Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc

chương 205: thu diệp điêu linh (lá thu tàn lụi)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thân thể cùng với mặt đất lạnh như băng va chạm vào nhau, phát ra âm thanh buồn bã, Lương Tử Ngưng như chiếc lá thu tàn lụi, mềm mại vô lực rơi xuống đất, không khí trầm lặng, dường như nó hoàn toàn đông lại xung quanh cô, chẳng hề lưu động nữa...

Trong nháy mắt Nhâm Dịch Tuấn sắp bị xe đụng kia, Lương Tử Ngưng đã vọt tới, đẩy hắn ra. Nhâm Dịch Tuấn mặc kệ những vết trầy xước trên thân, nhanh chóng bò dậy, chạy tới, ôm lấy Lương Tử Ngưng đang nằm trong vũng máu.

"Tử Ngưng, Tử Ngưng... Em không sao đâu, em nhất định sẽ không sao đâu!"

Đỉnh đầu, nơi Lương Tử Ngưng bị đụng phải đã có một vết lõm sâu, máu chảy nhỏ giọt ra ngoài đất, chảy mạnh dường như nước lũ, ngăn cũng không thể ngăn. Nhâm Dịch Tuấn đưa ra bàn tay run rẩy, che đi miệng vết thương của cô, nhưng máu vẫn ồ ạt chảy ra ngoài, trong nháy mắt nhiễm đỏ hai bàn tay hắn.

Mí mắt suy nhược thoáng chớp động, Lương Tử Ngưng cảm giác mình như đang được đặt trong hầm băng, nội tâm thật lạnh, nhưng vẫn không cảm nhận được một chút xúc cảm sâu sắc nào. Cô mở mắt, gương mặt tuấn tú gần kề trước mắt cô, dần dần từ mông lung trở nên rõ ràng.

Nhâm Dịch Tuấn? Thật sự là hắn sao?

Sao hắn lại có vẻ mặt bi thương như thế? Hắn vì cô sao?

Một nụ cười nhạt hư ảo dần dần hiện lên gương mặt trắng bệch của Lương Tử Ngưng, cô thực sợ đây chỉ là giấc mộng, giống như bọt bong bóng xà phòng, chỉ cần nhẹ chạm vào, nó sẽ bể tan. Cô khó khăn không ngừng run rẩy tay, nhưng cánh tay lại nặng như được làm bằng chì nóng vừa được rót vào nước, dù vậy cô vẫn cắn răng kiên trì ——

"Tử Ngưng ——" Nhâm Dịch Tuấn thấy Lương Tử Ngưng tỉnh dậy, gọi một tiếng. Cầm bàn tay cô đang khó khăn giơ lên, cảm giác lạnh như băng, khiến lòng Nhâm Dịch Tuấn khẽ run, lập tức đem tay cô dính vào trên mặt mình, mong muốn làm ấm nó.

Thật, tất cả đều là thật.

Chưa bao giờ cô nghĩ Nhâm Dịch Tuấn sẽ quan tâm cô như thế, Lương Tử Ngưng vì quá vui mà khóc, một làn hơi nước mơ hồ tràn ngập quanh hốc mắt, cô thật vất vả lắm mới có thể thấy được sự dịu dàng nơi đáy mắt Nhâm Dịch Tuấn, vậy nên cô càng cố gắng khóc —— muốn nhìn rõ hắn hơn, một hàng nước mắt thanh lệ mang theo ý cười bên khóe miệng khẽ tan.

"Dịch Tuấn... Khụ, khụ..." Lương Tử Ngưng lấy hơi nói ra câu nói đầu tiên, dùng sức ngồi dậy, từng ngụm, từng ngụm máu đỏ tươi chợt trào ra khỏi miệng, khiến hàm răng trắng sáng của cô cũng nhiễm đỏ.

Nhâm Dịch Tuấn nóng nảy, tay không ngừng lau chùi vệt máu nơi khóe miệng cô, "Tử Ngưng, đừng nói gì cả... Xe cứu thương lập tức tới ngay... đừng nói chuyện..."

Lương Tử Ngưng cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh như băng, tri giác từ từ tiêu tán...

"Em, nhất định phải nói... Em yêu anh... Từ lần gặp đầu tiên đã nhận định... Nhận định rằng anh là duy nhất của đời em... Khụ, khụ!" Kèm theo từng hồi ho khan kịch liệt, là từng ngụm máu tươi phun mạnh ra ngoài, giờ phút này, quần áo Lương Tử Ngưng dính đầy máu, căn bản là không thể nhận ra màu sắc nguyên thủy của nó. Mà, áo khoác màu đen của Nhâm Dịch Tuấn cũng đã dính phải máu của cô, đem màu đen nhuộm càng thêm đậm, khiến nó càng u tối.

"Được rồi! Tử Ngưng, đừng nói nữa... Chừa chút hơi sức..." Lần đầu tiên trong đời Nhâm Dịch Tuấn có cảm giác sợ hãi, bây giờ hắn cũng không biết nhịp tim của mình có thật còn đang đập hay không.

Trong mắt Nhâm Dịch Tuấn, Lương Tử Ngưng như vật sở hữu của riêng mình hắn, Vĩnh Viễn sẽ ở bên hắn, bất kể hắn làm ra nhiều chuyện ác liệt đến cỡ nào, cô vĩnh viễn vẫn sẽ như cái bóng luôn ở bên hắn. Cho nên hắn quên mất cô, nghĩ chuyện cô bỏ ra làm là chuyện đương nhiên, chưa bao giờ biết cảm kích... Nhưng, giờ khắc này, hắn mới ý thức được hoàn toàn sai lầm của bản thân!

"Bây giờ em không nói... sợ rằng vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội..." Hơi thở Lương Tử nhẹ mỏng dường như tơ nhện: "Tử Oánh là do em hại chết... và cả đứa bé của anh... Thắng xe bị em động tay động chân... người đàn bà xấu xa như em, nên gặp phải báo ứng... Thật xin lỗi, bởi vì quá yêu anh, nên em mới phạm phải những lỗi này... Dịch Tuấn, tha thứ cho em..." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

"Có nghe anh không, đừng nói nữa! Anh tha thứ cho em, tất cả đều tha thứ..." Nhâm Dịch Tuấn hoảng hốt, lời nói đã có chút không mạch lạc.

Giọt lệ trong suốt lạnh như băng từ trong đôi con ngươi tối tăm lăn xuống, nhỏ giọt lên cánh môi trắng bệch của Lương Tử Ngưng, theo sự run rẩy của nó mà lan tràn vào miệng, vị nhàn nhạt mặn chát ở trong miệng cô vỡ tan, "Cám ơn... Nhất định phải, quên em..."

Đôi mắt suy nhược không còn chút sức lực dần dần đóng lại, đôi tay lạnh như băng dần dần cứng ngắc, trượt khỏi lòng bàn tay Nhâm Dịch Tuấn, vô lực mà chạm vào lòng đường...

"Không! Không thể nào... Tử Ngưng, em mau tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi có được không... Chúng ta còn chưa kết hôn mà, em mau tỉnh lại đi được không. Em đang trêu đùa anh đúng không..." Nhâm Dịch Tuấn ôm thật chặt thân thể lạnh buốt của Lương Tử Ngưng, miệng càng không ngừng nhắc đi nhắc lại câu nói trên, hắn cảm thấy lòng của mình như đang bị dao xoắn lại, đau càng thêm đau...

Vì sao hắn lại trì độn như vậy, chưa bao giờ biết mình muốn cái gì, tại sao không dừng lại cước bộ của mình một chút, quan sát người bên cạnh. Vì sao, trong lúc hắn cố tình muốn bỏ lỡ tất cả hắn mới biết mình muốn cái gì, đáng tiếc, vào lúc này, dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể vãn hồi lại được...

Âm thanh huyên náo xung quanh dần dần tan biến, Nhâm Dịch Tuấn không nghe được gì cả, hắn khàn giọng kiệt lực gào thét, phát tiết bi ai khốn cùng nơi đáy lòng, khiến người đi đường chung quanh không khỏi tiếc hận, âm thầm gạt lệ...

Khoảng cách xa xôi nhất trên Thế Giới không phải là sinh ly tử biệt, mà là hai người rõ ràng yêu nhau, nhưng lại không thể ở bên nhau. Cái khoảng cách kia không cách nào vượt qua, ngay từ lúc bắt đầu, nó đã đứng sừng sững giữa hai người, định trước một trận bi kịch.

————

"Tâm Du, Tâm Du... Em đừng làm anh sợ!" Nhâm Mục Diệu ôm lấy Kiều Tâm Du đã rơi vào hôn mê sâu, đặt vào trong xe mui trần.

Lúc xe phát động, hắn lập tức bấm điện thoại, chờ giây lát mới có người nghe.

"A lô ——" bên trong truyền đến một giọng nói ôn hòa.

"Gáy Tâm Du trúng đạn, anh mau chuẩn bị giải phẫu, tôi đang trên đường đến bệnh viện." Nhâm Mục Diệu cảm thấy tim mình đang run rẩy, hắn cố gắng giữ vững trấn tĩnh giọng nói của mình.

"Gáy Tâm Du trúng đạn?" Đầu bên kia điện thoại di động bay tới tiếng thở hổn hển, "Hiểu rồi! Tôi lập tức chuẩn bị ngay..."

Nhâm Mục Diệu mặc dù đối với tên tình địch Phương Đình này cực kỳ khó chịu, nhưng, chuyện này liên quan đến sinh mệnh Kiều Tâm Du. Bệnh viện của tên Phương Đình gần đây, hơn nữa hắn còn là người rất giỏi trong phẫu thuật não, vì chuyện này Nhâm Mục Diệu để xuống thành kiến trên người, cứu sống Kiều Tâm Du quan trọng hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio