Gặp Gỡ Bất Ngờ “Một Ly Trà”

chương 13: sơn vũ mãn lâu (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

(Mưa bay tháp núi)

Vốn tưởng rằng bắt đầu một tình yêu mới sẽ rất khó, không nghĩ khi gặp đúng đối tượng, rung động thật rất dễ dàng. Khi đó tôi và Thẩm Ngưỡng Nam, hai người là đường thẳng song song, bỗng nhiên giao nhau ở một điểm, mọi việc bắt đầu từ như vậy.

Buổi tối, chúng tôi sẽ cùng nhau ăn ăn cơm, uống cà phê, thỉnh thoảng anh bận, tôi như thường lệ tản bộ, bất kể anh trễ bao nhiêu, cũng sẽ gọi điện thoại đến. Giờ nghỉ trưa, nếu như anh có việc, sẽ gọi tôi đến nơi của anh, tự mình nấu cơm, sau đó làm việc.

Bỗng nhiên khi đó, cảm giác ở chung thân mật hẳn lên.

Nhiều lúc, anh sẽ ôm tôi, hôn môi tôi, đầy nhu tình.

Chúng tôi không yêu cầu đối phương vì mình thay đổi điều gì, tôi xem sách chuyên ngành của tôi, anh làm công việc âm nhạc của anh. Chúng tôi có thể nói rất nhiều chuyện với nhau, tất cả đối với đối phương, chúng tôi đều thật tôn trọng. Có khi, anh sẽ cùng tôi xem hí kịch, nắm tay, chen chúc nơi chỗ ngồi, lặng lẽ thì thầm, phần ăn ý và ân cần kia, chúng tôi vô cùng hưởng thụ. Đôi khi có việc xã giao, cố ý vô tình, anh cũng sẽ dây dưa đưa tôi đến cùng anh tham dự, dần dần, các bạn của anh đều biết sự tồn tại của tôi, bọn họ hiểu việc tôn trọng riêng tư cá nhân, chỉ là tính tò mò có sẵn, tia nhìn chăm chú cũng sẽ giấu sau vẻ bình thản như không có việc gì. Nhưng anh dù sao cũng là người của công chúng, vầng sáng chói lọi, chúng tôi chưa bao giờ dắt tay đi qua trong đoàn người.

Tôi không ngu ngốc, thần kinh vẫn luôn nhạy cảm. Tôi sẽ có chút bất an mơ hồ, nhưng tình yêu của Thẩm Ngưỡng Nam luôn khiến tôi lựa chọn bỏ qua việc này.

Bản thảo sách mới nhất của Thẩm Ngưỡng Nam vừa mới xong, đã nhiều ngày đều giam mình ở thư phòng chỉnh sửa, không có thời gian quan tâm đến tôi, lại một cuộc điện thoại gọi tôi tới, muốn tôi trông nom ba bữa của anh thật tốt. Thật lòng mà nói, trù nghệ của tôi khá được. Tuy rằng tôi ít khi làm, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không.

Nhớ khi còn ở quê nhà, mẹ tôi chủ nhật sẽ làm một ít điểm tâm thay đổi độ đa dạng của món ăn. Có một loại vằn thắn nhỏ, chỉ dùng tôm và đậu hủ, tảo biển và thịt để làm, rất ngon miệng, tôi rất thích ăn. Tôi ngẫm nhớ mua về các loại nguyên liệu, tự mình khóa trái trong phòng bếp, vội vàng cả buổi, cuối cùng xem như thành công, tiện thể tôi còn theo sách thuốc làm trà hạnh nhân.

Thẩm Ngưỡng Nam lớn lên ở phương bắc chưa ăn qua điểm tâm tinh tế như vậy, ăn nhiệt tình như người có tinh thần cổ động. Nhìn tướng ăn “khả quan” của anh, tôi cười nói: “Nên chụp lại bộ dạng hiện tại của anh, đăng lên trang web, cho nhóm mỹ nữ xem giáo sư Thẩm bọn họ mê đắm có bộ dạng như vậy.”

Anh không chút để ý tiếp tục ăn vằn thắn, “Chụp đi, anh không cần người khác mê đâu.”

Tôi bỗng nhiên nổi lòng hiếu kỳ, nói: “Trường học các anh đều là mỹ nữ có khí chất, làm sao anh có thể không động lòng?”

“Anh có điểm khác biệt chứ! Thật ra mỗi cô gái trẻ cho dù đẹp xấu, bản thân đều có điểm khiến người động lòng. Vấn đề là hai mươi năm sau, ai có thể duy trì phần động lòng người kia, mới là mỹ nữ chân chính. Anh xem tướng, liếc mắt một cái liền biết, cho nên có thể không động lòng.”

Tôi oán trách trừng mắt nhìn anh một cái, “Nói hươu nói vượn, chẳng lẽ những năm gần đây, anh không gặp được qua một hai người?”

Anh buông đũa, kéo tôi ngồi vào trên đùi, “Có, em không phải sao?”

Những lời này có chút yếu ớt, nằm trên vai anh, tôi cảm động không đứng dậy. Anh luôn không nhắc đến bạn gái trước kia, là phai nhạt hay là đớn đau?

“Sao không nói gì?” Anh nâng mặt tôi nhìn thẳng anh, “Anh đang nói thật.”

Tôi thở dài, sâu kín nói: “Anh nói xem, ở bên cạnh anh có điểm gì tốt?”

“Một ngày có cơm ăn ba bữa, hai bộ váy áo sặc sỡ, một phần tiền tiêu vặt cho em.”

“Tốt như vậy nha! Vậy em cũng không cần phải đi làm.”

“Ừm.” Tay anh ở phía sau tôi nóng rực lên, “Không làm việc vậy ở trong nhà, sinh con làm bạn.”

Anh đang cầu hôn sao? Đầu óc của tôi trống rỗng, hô hấp phối hợp với bàn tay di động cao thấp của anh mà hỗn loạn lên, không khí lập tức trở nên mập mờ.

Điện thoại vang lên không hợp thời.

Thẩm Ngưỡng Nam cười khổ nhún vai một cái với tôi, tôi cúi mặt đỏ hồng cười, đẩy anh đi tiếp điện thoại, anh không chịu buông tay tôi ra, kéo theo tôi cùng nhau đi qua.

Hóa ra lại là điện thoại của tôi, Đàm Kiếm đến Bắc Kinh, nghe Bách Thanh nói về tôi, vội la ó muốn gặp, đành phải tìm Thẩm Ngưỡng Nam.

“Được, tôi sẽ gọi điện thoại cho Thần Hi, để cô ấy tới.” Anh mỉm cười nháy mắt với tôi, tôi trộm trách móc anh, níu chặt anh, như một cô gái nhỏ nhẹ nhàng nói khẽ bên tai anh, lên án anh là kẻ lừa đảo.

“Cậu lại đây đi! Ở đây còn có một người, mà cậu đặc biệt muốn gặp.” Bách Thanh ở bên kia thần bí nói.

“A, tôi đây thật sự muốn trông thấy.” Anh xoa bóp tay tôi, đôi mắt thâm tình hơn hết thảy lời ngon tiếng ngọt.

Điện thoại cắt.

Anh ôm chặt thắt lưng tôi, ở cần cổ cọ đến cọ lui, khàn giọng nói: “Làm sao bây giờ, anh sao có thể cam lòng đi ra ngoài đây?”

Tôi nhẹ hôn một chút ở miệng anh, “Nếu cứ ở gần nhau quá lâu, sẽ sớm như hoa sáng nở tối tàn.”

“Anh không thích những lời này, nghe như là em sẽ chia cách. Anh thà rằng thấy nhau đến chán, cũng không nguyện ôm một phần tương tư đến khi già.”

“Ừm, ừm, em đồng ý, thời đại này không thích hợp yêu đương xa cách.” Tôi cười e thẹn. Không nghĩ rằng, anh lại trịnh trọng nói: “Thần Hi, đồng ý với anh, mặc kệ gặp phải chuyện gì, đều sẽ không dễ dàng buông tay tình cảm của chúng ta, được không?”

“Được, em sẽ không dễ dàng buông tay.” Tôi có tài đức gì, mà khiến một người nổi trội xuất sắc như vậy không có cảm giác an toàn? Tôi chân thành nồng nàn đáp trả cái hôn triền miên của anh.

Địa điểm gặp mặt, Bách Thanh chọn là một gian phòng trong quán cà phê. Khi tôi cùng Thẩm Ngưỡng Nam đẩy cửa tiến vào, bọn họ đã tới trước. Bách Thanh cùng hai người đàn ông còn trẻ đang nói chuyện phiếm, một cô gái cao gầy đưa lưng về hướng cửa đang tiếp điện thoại, Đàm Kiếm vẫn đẹp trai lạnh lùng như cũ, vẻ mặt không kiên nhẫn hết nhìn đông tới nhìn tây.

“Thần Hi!” Nhìn thấy tôi, vẻ đẹp trai ẩn giấu sau mây khói của cậu lộ ra. Nửa năm không thấy, cậu ta cao thêm rất nhiều, đối mặt cậu ta, tôi phải ngửa đầu, cảm giác bất bình quái dị dâng lên.

Cậu ta rất tây hóa, ôm tôi một cái, tôi cảm động ôm trả cậu ta một chút, thật là một đứa trẻ không thù dai. Thẩm Ngưỡng Nam cùng kia hai người đàn ông kia hiển nhiên cũng có quen biết, cười với nhau vỗ vai chào đón. Đàm Kiếm kéo tôi ngồi xuống ở một bên. Cô gái tiếp điện thoại xong lùi bước, từ từ xoay người lại. Lộ ra trước mắt tôi là một mỹ nữ hiện đại điển hình: mặt trái xoan, đôi môi rộng mà đầy đặn, đỉnh mũi cao mà yểu điệu, nhàn nhạt tỏa ra hơi thở nghệ thuật, khiến người khác mãnh liệt cảm nhận được nét đặc thù và bất phàm của cô ấy. Tôi nghĩ mỗi một cô gái song hành cùng cô ấy, đều sẽ ảm đạm thất sắc.

Thẩm Ngưỡng Nam kinh ngạc đứng lên, trên mặt hoàn toàn là một bộ dạng không thể tin được ghi mấy chữ “tất nhiên chỉ có thể là em”. “Minh Kỳ, trở về khi nào?”

Cô ấy nhìn anh, đôi mắt chăm chú ẩn tình, tràn ngập nước, mỉm cười, dịu dàng cười, “Đêm qua theo dàn nhạc hoàng gia Anh đến.”

Ánh mắt Thẩm Ngưỡng Nam có chút thâm trầm sâu thẳm, anh cười cười, “Chúc mừng em, cuối cùng em được như ý nguyện.”

“Con người thật hiếu kỳ quái lạ, ngày trước mong muốn được điều gì, nhưng sau đó mới phát hiện cái kia cũng không phải là điều mình muốn.” Cô gái tên Minh Kỳ trên khuôn hiện lên một cảm xúc mất mát và hối hận, không biết tại sao, đáy lòng tôi xuất hiện một tia bi ai.

“Ha, Ngưỡng Nam, tôi không có lừa cậu chứ?” Bách Thanh cười đưa cho anh một ly cà phê.

“Ừm, không có.” trên mặt Thẩm Ngưỡng Nam có chút mất tự nhiên, anh tao nhã vì cô ấy đẩy ra ghế dựa, trong ly cà phê của cô ấy thả một viên đường, cả quá trình anh không hề liếc nhìn cô ấy một cái, tựa như thật lâu từ ngày trước anh đã biết.

“Cô không biết cô ấy?” Đàm Kiếm nhìn tôi vẻ mặt ngây ngô, thấp giọng hỏi.

Tôi thu hồi ánh mắt, “Ừm!”

“Cô ấy với anh họ tôi, giáo sư Thẩm cùng nhau ở nước Pháp học âm nhạc, bồi dưỡng đàn violon, hiện tại là một tay violon cấp cao nhất trong dàn nhạc hoàng gia Anh.” Đàm Kiếm lại đem giọng nói nén thấp xuống, “Cô ấy với giáo sư Thẩm dường như là một cặp tình nhân.”

Tôi không ngạc nhiên lắm, dường như trong lòng sớm đã có dự đoán như vậy. Trên đời luôn có cô gái được thượng đế ưu ái hơn một phần, tất cả thiên hạ đều giống như vì cô ta mà tồn tại. Nội tâm của tôi bắt đầu nghẹn ngào trong yên lặng, một chút chua xót, một chút bất đắc dĩ.

“Trường học được không?” Tôi cố gắng dời đề tài.

Đàm Kiếm nâng cằm, khẽ liếc tôi, “Cuối cùng bắt đầu quan tâm tôi sao?”

Tôi hạ mắt, tránh đi tia tiếp xúc với ánh mắt cậu ta, đúng là đứa nhỏ quỷ quái, không, cậu ta hai mươi tuổi, không thể lại gọi là đứa nhỏ, “Nói đi, đừng thừa nước đục thả câu.”

“Trường cũ thật nhiều chuyện đáng sợ, nghe đâu cô giáo Âm hình như có BABY, cả ngày trưng ra vẻ mặt như cô gái nhỏ, chúng tôi hễ nhìn thấy thì thật ghê tởm.”

“Thật vậy sao?” Tôi vui sướng nói, “Mấy ngày tôi trước đây có liên lạc với cô ấy, cô ấy không nói.”

“Cô ấy nhất định là muốn sau khi sinh xong sẽ đến hù chết cô!”

Tôi gật đầu, như vậy hợp với phong cách Âm Nhu. “Tôi hơi có phần muốn về lại trường học.”

“Gì chứ? Lúc trước cô bỏ chúng tôi mà đi, hiện tại muốn quay đầu cũng không có người để ý đến cô.” Đàm Kiếm lạnh lùng hắt tôi một gáo nước lạnh.

“Tôi làm sao bỏ các cậu mà đi, rõ ràng là các câu đem tôi bỏ đi.”

“Hừ, Thần Hi, cô nhìn cứ như nữ sinh, gặp chuyện liền đỏ mặt, chúng tôi đùa với cô, khi nào có đại họa, để cô tự xử lý.”

Ngẫm lại cũng đúng, tôi gật gật đầu.

“Thần Hi, cô thật sự sắp ba mươi tuổi sao?” Đàm Kiếm nhướn mi, nhìn tôi quái lạ, như là nhìn thấy khách ngoại lai. “Cô cũng không thể trưởng thành một chút, bị người khác hù, sẽ liền cúi đầu nhận sai.”

Bị một tên nhóc con thua mình gần mười tuổi chê trách không trưởng thành, tôi thật sự dở khóc dở cười. Cậu ta hoàn toàn không đem tôi đặt trong mắt, đối đãi với tôi như người đồng thế hệ. Nếu có thể, tôi thật muốn đá cậu ta vài cái.

“Xem, xem, mặt lại cúi xuống. Được rồi, Thần Hi, chúng ta đi K ca đi, ở trong này, chúng ta cũng chẳng có gì để nói.”

Tôi ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngưỡng Nam, anh tựa như đã quên sự tồn tại của tôi, trong mắt chỉ có thân ảnh tuyệt mỹ kia.”Được rồi, cô giáo đưa cậu đi K ca.” Tôi hạ quyết định quyết tâm nói.

“Cho tôi xin đi thưa cô, tôi là nam sinh, cho tôi chút tôn nghiêm được rồi, tôi mang cô đi K ca.” Đàm Kiếm nhíu mi liếc mắt tôi một cái, kéo tôi đứng lên.

Đột nhiên đứng lên rốt cục khiến cho người khác chú ý, bốn người đồng loạt nhìn chăm chú chúng tôi.”Anh họ, em mời cô giáo Thần theo với em ra ngoài đi dạo, nơi này có hơi buồn.” Đàm Kiếm rất có lễ phép nói.

Minh Kỳ lúc này mới chú ý tới bên trong còn có thêm tôi, sắc mặt nao nao, cảm giác có chút ngoài ý muốn, rất nhỏ.

“Giáo viên đại học của Đàm Kiếm —— Thần Hi.” Bách Thanh mỉm cười hướng về tôi giới thiệu. Cô ấy tao nhã hướng tôi gật đầu: “Thật là một giáo viên trẻ.” Trong ôn nhu có phần ngọt ngào ân cần thăm hỏi.

Tôi lễ phép đáp lễ. Vẻ đẹp của cô ấy là hoa lệ, đẹp thanh cao, là cảnh đẹp ý vui, cùng so sánh với cô ấy, phần thắng duy nhất của tôi đó là trẻ tuổi, mà kiểu trẻ tuổi này cũng đã già dặn.

“Anh với cô giáo Thần cùng đi đến sao, Ngưỡng Nam?” Cô ấy quay đầu nhìn anh, khuôn mặt diễm lệ, lơ đãng toát ra vẻ thân mật giữa hai người mà cười khẽ.

“Ừm, Thần Hi là bạn anh.” Anh hiểu ý cười khẽ của cô ấy, cười rộ lên. Bạn bè, phạm vi này rất rộng, anh không nhấn nhá thêm gì, có lẽ là thân phận tôi không rõ. Tôi không nghĩ nhiều lắm.

“Đàm Kiếm, lát nữa giúp anh hộ tống cô giáo Thần an toàn về nhà, được không?” Thẩm Ngưỡng Nam gọi Đàm Kiếm lại, dặn dò một câu. Anh không giữ tôi lại, tôi tránh đi anh mới thuận tiện nói chuyện sao? “Cũng tiện việc, hơn nữa em phải đến nơi cô ấy ở, để sau này được thể quấy rầy.” Đàm Kiếm xấu xa nháy mắt với tôi. “Ít tính trẻ con đi.” Bách Thanh cười trách cứ, Thẩm Ngưỡng Nam cười có chút mất mát.

“Thần Hi, chơi vui vẻ!” Thẩm Ngưỡng Nam nhìn tôi, trong ngữ khí có vẻ xin lỗi sâu sắc.

Tôi cười nhẹ như gió, “Tôi biết, giáo sư Thẩm.” Anh kinh ngạc nhìn tôi, tôi không hề nhìn vào tầm mắt anh. Hơn hai tiếng trước, anh dường như còn ám chỉ muốn cầu hôn tôi, giờ phút này, với anh tôi chỉ là bạn bè, tôi cũng không muốn người khác khó xử, vờ như thời gian trôi ngược, tôi chính là người xa lạ lần đầu bất ngờ gặp gỡ anh.

“Chúng em đi đây, các anh từ từ nói chuyện.” Đàm Kiếm sung sướng lôi kéo tôi, chạy khỏi phòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio