Hướng Ca không có chuyện gì để làm, vừa khéo Chu Hành Diễn cũng được nghỉ, hiếm khi hai người có thời gian yên tĩnh ở nhà ngây ngốc cùng nhau.
Hướng Ca vốn nghĩ như vậy.
Nhưng mà thời gian nghỉ ngơi sinh hoạt của Chu Hành Diễn vô cùng phong phú, từ tập gym tới đạp xe rồi cả leo núi.
Mặc dù vì yêu cầu công việc nên Hướng Ca cũng chăm chỉ chạy bộ trong phòng tập, nhưng thế thì có khác gì lại lao đầu vào công việc đâu, khó lắm hai người mới được nghỉ cùng nhau, cô muốn nướng một giấc đã đời, sau đó giữa trưa mặc chiếc áo ngủ ngồi trên ghế miệng ăn snack tay cầm điện thoại chơi game, vì thế hai người sinh ra hai luồng quan điểm khác nhau.
Sáng sớm ngày nghỉ, Chu Hành Diễn khoanh tay đứng ở mép giường, một tay kéo lấy góc chăn, xốc lên một chút, sau đó bắt đầu lắc lắc.
Trời đã vào thu khiến trong phòng có chút se lạnh, gió thu theo động tác của anh nhanh chóng lẻn vào trong ổ chăn, đầu Hướng Ca còn đang vùi vào gối, bực bội giơ tay quơ qua quơ lại một hồi, hai mắt nhắm tịt, còn tay mò mẫm hòng kéo chăn trở lại.
Mò mẫm hơn nửa ngày cũng không sờ được gì.
Hướng Ca không thể nhịn được nữa mà mở mắt ra, vẻ mặt rất không vui: "Chu Hành Diễn, em không được ngủ suốt hai mươi tiếng đấy."
" giờ rồi, em đã ngủ mười tiếng liền rồi, giờ còn ngủ nữa tối lại không nhắm mắt được." Chu Hành Diễn không mảy may giao động, còn nhấn mạnh vào trọng điểm giờ, ý chính là, anh đã rất khoan dung độ lượng rồi đấy.
Hướng Ca trừng mắt nhìn anh năm giây, từ bỏ việc giãy dụa, thở dài một hơi rồi không mấy tình nguyện chống tay ngồi dậy, nghiêng đầu dựa vào đầu giường nhìn anh.
Trên người cô gái còn mặc áo ngủ, người vừa mới chui từ trong chăn ra vẫn còn ấm áp, mái tóc đen hơi rối xõa tung trên vai, đuôi tóc quét trên mặt chăn, mặt mày hẵng còn ngái ngủ, bộ dáng mềm mại như bông.
Những lúc cô tỉnh táo hầu hết đều rất tươi tắn, cho dù là ánh mắt lười biếng cũng không cấu giấu được tia sắc bén, bộ dáng không có tính công kích mềm mại như bây giờ thật ra chỉ có thể nhìn thấy lúc chưa tỉnh ngủ hoặc không muốn rời giường.
Hướng Ca ngáp một cái: "Hôm nay là ngày nghỉ cơ mà, anh không thể cho em ngủ thêm một tí à?"
Chu Hành Diễn cúi người xuống: "Hôm nay đi ra ngoài chơi nhé?"
Hai mắt Hướng Ca long lanh nhìn anh, bắt đầu không đứng đắn: "Khẩu vị anh nặng thế, còn muốn đi ra ngoài nữa cơ, hay chúng ta ở nhà chơi đi."
Chu Hành Diễn xuýt một hơi, cốc đầu cô: "Đi tắm rửa thay quần áo đi rồi ra ăn cơm."
Hướng Ca ai oán lườm anh một cái sắc lẹm, người bất động, chỉ có con ngươi di chuyển nhìn anh ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, mông cô trực tiếp trượt xuống, túm chăn đắp lên, một lần nữa chui vào ổ chăn ấm áp.
Một phút sau, điện thoại bắt đầu reo vang ầm ĩ không tha, Hướng Ca nhắm mắt bắt máy.
Bên kia đầu dây vang lên giọng nói của Chu Hành Diễn: "Xốc chăn lên cho anh, rời giường."
Hướng Ca: "..."
Chu Hành Diễn muốn đưa Hướng Ca tới công viên trung tâm đạp xe, ngay khi lời đề nghị này được thốt ra, Hướng Ca nhìn anh với vẻ mặt không thể tin được.
Bạn trai của cô, ngay thời điểm thậm chí có thể xem là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của hai người, đề nghị đưa cô tới công viên đạp xe.
Những ngẫm kỹ lại, so với những bài tới rạp chiếu phim thì suy nghĩ của Chu Hành Diễn nhà cô còn rất có tính sáng tạo đổi mới đấy chứ.
Hướng Ca còn đang cảm ơn vì anh không mời mình cùng tới phòng tập gym cơ.
Cuối cùng Hướng Ca liều chết từ chối, hai người đều xuống một nước, chuẩn bị đi siêu thị mua đồ về nướng bánh chơi.
Vị trí nhà Chu Hành Diễn rất tốt, đi đến đâu cũng tiện, lái xe đến siêu thị chỉ mất mười phút.
Hướng Ca vốn hảo ngọt nên đối với việc này nhiệt tình hơn đạp xe nhiều, vô cùng tích cực xử lý nhanh bữa sáng rồi đi tắm rửa trang điểm thay đồ.
Chờ tới khi cô rốt cuộc cũng trang điểm chọn đồ xong, hai người ra khỏi nhà tới siêu thị.
Siêu thị rất lớn, có khu đồ bán nguyên liệu làm bánh riêng cạnh khu thực phẩm nhập khẩu, Hướng Ca hào hứng dạo một vòng, mãi đến khi Chu Hành Diễn nhắc nhở: "Hướng Ca, điện thoại em đâu?"
Hướng Ca "Dạ?" một tiếng, phản ứng trong chốc lát mới hoàn hồn, lại "A——" một tiếng.
Cố gắng nhớ lại một phen, hình như vừa nãy lúc khóa túi, cô tiện tay đặt ở trên quầy mà quên cầm mất.
Hướng Ca vỗ vỗ đầu, xoay người muốn đi ra ngoài: "Để em đi tìm xem."
Chu Hành Diễn giữ cô lại: "Em đứng đây chờ đi, để anh đi."
Siêu thị vốn đông người, thời gian cũng đã trôi qua được một lúc, Hướng Ca cũng không chắc điện thoại đã bị người khác cầm mất hay chưa, cô đứng tại chỗ đợi trong chốc lát, lại dạo thêm hai dãy hàng, cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài tìm Chu Hành Diễn.
Cô đi vòng một vòng tới khu vực thực phẩm nhập khẩu, vừa tới ngay chỗ ngoặt đã nhìn thấy Chu Hành Diễn đứng bên cạnh.
Bên cạnh anh còn có cả Lâm Nhiễm.
Cô gái mặc bộ đồ trắng, mái tóc không dài, ngọn tóc quét ở nơi xương bướm, cả người thoạt nhìn rất có cảm giác dịu dàng trí thức.
Chu Hành Diễn đưa lưng về phía cô nên không nhìn được vẻ mặt anh lúc này.
Hướng Ca đứng tại chỗ vài giây, cười lạnh một tiếng, người vừa mới dựa được một lúc thì mỹ nhân dịu dàng trí thức Lâm Nhiễm đã đột nhiên giơ tay lên, một bộ muốn ôm lấy Chu Hành Diễn.
Hướng Ca kinh ngạc, ba bước cũng làm hai trực tiếp đi thẳng tới, giày cao gót chạm vào mặt sàn cẩm thạch phát ra âm thanh thanh thúy, thân mình cô chợt lóe, cực kỳ linh hoạt luồn thẳng vào khoảng trống giữa Lâm nhiễm và Chu Hành Diễn, Lâm Nhiễm không kịp phản ứng lại, ôm chặt Hướng Ca vào trong lòng.
Thời gian giống như dừng lại ba giây.
Hướng Ca chớp chớp mắt, lên tiếng trước: "Bác sĩ Lâm, cô thích tôi như vậy sao?"
Chu Hành Diễn bị đẩy ra khẽ sửng sốt một chút, sau đó cười ra tiếng.
Lâm Nhiễm kinh ngạc, nhìn chằm chằm cô với cự ly gần trong chốc lát, rồi sau đó nhanh chóng buông tay.
Hướng Ca được thả ra bèn xoay người lại, đầu tiên là hung hăng trừng Chu Hành Diễn một cái, người phía sau còn ra vẻ rất vô tội, mặt còn ngậm ý cười, cô quay đầu lại, nhìn về phía Lâm Nhiễm.
Cô vốn đã cao hơn đối phương không ít, lúc này đuôi lông mày nhẹ nhướng lên, hàng mi lười biếng rũ xuống, đôi mắt đen dài hẹp sáng ngời.
Cánh môi anh đào đỏ tươi nhẹ mở, nhàn nhạt lên tiếng: "Nếu bác sĩ Lâm không vội thì chúng ta tâm sự một lát đi?"
Trong lòng Hướng Ca vui mừng khôn xiết, cảm thấy mình biểu hiện ngầu lòi vô cùng, hơn nữa may mắn trước lúc ra khỏi cửa đã dành hơn nửa thời gian để trang điểm chọn đồ.
Siêu thị nằm trong khu trung tâm thương mại, bên cạnh có không ít quán cà phê, Hướng Ca chọn một quán thoạt nhìn thoải mái nhất, đuổi Chu Hành Diễn đi chỗ khác mua nguyên liệu, rồi xoa xoa tay hầm hè chuẩn bị cho cuộc đại chiến với tình địch dính dai như keo chó này.
Quán cà phê được thiết kế đơn giản theo phong cách Bắc Âu, trước mỗi bàn đều có vách ngăn trồng cây xanh, Hướng Ca tìm được một vị trí trên tầng gần góc cầu thang, xung quanh không có người nên rất khuất.
Hai người gọi đồ uống, Hướng Ca một tay chống cằm, cũng không giả mù sa mưa vòng vòng vèo vèo làm gì, đi thẳng vào vấn đề: "Bác sĩ Lâm này, người lớn không thích lòng vòng, cô đừng quấn lấy bạn trai tôi nữa."
Lâm Nhiễm hoàn toàn không ngờ cô sẽ gọn gàng dứt khoát như vậy, cả người sửng sốt, sắc mặt không mấy dễ gì: "Cái gì mà bảo quấn lấy bạn trai cô cơ?" Cô ta nhướng mày, "Chả nhẽ yêu đương rồi là anh ấy không được nói chuyện với cô gái khác à?"
"Tất nhiên là được chứ," đầu ngón tay Hướng Ca thong thả gõ gõ vào mặt mình, "Nhưng nếu người kia là bác sĩ Lâm, thì lại không được, ngoại trừ việc tiếp xúc công việc bình thường trên bệnh viện, thi chỉ cần anh ấy liếc mắt nhìn cô một cái, về nhà tôi sẽ dùng nước muối sát trùng đôi mắt ngay."
Lâm Nhiễm nhìn cô với vẻ không tưởng tượng nổi, cười thành tiếng: "Trước giờ tôi chưa từng thấy qua cô bạn gái nào như cô đâu đấy, cô không cảm thấy mình đang gây rối vô cớ sao? Hướng tiểu thư, đừng nói cô chỉ là bạn gái Chu Hành Diễn, cứ coi như cô là vợ của anh ấy thì cô cũng không có quyền hạn chế anh ấy tiếp xúc bình thường với những cô gái khác."
Hướng Ca lười biếng nghiêng đầu: "À, nhưng tôi cứ hạn chế đấy, bất kể là bạn trai hay chồng, anh ấy đều thích tôi hạn chế thế đấy, một người ngoài cuộc như bác sĩ Lâm hình như quản có chút nhiều đi? Nếu cô thật sự nhìn không nổi thì đi nói với Chu Hành Diễn đi, làm tôi với anh ấy chia tay đi, chứ ngồi đây giả vờ nói lý nói sự cái gì?"
"Hơn nữa, người khác thì tôi còn mặc kệ, nhưng tôi cứ thích hạn chế cô đấy," Hướng Ca khẽ hếch cằm, đẩy đẩy cốc cà phê lên phía trước, cong môi liếc nhìn cô ta, "Bác sĩ Lâm này, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, cô cũng chẳng cần giả vờ giả vịt làm gì, dứt khoát nói chuyện thẳng thắn như hai người trưởng thành đi, cô thích Chu Hành Diễn, tôi cũng thích anh ấy, tôi tưởng trước đó ở bệnh viện mình đã nói rõ ràng lắm rồi, nhưng lúc ấy tôi không biết ý anh ấy thế nào, còn bây giờ thì có, anh ấy thích tôi, tôi cũng thích anh ấy, cô nghe không hiểu sao?"
Sống lưng Lâm Nhiễm thẳng đứng: "Cô cảm thấy hai người, anh ấy thích cô và cô thích anh ấy có thể duy trì bao lâu, tính cách hai người hoàn toàn là hai thái cực đối lập, không phải sao? Không có điểm tương đồng, không có chung sở thích, thậm chí ngay cả thói quen sinh hoạt cũng khác nhau một trời một vực, cô cảm thấy hai người có thể cùng nhau đi được bao lâu? Chẳng nhẽ chỉ một câu đơn giản, cô biết bây giờ anh ấy thích cô, là có thể chống đỡ được một đoạn hôn nhân dài hai người ràng buộc với nhau à?"
Lúc cô ta nói những lời này vô cùng rành mạch lưu loát, ngắt nghỉ đúng chỗ không hề ngập ngừng, như thể đã soạn sẵn từ trước.
Hơn nữa câu nào câu nấy cũng đều là sự thật.
Hướng Ca và Chu Hành Diễn, vừa liếc mắt qua đã thấy hình như không quá xứng đôi, nhìn kiểu gì cũng không hòa hợp được với nhau.
Hướng Ca nghe đến vui vẻ, thậm chí bắt đầu cảm thấy cô ta nói rất có đạo lý.
Lâm Nhiễm thấy cô không nói chuyện, vẻ mặt càng thêm tự tin vì chiếm thế thượng phong.
Một tay Hướng Ca đè lấy mép bàn, lười biếng cười: "Đúng vậy, tôi chỉ dựa vào một từ thích."
Lâm Nhiễm sửng sốt.
"Tính cách chúng tôi khác nhau, các phương diện còn lại cũng không giống, là hai người hoàn toàn bất đồng, thậm chí tôi cảm thấy cũng bởi vì vậy, mà hai người chúng tôi mới hấp dẫn lẫn nhau, sinh ra phản ứng hóa học.
Quả thực bác sĩ Lâm nhìn xa trông rộng, nhưng tôi không như thế, tôi chỉ nhìn thấy trước mắt.
Cô cảm thấy thích là một chuyện rất yếu ớt không kham nổi thứ gì sao?" Cô thong thả hỏi, "Cô thích Chu Hành Diễn vì điểm gì?"
"Cô cảm thấy anh ấy xuất sắc, gia thế tốt, vẻ ngoài đẹp trai ngời ngời, không có thói quen nào xấu, quả thực cả người đều toàn là ưu điểm ư?" Hướng Ca liếm môi cười cười, đầu ngón tay nhẹ cọ vào cốc cà phê, "Tôi lại không nghĩ như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Hành Diễn, tôi đã thấy anh ấy bạc tình ngạo mạn, tự kiêu tự đại, cảm thấy trên đời này ông đây ngầu nhất, thế mà vẫn bày ra dáng vẻ đứng đắn muốn chết, mỗi cọng lông tơ đều khiến tôi gào thét muốn xé da anh ấy ra.
Thích của cô là danh từ, cô chỉ cảm thấy những biểu hiện anh ấy thể hiện trước mặt cô là đã đủ xuất sắc, hệt như không có lý do gì để không thích cả."
Hướng Ca vẫn bày ra bộ dáng lười biếng như cũ, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn cô ta: "Còn tôi, tôi đã nhìn qua hết thảy mọi bộ dáng của anh ấy, hiểu hết rõ mọi mặt, dù tốt hay xấu đều luôn là dáng vẻ tôi thích nhất, lúc nhìn thấy anh ấy, linh hồn tôi sục sôi như thế muốn trào ra.
Cô từng có một tình yêu đến mức không màng hết thảy bao giờ chưa? Ngay cả khi anh ấy già đi, trở thành một ông lão đầu bạc trắng như cước, dù anh ấy bị Alzheimer hay Parkinson thì tôi vẫn thấy anh ấy là người đẹp trai nhất thế giới.
Bệnh Alzheimers (AHLZ-high-merz) là một trong những căn nguyên phổ biến gây chứng giảm trí nhớ ở người già, bệnh đặc trưng bởi sự mất dần các nơron thần kinh và synap trong vỏ não và một số vùng dưới vỏ.
Bệnh Parkinson: Bệnh Parkinson là một rối loạn thoái hóa chậm tiến triển, được đặc trưng bởi run tĩnh trạng, tăng trương lực cơ, giảm vận động và vận động chậm, và sau cùng ổn định tư thế và/hoặc dáng đi.
Lâm Nhiễm há miệng thở dốc, không thốt lên được lời nào.
"Tất nhiên, tôi cũng không thích làm mấy chuyện nhàm chán đi so tôi với người ta ai thích bạn trai mình hơn như thế này, đạo lý rất đơn giản thôi, một người đàn ông có thích cô hay không, không phải chính cô là người rõ ràng nhất ư? Bằng cấp gia thế của bác sĩ Lâm hẳn cũng không tồi đi, lớn lên cũng đẹp, bên người chắc cũng không thiếu đàn ông tốt theo đuổi, còn Chu Hành Diễn, cô nghĩ cũng đừng nghĩ, anh ấy chỉ thích tôi, cả đời này lẫn kiếp sau, đều là của tôi."
Cô đẩy nhẹ mép bàn một cái, chờ đợi phản ứng của cô gái đối diện.
Vẻ mặt Hướng Lâm có chút phức tạp nhìn cô, đột nhiên bèn cười: "Cô cảm thấy Chu Hành Diễn chỉ thích cô sao? Cô cảm thấy anh ấy lựa chọn mình là cô đã thắng ư?"
Hướng Ca nhướng mày.
Giống như phân cảnh cuối cùng của một tuồng kịch, cô ta nhấn mạnh chữ "chỉ", cố ý đặt ở cuối cùng nói cho cô biết: "Thời học đại học Chu Hành Diễn có thích một người."
Hướng Ca ngẩng đầu, không nói chuyện.
"Anh ấy rất thích cô gái đó, những năm đại học đều đợi cô ấy, thậm chí mãi đến sau này khi đi làm, trong lòng cũng đều chỉ có bóng hình kia," Lâm Nhiễm nhìn vẻ mặt của cô, ung dung nhấn nhả từng chữ rõ ràng, "Tình cảm của Chu Hành Diễn đối với cô ấy không chỉ đơn giản là thích, anh yêu cô gái đó, cô cảm thấy mình có thể thắng nổi sự tồn tại kia chăng?"
Hướng Ca cứ dựa người vào ghế nhìn cô ta, thật lâu cũng không lên tiếng.
Mãi một lúc sau, cô mới nhàn nhạt mở miệng: "Chu Hành Diễn chưa bao giờ nói với tôi chuyện này."
"Tất nhiên không đời nào anh ấy lại nói với cô." Lâm Nhiễm nhanh chóng tiếp lời.
Hướng Ca gật đầu như mổ thóc: "Tuy rằng tôi thấy làm thế này có chút ra vẻ, nhưng mà vẫn cảm ơn cô vì đã nói cho tôi biết."
"Bác sĩ Lâm, tôi cũng nhớ rõ trước đó tôi từng nói với cô rằng tôi đã quen Chu Hành Diễn từ rất rất lâu, xem ra lúc ấy cô không nghe hiểu, vậy thì để tôi giải thích thẳng cho cô nghe đi.
Tôi không cần thắng thua gì ai, bởi vì cô gái kia chính là tôi." Cô cong môi, giọng nói vô cùng kiêu ngạo, "Hơn nữa, cho tôi sửa đúng một chút, không phải Chu Hành Diễn lựa chọn tôi, mà là chúng tôi lựa chọn lẫn nhau, đều vừa lúc chính là đối phương."
Giữa Trung Quốc rộng hơn triệu km với hơn một tỷ người, chúng tôi có thể gặp được lẫn nhau, quen biết lẫn nhau, lựa chọn lẫn nhau.
Từ lúc quen biết đến khi hứa hẹn chung đôi, cần bao nhiêu dũng khí, bao nhiêu duyên phận.
Những lời nên nói đều đã nói rõ, Hướng Ca cũng không muốn lãng phí thời gian, cô nhìn sắc mặt trắng bệch của Lâm Nhiễm có chút buồn cười, cũng không nói thêm lời gì, cầm túi xách đứng dậy chuẩn bị đi xuống lầu.
Kết quả vừa mới tới cửa cầu thang đã nhìn thấy Chu Hành Diễn đứng ở giữa cầu thang gỗ, người dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn cô.
Hướng Ca sửng sốt: "Anh mua đồ xong rồi à?"
Chu Hành Diễn ừ một tiếng, giơ tay về phía cô: "Mình đi thôi."
Lúc này Lâm Nhiễm cũng đi tới cửa cầu thang, có chút sững sờ cúi đầu nhìn người đàn ông phía dưới.
Ánh mắt Chu Hành Diễn không dời, chỉ nhìn cô gái tóc dài trước mặt, đôi mắt thanh lãnh rõ ràng mang theo ý cười mềm mại.
Giống như từ đầu đến cuối, đều chỉ có một mình cô.
Lâm Nhiễm nhìn hai người kia đi xuống lầu, Chu Hành Diễn thấp giọng nói gì đó khiến Hướng Ca tức giận lườm anh một cái, đổi lấy ý cười nhẹ treo nơi khóe môi của người đàn ông.
Cô ta quen biết anh năm, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như vậy.
Dù chỉ một lần.
Đột nhiên Lâm Nhiễm không biết bản thân kiên trì nhiều năm như thế là vì cái gì.
Là không cam lòng chăng? Có lẽ là vậy.
Gia thế cô tốt, lớn lên cũng xinh đẹp, tính cách nhân duyên và các phương diện khác cũng không có chỗ chê, một cô gái âm thầm thích, ở bên cạnh làm bạn suốt năm như vậy, bất kỳ người đàn ông nào cũng không có khả năng không động tâm, không cảm thấy lòng hư vinh của mình được thỏa mãn.
Còn anh, anh chưa bao giờ cảm động, cũng chưa từng cảm thấy áy náy vì không thể đáp lại.
Đột nhiên Lâm Nhiễm nhớ tới đánh giá vừa rồi của Hướng Ca đối với Chu Hành Diễn.
Bạc tình ngạo mạn.
Anh đâu chỉ bạc tình.
Đối với những người mình không quan tâm, ngay cả những cảm xúc nhỏ nhất anh cũng lười bố thí, tàn nhẫn đến đau lòng.
- -
Mãi đến khi lên xe, Hướng Ca hẵng còn tiếp tục chất vấn Chu Hành Diễn.
Người đàn ông không hề có chút ý thức tự giác về việc mình đã làm sai, bộ dáng ung dung thong thả kia khiến Hướng Ca nhìn mà ngứa hết cả răng, đang ngồi nơi ghế phụ cũng chồm người qua cắn cằm anh một cái cho bõ ghét: "Chu Hành Diễn anh hay quá nhỉ, đi lấy cái điện thoại cũng nói chuyện được với em gái nào đó cơ đấy."
Chu Hành Diễn nghiêm túc hỏi: "Em gái nào?"
Hướng Ca nhìn dấu răng của mình hằn trên cằm anh, vẫn còn cảm thấy chưa hết giận: "Anh còn có em gái nào khác hả?"
Mắt thấy cô gái nào đó lại muốn cắn tiếp, Chu Hành Diễn trực tiếp cúi người, giơ tay kéo đai an toàn ghế phụ bên cạnh qua, một tay đẩy người ngồi nghiêm chỉnh, cạch một tiếng, khóa lại: "Cũng chỉ có một người thôi."
Hướng Ca cười lạnh một tiếng: "Vậy thì chờ cô ta ra đi, xem ra bác sĩ Chu còn chưa nói chuyện đủ đâu."
Chu Hành Diễn cười nhẹ: "Chờ cái gì, không phải đang ngồi bên cạnh anh đây rồi sao."
"Ồ, em đâu phải em gái anh đâu."
"Nếu không thì là gì?"
"Là vợ anh đấy."
Chu Hành Diễn sững sờ, động tác khởi động xe dừng lại, quay đầu nhìn sang.
Hướng Ca nghiêng đầu, cong mắt nhìn anh cười: "Chồng ơi, gọi một tiếng vợ em nghe nào."
Chu Hành Diễn cụp mắt nhìn cô, không nói chuyện, đôi mắt đen nhánh trầm xuống.
Hướng Ca bất mãn nhíu mày, thúc giục anh: "Anh không gọi à?"
Cô gái khẽ hất cằm, cánh môi hồng nhuận, đôi mắt trong trẻo sáng ngời nhìn anh, mày hơi cau lại, như thể đang tức giận.
Hai tiếng "Chồng ơi" nơi đầu lưỡi cứ thế quẩn quanh bên tai anh, vang lên không dứt.
Chu Hành Diễn có chút chật vật quay đầu đi.
Hướng Ca nhìn phản ứng của anh, không thể tưởng tượng nổi, vô cùng bất mãn: "Chu Hành Diễn, sao anh lại thế này chứ!"
Người đàn ông khởi động xe, giọng khàn khàn: "Em đừng nói chuyện."
Mắt Hướng Ca nheo lại: "Làm gì? Anh muốn lên trời luôn đúng không? Bảo anh gọi vợ mà anh còn không vui đúng không? Chia tay! Dừng xe dừng xe! Chu Hành Diễn anh lái nhanh thế làm gì!!"
Đèn đỏ phía trước sáng lên, Chu Hành Diễn dừng xe lại, quay đầu sang nhìn cô.
Hướng Ca vừa muốn mắng anh thì người đàn ông đã khàn giọng mở miệng: "Em muốn ở trên xe đúng không?"
Hướng Ca sửng sốt, không hiểu đầu cua tai nheo gì: "Cái gì cơ?"
Chu Hành Diễn rũ mắt: "Em muốn làm với anh trên xe đúng không?"
Bây giờ đồ ngốc cũng hiểu ý anh nói là gì, hai mắt Hướng Ca mở to, miệng há hốc không thốt nên lời.
Ánh mắt người đàn ông trầm xuống: "Không muốn thì đừng nói nữa."
Hướng Ca: "..."
Hướng Ca hoàn toàn không biết mình đã chọc phải dây thần kinh nào của vị này, xe chạy thẳng một đường về nhà, thậm chí Hướng Ca chỉ mới vừa kịp cởi dây an toàn, cả người đã bị bế thốc xuống xe.
Chu Hành Diễn một tay khóa xe một tay mở cửa đi vào thang máy, vừa ôm lấy cô đã bắt đầu hôn.
Hướng Ca sợ đến mức đôi mắt trợn tròn, dựa lưng vào một bên vách tường kim loại ôm lấy cổ anh đáp lại, vất vả lắm mới kéo ra được chút khoảng cách, thở hổn hển hỏi anh: "Sao đột nhiên anh đói khát thế?"
Ting một tiếng, Chu Hành Diễn ôm cô đi ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa cửa từ trong túi ra, khàn giọng nói, hô hấp nóng hổi phả vào tai cô: "Lại gọi một lần nữa đi em..."
Hướng Ca: "...?"
Chu Hành Diễn xấu xa ngậm lấy vành tai cô, đóng cửa phòng lại, trực tiếp đè cô lên cửa, ngón tay chui vào trong vạt áo: "Gọi chồng..."
"..."
Hướng Ca liền hiểu rõ vì sao người này lại đột nhiên như vậy.
Điểm duy nhất cô không hiểu nổi là rốt cuộc, hai chữ chồng ơi kia có điểm nào kích thích người đàn ông này không chút tiết chế lôi kéo cô ban ngày tuyên dâm như thế.
Trưa hôm đó hai người hoàn toàn quên mất chuyện nướng bánh, nguyên liệu mua về để trong xe cũng chưa lấy ra mang lên.
Thậm chí bỏ cả bữa trưa, mãi đến khi Hướng Ca đói quá chịu không được mới giơ chân đá Chu Hành Diễn xuống giường, người đàn ông mới thỏa mãn hôn cô một cái, xoay người xuống giường tắm rửa nấu cơm.
Buổi tối, bà dì đi vắng đã lâu của Hướng Ca bỗng tới chơi.
Cô không biết nên khóc hay cười nhìn người bên cạnh: "Đây là nguyên nhân anh lôi kéo em tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt à?"
Chu Hành Diễn "À" một tiếng, người dựa vào sofa, vẻ mặt còn có chút tiếc nuối.
Hướng Ca trừng anh một cái, giơ tay ngửi ngửi hương vị trên người mình: "Hành Hành, bây giờ em cảm thấy cả người em đều toàn mùi thuốc thôi." Cô nói, lại kéo tay anh lại, như con cúi nhỏ cúi xuống ngửi lấy ngửi để, đoạn lại buông ra, "Còn trên người anh lại chính là mùi của Hành Hành."
Chu Hành Diễn thuận tay nâng lên, vô cùng tự nhiên ôm lấy cô: "Mùi của Hành Hành là mùi như thế nào?"
"Chính là mùi của Hành Hành đấy, nói không nên lời."
Chu Hành Diễn nghĩ nghĩ một hồi, vén lấy vài sợi tóc dài rũ xuống của cô sang một bên, thong thả lặp lại: "Là mùi khiến linh hồn em sục sôi như muốn trào ra à?"
Không biết vì sao, anh dùng giọng nói lành lạnh thốt ra một câu như vậy, cả người cô đã bắt đầu tê dại.
Hướng Ca sửng sốt, nghiêng đầu qua, tai bắt đầu đỏ lên trừng anh: "Anh có thấy buồn nôn không đấy?"
Anh bật cười: "Lời này là anh nói hả?"
Hướng Ca giơ tay tay, xòe ngón tay chọc vào mũi anh: "Lúc phụ nữ đi đấu với tình địch thì lời nào cũng nói được hết, nhưng nếu sau này anh biến thành ông lão Alzheimer hay Parkinson thì em chắc chắn sẽ ra quảng trường nhảy tìm một bạn già khác, không ngại đi tìm tình yêu tuổi xế bóng đâu đấy."
Chu Hành Diễn nghịch nghịch lọn tóc cô trong tay, thấp giọng ừ một tiếng: "Thế thì anh sẽ lẫn trong đám đông chờ em tới tìm tình yêu xế bóng, sau này em cũng đừng nghĩ tới người khác, đời này của em, đến cả kiếp sau, kiếp sau nữa, đều chỉ có thể là của anh."
- -
Cuối cùng Hướng Ca cũng có mặt ở công ty sau khi không còn lý do gì để lười biếng vì nghỉ ngơi không đủ, đúng dịp Tống Chấp cũng ở đó.
Hướng Ca lộ mặt trong mọi buổi trình diễn tại Tuần lễ thời trang Paris, điều này cũng thu hút được không ít sự chú ý.
Một số thương hiệu dần tìm đến cô, mặc dù đều chỉ mới là những thương hiệu nhỏ không mấy nổi tiếng.
Thậm chí cô vốn còn cho rằng tờ tạp chí kia ít tên tuổi, thế nhưng cũng gây ra được chút gợn sóng.
Cô biên tập vô cùng thích cô, vì vậy tiêu đề cũng vô cùng thu hít, Hướng Ca được cô nàng xưng tụng là người mẫu Trung Quốc có tài năng trở thành Kate Moss thứ hai của giới người mẫu.
"Tôi không phải là Kate Moss thứ hai, tôi chính là Hướng Ca ——" phía sau bàn làm việc thật lớn, Tống Chấp cầm tờ tạp chí đọc tiêu đề của cuộc phỏng vấn, tặc lưỡi, "Bây giờ vẻ kiêu ngạo của cô còn nâng lên tầm quốc tế rồi nhỉ?"
Hướng Ca liếm môi, bày tỏ sự tán thành từ tận đáy lòng: "Tôi cảm thấy cô ấy viết quá đúng."
Tống Chấp gõ gõ cạnh bàn: "Tôi chọn cho một vài nhãn hiệu rồi, cô quay về bàn bạc với người đại diện xem, công việc sau này sẽ do cô ấy nhận giúp.
Hướng Ca gật gật đầu.
"Bây giờ cô không phải là không nổi tiếng, nhất là vào năm sau, khi bộ phim ra mắt, vốn đã có cả mớ anti-fan rồi nên sau này làm việc kiềm chế lại một chút cho tôi, biết chưa?"
Hướng Ca lại gật, bộ dáng vô cùng hiểu chuyện.
Tống Chấp phiền nhất chính là dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô, anh ta không kiên nhẫn phất phất tay: "Lui ra."
Hướng Ca vô cùng phối hợp, chỉ thiếu nước thốt lên một tiếng vi thần cáo lui.
Sau khi tìm Trần Mạt bàn bạc một chút về công việc bên nhãn hàng, đúng lúc Hướng Ca gặp phải Từ Nghệ.
Trên mặt cô gái vẫn là lớp trang điểm tinh xảo như cũ, mặt mày bình thản nhưng vẫn không che được nét ủ rũ.
Thấy cô, người cũng sửng sốt một chút, rồi sau đó lại nở ra nụ cười thật lòng.
Nụ cười dịu dàng này như thể bản thân đã thực sự nhẹ nhõm khi nhìn thấu mọi chuyện, ánh mắt an tĩnh nhìn cô: "Cho tôi xin lỗi những chuyện trước đây."
Hướng Ca không nói chuyện, yên tĩnh nhìn cô ta trong chốc lát: "Lời xin lỗi này tôi không nhận, loại chuyện đối địch lâu ngày giờ bỗng đột nhiên đứng về phe mình tôi không thích ứng nổi, sau này nên như thế nào thì cứ như thế đấy đi." Dừng một chút, cô mới tiếp tục nói, "Về sau những chuyện này cô nên chú ý an toàn một chút, con gái nên chăm sóc cơ thể mình cho tốt, đừng để sinh bệnh."
Buổi tối, lúc Hướng Ca kể cho Chu Hành Diễn nghe chuyện này còn cảm thấy bộ dáng mình lúc đấy còn vô cùng ngầu đét.
Chu Hành Diễn ngồi trên sofa, cô nằm trên đùi anh, bàn tay ấm áp của người đàn ông đặt trên bụng nhỏ của cô, động tác nhẹ nhàng xoa khẽ.
Hướng Ca ăn miếng mứt hoa quả, rung đùi đắc ý mà tấm tắc cảm thán: "Đầu óc Từ Nghệ tốt phết đấy chứ, sao lại lọt trúng cái hố kia nhỉ, đúng là tình yêu khiến cho chỉ số thông minh con người ta giảm không phanh mà."
Chu Hành Diễn cụp mắt nhìn cô một cái: "Bụng em không khó chịu à?"
Hướng Ca mút ngón tay, liếm sạch vụn đường còn sót lại, nghiêng đầu nhìn lên, đôi mắt chớp chớp: "Hình như lần này cũng không quá khó chịu như trước."
Chu Hành Diễn gật đầu: "Vậy em thành thật chút đi nào."
"Em không thành thật chỗ nào?" Cô xoay đầu, cánh tay duỗi ra với lấy hộp mứt hoa quả đặt trên bàn.
Người lại ngọ nguậy nhích lên trên, đầu ngón tay vừa mới nhón được một miếng định đưa tới, cái gáy đã đụng phải thứ đồ cưng cứng.
Cả người Hướng Ca cứng đờ, theo bản năng quay đầu lại nhìn anh.
Giọng điệu Chu Hành Diễn vô cùng bình thản: "Đầu em cứ cọ tới cọ lui chỗ này, anh rất khó chịu."
- -----------.