Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc

chương 66: chất vấn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ảnh chụp bừa bãi trên bàn làm việc, hình ảnh rõ ràng, khuôn mặt tao nhã quen thuộc, còn có túi giấy tờ màu vàng bắt mắt trong tay cô, mặt trên in bốn chữ to rõ rành rành Tập đoàn Nhâm thị

Chứng cớ chắc chắn để trước mặt, khiến cho Nhâm Mục Diệu tìm không ra cớ để không tin tưởng sự việc này.

Con ngươi đen bỗng dưng căng thẳng, thần sắc đột ngột thay đổi, ánh mắt nguy hiểm trong con ngươi xuất hiện, nóng rực như lửa, lạnh lẽo như băng. Vô cùng tức giận, không thể ức chế. Hơi thở sắc bén nhuộm lẫn không khí quanh mình, cũng giống như tiếp theo trở nên rét lạnh. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Hắn tự tay cầm một tấm hình lên, siết chặt, ảnh chụp trong tay của hắn biến dạng. Xương ngón tay vang lên tiếng "rắc rắc", gân xanh nổi lên, ngón tay trở nên trắng bệch. Nhâm Mục Diệu bỗng dưng đứng lên, đi về phía cửa ——

Hắn hiện giờ đã bị lửa giận thiêu đốt lý trí, Ám Dạ Tuyệt lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện quá giới hạn, kịp thời kéo hắn lại, "Này, kỳ thật cũng chỉ là vẻ ngoài, làm sao có người đưa tư liệu cơ mật trắng trợn như thế, còn cố ý lưu lại camera? Cậu không cảm thấy bên trong có rất nhiều điểm đáng ngờ ư, nói không chừng có người cố ý bày ra chuyện này dẫn cậu đi vào, tôi thấy chuyện này còn phải điều tra kĩ hơn ......"

Ám Dạ Tuyệt luôn luôn ít lời, lần đầu tiên lại chầm chậm thuyết phục. Phải biết rằng, trong giới hắc đạo, cá tính làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật của Ám Dạ Tuyệt là làm nhiều hơn nói, lời nói của hắn được ví như vàng, hôm nay lại vì một cô gái lừa gạt, ném một ngàn "vàng" ra. Kì thật, hắn không muốn người anh em của mình gây ra chuyện gì phải hối hận.

"Cô ta dùng thủ đoạn của mình để phản kích!" Nhâm Mục Diệu hơi nhíu mày, cười lạnh một tiếng, "...... Tôi muốn cô ta phải trả giá thật lớn!"

Hắn căm giậm bỏ mặc Ám Dạ Tuyệt rời đi.

————

Mây đen âm u đè ép rất thấp rất thấp, trên trời nổi gió mưa phùn kéo dài, ướt sũng một tầng khô lá vàng rụng.

Mưa rơi tí tách tí tách, thấm ướt cây cối, thấm ướt mái hiên...... Dường như bị nước rửa trôi, thành một bức tranh thuỷ mặc đẹp đẽ tinh xảo, trong không khí quanh quẩn sương mù, tạo ra cảm giác mát lạnh.

Mưa bụi rơi nghiêng trên tấm kính hoa, phòng bếp dâng lên khí nóng cuồn cuộn.

"Ục, ục, ục " Nước canh trong nồi sôi sục.

Kiều Tâm Du cầm muôi, vớt tầng bọt đang nổi trên mặt canh. Hôm qua, canh ba ba nấu hai giờ kết quả là tặng cho sàn nhà và thùng rác. Kiều Tâm Du quyết định nấu lại lần nữa, nhớ lần dạy dỗ trước, canh gà ô cốt lần này, không thêm mấy dược liệu kỳ cục hiếm lạ kia nữa.

Cô nếm một ngụm nhỏ, gật đầu, sau đó cho thêm chút muối.

"Rầm ——" một tiếng, cửa một cước bị đạp ra.

Kiều Tâm Du nghe tiếng động dữ dội, tâm cả kinh.

Ai vậy? Hắn trở về ư? Bây giờ không phải là giờ làm việc sao?

Trong khi Kiều Tâm Du còn đang vô cùng sững sờ, Nhâm Mục Diệu đã mang theo khí ác khắp người ào ào xông vào phòng bếp, trong con ngươi tà tứ của hắn bắn ra ngọn lửa nguy hiểm, "Nói! Ngày hôm kia cô đi đâu?"

"Ngày hôm kia?" Hắn hỏi chuyện này để làm gì?

Kiều Tâm Du kinh ngạc, khuôn mặt tuấn tú của hắn trở nên hung ác ——

Rõ ràng mọi chuyện đang tốt đẹp, vì sao từ trời trong biến thành bão táp? Tối hôm qua rõ ràng vành mai tóc mái còn chạm vào nhau, nhưng giờ phút này lại giống như đối xử với kẻ thù.

Thì ra tất cả chỉ là giả dối, thật yếu ớt như bong bóng xà phòng, vừa nhẹ nhàng chạm vào, đã vỡ tan......

"Ngày hôm kia, không phải tôi đến công ty đưa cơm hộp cho anh....." Còn bị hắn vô tình nhục nhã một phen.

"Hừ......" Khuôn mặt lạnh lùng của hắn nổi lên châm chọc nhạo báng, giận dữ hét: "Vậy cô nói cho tôi biết những thứ này là cái gì!"

"Bộp ——" Một xấp ảnh thật dày ném vào mặt cô.

Từng tấm hình giống như dao kiếm, những cạnh sắc bén làm rách khuôn mặt non mềm của cô, vài giọt máu lặng lẽ chảy xuống.

Đôi mắt trong suốt của Kiều Tâm Du bỗng dưng mở lớn, kinh ngạc nhìn chằm chằm tấm hình, nói: "Đây không phải là tôi đến tập đoàn Vạn Hồng ......" Cô đột nhiên ngẩng đầu, tập trung nhìn hắn, "Anh điều tra tôi?"

"Cô có làm việc gì trái với lương tâm hay không, sao phải sợ tôi điều tra?" Nhâm Mục Diệu tới gần cô, đôi mắt sâu đen như bóng đêm nổi lên vẻ hung ác, ngón tay thon dài giữ lấy cằm cô, giữ chặt, "Cô thật sự rất lợi hại, là tôi đánh giá thấp cô".

"Tôi đã nghĩ làm sao cô lại có ý tốt mang cơm hộp đến cho tôi, thì ra là vì lấy trộm đơn từ. Không thể không bội phục khả năng diễn xuất của cô, giả vờ điềm đạm đáng yêu, thanh thuần không có thời gian rảnh rỗi thực chất chỉ vì có mục đích ......"

Sắc mặt Kiều Tâm Du trắng bệch, cằm truyền đến đau đớn khiến trong mắt cô lóe lên chút nước mắt, khiến con ngươi trong sạch ban đầu trở nên long lanh hơn, "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì......"

"Còn giả vờ hồ đồ với tôi?." Đôi mắt hung dữ như chim ưng, cánh tay đẩy một cái ——

Chân Kiều Tâm Du đứng không vững, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, cô phản xạ có điều kiện tìm kiếm nơi chống đỡ thân thể, kết quả ——

"Choang ——" Cô đụng vào bệ có nồi canh đang sôi.

Nước canh nóng bỏng đổ lên đùi của cô, từ bắp đùi chảy dài xuống.

Nhiệt độ nóng bỏng tiếp xúc với không khí lạnh băng, tạo nên một tầng sương trắng, lượn lờ xoay tròn, dần dần tiêu tán ——

Cơn đau đớn khoan tim liệt phổi khiến hai chân nhất thời như nhũn ra, cô ngã ngồi trên mặt đất, cắn chặt hai môi, không để cho mình phát ra một tiếng kêu đau. Môi bị cắn đến chảy máu, đem cánh môi vốn trắng bệch nhuộm thành đỏ sẫm kiều diễm động lòng người. Mồ hôi chảy trên cái trán mịn của cô, nhăn mày, ánh mắt dần dần rời rã vô lực, giống như trăng non bị một tầng mây mỏng che đi.

Trên đùi đau rát, như có ngàn vạn cây kim sắc bén đang không ngừng đâm chọc.

Con ngươi trong veo của Kiều Tâm Du cuồn cuộn lên nước mắt trong suốt, nhưng không cho nó rơi xuống.

Nước mắt u tĩnh làm tim Nhâm Mục Diệu đau nhói, bỗng nhiên, đáy lòng nổi lên chua xót.

Kiều Tâm Du hít sâu một hơi, điều chỉnh hô hấp hỗn loạn, ngoan cường biện hộ cho mình: "Tôi không có! Túi giấy tờ đó là anh muốn tôi đưa cho Vạn Tổng giám đốc mà." Dưới chiếc váy màu lam nhạt, da thịt vốn trắng nõn đã hồng lên, vô cùng đỏ hồng như ánh nắng chiều. Trên đùi lập tức hiện lên từng mụn bọt nước, lớn lớn nhỏ nhỏ, trong suốt.

Nhâm Mục Diệu quyết tâm đè nén cảm giác tội lỗi thoáng hiện lên trong đầu, tròng mắt đen nhìn chằm chằm, tức giận trừng mắt với cô, " Không có? Dường như cô có thể tìm được cái cớ rất tốt."

"Sao anh không tin tôi? Rõ ràng chính anh bảo thư kí đưa cho tôi...... Đúng rồi, vì sao anh không đi hỏi tình nhân Trầm Trạm Vân của anh......"

"Bịa chuyện xong chưa?" Nhâm Mục Diệu ngồi xổm xuống, mang theo khí chất vương giả liếc nhìn cô, đuôi lông mày giơ lên như thanh kiếm sắc bén, "Nói hai ba câu là có thể dễ dàng đem tội giá họa lên người khác sao?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio