Editor: Chanh
Hiểu biết cơ bản của Chu Hành Diễn đối với giới người mẫu chỉ quẩn quanh trong việc năm đó lúc biết Hướng Ca làm người mẫu nên đã tìm hiểu sơ qua chút ít, đây cũng là lần đầu tiên anh đi xem sàn diễn catwalk như thế này, thật sự không biết người mẫu lúc sải bước trên sàn diễn không thể mặc áo ngực.
Sau khi kết thúc phần diễn, Hướng Ca đã phớt lờ tín hiệu khẩn cấp của bàng quang non nửa một tiếng đồng hồ, bây giờ cô cũng không có thời gian phổ cập kiến thức cho anh, chỉ buồn cười sáp lại gần hôn anh một cái cho có lệ: "Chờ em chút nhé.
"
Nói xong cũng chẳng kịp chờ Chu Hành Diễn đáp lại, nhét túi xách của mình vào tay anh rồi vội vã đi vào toilet.
Chờ tới lúc người ra, Chu Hành Diễn vẫn còn đang dựa người vào tường đứng ngay cửa toilet.
Hướng Ca giơ tay muốn lấy túi, Chu Hành Diễn đưa cho cô, đột nhiên Hướng Ca lại không nhận lấy, đuôi mắt nhẹ nhướng lên, bắt đầu kiếm chuyện: "Em muốn anh đưa là anh cứ đưa cho em thế hả? Lúc này không phải anh nên nói Không, không sao, để anh cầm giúp em cũng được mới đúng à?"
Chu Hành Diễn đứng thẳng người dậy, thanh âm lành lạnh đáp: "Nhiều lúc con gái mang túi xách không phải để đựng đồ mà chỉ để phối với quần áo, lúc này nếu còn cầm túi giúp cô ấy thì dễ bị đá lắm, trước kia mẹ anh bảo vậy.
"
Hướng Ca làm bộ làm tịch oa một tiếng, tặng cho anh một tràng pháo tay bộp bộp bộp: "Bác sĩ Chu lợi hại quá.
"
Chu Hành Diễn nghiêng đầu: "Hôm nay kết thúc chưa em?"
Hướng Ca "Vâng" một tiếng, vẫn là nhịn không được mà hỏi anh: "Biểu hiện của em hôm nay thế nào?"
Mặc dù vẻ mặt cô nom có vẻ bình thường, nhưng thật ra trong lòng vẫn có chút bất an, xen lẫn chút chờ mong cùng khẩn trương nho nhỏ, thấp giọng nói thêm: "Vốn dĩ trang phục của người mẫu đều đã được thiết kế sẵn từ trước, kích cỡ cũng dựa trên số đo của người mẫu, em cứ lo mãi chuyện mặc không vừa rồi rơi mất đồ, những tình huống thế này cũng không hiếm lạ gì trên sàn diễn đâu.
" Hướng Ca giơ hai tay đặt ở trước ngực, làm động tác cúi xuống, "Đang đi thì quần áo rơi xuống, anh có chú ý tới cô người mẫu đi phía trước em không, em nhìn trang phục của cô ấy mà còn lo giùm, cảm giác như chỉ cần động tác hơi mạnh một chút là sẽ đi tong.
"
Chu Hành Diễn im lặng lắc đầu: "Anh chỉ nhìn em.
"
Hướng Ca gật gù như gà mổ thóc: "Anh chỉ chú ý em không mặc áo ngực thôi.
"
Sắc mặt Chu Hành Diễn không hề thay đổi: "Chẳng phải ở nhà em cũng không thích mặc à, anh chỉ là không biết người mẫu không thể mặc áo ngực thôi.
"
Đôi mắt của người đàn ông đen láy, vẻ mặt vô cùng đứng đắn như thể không có thất tình lục dục, Hướng Ca nhỏ giọng hừ một tiếng, tức giận lườm Chu Hành Diễn một cái sắc lẹm.
Buổi biểu diễn đã kết thúc, đám người dưới khán đài chữ T đã tản ra từ lâu, ảnh hậu Tô thật ra lại rất quen thuộc với những show Tuần lễ thời trang như thế này, người cũng không biết đã chạy đi đâu.
Cả cửa trước lẫn cửa sau đều đông nghẹt người, Hướng Ca là người châu Á duy nhất trên sàn diễn ngày hôm nay, vì thế cũng khiến một vài người nhớ kỹ, thi thoảng nhận được một ít ánh mắt dõi theo
Lúc này đã hơn giờ tối, sau buổi biểu diễn còn có tiệc liên hoan chiêu đãi, tổng biên tập các tạp chí thời trang, người nổi tiếng và siêu mẫu khắp nơi đểu tụ hội ở đây, minh tinh Trung Quốc xuất hiện tại tuần lễ thời trang quốc tế giống như là chuyện thường ngày ở huyện, thế nên lúc nhìn thấy Giang Tự trong bộ tây trang màu đen xuất hiện nơi cửa, Hướng Ca cũng không mấy kinh ngạc.
Người đàn ông đang nói chuyện với người bên cạnh, vẻ mặt nhìn qua có chút bất đắc dĩ, tầm mắt đảo quanh một vòng chợt nhìn thấy Hướng Ca đang đứng nơi góc bèn dừng một chút, rồi đi qua.
Chu Hành Diễn đã đi tìm Tô Nghệ Ninh, vì thế Hướng Ca đứng đó chào hỏi với Giang Tự đôi câu, rồi cả hai lại dựa người vào tường, nhìn khung cảnh ăn uống linh đình trước mắt, trầm mặc.
Lại trầm mặc.
"! "
Ảnh đế à, rốt cuộc ngài lại đây muốn làm gì thế.
Hướng Ca đã uống cạn ly champagne trong tay, ảnh đế Giang vô cùng tinh tế nhạy bén chú ý tới, bèn thuận tay lấy thêm một ly từ khay bên cạnh đưa cho cô.
Hướng Ca: "! Thầy Giang à, thầy có chuyện gì cứ nói thẳng đi.
"
Động tác của Giang Tự hơi khựng lại, anh sờ sờ cái mũi: "Tư Ngộ không để ý tới tôi.
"
"! "
À, cô ấy lại không để ý tới anh à.
Vẻ mặt Hướng Ca không mấy gợn sóng.
Quan hệ của cô và bạn gái Giang Tự hồi học đại học khá tốt, Giang Tự độc thân, tuy rằng đã gặt nhẹ vài chiếc cúp ảnh đế, cũng nhận được đánh giá rất cao từ những người trong ngành, nhưng chỉ số EQ lại khiến người ta hít thở không thông.
Chọc cho bạn gái tức giận là chuyện thường ngày, thậm chí đã từng đạt thành tích mua hẳn mười túi quà thật lớn gửi qua kí túc xá để dỗ người, hơn nữa bản thân vị ảnh đế này còn cảm thấy chính mình rất tuyệt, vô cùng đắc chí.
Hướng Ca vô cùng kiên nhẫn nghe anh chàng nói xong, đầu gật gù, ngón tay trắng nõn ưu nhã nâng ly champagne: "Cầu người chi bằng cầu mình, thầy Giang này, thầy cầu hôn luôn đi, có lẽ còn cứu vớt được đôi chút.
"
Giang Tự "A" một tiếng: "Có thể chứ?"
Nhìn kỹ thì còn có vẻ rất vui.
Hướng Ca nhướng mày, tiện tay đặt ly rượu xuống bàn, xòe tay ra chỉ cho vị ảnh đế xem: "Thầy Giang à, ba câu nói tốt nhất dùng để dỗ dành con gái là: Gả cho anh, làm vợ anh nhé, em nguyện ý cưới anh không.
Đấy, thầy thử xem, nếu không hiệu quả thì tôi đi bằng đầu tới gặp thầy luôn.
"
Con ngươi nâu thẫm của Giang Tự sáng rỡ, nghĩ nghĩ một hồi rồi vô cùng chân thành nhìn Hướng Ca: "Nếu cô làm phù dâu thì Tư Ngộ sẽ vui lắm.
"
Hướng Ca gật đầu, cổ vũ anh chàng: "Thầy Giang cố lên!.
"
Tiễn Giang Tự đi khỏi, không biết Chu Hành Diễn đã đứng ở bên người tự bao giờ, nghe được một nửa cuộc trò chuyện của hai người, anh dựa vào khung cửa sổ bên cạnh nhíu mày: "Anh ta muốn em làm phù dâu à?"
Hướng Ca không phát hiện ra anh về từ lúc nào, nghiêng người nhìn qua, cười đến khóe mắt cong lên như vành trăng non: "Làm phù dâu cho vợ của ảnh đế, nghe có phải rất ngầu không?"
Chu Hành Diễn rũ mắt, đưa tay về phía cô.
Hướng Ca thuận tay giơ lên, đặt tay mình lên lòng bàn tay anh, năm ngón tây nh khép lại, kéo cả người cô tới gần, giơ tay lên rồi cúi đầu xuống, cánh môi nhẹ nhàng dừng ở trên mu bàn tay cô: "Em không thể đi được.
"
Hướng Ca "Dạ?" một tiếng, không kịp phản ứng lại, cho rằng Chu Hành Diễn không thích Giang Tự.
Chu Hành Diễn ngẩng đầu nhìn cô, rất kiên nhẫn giải thích thêm: "Gả chồng rồi thì không thể làm phù dâu cho người khác được.
"
Hướng Ca ngẩn người, hô hấp dừng lại nửa giây, nhịp tim lại bắt đầu đập thình thịch.
Trước khi đại não có thời gian để phản hồi, cơ thể và các giác quan đã bắt đầu phản ứng lại, nhịp tim đập rõ ràng từng nhịp mạnh mẽ như thể sắp xuyên thủng khoang ngực.
Hướng Ca vẫn luôn cảm thấy, cô và Chu Hành Diễn ở bên nhau là chuyện đương nhiên.
Bọn họ quen biết đã nhiều năm, hiểu rõ con người và từng thói quen của đối phương, tim cô hiếm khi đập nhanh như vậy lúc đứng trước mặt anh, thậm chí hình như hai người còn chưa nghiêm túc nói qua một câu thích.
Mỗi một cặp đôi đều có một cách chung đụng khác nhau, Hướng Ca vẫn luôn cảm thấy cô và Chu Hành Diễn nên là như thế này, cho dù không có những xúc cảm mãnh liệt, nhưng chỉ cần có anh bên cạnh, là cả người cô như được thả lỏng, tràn ngập cảm giác an toàn.
Đến tận lúc này, cô mới chợt nhận ra rằng, hóa ra tim cô cũng sẽ nhảy nhót không ngừng, chờ mong không ngớt với những lời tiếp theo anh nói.
Cánh môi Hướng Ca khẽ nhúc nhích, nhìn thẳng vào anh, vài giây sau, cô cắ ngang dời tầm mắt sang chỗ khác, thấp giọng nỉ non: "Em còn chưa kịp chuẩn bị gả cho anh đâu đấy.
"
Chu Hành Diễn rũ mắt, giọng nói rất nhẹ, thong thả nhưng lại vô cùng nghiêm túc nhìn cô nói: "Vậy khi nào em mới gả cho anh đây, anh gấp lắm rồi, có lẽ không chờ nổi được nữa.
"
- -----------.