Bách Khanh đứng dậy nhìn cô ngồi đối diện nói: "Cũng lâu rồi mới gặp lại để mình đây giới thiệu lại cho cậu.
Vị này Lập Thành, là ông chủ của công ty nổi tiếng trong nước.
Bên cạnh Hiểu Khê, là một bà chủ của tiệm bánh ngọt nổi tiếng trên mạng được nhiều người biết đến.
Bên cạnh mình chính là bà xã mình Mộng Phạn, cô ấy hiện tại đang làm việc ở công ty mình.
Còn đây là Thục Tâm, hiện tại là một nhà thiết kế thời trang rất có tiếng tăm."
Giới thiệu xong anh chỉnh lại vest nhìn sang Mộng Phạn ngồi bên cạnh: "Bà xã mau giới thiệu cho anh đi."
Mộng Phạn lườm anh một cái rồi nói: "Hi Hi, đây là chồng mình cũng là ông chủ của công ty game "
Cố Thường Hi nghe vậy thì hỏi: "Đó không phải là công ty game rất nổi tiếng sao? Không ngờ Bách Khanh chính là chủ của công ty game này."
Hiểu Khê nhìn cô rồi cười nói: "Cậu ở nước Anh cũng biết tới công ty cậu ấy chứng tỏ game cậu ấy rất nổi tiếng được nhiều người biết đến."
"Mình có người bạn ở nước ngoài, thời gian rảnh rỗi đều chơi game.
Một thời gian sau tìm được một trò chơi ở công ty cậu ấy làm, tải thử về chơi và bây giờ cô ấy chơi cũng đã gần ba năm rồi."
Bách Khanh nghe vậy thì liền nói: "Vậy hôm nào mình phải gặp bạn cậu gửi lời cảm ơn mới được." Nói rồi nhìn người đàn ông bên cạnh cô, liền nói: "Hi Hi, để mình giới thiệu về Tần Minh cho cậu.
Cậu ấy hiện tại đã là một ông chủ của công ty ngân hàng đầu tư đó.
Cậu ấy rất nổi tiếng, ai ai cũng đều biết còn được đưa lên TV nữa."
Thục Tâm ngồi bên cạnh cô, nói: "Bởi mới nói, cậu ấy không phải là một diễn viên hay ca sĩ nổi tiếng vậy mà có rất nhiều fan nữ hâm mộ."
Cố Thường Hi nghe vậy thì cười cười, với vẻ ngoài đó của cậu không thu hút người khác sao được.
Từ đi học tới bây giờ đều không có thay đổi gì, chỉ cần ở nơi đâu có cậu ấy thì nơi đó cậu ấy chính là tâm điểm của mọi người.
Rất nhanh nhân viên phục vụ đã bưng đồ ăn lên, Tần Minh gắp thịt và rau để vào chén cô, nói: "Ăn nhiều vào."
Cô gật đầu: "Mình biết rồi, cậu cũng mau ăn đi."
Anh không nói gì gắp mấy con tôm vào chén rồi ngồi lột vỏ.
Lột vỏ xong anh để vào bát rồi để sang cho cô, cầm khăn giấy lên lau tay.
Cô nhìn hành động này của anh nhớ lại trước đây lúc còn đi học, khi ăn ở nhà ăn chỉ cần hôm đó có món tôm anh cũng sẽ ngồi lột vỏ giống vậy rồi đưa sang cho cô.
Đã năm năm trôi qua cô không nghĩ tới là anh lại còn nhớ những cái này.
Cô gắp tôm lên ăn, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Anh ngồi ăn lắc đầu: "Không có gì."
Trong bữa ăn mọi người đều nói chuyện vui vẻ nhưng không ai nhắc đến chuyện xảy ra năm năm trước của cô.
Hình như ai cũng không muốn nhớ tới và nhắc tới.
Ngồi một lát Thục Tâm quay sang hỏi cô: "Vào phòng vệ sinh với mình một lát."
"Được."
Thục Tâm nhìn họ đứng dậy nói: "Mình và Hi Hi đi vệ sinh một lát các cậu cứ tiếp tục nói chuyện."
Mọi người cũng không có ý kiến gì, hai người đứng dậy rời khỏi phòng đi vào phòng vệ sinh.
Đứng trước gương, Cố Thường Hi mở nước rửa tay còn Thục Tâm ở bên cạnh từ trong túi xách lấy ra một cây son.
Cô ấy hỏi: "Thường Phong, anh ấy dạo này thế nào?"
Cô tắt nước cầm lấy khăn lau tay: "Cũng tốt chỉ là tập trung vào công việc quá nhiều quên mất thời gian." Nói một lát thì cô dừng lại đưa mắt nhìn cô ấy: "Năm đó vì sao hai người chia tay?"
Thục Tâm cầm cây son tô lên đôi môi mình, nói: "Là mình thấy giữa chúng mình có khoảng cách địa lý rất xa, lúc mình cần anh ấy lại không có mặt.
Những dịp lễ, sinh nhật anh ấy đều bận công việc không thể sắp xếp thời gian nên lúc đó mình giận dỗi nói chia tay nhưng không ngờ lúc đó anh ấy lại đồng ý."
Cô không ngờ lý do lại vậy, cô hỏi: "Vậy bây giờ cậu còn tình cảm với anh ấy không?"
"Còn nhưng mình lại không biết tình cảm của anh ấy liệu có thay đổi không." Nói rồi cô ấy nhìn cô: "Chúc mừng cậu đã thực hiện được ước mơ của mình."
Cô mỉm cười: "Mình cảm ơn, cũng chúc mừng cậu đã đạt được ước mơ của bản thân."
Kể từ khi ra nước ngoài cô và cô ấy rất ít liên lạc, một phần là hai múi giờ khác nhau một phần là bởi vì sau khi chia tay cô ấy cũng ít liên lạc với cô để tránh nhắc tới anh cô.
Ở trong phòng, Bách Khanh nhìn Tần Minh đang ngồi nghịch bật lửa trong tay, hỏi: "Cậu và Hi Hi đã làm hòa chưa?"
Anh nhàn nhạt nói: "Vẫn chưa."
Mộng Phạn nghe vậy thì nhíu mày, thúc giục: "Sao lại không mau làm hòa? Cậu ấy cuối cùng cũng về nước rồi, đây là cơ hội của cậu đừng có bỏ lỡ."
Anh cất chiếc bật lửa vào túi, ngẩng đầu nhìn họ: "Không phải không muốn mà là chưa thể.
Thời gian năm năm là một thời gian dài, tôi cũng không rõ tình cảm của cô ấy hiện tại dành cho tôi như thế nào.
Cho nên tôi chỉ có thế từ từ hành động."
Lập Thành cầm ly rượu lên uống, nhìn anh: "Có nghĩa là cậu định theo đuổi lại cậu ấy?"
Anh thẳng thắn gật đầu: "Đúng vậy."
Hiểu Khê nhìn anh hỏi: "Vậy lần này cậu ấy về là ở đây luôn hay sẽ sang lại Anh?"
"..." Lần này anh trầm mặc không trả lời, đôi mắt cứ nhìn vào ly rượu trước mắt bởi vì anh cũng không biết rõ đáp án.
Hai người trở lại phòng thấy mọi người đang nói chuyện vui vẻ.
Hiểu Khê nhìn họ nói: "Hai cậu trở lại rồi."
Hai người họ ngồi xuống, Cố Thường Hi nhìn mọi người hỏi: "Các cậu đang nói gì vui vẻ vậy?"
Tần Minh ngồi bên cạnh quay sang nhìn cô, nói: "Bọn họ muốn chơi game."
Bọn họ nghe anh nói vậy thì vội vàng gật đầu, còn lấy điện thoại ra mở game lên chứng thực cho câu nói của anh là muốn chơi game.
Bách Khanh nhìn cô hỏi: "Hi Hi, cậu bây giờ trình độ chơi game có phải cũng lên tay rồi không?"
Mộng Phạn ngồi bên cạnh cũng tò mò: "Đúng đó, đúng đó.
Có phải không?"
Cô nhìn hai người họ, ngượng ngùng lắc đầu: "Kể từ khi mình sang Anh không có chạm đến game cho nên trình độ vẫn vậy."
Hiểu Khê nghe vậy thì nói: "Thế cậu tải game về đi.
Tần Minh cậu ấy dẫn cậu đi làm nhiệm vụ."
"Hả?"
Cô quay sang nhìn anh đang ngồi bên cạnh, anh gật đầu: "Tải về đi, tôi dẫn cậu."
Cô cầm điện thoại tải game đó về sau đó vào game tạo tài khoản, anh ngồi bên cạnh nhìn nhân vật của cô.
Một lát sau anh nói: "Chấp nhận kết bạn."
Cố Thường Hi nghe vậy thì nhìn thấy có một lời mời kết bạn gửi tới, cô nhấn vào đồng ý nhìn anh đặt tên chỉ đơn giản không thêm gì khác.
là công ty của anh không nghĩ tới lại đặt vào nhân vật trong game.
Lập Thành nói với cô: "Hi Hi, mau đến nhận nhiệm vụ đi."
"À được."
Bọn họ ở bên trong phòng chơi game, cho tới khi Tần Minh thấy trễ rồi cũng không còn sớm nữa kêu giải tán thì họ mới chịu rời đi.
Trước khi rời đi bọn họ đều trao đổi phương thức liên lạc với cô để sau này có gì thì tìm cô.
Ở bên trong xe, Cố Thường Hi ngồi bên ghế phụ lái đang nhắn tin với giáo sư Join nói chuyện ngày mai đến nhà của cô Lệ Nguyệt.
Mãi một lúc sau cô còn chưa thấy anh lái xe rời đi thì mới ngẩng đầu, quay sang nhìn anh đang dựa vào ghế tay cứ bật tắt chiếc bật lửa, trầm mặc suy nghĩ gì đó.
Cô không nhịn được hỏi: "Tần Minh, có chuyện gì sao?"
Tần Minh nghe cô gọi mới ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi: "Lần này cậu trở về nước là bao lâu? Có sang Anh lại không?"
Cô không ngờ là cậu hỏi chuyện này, cô gật đầu: "Có trở về Anh, mình về nước thời gian ở lại bao lâu cũng chưa biết rõ nhưng chắc là ở lại đây một thời gian dài."
Cô vừa trả lời xong thì nhìn thấy tay anh nắm chặt chiếc bật lửa, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô không nói lời nào.
Một lát sau anh để bật lửa vào túi, khởi động xe nói với cô: "Về thôi."
Cô không biết câu trả lời của cô có vấn đề gì mà kể từ khi trở về anh không nói với cô câu nào.
Lúc anh bước vào nhà nhìn thấy trong nhà đã được trang trí lại, rèm cửa đã được đổi sang màu xanh còn có thêm chậu cây cảnh.
Anh thấy cô đã trang trí ngôi nhà này thêm sức sống, sinh động hơn không còn sự lạnh lẽo lúc trước.
Anh quay sang nhìn cô đứng bên cạnh: "Trang trí rất đẹp, cảm ơn."
"Không có gì đâu."
Anh gật đầu cũng không nói thêm câu nào trở về phòng ngủ, cô không hiểu anh làm sao nên cũng đành trở về phòng mình.
Sáng ngày hôm sau lúc cô thức dậy bước ra khỏi phòng thì thấy Tần Minh đang bận rộn trong bếp.
Cô đi tới nói: "Chào buổi sáng."
Anh cũng không ngẩng đầu nhìn cô chỉ nói: "Chào buổi sáng.
Hôm nay sao cậu lại thức sớm vậy?"
Cô đi tới cạnh anh nhìn anh đang chiên trứng, nói: "Do hôm nay mình có hẹn với cô giáo nên phải thức sớm để chuẩn bị.
Có cần mình phụ gì không?"
"Không cần đâu, sắp xong rồi.
Cậu ra ngoài ngồi đợi đi."
"Ồ." Cô đi tới phòng ăn kéo ghế ra ngồi xuống.
Rất nhanh khoảng một lát sau anh bữa dĩa bánh mì và trứng ra đặt lên bàn, sau đó trở vào bếp cầm một ly sữa và một ly cà phê ra.
Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện cô nói: "Cậu chờ cũng lâu rồi, mau ăn đi."
Cô cầm ly sữa lên uống một ngụm, sữa vẫn còn nóng nên khi vào trong bụng cô ấm cả lên.
Cô vừa ăn vừa nói: "Hay là để lần sau mình nấu bữa ăn sáng?"
Anh đang ngồi uống cà phê nghe cô nói vậy thì đưa mắt nghi ngờ nhìn cô: "Cậu biết nấu?"
Cô lắc đầu, thành thật nói: "Không biết nấu nhưng mình có thể học.
Mình học rất nhanh đó, không tin chiều nay mình sẽ nấu ăn cho cậu ăn."
"Được.
Nhưng nếu cậu không làm được thì đừng gượng ép bản thân."
"Mình nhất định sẽ làm được."
Anh hỏi cô: "Một lát có cần tôi chở cậu đi không?"
"Không cần đâu, một lát Mary và giáo sư sẽ tới đón mình.
Cậu cứ đi làm việc của mình đi."
"Được."