Phụ nữ luôn để ý đến vóc người mình.
Trong khoảng thời gian ở Athen, chứng nôn buổi sáng của cô càng ngày càng giảm, khẩu vị cũng tốt hơn lên, một ngày sáu phần ăn, cô vẫn cảm thấy không no, đồ ăn vặt cũng không rời tay. Thật giống heo, không phải ăn thì là ngủ. Vậy nên, thể trọng tự nhiên có phần gia tăng.
"Không có không có, em không mập chút nào cả." Nhâm Mục Diệu nhéo nhéo gương mặt trắng mềm như trứng gà của cô, "Nhiều lắm là châu tròn ngọc sáng thôi."
"Nhâm Mục Diệu! Anh lại dám đùa cợt em!" Kiều Tâm Du giận đến quay đầu đi, tầm mắt vừa đúng rơi vào những đám mây ngoài cửa sổ, cảnh sắc ngoài cửa sổ vẫn là một màu trắng, mây khói lượn lờ như thế, cô không phải loại người lần đầu tiên thấy được thì hăng hái lần sau sẽ không. Càng xem nhiều, thì sẽ càng thấy hăng hái hơn. Mà người một khi có được nhiều, sẽ càng cảm thấy chưa đủ, hi vọng được nhiều hơn nhiều hơn nữa. Kiều Tâm Du cảm thấy mình bây giờ trở nên tham lam rồi.
"Em đang nghĩ gì thế?" Nhâm Mục Diệu phát hiện cô bây giờ càng ngày càng thích ngẩn người, hắn bắt đầu không hiểu rõ lòng của cô.
Kiều Tâm Du tỉnh táo lại, khóe miệng nâng lên một nụ cười giảo hoạt, "Thật muốn ném anh ra ngoài, tự do rơi xuống đất."
"Độc nhất là lòng dạ đàn bà, câu nói này không sai chút nào! Xem ra, anh cần phải dạy dỗ em thật tốt." Giọng nói vừa mới rơi xuống, môi mỏng của hắn lập tức chạm vào cánh môi hồng của cô, êm ái di chuyển, đầu lưỡi một vòng lại một vòng liếm quanh môi cô. Biết thân thể của cô đã mềm nhũn, mới triển khai bước kế tiếp.
Kiều Tâm Du cảm giác như dưỡng khí của mình đã bị hắn hút hết, hầu như không còn, toàn thân xụi lơ trong ngực hắn.
Hắn hôn tỉ mỉ, bí mật mang theo hơi thở nóng như lửa, rơi vào trên gương mặt của cô, bên tai, còn có chút trơn mềm trắng nõn, hắn nhẹ nhàng gặm nuốt, liếm láp... Kích khởi cảm giác tê dại bên trong thân thể Kiều Tâm Du.
Nhâm Mục Diệu không nhịn được đưa tay thăm dò vào quần áo của cô, vuốt ve lớp da thịt nõn nà, quanh co hướng lên trên, chạm được thứ tròn trĩnh mềm mại xong, hắn hướng về nút khóa sau lưng nhẹ nhàng gỡ chúng ra, sau khi thoát được, thứ đẫy đà bị trói buộc lập tức được giải thoát ra ngoài. Bàn tay nóng bỏng của hắn đặt lên, khẽ vuốt ve. Cô quả thật rất "châu tròn ngọc sáng", thứ mềm mại dưới bàn tay của hắn càng thêm đầy đặn ngạo nghễ ưỡn lên.
"Không... Không được..." Kiều Tâm Du bất an giãy dụa thân thể, mong muốn bằng ý chí yếu ớt của mình cố tránh khỏi bàn tay ma quỷ của hắn, nhưng giọng nói oán trách của cô nghe vào cũng lại thành mềm mại cùng với mị hoặc, làm cho người ta máu nóng sục sôi.
"Anh sẽ rất cẩn thận... Sẽ không đả thương đến bé cưng..." Nói tới đây, bàn tay Nhâm Mục Diệu đã thăm dò vào quần của cô, trượt đến bụng cô, chậm rãi đi xuống địa phương thần bí...
Kiều Tâm Du nhịn không được run rẩy, "Chúng ta đang ở... Phi cơ... A..." Một tiếng yêu kiều phát ra, cô ngay sau đó cắn môi cố nhịn. Gò má lập tức bị nhuộm hồng hiện ra vẻ ngượng ngùng, mà Nhâm Mục Diệu cũng không bận tâm để ý đến nữa, tiếp tục ở trên người cô mà đốt lửa.
Đôi môi mỏng của Nhâm Mục Diệu giơ lên một đường cong, hiện ra nụ cười mỉm, thì ra cô căng thẳng vì điều này, "Trên xe, ca-nô còn có thể, phi cơ sao lại không được?"
Ngay sau đó, hắn cho lui những thứ quần áo cản trở kia, da thịt trắng mát như ngọc của cô sau khi được hắn vuốt ve đã hiện ra một màu hồng mê người. Tầm mắt rơi vào "MISS" trên ngực cô, mặt hắn đã hiện lên một nụ cười mỉm đắc ý. Hắn đẩy bung chân của cô ra, để cho cô dạng chân quấn ở trên người hắn.
Toàn thân Kiều Tâm Du như nhũn ra chỉ có thể đưa hai cánh tay ôm lấy hắn thật chặt, giống như người sắp chết đuối bắt được chiếc bè gỗ, cũng là hi vọng duy nhất.
Nhâm Mục Diệu vùi đầu vào nơi đẫy đà của cô, ở trên người cô mà in đầy dấu vết minh chứng cô thuộc về hắn, chóp mũi quanh quẩn ngửi mùi thơm đặt biệt trên người cô, hoặc giả bởi vì cô có thai, trên người tản ra mùi sữa thơm, ngọt ngào, phơn phớt, như có như không.
"Tâm Du, gả cho anh có được hay không." Hắn không ngừng dùng lửa nóng của mình liếm liếm nơi đã sớm ướt át mềm mại của cô, giống như đang trêu chọc cô, vẫn giữ vững thái độ như gần như xa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Nào có ai ở ngay loại tình cảnh này mà cầu hôn? Có người nào lại đi dùng loại phương pháp này để bức hôn sao? Kiều Tâm Du cảm thấy vừa giận, vừa buồn cười.
Hành động cùng xử sự của ác ma này luôn ác liệt như thế, ngay cả cầu hôn cũng không ngoại lệ.
Kiều Tâm Du không muốn mình ở nơi này với ý thức mơ hồ lại trong tình huống như thế này mà bán đi chính mình, ngửa đầu thả ra một tiếng thở gấp, "Không muốn..." Nhưng cảm giác một lần lại một lần ngọn lửa ở trong người mình ngày càng không ngừng làm loạn, cô không nhịn được giãy dụa thân thể, tìm kiếm giải thoát...
"Khẩu thị tâm phi." Giọng nói thô kệch tiết lộ Nhâm Mục Diệu hắn giờ phút này cũng đã chịu đựng tới cực hạn rồi.
Đôi mắt tối tăm tràn đầy dục hỏa, hắn nâng mông của cô lên, dùng lực của phần thân dưới xuyên qua thân thể cô.
"Em đồng ý cũng gả cho anh, không đồng ý cũng phải gả cho anh! Em là của anh!" Giống như hắn đang cho Kiều Tâm Du một lời tuyên bố, giọng nói cực kì kiên quyết, không cho phép nghi ngờ.
————
Vừa xuống máy bay, hai người họ ngay sau đó bước ra phi trường.
Kiều Tâm Du trợn tròn mắt, đụng đụng cánh tay Nhâm Mục Diệu, "Sao nhiều người đón quá vậy, có phải có Đại Minh Tinh tới không?"
Gương mặt Nhâm Mục Diệu tối đen, trở nên nghiêm túc, cảm giác có chuyện không hay sắp xảy ra, hắn dắt tay Kiều Tâm Du, "Chúng ta nhanh về nhà thôi."
Nào ngờ vừa mới ra khỏi, hàng loạt ký giả từ phía trước hệt như từng ngọn pháo, súng ống, hướng về bọn họ mà xông tới ——
Trong chớp mắt, đèn flash nhanh chóng kết hợp thành một vầng sáng lóe.
"Nhâm tổng giám đốc, thương thế của ngài đã tốt rồi sao? Có để lại di chứng gì không..."
"Nhâm tổng giám đốc, căn cứ vào thông tin quý công ty đã thành công thu mua tập đoàn Vạn Hồng, không biết bước tiếp theo của quý công ty là gầy dựng lại tập đoàn Vạn Hồng, hay vẫn giữ nguyên hình thức cũ không thay đổi, ngài sẽ tổ chức lại tập đoàn cấp cao này như thế nào?"
"Nhâm tổng giám đốc, nghe nói tổng giám đốc trước của tập đoàn Vạn Hồng bởi vì phạm tội ngược đãi người mà bị phán năm năm tù, nhưng trước mắt anh ta vẫn còn lẩn trốn. Ngài đã thu mua tập đoàn Vạn Hồng, liệu có khi nào anh ta sẽ tìm ngài mà..."
...
Các ký giả đem tất cả vốn liếng ra, bằng mọi cách chen đến trước mặt hắn giành quyền trực tiếp thu tư liệu.
Cũng vì tránh né việc này mà một người thuộc về công chúng như hắn mới quyết định xuất ngoại, lúc đó hắn tuyên bố là ra nước ngoài tịnh dưỡng thương thế. Mặc dù Nhâm Mục Diệu người đang ở Athen, nhưng đối với công việc hắn cũng không lười biếng chút nào. Có mấy lần Kiều Tâm Du nửa đêm đói bụng tỉnh dậy, còn thấy hắn đang ở trong phòng làm việc mở thiết bị nghe nhìn mà tổ chức hội nghị.
"Nhiều ký giả đón anh như vậy, anh và họ chắc quan hệ thân thiết lắm ha?" Kiều Tâm Du trêu ghẹo hắn, kết quả cô ngay lúc đó bị ký giả bên cạnh đẩy ngã xuống, lảo đảo một cái, sắp ngã xuống đất, lập tức cô được Nhâm Mục Diệu kịp thời ôm ngang, giữ lại.
Đôi mắt đen nhánh của hắn bắn ánh sáng lạnh ra khắp bốn phía, hắn ngắm nhìn xung quanh một lượt, khí tức lạnh như băng của hắn lập tức tản mát ra, các ký giả đang líu ríu hỏi, từng người một ngay lập tức bị hắn uy hiếp giật mình sợ hãi, rối rít mà câm miệng lại.