Hứa Tường kéo rèm cửa sổ, cảm thụ sự nhẹ nhàng khoan khoái của ánh mặt trời xuyên qua khe cửa rồi chiếu trên mặt đất.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ rất rõ ràng, thời tiết hôm nay rất đẹp, giữa bầu trời trong xanh điểm ít đường mây như tơ lụa mỏng manh tạo thành cảnh sắc kiều diễm. Những cảnh sắc tươi đẹp thế này không phải lúc nào cũng có thể chiêm ngưỡng. bây giờ là tháng , mặt trời càng lên cao sẽ kéo theo nhiệt độ, chỉ sợ đến trưa không khí nóng bức sẽ khiến người ta hư thoát.
nhưng bây giờ Âu Nhược Thành lại cảm thấy lạnh lẽo mà quấn mình chặt chẽ, nhìn bóng lưng Hứa Tường chỉ mặc một cái áo ngủ bằng bông, trong lòng ngũ vị tạp trần. Tối hôm qua hắn cùng Hứa Tường đã xảy ra quan hệ. Hiện tại thân thể đau nhức như vuốn vỡ tan lại nhắc nhở hắn chuyện này là sự thật. nghĩ đến nam nhân này đã vô số lần đùa bỡn hắn, xuyên qua hắn, khiến hắn nằm ở dưới thân loạn mà rên rỉ. bây giờ bản thân chỉ mong ước ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng.
Cái hắn khó tiếp thu nhất chính là cảm giác cùng nam nhân làm tình, lúc bắt đầu là sự khó chịu đau đớn khi cơ thể bị xé rách,rồi không ngừng bị kích thích ở những nơi mẫn cảm, hắn cuối cùng cũng không rõ mình là thống khổ hay vui sướng. Hắn chỉ nhớ khi bao bọc lấy nam nhân kia, bản thân cũng đã cương rất nhiều lần, mãi đến khi không có cái gì bắn ra mới ngừng nghỉ, sự thống khổ không thể tràn qua cảm giác trống rỗng khi cao trào.
Hứa Tường bỗng nhiên quay đầu, thấy Âu Nhược Thành không chớp một cái mà nhìn mình, cười cười, đi trở về bên giường, ngồi ở bên cạnh hắn cho hắn dày đặc dấu hôn.
“Chào buổi sáng, con mèo nhỏ.”
Âu Nhược Thành vừa nghe lời này, cả người nổi da gà.
“Đừng gọi em như vậy, quá buồn nôn !”
Hứa Tường ha ha ha nở nụ cười, thẳng thắn nhào tới trên người hắn, cõi lòng đầy lưu luyến mà đem cái hôn tới hai má của mỹ nhân.
Âu Nhược Thành không chống lại, nhưng trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, rất muốn đối với người đàn ông này làm nũng, liền duỗi cánh tay ôm lấy cổ nam nhân.
Hứa Tường dừng động tác, tựa hồ hơi kinh ngạc mà thẳng tắp nhìn hắn. bị ánh mắt kia nhìn đến mất tự nhiên, Âu Nhược Thành buông ngượng ngùng buông hai tay, mặt trở nên lạnh di.
Cảm giác trọng lượng đặt trên cổ mình đột nhiên biến mất, Âu Nhược Thành nghiêng người sang nhìn người nam nhân, đối phương đang tỏa khói hương. Âu Nhược Thành không thích thuốc lá, vì hắn không thích mùi vị của nó, nhưng vào thời điểm này, nhìn dáng vẻ ấn Hứa Tường đang hút thuốc thực có sự gợi cảm của nam nhân thành thục.
“Theo anh, anh sẽ không bạc đãi em.” Nói một lúc, Hứa Tường đem tàn thuốc gạt vào gạt tàn, nhẹ giọng thở dài.
“làm gì mà thở dài? Hối hận đã theo em?” Âu Nhược Thành không nhịn được mà hỏi.
Hứa Tường quay lại kỳ quái mà nhìn hắn.
“những lời này chỉ đều là kẻ cưỡng gian đối với người bị cưỡng nan mà nói chứ?”
Âu Nhược Thành duỗi cánh tay gác ở sau đầu, cảm thấy có chút buồn cười.
“tối hôm qua cũng không phải cưỡng gian, là em tình anh nguyện.”
“Há, thì phải là thông .”
“Làm gì nói tới mức khó nghe như vậy!”
“Muốn nói thế nào, em cũng,nhưng đừng nói với anh đó là một khắc kết hợp, đối với em mà nói thì nó cũng xem như lần đầu tiên.”
Nửa ngày không nghe trả lời, Hứa Tường nghiêng đầu qua nhìn hắn.
“Làm sao, tức rồi?”
Đối phương hai mắt thật to thẳng tắp mà nhìn hắn, ánh mắt đơn thuần không có bất kỳ tạp chất gì.
“Anh có thể tin tưởng em sao?”
Âu Nhược Thành chỉ hỏi một câu như vậy, nhưng Hứa Tường cảm thấy vấn đề này quan trọng đến không biết phải nói như thế nào.
“Đó là chuyện của em.”
Trả về một câu như vậy, Hứa Tường vừa thu hồi tầm mắt.
“trước đây em vẫn cảm thấy thế giới nam nhân cùng nam nhân là thế giới mà em cả đời sẽ không tiếp xúc, nhưng từ khi gặp gỡ anh, cuộc sống của em tất cả đều rối loạn.”
Hứa Tường hút thuốc, yên lặng mà lắng nghe.
“sau đó, em vì anh mà mở rộng thân thể. vì thế..”
Ngữ khí có chút do dự không khỏi khiến Hứa Tường nghi hoặc quay đầu lại.
“vì thế em nghĩ, hay là em có thể tin tưởng anh.”
Âu Nhược Thành nói rồi tươi cười, thân thiết mà ôn nhu khiến Hứa Tường nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, khi ấy hắn cũng cười như vậy, nhưng bây giờ nụ cười không phải là công thức hóa mà là xuất phát từ nội tâm.
“A.”
Hứa Tường gật gù, quay đầu nhìn về ngoài cửa sổ. hắn không quá quen với việc nhận những lời nói chân thành hay những lời ngon tiếng ngọt như thế, vì thế lần này không chừng trên mặt hắn có chút ửng đỏ.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xẹt qua làn da trắng nõn. có thể Âu Nhược Thành không thấy, nhưng Hứa Tường biết chắc lúc này khóe miệng của mình đang mang theo nụ cười trên môi.
END
Tác giả có lời muốn nói: ờ ờ ừ, rốt cục xong xuôi , tản ra hoa tản ra hoa ~~~
HOÀN HOÀN HOÀN
là lá la (˳˘ ɜ˘)˳ ♬♪♫