"Anh bạn, cậu nhiều lời như vậy làm gì! Tôi bảo cậu điều tra thì cậu điều tra đi!". Nhâm Mục Diệu bị người khác vạch trần hành vi không bình thường của mình, giống như tâm sự của mình bị nhìn ra khiến hắn bốc hỏa lớn.
Ám Dạ Tuyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn. "Chuyện nhỏ như vậy, tôi lập tức cho người đi điều tra". Hắn ta than nhẹ một câu "Tôi cảm thấy cậu vẫn là không nên khiến cô ấy trở thành như vậy, vừa giữ chặt, vừa buông lỏng, như vậy vẫn là tốt hơn." Con ngươi đen như bóng đêm thoáng qua một tia ranh mãnh.
"Có ý gì?". Nhâm Mục Diệu nhướng mày nhìn hắn ta.
"Trò chơi quá đơn giản, sẽ không có hứng thú chơi lâu, không bằng thay đổi trò chơi đi, để cho cô ấy yêu cậu, sau đó cậu vô tình vứt bỏ cô ấy. Tra tấn từ thân thể đến sâu trong tâm hồn có lẽ nỗi đau đớn càng khắc sâu trong lòng".
"Không hổ là Dạ La Sát nghe tin đã làm người ta sợ mất mật, đối phó một phụ nữ mà nghĩ được thủ đoạn hay như thế." Nhâm Mục Diệu lắng nghe lời của hắn, khóe miệng không tự chủ được cong lên, hai tay khoanh trước ngực hơi hơi gật đầu "Có thể suy nghĩ một chút."
Đứng dậy xoay người đi về phía cửa, "Đã quấy rầy cậu cùng phụ nữ nghỉ ngơi."
Ám Dạ Tuyệt tinh ranh nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, khóe môi hơi nhếch lên giảo hoạt cười, kế hoạch thực hiện được rồi.
Học chung bốn năm, dĩ nhiên đối với Nhâm Mục Diệu kiêu căng cao ngạo này hắn rõ như lòng bàn tay, mặc dù trong lòng có ý nhưng vì mặt mũi cũng không chịu thừa nhận. Ám Dạ Tuyệt làm như vậy, đơn giản chính là muốn cho hắn ta có một cái cớ, dũng cảm bước lên một bước, vứt bỏ tất cả cái gọi là trở ngại, chấp nhận cô ấy. Khi hắn ta thật sự rơi vào tình yêu rồi, còn có thể toàn thân trở ra, đẩy cô ấy đi, trả thù cô ấy sao?
Ám Dạ Tuyệt sớm đã điều tra tất cả mọi tư liệu về Lương Tử Oánh. Khái quát đơn giản một chút, đây là một phụ nữ giả dối mang gương mặt thiên sứ. Lúc ấy sợ Mục Diệu không chịu nổi đả kích như thế cho nên hắn lựa chọn giấu giếm nhưng vừa nghĩ tới Kiều Tâm Du vì loại đàn bà này mà chịu trừng phạt, thật sự là rất không đáng. Không chút nào đồng tình với loại người hành hạ con gái khổ cực lầm than.
————
Dinh dong! Dinh dong! Chuông cửa kêu ầm ĩ giống như chủ nhân, một chút cũng không từ bỏ ý định.
"Đến đây đến đây". Kiều Tâm Du vội vàng chui ra khỏi chăn, cổ họng vô cùng ngứa giống như bị vướng một nắm cát vừa khô vừa đau. Còn cảm giác được thân thể nặng nề, có chút lung lay.
Kiều Tâm du mở cửa, sợ ngây người. "bà nội, sao bà tới đây?"
Vẻ mặt Bà nội Nhâm kinh ngạc, "Ai nha! Tâm Du, cháu làm sao vậy, sắc mặt của cháu thật là khó coi? Còn nữa, trên mặt cháu là cái gì?"
"Không có gì... không có gì." . Kiều Tâm Du dùng tóc che che giấu giấu.
Bà nội tức giận hỏi: "Có phải thằng bé Nhâm Mục Diệu kia đánh cháu không?"
"Không phải, không phải". Kiều Tâm Du vội vàng phủ nhận. "Bà nội cháu thật sự không có việc gì, chỉ là đi đường không cẩn thận bị ngã thôi" .
"Nhưng ta nhìn thấy không giống." Bà nội một phen cầm cổ tay Kiều Tâm Du. "Đi!"
Đừng nhìn Bà nội Nhâm nhỏ gầy, thế nhưng lực kéo tay rất lớn, Kiều Tâm Du chỉ có thể ngoan ngoãn bị bà lôi ra ngoài, nhét vào trong xe.
"Bà nội chúng ta đi đâu?". Kiều Tâm Du lo lắng việc bà nội mang cô tới công ty tìm Nhâm Mục Diệu mà đối mặt nói chuyện.
"Gặp bác sĩ". Nguồn:
Kiều Tâm Du thở phào nhẹ nhõm, lại khẩn trương hít một hơi, sẽ không mang cô đi kiểm tra vết thương chứ?
"Bà nội, gặp bác sĩ làm gì?"
"Tâm Du cháu có phải bị đánh tới mức đầu choáng váng hay không? Gặp bác sĩ đương nhiên là xem bệnh".