Editor: Minh Minh
Chương
“Ha, “Giọng hát Trung Quốc” đã có kết quả”, Điền Điềm lướt lướt điện thoại tìm kiếm tin tức, ríu rít nói, “ Không hổ là thiên hậu, đứng thứ nhất xứng danh thiên hậu.”
“Sao?” Cô tiếp tục lướt xuống, “Mai Mộng Nhiên lại xếp hạng hai”, trong lòng không tránh khỏi cảm xúc dâng đầy: “Bỏ đi một vài nhân tố không đáng chú ý, Mai Mộng Nhiên quả là gương mặt sáng giá, đúng là thời đại nhìn mặt mà làm mà!”
Mai Nhiễm một bên bên nghe cô ấy nhỏ giọng thầm thì, một bên từ từ lật xem bệnh án, hiếm khi phân tâm suy nghĩ, bộ dạng Mai Mộng Nhiên lúc mươi sáu mười bảy tuổi như thế nào nhỉ?
Ừm, dáng người hơi thấp… chữ viết tương đối ẩu.
Vừa đen vừa gầy, xương gò má nhô cao, cười lên không thấy đôi mắt, mũi cũng không ra mũi, so với bây giờ quả thực là một trời một vực.
Biến hóa này có lẽ là từ lúc Trầm Mộng Nhiên đổi thành Mai Mộng Nhiên mà ra.
Khi đó cô ấy mười sáu tuổi, mới từ quê chuyến tới Mai gia, thấy mọi thứ xung quanh hoàn toàn xa lạ, trên lớp lại sống khép kín, được cha nuôi Mai Thanh Viễn đưa ra nước ngoài “dát vàng”. Ba năm sau, nhờ được dạy dỗ tốt mà trưởng thành vươn lên, cộng với vẻ ngoài trong sáng và giọng nói ngọt ngào nên được nơi nơi nghênh đón, lại qua ba năm, hào quang sáng chói trở về nước.
“Woaaaa!” Đột nhiên bên kia thét ra một tiếng kinh hãi, cắt đứt hồi ức của Mai Nhiễm, không đợi cô mở miệng hỏi, trợ lý nhỏ đầy kích động đã chồm đến bên cạnh.
“Sư tỷ sư tỷ, chị còn nhớ hôm qua em có nói cảm thấy cái tên Phó Thì Cẩn này nghe quen quen không? Trời ạ trời à! Một nhân vật lớn đó… Em thật có mắt không trong mà!”
Thấy Mai Nhiễm không có chút phản ứng nào, cô nàng đấm ngực dậm chân, gần như nhảy cẫn lên “Là người đồ cổ đầy nhà đó! Trước đó báo chí có nói, anh ta tặng cho bảo tàng thành phố A một dấu ấn thiên tử màu trắng ngọc…”
Hình như do không nhận được sự hưởng ứng cuồng nhiệt từ người trước mặt, cô nàng ném ra một tin nặng kí khác “Sư tỷ, chị có biết dấu ấn kia đấu giá được bao nhiêu không?”
Mai Nhiễm phối hợp lắc đầu.
Trợ lý nhỏ cường điệu đưa ra chín ngón tay, “Hơn một trăm triệu! Là vàng thật bạc thật đó, vậy mà một cái chớp mắt cũng không đem tặng đi”, cô ấy liên tục than thở, “Em có nai lưng làm cả đời cũng không kiếm được số tiền như vậy đâu…”
“Có đều, vừa nghĩ đến có thể gặp người thật ở đây, em đã hạnh phúc muốn chết rồi!”
Vốn dĩ Mai Nhiễm có nhiều điều cần suy nghĩ, nhưng nghe đến đây không khỏi buồn cười, vỗ nhẹ lên cánh tay cô ấy “kiềm chế chút, thứ hai anh ta mới tái khám”.
Lát sau cô mang theo vài bác sĩ thực tập buổi sáng tiến hành đi kiểm tra các phòng bệnh.
Ban đầu tương đối thuận lợi, đến lúc kiểm tra tới một bà lão, Mai Nhiễm phát hiện có gì đó không đúng, hỏi thăm một lúc, bà lão ấp a ấp úng nửa ngày mới nói ra lý do.
Y tá đứng bên giải thích, “Hôm qua… quên truyền nước”
“Làm ẩu” sắc mặt Mai Nhiễm lạnh đi, “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Mấy bác sĩ thực tập trố mắt nhìn nhau, y tá lại nhẹ giọng nói, “Cái này là do bệnh nhân mạnh mẽ yêu cầu không cần, nói là kinh tế có hơi khó khăn…”
Thuốc kia được nhập khẩu từ Đức, là loại thuốc cực tốt, chẳng qua là giá hơi cao, một lần không dưới mấy ngàn đồng, người bình thường căn bản chi không nổi.
Đồng Nhân dân tệ
Mai Nhiễm im lặng.
Y tá lại thấp giọng nói tình huống của bà lão với cô: chồng mất sớm, dựa vào đồng lương công nhân vệ sinh, cũng chỉ vừa đủ trang trải cuộc sống, già cả rồi, bản thân lại mắc bệnh, thật sự là cảnh già thê lương.
Muôn nghìn chúng sinh trên đời đều phân cao thấp, có cố cũng không ngang hàng với nhau được.
Lần này quả thực cô suy xét chưa chu đáo, có thể…. thuốc nước này không thể không dùng.
“Trước cứ tiếp tục dùng thuốc này, phí tôi sẽ ứng.”
Y tá gật đầu đáp ứng, muốn nói lại thôi, “Bác sĩ Mai, bà lão này còn cần một hộ lý”
Mai Nhiễm nghi ngờ, “Không phải bà còn một cô cháu gái sao?”
Y tá than thở, “Bệnh dài mới biết con ngoan, huống chi người ta không phải là cháu gái ruột…”
Bà lão nghe đến đây, nước mắt chực chảy, y tá thấy được, cũng không biết trong lòng có tư vị gì, quay đầu thấp giọng nói, “Bà dưới gối không có con cái, cô cháu gái kia là bà nhặt được ở chỗ đổ rác, bà lão khó khăn nuôi cô ta lớn khôn, không ngờ tới nha đầu kia là hạng người đáng khinh bỉ… không lo người thân bệnh nặng ra sao, tới một lần lấy tiền một lần, không cho tiền thì hùng hùng hổ hổ nguyền rủa bà lão chết sớm, còn táy máy tay chân. Đấy, mấy vết bầm tím trên tay bà là do cô ta bóp đấy…”
Mai Nhiễm nghe thật lâu cũng không nói gì.
Một lúc lâu sau mới nói, “Vậy mời một hộ lý tới đi”, cô lại nhẹ nhàng an ủi bà lão, “bà à, người an tâm chữa bệnh đi, không cần lo lắng những việc khác”
Bà lão cảm kích nắm tay cô không buông, nước măt giàn giụa, nghẹn ngào không nói nên lời, “Cô là người tốt….Cả đời bình…an..!”
Mai Nhiễm đi thăm phòng không bao lâu, có hai cô gái đi đến khoa cổ truyền, túi đeo bên vai, ánh mắt đánh giá xung quanh,
Nghe có động tĩnh, Điền Điềm từ quầy thuốc nhô đầu ra, “Xin chào, chị có hẹn trước không ạ?”
“Không”, cô gái lắc đầu, “Tôi tới tìm người, xin hỏi có bác sĩ Tái Mai ở đây không?”
Điền Điềm đầu óc mơ hồ nghe không hiểu, “Không có bác sĩ Tái Mai ở đây?” có ý gì nhỉ? Chắc không phải mới sáng sớm đã diễn tấu hài đâu nhỉ?
Cô gái đọc nhầm chữ (Mình đoán thế):’)
“Là vị có mái tóc màu đen dài”, cô gái trẻ miêu tả một chút, “khuôn mặt tròn như trứng ngan, ánh mắt rất lớn, rất đẹp, dáng người hơi hướng cổ điển, là Mai mỹ nhân á!”
Điền Điềm nhanh chóng hiểu được, “Chị nói có phải là bác sĩ Mai Nhiễm không?”
“Á?” cô gái áo đỏ thẫm náo loạn, “thì ra đó là “Nhiễm” không phải là “tái” à, tôi xin lỗi, hình như tôi thấy nhầm.” Vậy mà lúc trước cô còn nghi ngờ sao có người tên kỳ vậy.
Điền Điềm rót một ly nước để lên bàn, “Chị tìm chị ấy có việc gì không?”
“Là như vầy, tôi là học sinh viện mỹ thuật A, chúng tôi có một đồ án, chủ đề là mỹ nhân xưa, tôi nghe nói bệnh viện y học cổ truyền nhân dân có một bác sĩ phù hợp yêu cầu nên muốn mời cô ấy làm người mẫu cho chúng tôi.”
“Bác sĩ Mai đang đi kiểm tra phòng, chị đợi một chút.”
Qua nửa giờ, Mai Nhiễm trở lại cùng với các bác sĩ thực tập, cô gái lặp lại ý đồ mình lần nữa, thật sự là thịnh tình khó cước, hai người âm thầm hẹn thời gian rồi cô ấy rời đi.
Lúc này không có lịch hẹn khám, Mai Nhiễm ở trong phòng làm việc xem xét sổ ghi chép của sinh viên thực tập, sửa sang lại một chút, dùng bút phê bên cạnh tỉ mỉ.
Đột nhiên điện thoại di động sáng lên, một chuỗi tin nhắn liên tiếp hiện lên trên màn hình.
Dư Thanh: Trời ạ, trời ạ, cười chết mất!
Dư Thanh: Sáng nay tớ thu hình “Giọng hát Trung Quốc”, cô em họ của cậu không biết tối qua làm gì, trán sưng vù thành hai cái sừng, còn là cân đối một trái một phải, giống như tuần lộc nhỏ vậy!
Dư Thanh: U quá rõ, lớp phấn dày cộm cũng không giấu được á, nhiếp ảnh gia cũng không dám cận cảnh cô ta, ống kính kéo đến gần một cái… hình ảnh kia đẹp quá tớ không dám nhìn mà!
Ngày trước cô nàng lạnh lùng cao quý bao nhiêu, bây giờ lại có dáng vẻ vụng trộm như này, Mai Nhiễm đã quen từ sớm, cô cất điện thoại mới nhớ mình chưa uống ngụm nước nào, trợ lý nhỏ đã dẫn mình vào đây.
Người nọ mang mũ lưỡi trai, kính mát che hết nửa khuôn mặt, nhưng mà Mai Nhiễm chỉ nhìn một lần vẫn nhận ra người tới là ai.
Hiển nhiên, Điền Điềm cũng biết thân phận cô ta, dùng khẩu hình kích động nói, “Mai..Mai Mộng Nhiên đó!”
Mai Nhiễm vẫn bình tĩnh, “Cô tới tìm tôi có chuyện gì?”
Mai Mộng Nhiên tháo đồ xuống, “Mai Nhiễm, cổ họng tôi hơi đau, cô kê vài đơn thuốc đi.”
Nghe vậy, tầm mắt Mai Nhiễm rơi trên cái mũ bị nàng ta đè thấp, “Chuyện này, cô nên đến khoa tai mũi họng đi”
Mai Mộng Nhiên tự ngồi xuống ghế, tùy ý quét một vòng xung quanh, “Không phải cô tinh thông Trung Tây kết hợp sao? Tùy ý kê vài đơn thuốc tôi uống sẽ khỏe.”
Trợ lý nhỏ ở bên cạnh há hốc mồm, này, hai người biết nhau sao? Các cô có quan hệ như thế nào, một lát nữa có thể ký tên không?
Trái lại Mai Nhiễm thấy thái độ thờ ơ của cô ta, trong lòng rõ như gương, chỉ sợ không phải đến khám bệnh thật mà là tới khoe khoang.
Đúng rồi, đây không phải là chuyện mà Mai Mộng Nhiên thích làm nhất sao?
Lúc này, nếu như không theo mong muốn của cô ta, sợ rằng sẽ dây dưa không ngừng, Mai Nhiễm cân nhắc rồi ra quyết định.
Sau khi kiểm tra, cô phát hiện cổ họng Mai Mộng Nhiên thật sự có vấn đề nhỏ liền hỏi, “Gần đây ăn uống thế nào, có ăn thứ gì kích thích không?”
Mai Mộng Nhiên thấp giọng đáp, “Ăn giấm”, âm thanh càng ngày càng nhẹ, “rất nhiều, rất nhiều giấm.”
Mai Nhiễm ngẩn ra, dường như không tin cho lắm.
“Ây da, không nên hỏi bệnh nữa,” Mai Mộng Nhiên hơi mất kiên nhẫn, “Kê cho tôi vài thang thuốc, đắt cũng được, quan trọng là dược liệu phải tốt!” Bây giờ cô nuốt nước miếng cũng khó chịu, hơn nữa mấy ngày sau còn có tiết mục.
Cuối cùng Mai Nhiễm lấy ra vài vị thuốc bắc tính hàn, dặn dò cô ăn uống thanh đạm, ăn nhiều thức ăn mềm, Mai Mộng Nhiên không yên lòng đáp, cũng không biết có nghe lọt không.
Sau khi tiễn Mai Mộng Nhiên, Mai Nhiễm nhận được điện thoại của bệnh nhân đã hẹn trước, bên kia có việc bận tạm thời không đến được, vì vậy lại phải hẹn thời gian một lần khác.
Cúp máy, lại phát hiện có tin mới, mở ra từng cái
Dư Thanh: Đúng rồi, tớ nói cho cậu một chuyện vui
Dư Thanh: Mấy ngày trước thu hình, Mai Mộng Nhiên tự gặp riêng tớ, hỏi có phương pháp gì để cho âm thanh trở nên truyền cảm hơn, nếu cô ta đã thành tâm thành ý hỏi thì tớ cũng phải nói ra bài thuốc bí truyền độc nhất ha!
Dư Thanh: vì vậy tớ nói với cô nàng uống chút giấm rất tốt cho giọng.
Dư Thanh: Không nghĩ tới cô ta thực sự uống, nghe nói còn làm tổn thương họng, kết qủa sau khi thu tiết mục thứ hai xong, cô ta đoạt chỗ ngồi tốt của tớ, còn nói vì tớ nên cô ta mới bị… trời mới biết, tớ chỉ thuận miệng nói đùa thôi mà.
Như vậy có thể giải thích được mọi chuyện.
Mai Nhiễm suy nghĩ một chút, nhắn lại: “Thanh Thanh, tớ biết cậu vì tớ mà không ưa cô ta, đùa giỡn một chút thì được, nhưng đừng đùa quá.”
Rất nhanh bên kia hồi âm lại icon bĩu môi
Phát súng cuối tuần đi qua
Sáng sớm thứ hai, Điền Điềm mang theo đôi mắt cú vọ đi vào, hai con mắt còn sưng đỏ, Mai Nhiễm vội hỏi: “Em bị sao vậy?”
Trợ lý nhỏ “ô ô” nức nở, thút thít một lúc lâu, tâm tình mới ổn định
Thì ra hôm qua là ngày truy điệu MR, trong buổi tụ họp có rất nhiều fan hâm mộ, thậm chí có người từ nước ngoài về truy điệu MR, mọi người tưởng nhớ một chút, sau đó đồng thanh hát vang bài ca “Gặp nhau là điều tuyệt vời nhất”, hát đến cao trào thì ôm nhau khóc…
Mai Nhiễm thấy cô nàng khóc thương tâm như vậy, không đành lòng, an ủi, “Có lẽ người kia, cô ấy chưa mất đâu?”
Điền Điềm trở tay xoa mặt, đáy mắt còn vương chút lệ, “Nếu cô ấy vẫn còn trên đời này…thì… tại sao cô ấy vẫn không xuất hiện? Mọi người…ai cũng yêu cô ấy như vậy mà!”
Một thanh âm như thế nào mà làm mọi người nhớ đến vậy? Hơn nữa còn cách đây bảy năm, lúc này như thế nào rồi?
Mai Nhiễm im lặng, than thở trong bụng.
“Có lẽ, cô ấy có nỗi khổ riêng?”
Buổi sáng có rất nhiều bệnh nhân, Mai Nhiễm bận rộn cả ngày, đến thời gian uống nước còn không có, Điền Điềm cũng điều chỉnh trạng thái rất nhanh, gia nhập vào đoàn người bận rộn.
Bận bịu một lúc đến thời gian ăn trưa, bệnh nhân dần vơi đi, rốt cuộc lầu cổ truyền cũng an tĩnh lại.
Mai Nhiễm với Điền Điềm cùng đến phòng ăn, nghỉ ngơi nửa giờ, thời gian không khác lắm, lại đến giờ thăm bệnh.
Thật may, buổi chiều không nhiều người, Mai Nhiễm nhìn giờ dành ra chút thời gian đi nộp tiền thuốc thang cho bà lão kia, nói đơn giản với đồng nghiệp một chút rồi trở lại khoa, chỉ thấy trợ lý nhỏ đứng sau quầy thuốc ra sức nháy nháy mắt với cô.
Một lúc mà Mai Nhiễm còn chưa rõ tình hình, cô hơi nóng nảy, dùng ngón tay ra hiệu “Phó tiên sinh tới, giờ ở trong phòng làm việc của chị.”
Trợ lý nhỏ ưu tư nhanh tới mà cũng nhanh đi, lúc này cô đang ôm ngực, há miệng thở dốc, “ So với lần đầu, lần này đẹp trai không biết bao nhiêu mà kể, thật là đẹp trai tới tận chân trời!”
“Không được, em muốn ngất quá!”
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống ấm áp nhắc nhở: Bởi vì Phó Thì Cẩn tiên sinh quá đẹp trai, màn ảnh tạm thời chưa hiện ra.
Trên thực tế là do hắn quá đẹp trai bị tác giả trói về nhốt trong phòng tối nhỏ.
Chú ý: . Bác sĩ chính + Bác sĩ học bổ túc + Bác sĩ thực tập + Y ta = Liên hiệp kiểm tra phòng
Dấu ấn bạch ngọc có thực sự tồn tại?: Là hư cấu thôi.
Ngoài ra không muốn nói gì thêm, tất cả giải thích đều thuộc về tác giả
Cám ơn…
Hết chương