Editor: Chanh
Hướng Ca từng cho rằng, sau đợt theo đuổi thất bại năm cấp ba kia, Ngô Thiến và Chu Hành Diễn không có liên hệ gì thêm nữa, mãi cho đến khi cô bắt gặp hai người đó gặp mặt nhau ở quán cà phê, cô ấy nhìn thấy cô, hỏi xin số điện thoại xong cũng không có động tác gì kế tiếp.
Thậm chí đến tận khi bước chân vào cửa phòng khám, Hướng Ca còn nhìn cô nàng với con mắt như đang nhìn tình địch.
Nhìn thấy cô, Ngô Thiến có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, "Ồ" một tiếng: "Chị còn chưa kịp tìm em, sao em lại tìm chị trước thế?"
Hướng Ca hơi nhướng mày, cả người chuyển sang tư thế sẵn sàng chiến đấu, bĩu môi, thầm tiếc nuối hôm nay sao mình không trang điểm trông chiến hơn một tí.
Cô bước đến chiếc bàn ở giữa phòng rồi ngồi xuống, đoạn liếc nhìn bảng tên treo trên chiếc blouse trắng của người trước mặt.
Chu Hành Diễn nhà cô có thuật khống chế à, sao yêu ma quỷ quái nào bên người cũng đều mặc áo blouse trắng thế?
Yêu ma quỷ quái mặc áo blouse trắng nhìn cô cười nhẹ: "Trước đó A Diễn có tới tìm chị một lần.
"
"! "
Tôi thấy rồi, xin cảm ơn, không cần thiết phải khoe thêm lần nữa thế chứ?
A Diễn? Chị gọi cũng thân thiết quá ấy nhỉ?
Hướng Ca bực bội nhẹ nghiến răng, mặt vô cảm nhìn cô nàng, không nói chuyện.
Ngô Thiến nhìn vẻ mặt không mấy thiện ý của cô, hình như cũng chẳng hề để bụng, ngược lại cả người rất thả lỏng nhìn qua, cười tủm tỉm: "Lúc đấy cậu ấy cũng chưa nói là ai, nhưng sau đó lại thấy em, chị bèn đoán được, rốt cuộc thì ngoài em ra, chị cũng không nghĩ có ai khác có thể khiến cậu ấy hỏi đến mấy chuyện này.
Khi đó chị còn nghĩ bụng, con gái con đứa thế nào mà vô tâm vô ý thế, chu kỳ của mình có vấn đề mà cũng không biết đường đi tìm bác sĩ để thăm khám sao? Kết quả thế mà lại có thật.
"
Cô nàng cười nhàn nhạt, "Nhưng mà chị thật sự không ngờ hai người còn có thể lại đến được với nhau, cậu ấy đúng là tìm được em rồi.
"
Hướng Ca ngẩn người, lời nói vốn đã chực đến bên miệng nay lại nuốt xuống, theo bản năng phun ra hai chữ: "Gì cơ?"
Ngô Thiến gõ nhẹ góc bàn, một tay cầm lấy bút cúi đầu viết sột soạt: "Đàn em này, em không cần lo lắng thế đâu, chị và Chu Hành Diễn học cùng một trường đại học, lúc em vừa mới rời đi cậu ấy chờ em khổ sở lắm, làm lòng chị nguội lạnh một thời gian dài luôn đấy.
"
Hướng Ca hoàn toàn không kịp phản ứng lại, có chút ngây ngốc nhìn cô nàng, đôi mắt mở to.
Ngô Thiến viết xong bèn ngẩng đầu lên, đưa cuốn sổ trong tay qua, "Chỉ nghe thôi thì cũng không thể chắc chắn hoàn toàn được, em làm kiểm tra nội tiết tố và siêu âm cổ tử cung trước đi.
"
Hướng Ca không nhận lấy, đôi mắt nhìn thẳng: "Những lời chị vừa nói là sao?"
Ngô Thiến nhướng mày: "Có nhiều nguyên nhân dẫn đến việc kinh nguyệt không đều, cần phải kiểm tra nồng độ hormone trong máu mới có thể kết luận được.
"
"Không phải vấn đề này," Hướng Ca mím môi, "Chị vừa bảo anh ấy tìm được tôi, là có ý gì?"
- -
Lúc Chu Hành Diễn tan làm về nhà đã là giờ tối, đèn trong phòng khách sáng trưng, Hướng Ca dựa mình trên sofa, nghe thấy tiếng mở cửa bèn quay đầu lại.
Chu Hành Diễn thay giày đi vào nhà, đặt mấy thứ đồ trong tay trên kệ rồi ngoái đầu qua.
Cửa sổ lớn sát đất đang mở, tấm rèm sáng màu bị gió thổi bay phấp phới.
Chu Hành Diễn đi qua đóng cửa sổ lại, rồi lại đi đến trước mặt cô, ngồi xuống hôn nhẹ một cái: "Có lạnh không?"
Độ cao của hai người bằng nhau, cô đối diện với anh, vẻ mặt thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh: "Anh không thích trẻ con à?"
Sắc mặt Chu Hành Diễn vẫn như cũ, không nói chuyện.
Hướng Ca nghiêng nghiêng đầu: "Thật sự không thích sao?"
Ánh mắt Chu Hành Diễn khẽ nhúc nhích, anh nghiêng người ôm lấy cô vào lòng: "So với em thì không thích nhiều như vậy.
"
Giọng nói anh thong thả, lại có chút nghèn nghẹn.
Hướng Ca mặc cho anh ôm, gác cằm lên bả vai anh: "Hôm nay em đi gặp bác sĩ, không ngờ thế mà lại gặp được người quen.
"
Chu Hành Diễn im lặng xoa tóc cô.
"Nhưng chắc anh cũng biết rồi, em cảm thấy chị ấy chắc chắn sẽ gọi cho anh," Hướng Ca ngừng trong chốc lát, "Hành Hành.
"
"Trước đây em vẫn luôn không chú ý đến vấn đề này, bởi vì bản thân cảm thấy không sao cả, mà sinh con đau lắm, em không muốn có, hơn nữa em mới tuổi, suy xét đến vấn đề này cũng có chút sớm.
Lúc tới kỳ đau quá uống hai ba viên giảm đau cũng không ảnh hưởng gì tới cơ thể, sao em lại chịu khổ uống Đông y hàng ngày được chứ.
"
Cằm cô gác trên vai anh nhẹ cọ cọ mấy cái, đoạn nghiêng mặt qua: "Nhưng bây giờ nghe bác sĩ bảo cơ thể em có vấn đề, trong lòng em lại có chút buồn bã, nếu bố đứa trẻ là anh, em cũng muốn sau này mình có cơ hội được làm mẹ, cũng sẽ tò mò xem con của chúng ta rốt cuộc lớn lên giống ai hơn.
"
Cổ họng Chu Hành Diễn nghẹn lại, nói không nên lời.
Hướng Ca dụi mặt vào lớp vải sơ mi của anh, phát ra âm thanh sột soạt nho nhỏ, anh cụp mắt xuống, siết chặt cánh tay, nhẹ giọng cất tiếng: "Em không có vấn đề gì cả, chỉ là tỷ lệ hơi thấp một chút, chừng nào em muốn thì chúng ta cứ từ từ thực hiện.
"
Giọng nói nhẹ nhàng của anh như mang theo sự dịu dàng khôn tả, khiếp Hướng Ca nhẹ nhăn chóp mũi, hốc mắt dần đỏ lên: "Em đi chụp phim, cũng lấy máu xét nghiệm rồi, đàn chị Ngô của anh nói với em nào có chuyện hơi thấp một chút, chúng ta có thể cần thời gian gấp hai, gấp ba, gấp bốn lần người bình thường, là năm năm, mười năm——"
Còn chưa kịp nói xong, Chu Hành Diễn đã giữ lấy bả vai cô, người hơi lui về sau một chút, một tay đỡ lấy đầu, cánh môi dán lên, phong bế lại những lời cô chưa kịp nói.
Khoảng cách rất gần, Hướng Ca mở to hai mắt nhìn anh, hàng mi chớp nhẹ tựa như có thể chạm vào người kia, có chút ngưa ngứa.
Cánh môi mềm mại của Chu Hành Diễn chỉ nhẹ nhàng dán lên, rồi lại khẽ hôn lên khóe mắt của cô: "Hướng Ca," anh trầm giọng gọi, "Chúng ta có năm, năm, năm nữa, bất kể là con cái hay thứ gì, chúng ta đều sẽ có, sau này em muốn có cái gì, anh sẽ cho em hết thảy, thế nên không cần vì nó mà phải bận tâm suy nghĩ, được không em.
"
Khóe mắt Hướng Ca ươn ướt, cô khịt mũi, ngẩng đầu lên: "Sao lại chỉ có năm nữa, anh chỉ định đi cùng em đến năm tuổi thôi à?"
Chu Hành Diễn: "! "
Cô ngước mắt lên, đôi mắt hẵng còn đẫm nước nhưng lại vô cùng nghiêm túc: "Bốn mươi năm sau anh định đổi vợ à, chuẩn bị bỏ em theo đuổi tình yêu chân ái tuổi xế chiều à, tuổi còn đổi vợ là mốt đúng không?"
Chu Hành Diễn nghẹn họng vài giây, rũ mắt chợt thấy cô gái nào đó đang cười, mới giơ tay khẽ cốc yêu một cái.
Hướng Ca nghiêng đầu tránh đi, lại bị anh đè đầu lại không cho động đậy: "Sau này có chịu nghiêm túc uống thuốc không?"
Cô hiểu rõ gật gật đầu: "Anh cho em uống thuốc mỗi ngày là để sau này có thể có con.
"
Chu Hành Diễn híp mắt: "Em lại bắt đầu không thành thật đúng không.
"
Hướng Ca cũng học theo bộ dáng của anh mà nheo mắt lại, kéo người đi tới ấn xuống ghế sofa, rồi xoay người lại trực tiếp ngồi lên trên, tay chống lên vai từ trên cao nhìn xuống anh phía dưới: "Vì sao chuyện gì của em anh cũng biết thế? Trước đó anh gặp đàn chị Ngô của anh ở quán cà phê là vì chuyện này sao?"
Chu Hành Diễn ừ một tiếng, kéo ngón tay cô đến bên môi, nhẹ cắn một cái.
Hướng Ca xuýt xoa một tiếng rồi rụt tay lại, đầy ẩn ý mở miệng: "Quan hệ của anh và đàn chị cũng tốt quá nhỉ, em cứ tưởng hồi cấp ba xin số anh không được xong là kết thúc rồi chứ, ai mà ngờ lúc em không ở đấy lại âm thầm liên lạc với nhau những tám năm?"
Thật ra Chu Hành Diễn đã sớm quên béng chuyện năm cấp ba Ngô Thiến có xin số điện thoại của mình, chỉ nhớ lúc lên đại học gặp lại, bản thân có ấn tượng mang máng hai người học cùng trường cấp ba, chung quy lại cũng bởi có quá nhiều cô gái muốn xin số điện thoại của anh.
Hơn nữa, anh và Ngô Thiến còn bằng tuổi nhau.
Anh nằm ở trên sofa, buồn cười nhìn cô: "Đàn chị nào cơ?"
"! "
Hướng Ca cúi xuống cắn môi anh, ra vẻ giận dỗi: "Anh có nhiều đàn chị lắm à?"
Chu Hành Diễn mỉm cười ừ một tiếng, thuận thế vòng tay giữ lấy gáy cô hôn lên, mơ hồ nói: "Nhưng chỉ có một cô đàn em thôi.
"
Cô bị Chu Hành Diễn giữ chặt trên người, thấp giọng "Ah" một tiếng, lại chống lấy ngực anh giãy dụa bò dậy, khẽ liếm đi chút nước bọt còn đọng trên môi: "Tuy nói tỷ lệ thấp nhưng chẳng may trúng thưởng thì làm sao, bây giờ em vẫn chưa muốn có con đâu.
"
Chu Hành Diễn nhìn động tác liếm môi của cô, ánh mắt trầm xuống: "Em nói đúng.
"
Hướng Ca gật đầu, đôi chân dài rút xuống khỏi người anh, đặt chân đứng xuống thảm rồi chạy vào trong phòng, Chu Hành Diễn cũng vịn lấy sofa ngồi dậy, mở miệng nhắc nhở: "Mang dép vào.
"
Hướng Ca mới chạy được hai bước đã khựng người, quay đầu lại xỏ đôi dép lê rồi đi vào trong.
Vài phút sau, cô chạy ra, trong tay cầm theo một cái túi nhỏ.
Cô đi tới, người ngồi lại xuống ghế sofa, Chu Hành Diễn nhìn Hướng Ca thần thần bí bí vứt mấy hộp trong túi xuống sofa, tiện chân quặp lên một cái, nghiêng đầu đọc chậm rãi từng chữ in trên bao bì thành lời: "Siêu mỏng trơn trượt nhạy cảm——" cô ngẩng đầu, lắc lắc chiếc hộp nhỏ màu đỏ trong tay đưa cho anh, "Anh thích cái này không?"
Chu Hành Diễn khựng người lại, giơ tay nhận lấy, vừa định mở miệng.
Hướng Ca đã cầm hộp khác lên, đôi mắt mở lớn, lại đưa cho anh xem: "Cái này sao lại có cả gai bên ngoài thế, hay thật đấy.
"
"! "
Chu Hành Diễn nhức hết cả đầu, ngón trỏ nhẹ day day huyệt thái dương, có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu lên: "Hướng Ca! "
Hướng Ca rũ mắt, trong tay còn đang cầm một chiếc hộp, nhưng người lại không nhúc nhích.
Cô đột nhiên an tĩnh lại, ngừng hai giây, mới ngẩng đầu lên: "Anh gọi tên em một lần nữa đi.
"
Chu Hành Diễn sửng sốt.
Cô mím chặt môi nhìn anh, bờ mi nhẹ rũ xuống.
Mấy tháng trước, cô nhìn thấy những quyển tạp chí kia ở nhà của anh.
Từ số đầu tiên trong sự nghiệp làm mẫu bìa của cô cho tới bây giờ, chỉ cần có hình ảnh cô xuất hiện, là đều được anh tỉ mẩn cất giữ.
Chu Hành Diễn vốn không phải tuýp người chủ động, làm được đến trình độ này, Hướng Ca vốn dĩ cho rằng, đây đã là cách bộc lộ tình cảm tốt nhất mà anh đáp trả lại cô rồi.
Mãi cho tới hôm nay, khi có người nói cho cô biết, rằng lúc cô rời đi, thật ra anh có đi tìm.
Ngay thời điểm cô cho rằng anh chẳng hề quan tâm đến, ngay thời điểm cô cho rằng bản thân cùng lắm cũng chỉ là một người qua đường đi ngang qua thế giới của anh, anh cũng từng bướng bỉnh, không chút do dự mà cố chấp đi tìm cô.
Hướng Ca chớp mắt, vứt chiếc hộp trong tay xuống dưới đất, cũng quét hết mấy hộp nhỏ ở giữa hai người xuống, cả người xích lại gần, rồi đột nhiên ôm lấy anh.
Cánh tay mềm mại ôm lấy hông của người đàn ông, cô thong thả mở miệng: "Hành Hành, mẹ em vốn dĩ muốn cho em học đại học ở bên Pháp.
"
Chu Hành Diễn rũ mắt, nhìn đỉnh đầu đen nhánh mềm mại của cô.
"Nhưng em lại về đây, bởi vì có chút nhớ anh," đầu Hướng Ca dán sát vào cơ bụng anh cọ cọ, "Anh trốn kỹ quá đấy, làm em trước đó chẳng tìm thấy được, không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết anh học chốn nào, chỉ có thể chọn học một trường trong nước trước.
"
Chu Hành Diễn khựng lại, đặt chiếc hộp trong tay xuống một bên, lòng bàn tay phủ lên đầu cô.
Mái tóc cô rất mềm mại, xõa dài ở trên lưng, nơi đuôi tóc còn nhẹ uốn xoăn.
Anh giơ tay, gom lấy tóc cô giữ gọn lại, nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Không sao hết, anh tìm được là được rồi.
"
Vẻ mặt Hướng Ca nhăn lại, chóp mũi khẽ cọ vào lớp vải của áo anh, ngẩng đầu lên: "Anh tìm được mà còn không tới tìm em sao, chỉ mua mỗi tạp chí thế thì có ích lợi gì, người trên tấm bìa đấy có nhảy ra ngoài được không?"
Chu Hành Diễn thấp giọng cười một tiếng: "Sao lại không có ích lợi chứ.
"
Anh nhẹ liếm môi, "Mỗi một quyển đều nhắc lại cho anh biết rằng, cô nhóc vô tâm vứt bỏ anh ngày đó bây giờ vẫn sống rất ổn.
"
- -----------.