Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc

chương 95: xem như cô lợi hại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai cô người làm vừa định mang thêm thức ăn từ phòng bếp vào thì nghe được lời của Đinh Hạo Hiên, họ đứng ngây ngốc nguyên tại chỗ, giống như bị người ta điểm nguyệt vậy.

Phòng ăn trở nên cực kì yên tĩnh, tới mức quỷ dị.

Đinh Hạo Hiên làm bộ như không có chuyện gì, hắn nói với hai cô người làm sau lưng một lời như đinh đóng cột: "Tôi nói thật đó!"

Trên mặt hai cô người làm nhanh chóng ửng hồng lên, họ để thức ăn xuống, rồi vội vã rời đi, làm như lời của Đinh Hạo Hiên vừa nói là cực kì biến thái.

"Ha ha......" Kiều Tâm Du không nhịn nổi, cô cười ra tiếng, "Đinh Hạo Hiên, anh càng ngày càng làm cho người ta cảm thấy "khả nghi"."

"Em nghi ngờ giới tính anh sao?" Không thể chịu được sỉ nhục này, Đinh Hạo Hiên hắn đường đường là một Nam Tử Hán, không thể chịu thua như vậy được, "Em có muốn nghiệm chứng không......" Hắn bắn ra ánh mắt quyến rũ về phía Kiều Tâm Du.

Thấy Kiều Tâm Du sợ sệt, Nhâm Mục Diệu lập tức đi tới bên cô.

"Cậu tìm sai đối tượng rồi. Để tôi chỉ cho cậu một chiêu, đến chỗ "Chợ hoa đêm" vơ đại một cô gái nào đó, sau đó quay video lại đưa lên web, chiêu này sẽ giúp cậu khiến cho toàn thế giới đều tin rằng giới tính của cậu hoàn toàn không có vấn đề."

"Nhâm Mục Diệu! Xem như cậu lợi hại!" Đinh Hạo Hiên đã bị chọc tức đến no bụng rồi, ăn cũng không còn thấy ngon nữa, nhanh chóng nắm tay Ám Dạ Tuyệt, "Chúng ta đi thôi!"

"Đi một mình với cậu, tôi cảm thấy không được an toàn." Một người từ trước đến giờ không biết giỡn là gì - Ám Dạ Tuyệt mà cũng lên tiếng châm chọc, quả thật là kỳ tích.

"Các cậu... !" Đinh Hạo Hiên xoay người rời đi, bổ sung: "Các cậu quả thật đã bị gái đẹp hút hết hồn phách rồi, dám bỏ rơi cả bạn bè......"

Kiều Tâm Du kéo kéo ống tay áo Nhâm Mục Diệu, lo lắng nói: "Anh ấy không sao chứ?"

"Không sao đâu, cậu ta chẳng qua bị bệnh thiếu phụ nữ ấy mà."

————

Đêm mùa đông càng thêm tối mịt, giữa không trung tỏa ra từng lớp khói nhàn nhạt, lạnh lẽo thật như đang ngâm mình giữa biển cả......

Bên trong biệt thự thế nhưng lại cực kì ấm áp.

Cơm tối xong, Kiều Tâm Du ngồi trên ghế sa lon, trong miệng còn đang ngậm ô mai, cô chống cằm ngắm nhìn Nhâm Mục Diệu đang ngồi trên giường, hết sức chuyên chú làm việc, cô đột nhiên hỏi: "Vì sao anh lại mua cho tôi mấy món ăn vặt thượng hạng này?"

"......" Không có tiếng đáp lại.

"Hôm nay còn đặc biệt căn dặn đầu bếp nấu cho tôi mấy món ăn cực kì đặc biệt nữa?"

"......" Nhâm Mục Diệu vẫn không ngẩng mặt lên, tiếp tục dùng tay trái gõ bàn phím.

"Đang giả bộ ngốc sao!" Kiều Tâm Du bất mãn thì thầm một tiếng.

Nhâm Mục Diệu mệt mỏi xoa xoa mi tâm ở giữa hai mắt, hắn lướt nhìn dòng hiển thị thời gian trên góc phải máy tính, "Khuya lắm rồi, em nên đi ngủ đi."

Kiều Tâm Du khẽ nhíu mày, hắn lại bắt đầu bá đạo rồi.

"Được rồi!" Kiều Tâm Du đứng lên, lấy đồ chuẩn bị đi tắm, khóe mắt thoáng hiện lên vẻ xảo quyệt.

"Rào, rào ——" phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, như tiếng mời gọi của ma quỷ quấy rầy Nhâm Mục Diệu, khiến tinh thần hắn không thể trấn định, đôi mắt không nhịn được cứ ngước nhìn về phía phòng tắm, hoàn toàn không thể tập trung vào phần tài liệu trên máy tính. Nguồn:

"Em tắm xong rồi." Trên người Kiều Tâm Du chỉ khoác hờ một cái khăn tắm, làm lộ ra một phần ngực trắng nõn, còn có đôi chân thon dài mảnh khảnh, tóc cô ướt đẫm, vài lọn tóc còn đang nhỏ xuống những giọt nước lạnh, chảy quanh co rồi rơi xuống da thịt cô ——

Nhâm Mục Diệu nhìn cô, ánh mắt như muốn độc chiếm, "Trời lạnh như thế, em còn ăn mặc thế này ư!" Giọng hắn mang theo vẻ trách cứ.

"Em quên lấy áo ngủ!"

"Em có thể gọi tôi lấy giùm mà......"

"Anh ư?" Kiều Tâm Du thở dài, "Chân anh như thế làm sao lấy giùm tôi, ngộ nhỡ bị trượt chân làm động đến vết thương, trở thành người tàn phế, vậy em sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất." Kiều Tâm Du phớt lờ hắn, cô đi tới bên tủ, khoác vào một chiếc áo ngủ mỏng manh.

"Lại đây!" Giọng Nhâm Mục Diệu mang theo vẻ cứng rắn không cho cự tuyệt.

Kiều Tâm Du đi tới bên cạnh hắn, "Sao vậy?"

Nhâm Mục Diệu cầm lấy khăn lông trong tay cô, giúp cô lau khô tóc, "Có biết để như vậy dễ bị cảm lắm không, sao không lấy máy sấy sấy cho khô tóc?"

"Thói quen thôi." Kiều Tâm Du lạnh nhạt nói.

Hồi còn ở nhà họ Kiều, hay thời gian ở trong tù, cô đã dần có thói quen này. Cuộc sống ở đó vốn cực kì bận rộn, nên cô không có thời gian để ý tới việc chăm sóc tóc.

Mùi thơm dầu gội đầu nhàn nhạt xông thẳng về phía Nhâm Mục Diệu, hắn nhất thời bị mùi hương này vây quanh. Không tự chủ được, hô hấp trở nên hơi gấp rút.

Kiều Tâm Du mặc cho hắn giúp lau tóc, người không tránh được chạm vào hắn, cổ áo rộng làm lộ ra chiếc áo bra màu đen, cùng bộ ngực tròn trịa.

Đôi mắt đen của Nhâm Mục Diệu dần dần trở nên vấn đục, "Sao em lại mặc loại áo lót này?" Tính cô trước nay đều theo truyền thống xưa, áo lót cũng rất bảo thủ, không phải màu trắng, thì là màu hồng.

Kiều Tâm Du theo ánh mắt của hắn nhìn về phía mình, "A! Cái này...... Không phải anh mua sao!" Lúc Kiều Tâm Du vừa tới nhà hắn, hắn đã mua sẵn cho cô rất nhiều quần áo, chẳng qua lúc đó Kiều Tâm Du không mặc thôi. Hôm nay, Kiều Tâm Du bỗng nhiên có ý muốn chọc ghẹo hắn, cho nên mới mặc loại này.

"Anh xem xem, nó có đẹp không?" Kiều Tâm Du nói xong, cởi luôn áo ngủ xuống, lộ ra chiếc áo lót đăng-ten màu đen, "Anh thấy sao?" Cô cố ý vòng vo.

Có lồi có lõm, đường cong lại dịu dàng, thân thể lay động, khiến tròng mắt đen của Nhâm Mục Diệu khẽ nhíu lại, giống như sắp không nhịn được đến nơi, giọng hắn trầm thấp: "Kiều Tâm Du, em đang đùa với lửa đấy."

Nói xong, hắn kéo mạnh tay cô, "Phịch ——" trời đất như đảo lộn, Kiều Tâm Du ngã vào ngực của hắn.

"Em thật thơm......" Giọng nói của hắn trở nên khàn khàn, nồng đậm mùi dục tình. Hắn bóp chặt người Kiều Tâm Du, đầu lưỡi như chuồn chuồn lướt nước, nhè nhẹ, êm ái lướt qua vòng mũi cô, sau đó liếm láp môi của cô.

Sau đó, hắn dùng một tay, dán chặt người cô vào lồng ngực hắn.

Liếm láp chiếc cổ trắng của cô, Nhâm Mục Diệu cố ý lưu lại từng vệt nước bọt trắng. Ép cô ngửa đầu về phía sau, hắn không nhịn được nghiêng người về phía trước, dùng đầu lưỡi lượn quanh vành tai nhạy cảm của cô.

Đôi môi đỏ mọng của Kiều Tâm Du khẽ nhếch lên, đầu lưỡi của Nhâm Mục Diệu nhanh chóng chui vào, trêu chọc lưỡi của cô, vui vẻ thưởng thức mùi đàn hương trong miệng cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio