Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

chương 20: chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Thường Hi nghe hai người họ nói vậy thì ngơ ngác quên luôn cái đau ở tay.

Mộng Phạn ở bên cạnh nói: "Cho dù không có Tần Minh thì vẫn còn có mình bảo vệ, không để các cậu làm hại đến cậu ấy."

Thục Tâm lúc này chạy tới nhìn thấy vết đỏ trên tay Cố Thường Hi thì vội vàng tới cầm tay cô hỏi: "Cậu có sao không? Tay cậu làm sao vậy?"

Cô hoàn hồn mỉm cười nói: "Mình không sao tay mình chỉ bị bỏng một chút thôi, không có vấn đề gì lớn đâu."

Mộng Phạn ở bên cạnh nghe vậy thì quay ngoắt sang: "Bị bỏng như thế mà còn bảo không có gì lớn."

Cô xua tay, nói: "Vết bỏng nhẹ thôi mà, không sao thật đó."

Thục Tâm tức giận nói: "Nếu hai người thích Tần Minh thì có thể đi tỏ tình sao lại làm bỏng cậu ấy?"

Bạn nữ sinh đó đứng kế bên nói: "Cậu ấy suốt ngày cứ đi theo Tần Minh suốt làm cho chúng tôi cảm thấy không thoải mái."

Mộng Phạn ở bên cạnh nghe thế thì nói: "Là do hai cậu ganh tị với cậu ấy vì được tiếp xúc gần gũi với Tần Minh mà thôi."

Thục Tâm thả tay Cố Thường Hi xuống, âm trầm nhìn hai người bọn họ.

Sát khí của cô ấy mọi người xung quanh đều cảm nhận được, trong lòng hai nữ sinh đó đều run sợ nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.

Thục Tâm giơ tay lên tát hai người nữ sinh đó mỗi người nhận lấy một cái tát.

Tiếng "chát" vang lên khiến cho hai người bọn cô và những nữ sinh ở trong phòng vệ sinh lúc đó đều giật mình.

Nữ sinh đó ôm mặt trừng mắt nhìn Thục Tâm tức giận nói: "Cậu dám đánh tôi?"

Thục Tâm lạnh giọng nói: "Tôi không chỉ đánh cậu tôi còn có thể làm hơn như vậy nữa.

Cậu đừng bao giờ đụng tới Hi Hi nếu không cậu sẽ tự lãnh hậu quả."

Bạn nữ sinh đó ôm mặt đỡ nữ sinh kia đứng dậy, tức giận nói: "Tôi sẽ đi nói với cô chủ nhiệm để cô xử lý chuyện này."

Thục Tâm nhún vai chẳng hề để tâm: "Cứ tùy thích."

Hai người bọn họ đi rồi, Cố Thường Hi bước lên nhìn Thục Tâm nói: "Cậu đánh họ như vậy sẽ bị cô chủ nhiệm phạt nặng đó."

Thục Tâm thu lại sát khí và vẻ âm trầm trên người, quay sang nở nụ cười dịu dàng với cô: "Không sao đâu, hai cậu cứ yên tâm."

Ba người bọn họ bước ra thì thấy trước cửa phòng vệ sinh đã kín người đứng ở ngoài này hóng hớt chuyện ở bên trong.

Bách Khanh và Lập Thành chen chúc đám người này đi tới chỗ bọn cô.

Bách Khanh nhìn ba người bọn cô hỏi: "Không sao chứ?"

Mộng Phạn lắc đầu nhìn sang Cố Thường Hi đang đứng bên cạnh: "Không sao nhưng tay Hi Hi bị bỏng."

Lập Thành nghe vậy thì đưa mắt nhìn sang tay cô thấy vết đỏ ửng do bị bỏng: "Không sao chứ?"

Cố Thường Hi lắc đầu: "Không sao, chỉ bỏng nhẹ mà thôi."

Thục Tâm đứng bên cạnh nói: "Bỏng nhẹ cũng phải xuống phòng y tế xử lí vết thương.

Các cậu đưa cậu ấy xuống phòng y tế đi, cô chủ nhiệm đang đợi mình."

Bốn người họ nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn theo hướng mắt của Thục Tâm thấy cô Lâm Ý đang đứng ở đó không xa, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn bọn họ.

Cố Thường Hi lo lắng nhìn sang Thục Tâm, cô ấy lắc đầu ý bảo là không sao đâu, cô cứ yên tâm rồi đi sang chỗ cô Lâm Ý.

Cô nhìn thấy hai người họ đi mất gương mặt thể hiện sự lo lắng.

Mộng Phạn đi sang dìu cô nói: "Đi thôi, tụi mình đưa cậu xuống phòng y tế xử lý vết thương."

Trong phòng y tế, cô y tế xử lý vết bỏng trên tay cô nói: "Chỉ là bỏng nhẹ thôi, mấy đứa còn xử lý nước lạnh kịp thời nên cũng không có gì nghiêm trọng."

Ba người họ đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì thở phào, Cố Thường Hi nhìn tay mình bị băng bó lại lo lắng hỏi: "Cô ơi liệu tay con có lành lại trước hôm Chủ nhật không vậy cô?"

Cô y tế đưa hộp thuốc cho cô, cười nói: "Có thể chỉ cần con chịu sứt thuốc mỗi ngày thì sẽ sớm khỏi thôi."

Cô nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cuối tuần này là lễ hội cô phải lên biểu diễn mong là tay cô sớm lành lại.

Cô đưa tay nhận lấy thuốc, đứng dậy: "Cảm ơn cô, em xin phép về lớp trước."

Tiết học buổi chiều tiết Lý, Cố Thường Hi ngồi nghe giảng bài nhưng đôi lúc ánh mắt hay hướng sang chỗ ngồi của Thục Tâm.

Cậu ấy hiện tại chưa về lớp nên trong lòng cô rất lo lắng không biết có phải cậu ấy bị trách phạt nặng lắm không.

Mộng Phạn ngồi ở bên cạnh thấy cô mất tập trung luôn nhìn sang chỗ Thục Tâm thì biết trong lòng cô rất lo lắng.

Mộng Phạn vỗ nhẹ vào vai cô nói: "Chắc chắn cậu ấy không sao đâu."

Cố Thường Hi quay sang nhìn Mộng Phạn đang động viên cô bên cạnh, cô mỉm cười gật đầu.

Tiếng chuông tan học vang lên, Thục Tâm từ ngoài bước vào về chỗ ngồi mọi người trong lớp đều đưa mắt nhìn sang.

Cô ấy cầm cặp sách đi tới chỗ ngồi của Tần Minh ngồi xuống, Cố Thường Hi quay xuống lo lắng hỏi cô: "Cậu có phải bị trách phạt nặng lắm không?"

Thục Tâm lắc đầu nói: "Không đâu."

Lập Thành đi tới nhìn cô ấy hỏi: "Thế cô Lâm phạt cậu cái gì?"

"Phạt mình viết bản kiểm điểm và đình chỉ học ba ngày."

Mộng Phạn ở bên cạnh nghe vậy thì vội nói: "Đối với cậu vậy mà không nặng?"

Thục Tâm nghe vậy gật đầu, nở nụ cười nói: "Thật sự không nặng, chỉ là đình chỉ ba ngày mà thôi.

Ba ngày sau mình vẫn đi học lại bình thường thôi."

Cố Thường Hi áy náy nói: "Xin lỗi cậu, đều là lỗi của mình.

Nếu không phải vì mình thì cậu đã không đánh hai người họ rồi."

Thục Tâm nắm lấy tay của cô không bị thương, an ủi cô: "Không phải lỗi của cậu đâu đừng trách bản thân.

Lúc nhỏ mình đã nói rồi sau này mình sẽ bảo vệ cậu không để cậu chịu đựng một mình."

Cô nghe thấy vậy thì trong lòng ấm áp, dùng ánh mắt cảm động nhìn cô ấy.

Bách Khanh ở bên cạnh hỏi: "Thế còn hai người kia thì bị phạt gì?"

Nhắc đến hai nữ sinh kia, bọn họ cũng không biết cô Lâm Ý xử lý như thế nào.

Thục Tâm nói: "Cũng không ai làm chứng được hai người đó cố ý làm đổ nước lên tay Hi Hi nên chỉ bị phạt viết kiểm điểm."

Mộng Phạn nghe vậy thì bất mãn: "Sao lại như thế được."

Thục Tâm nhún vai: "Biết sao được, lúc đó trong lớp cũng ít người với không ai chú ý đến chỗ Hi Hi."

Lập Thành nhìn bốn người bọn họ nói: "Không bàn đến chuyện này nữa.

Cũng đã tan học rồi, chúng ta sang nhà Tần Minh thăm cậu ấy đi."

Cố Thường Hi nghe vậy thì hoảng hốt, nếu như họ vào thăm thì sẽ bị lộ cô ở chung nhà với Tần Minh mất.

Cô đang tính từ chối thì Bách Khanh nói: "Được đó, mau đi thôi."

Hai người còn lại cũng gật đầu tán thành cho nên cô cũng không từ chối được.

Tới trước nhà Tần Minh, Bách Khanh giơ tay nhấn chuông cửa còn Cố Thường Hi thì lùi về sau lưng bọn họ mà đứng.

Một lát sau cửa mở, Từ Dĩnh nhìn mấy người bọn họ mỉm cười dịu dàng: "Các con là bạn học của Tần Minh phải không?"

Lập Thành bước lên gật đầu, lễ phép nói: "Con chào dì, con nghe nói cậu ấy bị bệnh nên bọn con đến thăm cậu ấy xem cậu ấy như nào."

Bà nghe vậy thì đứng sang một bên, nói: "Các con mau vào nhà đi."

Bà nhìn bọn họ vào nhà cởi giày thay dép thì thấy Cố Thường Hi đang chậm chạp đi tới, trên tay cô còn bị băng bó lại.

Bà vội nhẹ giọng hỏi: "Hi Hi, tay con bị làm sao vậy?"

Cô nghe bà hỏi vậy thì vội nhìn xuống tay mình giấu ra sau lưng: "Không sao, chỉ là lúc con lấy nước không cẩn thận bị bỏng thôi.

Nhưng dì đừng lo chỉ bị bỏng nhẹ mà thôi."

Từ Dĩnh nghe vậy thì bắt lấy tay cô cầm lên xem: "Có thật sự là bỏng nhẹ không?"

"Thật mà dì, không tin dì cứ hỏi các bạn đó."

Bà nghe vậy thì thả tay cô xuống: "Được rồi con mau vào nhà đi."

Từ Dĩnh dẫn bốn người họ lên trước cửa phòng Tần Minh, bà gõ cửa: "Tần Minh, con đã thức dậy chưa? Có bạn đến con thăm này."

Ở trong phòng truyền tới giọng nói của cậu: "Con dậy rồi, mẹ cho các cậu ấy vào đây đi."

Bà nghe thế thì mở cửa ra, quay sang nói: "Các con vào đi, dì đi xuống chuẩn bị trái cây cho các con."

Nói rồi bà đi xuống nhà, bốn người bọn họ bước vào thấy cảnh tượng Tần Minh đang ngồi ở trên giường dựa lưng vào gối đọc sách.

Bách Khanh bước tới nhìn cậu: "Cậu đã đỡ hơn chưa?"

Tần Minh dời mắt khỏi trang sách, khép cuốn sách lại nói: "Đỡ hơn nhiều rồi."

Mộng Phạn nghe nói thế thì gật đầu: "Thế thì tốt rồi."

Lập Thành cười nhìn cậu: "Cậu trước giờ ít khi đổ bệnh lắm mà, lần này kiệt sức lắm sao?"

Cậu đặt cuốn sách xuống bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Chắc vậy."

Thục Tâm quay sang nhìn Cố Thường Hi đang đứng ở phía sau im lặng nãy giờ không nói câu nào, hỏi: "Hi Hi sao hôm nay cậu ít nói vậy?"

Cô nghe vậy thì lắc đầu: "Đâu có đâu."

Thấy mọi người đang nhìn mình, cô đặt cặp sách lên ghế bước tới bàn rót ly nước: "Để mình lấy ly nước cho Tần Minh."

Cô rót xong ly nước thì đem tới đưa cho cậu: "Của cậu, cậu uống đi."

Tần Minh không đưa tay nhận lấy, ánh mắt nhìn xuống tay đang bị băng bó của cô lạnh giọng hỏi: "Đây là bị làm sao vậy?"

Cố Thường Hi nghe hỏi vậy nhất thời không phản ứng kịp: "Hả?"

Mộng Phạn thấy ánh mắt cậu thì biết cậu hỏi chuyện gì, kéo ghế ngồi xuống nói: "Bị hai nữ sinh ở trong lớp cố ý làm đổ nước ấm lên tay cậu ấy nên bị bỏng."

Thục Tâm đứng bên cạnh nói tiếp: "Mình đây đã trừng trị hai người đó, bảo vệ được cậu ấy."

Lập Thành nghe vậy thì bất lực nhìn sang: "Nhưng rốt cuộc cậu cũng bị đình chỉ học ba ngày và viết bản kiểm điểm."

Thục Tâm lắc đầu, mấy chuyện này đối với cô chẳng phải là chuyện gì to tát: "Không sao, đó cũng chỉ là hình phạt nhẹ mà thôi mình không quan tâm.

Mình bảo vệ được Hi Hi là vui rồi."

Cố Thường Hi nghe vậy thì quay sang nhìn cô ấy thấy cô ấy vẫn đứng đó vui vẻ nói chuyện trong lòng cảm thấy áy náy nhiều hơn.

"Tại sao lại làm vậy?" Tần Minh nhận lấy ly nước đặt lên bàn, hỏi.

Bách Khanh ngồi trên giường chơi game nói: "Là do họ ganh tị với Hi Hi, cậu ấy và cậu dính nhau như sam nên khiến nhiều nữ sinh ganh tị và ghen ghét."

Tần Minh nghe vậy thì không nói gì bắt lấy cổ tay Cố Thường Hi kéo cô ngồi xuống trên giường, cậu cầm lấy tay bị thương của cô dịu dàng hỏi: "Có nặng lắm không?"

Cô ngượng ngùng nhìn động tác của cậu, lắc đầu: "Không đâu, chỉ là bị bỏng nhẹ mà thôi."

Lúc này cửa phòng mở ra, Từ Dĩnh bưng dĩa trái cây vào đặt lên bàn: "Các con mau lại đây ăn trái cây đi."

Tần Minh buông tay cô ra, gương mặt của cô vẫn còn hơi ửng đỏ nên quay mặt sang chỗ khác tránh bà nhìn thấy.

Thục Tâm tới giúp bà một tay, nói: "Cảm ơn dì."

"Không có gì mấy đứa nói chuyện tiếp đi, dì ra ngoài trước." Bà ra ngoài đóng cửa phòng lại, Thục Tâm lấy vài miếng táo đưa cho mọi người.

Mộng Phạn ngồi ăn táo, nói: "Sắp tới cuối tuần mà toàn gặp những chuyện không may."

Bách Khanh lấy trái quýt ngồi lột vỏ: "Nhưng mà cũng may từ đây tới đó vẫn còn nhiều thời gian nên chắc sẽ ổn thôi."

Lập Thành ngồi trên ghế đang cầm mấy quyển sách đọc, hỏi: "Tần Minh, ngày mai cậu đi học lại chưa?"

"Rồi."

Nghe Tần Minh nói vậy, Lập Thành cảm thấy ngày mai sẽ có màn kịch hay để xem..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio