứ, bởi vì công việc bận rộn, bất kể là chiên, nấu, xào, hấp, hắn nhất luật cũng hướng miệng nhét, căn bản không bận tâm đồ có dễ ăn hay không, có tốt cho sức khỏe không, hiện tại hắn mới biết, nhân gian thì ra là còn có nhiều món ăn ngon như vậy, nếu không phải là cô, cái miệng này của hắn sợ rằng không có phúc khí có thể thường được ăn mỹ vị lại bồi bổ cho sức khỏe như vậy.
Hách Nhạc Đế động tác rất nhanh, không tới một tiếng đồng hồ, liền làm xong các món ốc khô hấp củ từ, canh gà nhân sâm, đông trùng hạ thảo chưng xương cá, cùng với một món Mẫu Đơn cải trắng ngon miệng.
Trải qua mấy ngày nay, bọn họ chẳng những ăn những món ăn dinh dưỡng, còn ngâm nước nóng, thỉnh thoảng ngồi thiền, tập Yoga một chút, những thứ này ở trong mắt người bình thường không có ý nghĩa, hơn nữa còn là hoạt động dễ như trở bàn tay, nhưng ở trong mắt Thượng Quan Sùng Tự, đều giống như Đế Vương hưởng thụ trước nay chưa có.
Cả người hắn thay da đổi thịt, khí sắc hồng hào, có lúc hắn còn có thể ở bên cạnh công viên chạy, gần đây, hắn còn hẹn cô sáng sớm cùng nhau đi bơi, có thể thấy hắn đối với chuyện vận động đã phát ghiền, một khi làm thành thói quen, ngừng suy nghĩ dừng lại cũng không được.
Tại cuộc sống cứ như vậy diễn ra đã được gần hai tháng, ngày nào đó, vườn trẻ chuẩn bị một tiết học ngoài trời, Mỹ Kỳ đột nhiên chạy vào lớp học của cô nói với cô: "Cô giáo Hách, cô có khách đợi ở bên ngoài."
"Khách?" Kỳ quái, tám năm nay không có ai trực tiếp đến nhà trẻ tìm cô, là ai vậy?
Đi ra phòng học, đi tới khu trò chơi của nhà trẻ, ở bên cạnh cầu trượt, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
" Thím Yến? Làm sao thím lại đột nhiên chạy đến tìm cháu?"
Thím Yến vẻ mặt nghiêm nghị, giọng nghiêm túc nói: "Nhạc Đế, đợi tan việc, cháu có thể hay không cùng ta đi gặp một người?"
"Gặp mặt một người?" Hách Nhạc Đế cảm thấy tương đối nghi ngờ.
Từ biểu tình của hím Yến xem ra, thần thần bí bí, rốt cuộc muốn cô gặp người nào, còn phải làm phiền bà tự mình chạy tới đây một chuyến?
Ở quán cà phê nhỏ gần nhà trẻ, đối diện trước mặt Hách Nhạc Đế có hai người đang ngồi.
"Tiểu thư, cà phê của cô đây." Phục vụ đem cà phê đặt lên bàn.
Cô không có trả lời hai chữ cảm ơn, chuyện này cùng cô bình thường có lễ phép bất đồng, bởi vì giờ khắc này, ánh mắt của cô hoàn toàn bị người bên cạnh Thím Yến làm cho kinh hãi.
Người kia khiến cho cô thần kinh toàn thân căng thẳng, da đầu tê dại Thượng Quan Sùng Hàn.
Hắn tại sao lại cùng Thím Yến ở chung một chỗ? Hắn không phải đã hoàn toàn không để ý đến sống chết của mẹ hắn hay sao? Mà Thím Yến không phải cũng đối với đứa con trai này thương tâm muốn chết, thất vọng cực độ sao? Cô không hiểu, tại sao hai người kia còn có thể hài hòa cũng ngồi một chỗ như vậy? Hơn nữa Thượng Quan Sùng Hàn ăn mặc chỉnh tề, cắt tỉa hấp dẫn, cả người xem ra dung nhan toả sáng, cùng bộ dáng lần trước ở biệt thự Ôn Tuyền hoàn toàn bất đồng .
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nhìn vết thương trên trán hắn vẫn còn vết thâm mờ mờ, cô cảm thấy một hồi khí lạnh từ lòng bàn chân vọt lên, hồi tưởng lại quá trình ngày đó kinh hồn, liên tục vài đêm cô còn gặp phải ác mộng, có thể thấy được, sự kiện kia khiến cô kinh hãi bao nhiêu.
"Hách tiểu thư, xin chào, đã lâu không gặp." Thượng Quan Sùng Hàn thái độ khác thường, chẳng những bề ngoài hoàn toàn thay đổi, ngay cả nói năng cũng biến thành khiêm nhường lễ độ.
Nhìn đến hắn thân thiết mỉm cười, Hách Nhạc Đế chẳng những không cảm thấy một chút xíu cảm giác thoải mái, ngược lại, tự nhiên sinh ra sợ hãi, giống như có con kiến bò đầy toàn thân.
"Ừ." Cô không có đáp lại, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
"Nhạc Đế, cháu xem một chút, con ta đã thay đổi tốt hơn, khi hắn hai ngày trước chủ động tới tìm ta thì ta. . . . . . Ta thật đúng là bị dọa sợ, ta biết ngay con ta một ngày nào đó nhất định sẽ trở lại làm người, ông trời phù hộ, cháu xem hắn như bây giờ, có phải hay không làm cho người khác rất cao hứng?" Thím Yến càng nói càng kích động, không che giấu được nội tâm của người làm mẹ thấy con mình trưởng thành mà vui sướng.
Nhìn Thím Yến vui vô cùng, vui vẻ đến rơi nước mắt, Hách Nhạc Đế lại có dự cảm không tốt, chỉ là Thượng Quan Sùng Hàn đột nhiên lãng tử quay đầu, lương tâm phát hiện, nguyên nhân chính là gì? Đây mới là điều khiến cho cô nghĩ đến biết .
"Vậy. . . . . . Sùng Tự cùng cha mẹ của anh ấy, đã biết chuyện này chưa?" Cô không có theo Thím Yến mà vui sướng nhảy múa, cô chỉ nghĩ tìm tòi chân tướng.
Vừa nghe đến Hách Nhạc Đế hỏi như thế, Thượng Quan Sùng Hàn biểu tình tại chỗ sụp đổ mất một nửa.
Thấy con trai mặt đần ra, Thím Yến vội vàng nhảy ra nói chuyện."Nhạc Đế, Sùng Hàn là len lén chạy đến tìm ta đấy, hắn nói chuyện hắn khiến Thím Ngô bị thương, hắn cảm thấy rất xin lỗi, lại nói, mọi người cũng không thể tha thứ ngay cho hắn, cho nên hắn không muốn nhanh như vậy để mọi người biết hắn có tới tìm ta."
"Cho nên, còn không có người biết mẹ con thím đã quên hết ân oán trước kia rồi hả ?"
"Hách tiểu thư, bọn họ có biết hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, mẹ ta biết lòng của ta là đủ rồi." Từ bên trong giọng điệu của hắn, vẫn là nghe ra sự oán hận cùng hiềm khích.
"Tốt, vậy cháu muốn biết, hai người hôm nay tới tìm cháu nguyên nhân chủ yếu là gì?" Cô quyết đình trực tiếp hỏi thẳng vấn đề, không muốn một hồi quanh co như vậy nữa.
"Là như vậy, cháu cũng biết được Sùng Hàn ở nhà không có gì cũng không có địa vị, là bởi vì hắn trước kia không chịu khó học hành, cũng không cố gắng làm việc, mới có thể bị cha hắn xem thường, dẫn đến không có đem sự nghiệp giao cho hắn, điểm này để cho hắn tương đối hối tiếc, cho nên. . . . . ." Bà nhìn con trai một cái."Hắn nghĩ mình trước khi gây dựng sự nghiệp, đợi đến làm ra một chút thành tích sau, lại đem thành quả này đưa ra cho cha hắn cùng Sùng Tự xem, như vậy hắn ở trước mặt cha của hắn cùng em trai, cũng có thể gỡ được chút mặt mũi ."
"Tôi bây giờ đang cùng một người bạn cùng hợp tác buôn bán, trước từ từ ổn định cơ sở, tương lai có khách hàng ổn định, thu nhập cũng ổn định, tôi liền có thể cho mẹ tôi có những ngày tháng thật tốt, thoát khỏi quá khứ bị người xem thường." Hắn nói liên tục.
"Như vậy rất tốt !" Kỳ quái, vậy tìm cô ra ngoài làm cái gì?"Nhưng không biết được anh tìm tôi ra ngoài là dụng ý gì ? Không phải là chỉ muốn nói với tôi chuyện này chứ?"
"Dĩ nhiên không phải." Thím Yến trên mặt nụ cười, nói: "Là như vậy, bởi vì bọn họ vừa mới bắt đầu làm, cho nên đang tìm cách để tuyên truyền quảng bá, cho nên. . . . . . Có ít áp phích tuyên truyền muốn chụp, có thể hay không mời cháu tới giúp một chuyến?"
"Giúp một tay?"
"Không sai, bởi vì cửa hàng chúng tôi cung cấp thiết bị cho phòng tắm, cho nên, nghĩ chụp một chút hình người mẫu đang sử dụng những thiết bị trong phòng tắm này để tuyên truyền quảng cáo, cùng với cung cấp cho đài truyền hình phát hình ra cf hình quảng cáo, cô cũng hiểu được, hiện muốn thuê một người mẫu nổi tiếng một chút giá đều không thấp, nếu như dùng người mẫu bình thường một chút, thì hiệu quả lại không cao, cho nên mới muốn mời cô tới giúp một chuyến, không biết cô có nguyện ý hay không?" Thượng Quan Sùng Hàn nhất nhất giải thích, đem mục đích của chuyến đi này thuyết minh ra.
Nguyên lai là muốn tìm cô giúp một tay chụp áp phích quảng cáo cùng quay cf, hại cô cứ tưởng nghĩ tìm mình có chuyện gì. Vừa nghe đến phải trợ giúp người, Hách Nhạc Đế tất nhiên nghĩa bất dung từ, chỉ là. . . . . . ( ngu quá, người mẫu phòng tắm đấy, vào phòng tắm mà không cởi đồ sao. Không nghĩ hắn có ý đồ khác thì cũng phải nghĩ đến cái này chứ-----trời ơi, bức xúc với cô này quá.)
"Cô còn vấn đề gì sao?" Thấy mặt cô lộ vẻ chần chờ, vẻ mặt Thượng Quan Sùng Hàn lạnh xuống, còn tưởng rằng cô phát hiện có chỗ nào không đúng.
"Tôi phải về nhà trẻ trước xem có thể xin nghỉ hay không, hơn nữa chuyện này tôi cũng muốn báo cho Sùng Tự biết──"
"Không được, ngàn vạn lần không thể cho hắn biết." Thượng Quan Sùng Hàn tại chỗ cắt đứt cô..., chẳng qua là khi hắn nhìn thấy Hách Nhạc Đế đang ngạc nhiên nhìn hắn, sắc mặt lập tức hoà nhã xuống."Mong cô giúp tôi giữ kín bí mật này, tôi muốn chờ cho sự nghiệp có chút thành tích, mới để cho hắn biết, có thể không?"
"Đúng vậy a, Nhạc Đế, Sùng Hàn muốn làm lại, cho nên trước khi hắn còn chưa có làm ra chút thành tích gì, trước đừng làm cho Sùng Tự biết, cái này coi như là một bí mật ở giữa chúng ta, ai cũng chớ nói ra ngoài, có thể không?"
Thấy Thím Yến cầu khẩn như vậy, cô không thể không cho bà một chút mặt mũi.
"Được rồi, cháu không nói là được, thấy anh thành tâm ăn năn hối lỗi, cố gắng làm việc, chuyện này, tôi là tuyệt đối sẽ giúp, anh yên tâm đi!" Hách Nhạc Đế đáp ứng một tiếng xuống.
Mà ở trong đầu Thượng Quan Sùng Hàn, đang âm thầm cười trộm. Trước từ trong miệng mẹ hắn mà biết được, cô gái này từng bị một tập đoàn lừa gạt hết tiền, là một phụ nữ có đầu óc tương đối đơn thuần, hắn lập tức sinh lòng lập kế.
Một âm mưu to lớn đáng sợ, đang lặng lẽ nổi lên, lần này, hắn muốn cho Thượng Quan Sùng Tự cùng Hách Nhạc Đế thủy hỏa bất dung, trở mặt thành thù không thể nối lại!