“Cô giáo Ôn, cô giáo Ôn! Đây là lương khô nhà em, ba ba bảo em mang cho cô ăn.”
Sau khi tan lớp, Ôn Nhung đang sửa sang lại bục giảng, đứa bé hay xấu hổ nhất trong lớp đỏ mặt, hai mắt vụt sáng lên, đưa cho cô hai viên đen thùi lùi.
Ôn Nhung sửng sốt, nhìn gương mặt xấu hổ đỏ lên của đứa trẻ, lại nhìn lương khô trên đôi tay nhỏ bé kia, cười cười, cúi người sờ sờ đầu cậu bé, nói: “Đồ tốt như vậy cô sao nhận được, em mang về nhà ăn đi.”
Cô tới đây chưa tới nửa tháng, nhưng đã rất rõ ràng tình trạng của chỗ này —— thâm sơn cùng cốc, ở sâu trong núi, ngóc nghách xó xỉnh, mặc dù đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng mỗi khi nhớ lại lúc mới tới nơi này, nỗi khiếp sợ đó khiến cô không thể nào hồi hồn. Nơi đây không thể chỉ dùng một chữ “Nghèo” để hình dung được, khắp nơi đều hoang vu. Lúc trưởng thôn đưa cô đến khu nhà làm trường học duy nhất ở đây, cô quả thực không thể tin vào mắt mình nữa ——– hai gian nhà ngói rách nát như vậy, cũng tính là phòng học.
Không chỉ có vậy, lúc mới tới đây, trưởng thôn cùng dân làng cũng mở một buổi lễ chào mừng cô, nghe nói là đem hết những món ăn tốt nhất ra, nhưng đặt trên bàn cũng chỉ có mấy miếng thịt lợn, một mâm khoai tây, còn có một nồi nước luộc thịt. Trưởng thôn gắp số thịt ít ỏi vào trong bát cô, lại rót cho cô chén rượu trắng, mời cô, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn đen đúa thuần phác đến vậy, luôn mồm cảm tạ cô, cô ngửa đầu buồn bực uống một hớp, rượu này cay đến mức khiến cho chóp mũi cô hơi chua xót.
Cho nên, cuộc sống gian khổ ở đây là bình thường, có lương khô ăn với cơm, đó chính là một bữa ngon lành, nói chi là nhà của Lữ Dụ, người ta nghèo khổ nhất cả thôn, nuôi sáu anh chị em, hai anh chị lớn hơn đã vào thành phố làm việc, còn dư lại bốn đứa, hai đứa ở nhà giúp việc đồng áng, còn một đứa bị bệnh tim bẩm sinh, vẫn nằm ở nhà nuôi, nhỏ nhất là Tiểu Khoai sọ bảy tuổi.
Lương khô đối với nhà bọn họ mà nói, chính là thứ hàng xa xỉ, lấy ra đưa cho người ta phải quyết tâm đến mức nào chứ.
Cô thực sự không thể nhận.
Tiểu Khoai sọ vừa nghe cô nói vậy, cho là Ôn Nhung chán ghét thứ này, lập tức đỏ cả mắt: “Cô giáo Ôn, cô nhận đi, ăn ngon lắm,…. Ba ba nói, nhất định phải để cô nhận.”
Lúc cô vừa tới đây, Tiểu Khoai sọ đang đứng trước cảnh thất học, trong nhà nghèo đến mức không có gì để ăn, còn phải chăm sóc người già cùng bệnh nhân, cũng chẳng dư tiền tài để cho Tiểu Khoai sọ đi học, dù là chút tiền này Ôn Nhung nhìn cũng chẳng đáng là bao.
Ngẫm nghĩ một chút trước đây những đứa trẻ cô dạy có đứa nào không phải là con ông cháu cha, đứa nào cũng là tiểu hoàng đế tiểu công chúa, kiêu căng ngang ngược không ai bì nổi, đi học ở trường tiểu học tốt nhất toàn thành phố, dùng bàn ghế loại tốt nhất, đồ ăn cũng ngon nhất, giáo viên cũng chất lượng nhất, mùa hè thì có điều hòa, mùa đông thì có máy sưởi, nhưng cố tình không chịu học hành cho yên ổn, luôn nghịch ngợm gây sự.
So sánh lại, cuộc sống của trẻ con ở đây gần như là địa ngục, dùng bàn ghế từ hơn mười năm trước, phòng học đến cửa sổ còn lọt gió, gần đó có một cái sân tập có thể gọi là bề mặt mặt trăng, gồ ghề nhấp nhô.
Tiểu Khoai sọ thích đi học như vậy, một quyển ba trăm bài thơ Đường rách đến mức phải dùng chỉ khâu lại, ngày ngày cậu nhóc đều ôm vào trong ngực, biết không được đi học nữa, đứa trẻ này khóc đến kinh thiên động địa, thân thể gầy yếu nhỏ bé cứ bám chặt lấy bàn học sống chết không chịu về nhà, ba cậu bé giận đến mức muốn cầm roi da quất cậu bé.
Ôn Nhung vừa vặn thấy một màn như vậy, vội vàng bảo vệ đứa bé. Sau khi biết ngọn nguồn, cô không chút suy nghĩ nói: “Để cho đứa nhỏ học tiếp đi, tôi dạy cậu bé, học phí.. tôi sẽ ứng trước.”
Ôn Nhung không đành lòng nhìn đứa bé khổ sở, nhưng lại không thể nhận lễ vật “Quý” như vậy, ngoài cửa sổ còn có hai ba cái đầu trẻ con nhô ra nhìn bọn họ, không ngừng nói: “Cô Ôn nhận đi cô.”
Được rồi, cô đành tạm thời bảo quản vậy.
“Vậy trước để ở chỗ cô, về sau chúng ta cùng ăn.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen của Tiểu Khoai sọ bỗng nhiên sáng bừng: “Cám ơn cô Ôn.” Sau đó, quay người lại chạy vèo mất, giống như sợ Ôn Nhung sẽ đổi ý.
Sao lại còn nói cám ơn với cô nữa, Ôn Nhung bất đắc dĩ lắc đầu, cẩn thận gói kỹ lương khô.
“Cô giáo Ôn, đi được rồi chứ?”
Ôn Nhung quay đầu lại, lập tức cười nói: “Được rồi.”
Tần Khiêm đứng ở cửa, áo sơ mi trắng đơn giản, quần dài màu vàng nhạt, khuôn mặt vừa thanh niên lại vừa đàn ông tươi cười, nhìn mà khiến cho tâm trạng của người ta thật là tốt.
Anh ta đến đây hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.
Cô đến đây được chừng một tuần, trong thôn đột nhiên nói bên trên lại điều một giáo viên tới đây, trưởng thôn rất kích động, hô hào dân làng đi đón người. Cái nơi chim cũng không thèm ỉa như bọn họ này, bởi vì thầy cô giáo ít, những đứa trẻ từ đến tuổi đều gộp vào học cùng, bây giờ liên tiếp có hai giáo viên trẻ đến dạy, thật đúng là chuyện vui cực kỳ!
Ôn Nhung đương nhiên là muốn đi gặp đồng nghiệp mới, nghe nói giáo viên mới tới tốt nghiệp đại học Q, rất trâu bò, tuổi trẻ mà đã giành được rất nhiều giải thưởng, quan trọng nhất là, người ta còn chủ động tự mình yêu cầu đến dạy ở thôn bọn họ, nhiệt tình nhiệt tâm như vậy có thể không khiến cho trên dưới trong thôn sôi trào sao.
Hôm đó rất nhiều thôn dân cũng tham gia, Ôn Nhung đi theo trưởng thôn đón khách trước, trong lòng tính toán xem làm sao để giao lưu tình cảm với vị giáo viên cực trâu này. Vậy nên, khi vị giáo viên mới phong trần mệt mỏi xuất hiện trước mặt cô, câu “Lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn” của Ôn Nhung nhất thời tắc trong cổ họng.
Ôn Nhung cả kinh, miệng có thể nhét vừa một quả trứng, đây chẳng phải sư thảo của trường bọn họ, thầy tiểu Tần sao!
Tần Khiêm vẫn như cũ, một khuôn mặt thanh tú, dáng dấp cười nheo mắt thật dễ gần, anh ta lần lượt chào hỏi với lãnh đạo thôn, rồi thôn dân, lúc này mới dời tầm mắt đến Ôn Nhung.
“Cô giáo Ôn,” Anh vươn tay, nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, “Tôi tới rồi, về sau lại là đồng nghiệp, chỉ giáo nhiều hơn nhé.”
Sau này, Tần Khiêm thú nhận với cô, trước đó anh có đến tổ thể dục tìm Tần Chân, vô tình thấy hồ sơ liên quan đến chuyện điều đi dạy của Ôn Nhung trên bàn, sau đó lại thấy Ôn Nhung đột nhiên nghỉ việc, các giáo viên khác cũng nói không biết Ôn Nhung đi chỗ nào công tác, anh lập tức liên tưởng đến những hồ sơ kia. Anh tra theo hướng này, quả nhiên phát hiện ra dấu vết, vậy nên lập tức đích thân gửi báo cáo, tự động tự phát nghiêm túc yêu cầu được điều đến đây dạy, bởi vì chuyện này cũng không dễ dàng như vậy, anh còn vận dụng một số quan hệ trong nhà, bằng tốc độ nhanh nhất vào núi xuống làng.
“Thực ra thì trước kia tôi cũng đã từng được điều đi dạy ở vùng sâu vùng xa, lúc đó đến một thôn núi nhỏ ở thành phố G, cảm xúc rất sâu sắc. Bây giờ có cơ hội tiếp tục làm chuyện có ý nghĩa này, đều nhờ phúc của cô giáo Ôn cả.”
Ôn Nhung bị chọc cho cười: “Anh đây là có lòng thương người, có liên quan gì đến tôi đâu.”
Thầy tiểu Tần quan sát Ôn Nhung, mím môi mỉm cười.
“Đúng rồi, cô nghĩ sao mà lại muốn tới đây? Vừa mới đính hôn, vị hôn phu của cô đồng ý chứ?”
Ôn Nhung nhìn trời một lúc, bĩu môi, không mặn không nhạt nói: “Tôi làm gì sao phải cần anh ta đồng ý, liên quan đến anh ta cái P!”
Nói xong, cô chợt che miệng lại, ạch, không cẩn thận mở miệng thô tục rồi… len lén liếc mắt nhìn thầy tiểu Tần, người ta vẫn tốt bụng không để ý.
Tần Khiêm liếm liếm môi, cẩn thận hỏi: “…Hai người cãi nhau sao?”
Cảnh tượng cuối cùng ở lế đính hôn anh ta đều thấy, Ôn Nhung mặc dù uống nhiều, còn không đến mức say rượu nói loạn, cộng thêm dáng dấp khẩn trương như vậy của Lâm Tuyển, không khí quái lạ giữa hai người bọn họ khiến anh chú ý. Thành thật mà nói, nói những lời đó trước đám đông không giống phong cách của Ôn Nhung, cho đến khi cô chợt nghỉ việc biến mất, anh không khỏi lớn mật suy đoán, dám nói như vậy, là bởi vì đã tính toán xong hết chuyện trước, sau khi đính hôn lập tức cao chạy xa bay. Nhưng đây không phải là chủ yếu, có phải Ôn Nhung đã gặp phải chuyện gì không?
Ví dụ như, bất hòa với vị hôn phu? Lại nói, anh ta nhớ lần đầu tiên gặp Lâm Tuyển, Ôn Nhung và người kia vẫn luôn cãi vã, nhìn qua cũng không thực sự hòa hợp, ở cuộc họp phụ huynh cũng vậy, luôn cảm thấy người đàn ông kia dùng khí thế đè ép Ôn Nhung. Nếu nói bọn họ là một đôi tình nhân cuồng nhiệt, vì yêu mới đính hôn, anh ta thực sự không dám tin.
Lâm Tuyển…. Ôn Nhung nghĩ đến hai chữ này, chưa cần nghĩ đến mặt của người đàn ông kia, lập tức nhức cả đầu, cô cau mày nói: “Có thể đừng nhắc tới anh ta được chứ.”
Thầy tiểu Tần hiểu ý gật đầu: “Được.”
Xem ra quả thật có vấn đề.
Hai người sóng vai trên còn đường nhỏ đầy bụi đất, quanh co chín khúc ngoặt mười tám chỗ rẽ bước vào ký túc xá, đó là nơi ở dân trong thôn an bài cho bọn họ, nghe nói ở trong thôn đã được coi như điều kiện khá tốt rồi, tối không sợ cúp điện, nhà vệ sinh công cộng, so với nhà của mấy gia đình bình thường còn vững chãi hơn nhiều, không cần lo lắng bị mưa rơi dột nóc.
Ôn Nhung thở dài, đều nói phụ nữ phải tự cường nào tự cường. Sau đêm đó, cô cũng từng một lần cảm thấy đời này mình coi như hết, nhưng cũng may, Ôn Tiểu Nhung cô không phải người có cá tính tự oán tự thán như Lâm muội muội, sau khi tự mình lặp đi lặp lại khai thông xong, quyết định thay vì ngày nào cũng nghĩ tới đau khổ rồi lại đau khổ, khốn kiếp rồi khốn kiếp, không bằng làm chút chuyện có ý nghĩa để mài giũa bản thân!
Lúc này, hai chữ điều dạy to đùng lấp lánh hiện lên trong đầu cô.
Mạnh Tử từng viết, thiên hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành chỉ loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tằng ích kỳ sở bất năng.
Hễ Trời định phó thác trách nhiệm lớn lao cho người nào, trước hết phải làm cho người ấy khổ não tâm chí, lao nhọc gân cốt, đói khát cầu bơ cầu bất, nghèo nàn thiếu trước hụt sau, và làm rối loạn, điên đảo các việc làm của người ấy. Làm thế để mà phát động lương tâm của người, cho nhẫn kiên tánh tình của người, và gia tăng tài đức còn khiếm khuyết của người.
Cô cũng không có chí hướng lớn đến vậy, nhưng làm cho mình khổ rồi khổ, cực rồi cực, đói rồi đói, phát hiện ra quá trình này với cô trăm lợi mà không có lấy một hại, huống chi, điều dạy là một công việc cần phải hoàn toàn tập trung, mỗi ngày đều cực khổ vì bọn trẻ một chút, cô có thể bớt đi một chút thống khổ.
Thực ra thì hai tháng trước cô nhìn thấy tin tức điều dạy đã lập tức nộp đơn, nhưng sau này lại gặp phải Lâm Tuyển, rồi các loại rối rắm, cô quyết định lưu lại để thành hôn, phụ nữ mà, gặp phải người đàn ông mình thích, liền bế tắc.
Thiên ý trêu người, cô vì Lâm Tuyển mà buông tha cho việc điều dạy, nhưng cũng lại bởi vì Lâm Tuyển mà quyết định điều dạy.
Cô cũng có lòng cống hiến cho sự nghiệp giáo dục, cũng mặc kệ như thế nào, bây giờ động cơ ở chỗ này của cô không được thuần túy như lúc ban đầu, nói cô hèn hạ cũng tốt, vô sỉ cũng được, cô không thể phủ nhận mình quả thực có chút lợi dụng việc điều dạy để lấy cớ tìm cơ hội hít thở.
Cho nên, cô đối với bọn trẻ tốt gấp bội, đối xử tốt với người trong thôn, chỉ cần chuyện cô có thể làm, cô đều dùng hai trăm phần trăm toàn lực đi làm.
Bởi vì bỗng chốc có hai giáo viên tới, bọn trẻ rất được khích lệ, chương trình học sắp xếp cuối cùng cũng thoát khỏi vẻ lộn xộn lúc trước. Cô giáo Thiệu là giáo viên bản xứ thì dạy đám trẻ lớn một chút học ngữ văn, Ôn Nhung thì dạy ngữ văn cho đám nhỏ hơn, đồng thời còn kiêm luôn dạy thể dục, giúp trông nom sinh hoạt hàng ngày của bọn trẻ một tay, Tần Khiêm tương đối cực khổ, bởi vì chỉ có anh ta là giáo viên số học duy nhất, anh ta phải phụ trách tất cả các lớp số học. Lớp Anh ngữ thì tương đối phiền toái, bởi vì giáo viên dạy tiếng Anh hồi trước đã đi, trình độ tiếng Anh của bọn nhỏ hạ xuống không ít, trình độ tiếng Anh của cô giáo Thiệu thì thê thê thảm thảm, ngữ văn của Ôn Nhung không tệ lắm, nhưng mà dạy tiếng Anh… Cô không dám làm hại con em nhà người ta, nên biết đặt nền móng là rất quan trọng, cơ bản không tốt, về sau học sẽ lệch lạc, vậy nên, thầy tiểu Tần lại gánh trách nhiệm nặng nề. Nhưng như vậy thì áp lực của thầy tiểu Tần quá lớn, trưởng thôn rất hy vọng có một giáo viên dạy tiếng Anh tới, nhưng điều này thực sự là khó mà xảy ra.
Cuộc sống của Ôn Nhung ở đây phong phú đến mức chẳng có thời gian mà bận tâm cái gì Lâm mới chả Tuyển, vậy rất tốt. Mỗi sáng trời còn tối om đã rời gường, bánh bao đã là bữa sáng ngon lành rồi, đưa bọn nhỏ đi học, làm việc không ngừng, cả ngày lên lớp, chờ bò được về ký túc xá, tùy tiện gẩy mấy hạt cơm, ráng chống đỡ ngồi phê chỉnh bài tập xong, ngả đầu là ngủ.
Nhưng có hai ngày cô tương đối rảnh rỗi, lúc này cô sẽ vào trong thôn làm trợ thủ giúp người ta. Lớp mẫu giáo bé có một cô bé con tên là Viên Viên, nghe nói cha mẹ đều đã qua đời vì trận lũ lụt năm trước, bây giờ sống nương tựa lẫn nhau cùng bà nội. Bà cụ già bảy tám chục tuổi, không có cách nào xuống đất làm việc được, trong nhà chỉ có hai con lợn là đồ đáng tiền duy nhất, cũng là nguồn thu một năm duy nhất của hai bà cháu.
Ôn Nhung lúc rỗi sẽ đến nhà Viên Viên, giúp cho lợn ăn. Bà cụ lúc lần đầu thấy Ôn Nhung xách theo thùng phân, giật mình, khập khiễng ngăn cô lại, thất kinh nói: “Cô là cô giáo mà, sao lại để cô làm chuyện này được chứ!”
Ôn Nhung khuyên bà cả nửa ngày, bà mới miễn cưỡng đồng ý để cô giúp một tay, sau đó lần nào cũng đứng ngồi không yên nhìn Ôn Nhung bận rộn.
Bà cụ nhìn tay chân mảnh khảnh của Ôn Nhung, lo lắng nói: “Cô giáo Ôn, cô xách được không?”
“Không thành vấn đề.” Ôn Nhung nắm quyền, “Đừng xem thường cháu, trước kia cháu tập thể dục đó.”
“Viên Viên nhà tôi học tốt không cô?”
“Tốt bà ạ, cháu bé rất chăm chỉ.”
Cho lợn ăn xong, Ôn Nhung sẽ ngồi trong sân với bà cụ, cùng bà may vá thêu thùa, bà cụ tuổi già mắt kém, tay chân cũng không còn nhanh nhẹn, đóng cái đế giày thôi cũng mất một lúc lâu, nhưng đây cũng là nguồn thu có hạn của nhà bọn họ. Ôn Nhung lại giúp bà một chút, bà cụ cảm động đến lau nước mắt.
Chị Vương nhà bên cạnh nghe nói cô giáo Ôn ở bên này, chạy vọt tới cửa: “Cô giáo Ôn, cô lại tới giúp một tay nữa à.”
Ôn Nhung ngẩng đầu, cười cười: “Chị Vương.”
Chị Vương là một người nhiệt tình, nhà chị ở trong thôn cũng coi như có điều kiện không tồi, con trai ở bên ngoài đã đi làm, hàng năm có thể gửi về chút tiền, thấy bà cháu Viên Viên vất vả, có lúc chị cũng giúp một tay, làm chút cơm hay gì đó.
Tán gẫu một lúc, chị Vương lại nói: “Cô giáo Ôn, cô nghe nói chưa, trong thôn lại có giáo viên tới nữa.”
Ôn Nhung hào hứng, hiếu kỳ hỏi: “Thật sao? Em chưa nghe nói đấy.”
Chị Vương vui đến nở hoa: “Ai u, tôi nói cô nghe, thôn chúng tôi dạo này đúng là gặp vận may lớn, hai năm trước muốn mời giáo viên đến chẳng khác nào như đãi vàng trong phân, bây giờ lại có ba giáo viên tới liên tiếp, khiến cho trưởng thôn mừng muốn chết.”
Ôn Nhung nghĩ một chút: “Là giáo viên tiếng Anh ạ?”
“Còn không phải sao, nghe nói ăn nói từ ngữ rất lợi hại, đã ra nước ngoài, mấy đứa nhà tôi nói giáo viên mới viết chữ tiếng Anh đẹp cực kỳ, không giống người Trung Quốc viết.” Chị Vương nói xong thì hai mắt sáng lên.
“Anh ta đến lúc nào vậy?”
“Vừa tới hôm trước, trưởng thôn đang định làm bữa cơm tiếp đón anh ta đấy.”
Hôm trước, chẳng trách, chiều hôm trước cô đang giúp hai ông bà nhà họ Lữ viết thư gửi cho anh con trai đi làm trên phố huyện.
“Nghe nói lúc anh ta tới còn mang theo hai thùng sách, toàn là sách mới!”
Có lòng như vậy, cô thực sự muốn đi làm quen một chút.
Nhưng mà, không hiểu tại sao, cô luôn để vuột mất vị giáo viên mới này, cô đi dạy, giáo viên mới không lên lớp, giáo viên mới đi dạy, cô lại có chuyện. Nhưng mà tin đồn về giáo viên mới này quả thực rất nhiều.
“Bộ dạng rất tuấn tú nha!” Chị Vương lặng lẽ nói với Ôn Nhung, “Còn tuấn tú hơn thầy Tần.”
Bác Ngưu kéo con trâu, giơ ngón tay cái lên: “Tôi nhìn qua một lần, người thành phố, vừa nhìn là biết có tiền đồ, chạy đến chỗ chúng ta làm giáo viên, thực nhiệt tình!”
“Còn không phải sao, tay phải người ta còn bị thương!” Chị Hồ gật đầu nói.
Bác Trương cũng nói: “Thằng nhóc nhà tôi bảo, thầy giáo mới phát cho chúng nó mỗi đứa một bộ đồ dùng học tập, đều là bỏ tiền túi ra, đúng là người tốt.”
Cũng được một tuần, Ôn Nhung buồn bực, sao hình như tất cả mọi người đều gặp vị giáo viên mới này rồi, chỉ có cô không thấy, buồn ghê gớm.
Lúc ăn cơm trưa, Ôn Nhung hỏi Tần Khiêm: “Thầy Tần, anh gặp qua giáo viên mới kia chưa?”
Tần Khiêm chợt khựng đũa, sắc mặt không được tự nhiên, nhìn Ôn Nhung một chút, muốn nói lại thôi.
Ôn Nhung tưởng là anh ta cũng chưa gặp, cảm khái nói: “Người này đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi đấy.”
Buổi chiều khi lên lớp, Ôn Nhung thấy bọn nhỏ giương mắt nhìn sách mới, nhưng không ai dám đụng, buồn bực nói: “Thích thì mượn mà xem, đến chỗ cán sự học tập ghi danh xuống là được mà.”
Viên Viên cúi đầu, chu cái miệng nhỏ nói: “Cô giáo Ôn, sách này mới quá, bọn em không dám, sợ làm dơ mất.”
Ôn Nhung ngẩn người, nhìn từng khuôn mặt nhỏ tràn ngập khát vọng nhưng lại không thể không kiềm lại, trong lòng dâng lên một trận chua xót.
“Không sao, làm dơ, thầy sẽ mua thêm cho mấy đứa.”
Ôn Nhung quay lưng về phía cửa, nghe thấy giọng nói này, đột nhiên cứng đờ.
Ôn Nhung nhắm chặt hai mắt, hô hấp chậm lại, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, nhất định là do dạo này cô thiếu ngủ, nghe lầm.
“Cô giáo Ôn, đến đến, tôi giới thiệu cho cô.” Trưởng thôn tươi cười bước tới trước mặt Ôn Nhung, chỉ vào người đứng sau cô nói, “Vị này chính là thầy Lâm mới tới.”
“Thầy Lâm!”
Bọn nhỏ vui vẻ chạy lướt qua cô, ùa về phía người đứng sau.
Trưởng thôn cười híp mắt nói: “Cô Ôn, về sau hai người là đồng nghiệp, ha ha. Tối nay nhà tôi làm một bữa tẩy trần cho thầy Lâm Tuyển, cô nhất định phải tới đấy. Hai người làm quen đi.”
Ôn Nhung hít một hơi, từ từ xoay người.
Lâm Tuyển đứng giữa đám trẻ con, thân hình thon dài, mặt mày giãn ra, tao nhã lịch sự, kính mắt khiến cho anh ta thoạt nhìn quả thực có mấy phần phong độ của người trí thức, che giấu đi không ít sự bén nhọn trong mắt, trái lại còn có mấy phần dáng vẻ của giáo viên.
“Cô giáo Ôn, xin chào.” Anh ta khẽ mỉm cười, vươn cánh tay trái không bị thương về phía cô.
Cánh tay trái giơ giữa không trung một lúc lâu, Ôn Nhung nhìn chằm chằm tay anh ta, lại chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt lướt qua anh ta, nhìn ra phía sân tập bên ngoài, sau đó, cô lành lạnh nói: “Giáo viên mới ở đâu, sao tôi không thấy.”