Sáng sớm giờ rưỡi, Hứa lão bản mở mắt, đơn giản rửa mặt thay quần áo rồi điều khiển xe lăn đẩy cửa phòng ngủ, chẳng chút nào bất ngờ thấy con trai nuôi đứng bên ngoài.
Tinh thần y có vẻ sáng láng, ngoại trừ trên cằm dính chút râu tua tủa hoàn toàn không nhìn ra tối qua thức đêm.
Hứa Ước không mặn không nhạt hỏi: "Tìm được rồi?"
"Phải" Lục Thù Đồng tới sau hắn, nhỏ nhẹ đáp, "Đẩy ngài đi nhà ăn nhé?"
"Chính ta có thể" Hứa Ước nhíu nhíu mày, đưa tay muốn đẩy người ra, lại bị đối phương không dấu vết né tránh, chẳng nhịn nổi nói, "Cậu nên về phòng khám hoặc nơi nào đó trừng trị bản thân."
"Tôi có, một canh giờ trước tôi đã sang phòng tắm trong sòng bạc tẩy rửa sạch sẽ, thuận tiện thay quần áo, ngài chưa phát hiện ư?" Lục Thù Đồng ở phía sau hắn rất nhẹ nở nụ cười, thấp giọng, "Tôi làm sao cho ngài nhìn thấy dáng dấp tiều tuỵ của mình sau khi thức đêm?"
"... Sợ ta buồn nôn sao?" Loại câu nói này nghe hơi nhiều, Hứa lão bản hiện tại "bách độc bất xâm", thoải mái hồi đáp.
Hai người đến nhà ăn, trợ lý đã chuẩn bị kĩ càng bữa sáng, cung cung kính kính một bên chờ ông chủ và Lục thiếu. Hứa Ước ngồi chủ vị, Lục Thù Đồng mở máy tính, hướng màn ảnh về hắn.
"Cô gái này tên Sở Thanh, năm nay tuổi, chưa kết hôn, sống độc thân một mình. Cha mẹ sống tại nước ngoài, hiện làm huấn luyện viên ở phòng rèn luyện thân thể."
Hứa Ước ngẩng đầu nhìn nữ nhân trên màn ảnh, cau mày: "Hai mươi tám tuổi?" Bức ảnh này nhiều lắm như sinh viên mới ra trường.
"Lớn lên vóc người hơi nhỏ" Lục Thù Đồng giải thích, nhấp chuột - lần này hiện ra chính là tấm bản đồ tổng bộ tập đoàn Lục thị.
"Thấy chỗ này không?" Y dùng chuột chỉ vào toà kiến trúc đối diện tập đoàn, phóng to.
"Phòng gym Rafael, chỗ làm việc của Sở Thanh?"
"Đúng" Lục Thù Đồng mang ý cười nhìn hắn, "Phòng rèn luyện thân thể này đối diện Lục thị, trùng hợp nằm ở tầng , cao ngang văn phòng Lục Phú Sinh, phía trước là cửa sổ sát đất trong suốt..."
Hứa Ước nhận định: "Đứng ở nơi đó, cô ấy có thể giám thị mọi cử động h của Lục Phú Sinh."
Hắn dừng vài giây, nhìn con trai nuôi bên cạnh: "Động cơ?"
"Sở Thanh rất lâu trước đây từng bị cưỡng hiếp" Lục Thù Đồng nói.
Hứa Ước ngớ ngẩn, theo bản năng hỏi: "Lúc đó trưởng thành rồi?"
Lục Thù Đồng mỉm cười: "Trưởng thành, năm nàng tuổi cùng bằng hữu đến quán bar chơi, bị hạ thuốc, sau tỉnh táo mới phát hiện không đúng."
"Lục Phú Sinh làm?"
"Đúng."
"Quán bar kia..... là MYST?" Hứa Ước kinh ngạc, "Này thật quá khéo."
"Sẽ không" Lục Thù Đồng nói, "Lục thị hai mươi mấy năm qua từng làm vô số chuyện táng tận lương tâm. Đây chỉ là điểm nhỏ bé thuộc tảng băng chìm, năm vị thượng cấp cũng được bao che dung túng. Sở Thanh khi biết mình bị cưỡng hiếp thì tìm Lục Phú Sinh lý luận, nhưng Lục Phú Sinh chẳng để ý, ngược lại nói nàng vô cớ sinh sự. Tiếp theo Sở Thanh về MYST tìm giám đốc đòi xem video quản chế, tuy rằng nàng không phải bị cưỡng hiếp trong quán rượu, nhưng hình ảnh Lục Phú Sinh đêm khuya ôm cô gái trẻ ra khỏi quán bị ghi chép được."
"Lý San không cho nàng gặp giám đốc?" Hứa Ước nói.
"Đúng" Lục Thù Đồng lạnh nhạt, "Hai người này buộc Sở Thanh thoả hiệp."
Hứa Ước trầm mặc vài giây: "Cậu đi tìm nàng?"
"Tìm, sáng sớm hôm nay tôi gọi điện cho Triệu Di, bảo cô ấy liên lạc Sở Thanh, bí mật trao đổi vụ chiếc xe."
"Với bối cảnh cá nhân, cộng thêm tính chất công việc huấn luyện viên thể hình của Sở Thanh, quả thật có thể giải thích nàng dựa vào chính mình giết chết Lục Phú Sinh cùng Lý San hai người" Hứa Ước một bên suy nghĩ một bên vô thức cắn xuống miếng bánh mì, "Nhưng nàng làm sao biết vị trí độc xưởng tại khu dân nghèo?"
"Có thể nói nàng từ sau khi bị cưỡng bức vẫn ẩn trong bóng tối, âm thầm theo dõi hướng đi hằng ngày của Lục Phú Sinh" Lục Thù Đồng theo dõi khuôn miệng đang nhai bánh mì, ánh mắt chầm chậm biến sâu -- ưm, thật muốn đến gần nếm thử mùi vị khối bánh mì trong miệng ngài ấy.
Hứa Ước chẳng chú ý dị thường của y, tự nhiên nói: "Lần cậu tìm Vệ Kinh cũng có thể đổ lên đầu nàng..... Năm đó cậu giúp gã tránh được truy sát của Lục thị, để lại đầu mối gì chứ?"
"Không có" Lục Thù Đồng nói, "Năm ấy tôi mới tuổi, vừa nhậm chức chưa lâu liền xảy ra chuyện như thế, chẳng ai chú ý tôi. Khi đó tôi cũng thông qua phe thứ ba giúp Vệ Kinh chạy trốn, người đã chết."
"..." Hứa Ước mở to mắt, vô cảm nhìn y: "Lại bị cậu giết?"
Lục Thù Đồng nhẹ nhàng nở nụ cười, đến gần muốn hôn hắn. Hứa lão bản phản ứng rất nhanh, giơ tay đẩy khuôn mặt sắp dựa đến. Lục Thù Đồng chẳng đạt được mục đích liền đem bàn tay "đưa tới cửa" nắm lấy, nhanh chóng hôn lên.
"Có vài người lợi dụng xong, đương nhiên phải giết đi" Y nhỏ nhẹ nói.
Hứa Ước liếc y: "Sở Thanh mặc dù mang cừu oán với Lý San và Lục Phú Sinh, nhưng nàng tại sao phải giúp cậu? Dù gì hai kẻ thù cũng chết rồi."
"Sở Thanh năm đó cùng một nhóm bạn lớn tới MYST. Lục Phú Sinh dù háo sắc, nhưng ở trước nhiều người như vậy không đến gần Sở Thanh nổi" Lục Thù Đồng chậm rì rì nói, ngước mắt sâu xa nhìn Hứa Ước, đối phương lập tức hiểu ra, "Lục Phú Sinh mua chuộc bằng hữu nữ sinh này, đồng thời liên hợp bọn họ bỏ thuốc Sở Thanh?" Hứa Ước chau mày, đủ xấu xa: "Vì vậy mồi nhử cậu đưa ra là?"
"Tôi sẽ giúp nàng giết chết những "bằng hữu" gián tiếp khiến nàng bị cưỡng bức" Lục Thù Đồng nhìn đồng hồ, "Triệu Di hai giờ trước xuất phát, hiện tại sắp có tin tức. Hứa Ước, tôi mệt nhọc cả buổi tối, ngài muốn hay không..... thưởng nóng tôi?"
Con trai nuôi hắn nghiêng đầu, tựa như làm nũng nhìn về phía mình.
Hứa lão bản chẳng để tâm.
Lục Thù Đồng lặng lẽ đưa bàn tay qua, kéo áo hắn: "Tôi đói bụng, để tôi và ngài cùng nhau ăn điểm tâm, được chăng?"
Hứa Ước đang cúi đầu húp canh, bị lôi kéo làm cho muôi súp giật giật, nước ấm vãi ra một chút. Hắn quay đầu muốn răn dạy vài câu, nhưng nhìn thấy vành mắt đen xì của đứa con hoang, những lời mắng nhiếc kia chẳng hiểu sao thu hồi. Hứa Ước cuối cùng không lên tiếng.
Lục Thù Đồng biết hắn ngầm chấp thuận, khoé miệng nhếch lên, ý cười trong mắt như nhen lửa toả khói, trước kia chỉ là điểm tinh quang, sau càng đốt càng sáng lạng. Y xoay người để trợ lý mang thêm phần thức ăn, xách ghế tựa ngồi vào bên người Hứa lão bản, thứ cầm trước hết chính là bánh mì.
"Đây là lần đầu tiên tôi cùng ăn với ngài" Lục Thù Đồng ngữ khí nhẹ nhàng nói.
"Trước sinh nhật tuổi ta chưa từng cùng cậu ăn chung sao?" Hứa Ước lạnh nhạt hỏi ngược lại.
"Ngài có cùng tôi ăn ư?" Lục Thù Đồng sửng sốt. Y nhớ lúc đó đang bị giam cầm, đối phương lần đầu chủ động sang xem y, mang theo chiếc bánh ga tô, cũng chưa đến nơi đã bắt trợ lý đặt trước mặt y rồi rời khỏi.
Lục Thù Đồng hậu tri hậu giác lạc vào hồi ức: "Tôi còn nhớ bánh ga tô kia không hoàn chỉnh, thiếu một góc."
Hứa lão bản rất khẽ liếc mắt nhìn y.
"Là.... là ngài ăn?" Lục Thù Đồng nhất thời cả kinh.
"Người khác đưa tới, ta nếm một miếng cảm thấy khó ăn. Người của Lâm gia đột nhiên đến, nhắc nhở ta hôm nay sinh nhật cậu, nên ta sẵn tiện cầm tới" Hứa Ước bình tĩnh nói.
Nhưng Lục Thù Đồng mừng rỡ như điên. Y chưa hề nghĩ tới bánh ga tô năm tuổi ấy thực sự do Hứa Ước chuẩn bị. Y lúc đó còn do dự nửa ngày, cho rằng Hứa lão bản hạ độc bên trong nhưng lại vô cùng muốn ăn, dù sao rất lâu chưa từng ăn qua.
Y vui vẻ ròng rã mười phút, khi trở về bình tĩnh mới sực nhớ: "Lâm gia vì sao tới nhắc nhở ngài sinh nhật tôi?"
"Đoán chừng Lâm Thu Nghi tâm huyết dâng trào, nghĩ đối với đứa cháu duy nhất là cậu biểu hiện quan tâm" Lâu như vậy, Hứa Ước đối với chuyện này chẳng thèm tra cứu. Hắn thuận miệng đáp, tiếp tục xem xét tư liệu Sở Thanh trên máy tính; đợi Lục Thù Đồng ăn bữa sáng xong, hỏi: "Cậu bây giờ về phòng khám chứ?"
"Ừm, Triệu Di chẳng ở đó, rất nhiều bệnh nhân sẽ không được trị liệu."
"Cậu còn có lòng thông cảm?" Hứa Ước vờ kinh ngạc.
Lục Thù Đồng khẽ mỉm cười, hôn hắn một cái: "Gần đèn thì rạng mà."
Phòng khám bệnh hôm nay đông đúc như cũ, lại chẳng có Triệu Di, rất nhiều chuyện Lục Thù Đồng đều phải tự thân làm. Bận rộn đến cuối ca, y buồn bực ra ngoài cửa treo bảng "tạm nghỉ" rồi tắt đền lên lầu hai nghỉ ngơi.
Phòng khám náo nhiệt trở về tĩnh mịch, nhưng qua ", cửa liền truyền đến tiếng vang "đinh đinh đinh" -- Triệu Di bước vào, trước tiên lấy cho mình cốc nước lớn, ở trên sô pha lăn lộn mấy phút, dự định tìm Lục Thù Đồng tính sổ.
Cái tên này hơn năm giờ sáng đã gọi điện, bảo cô tìm một người tên Sở Thanh. Người phụ nữ nọ bề ngoài trông thanh thuần vô hại, nhưng thực tế tính cách lại âm trầm thô bạo. Triệu Di khuyên can đủ đường, đe doạ đút lót tận một canh giờ -- đối phương mới bằng lòng tiếp thu.
Thay bọn họ chịu oan ức.
Từ ghế sa lông đứng lên, Triệu Di vừa muốn leo thang thì nghe âm thanh trên lầu truyền xuống. Lục Thù Đồng chống tại lan can, nhô đầu ra: "Làm xong?"
"Làm xong" Triệu Di đi tới hành lang, ngẩng đầu nhìn phía lầu hai, tức giận trả lời, "Người phụ nữ kia cũng nghĩ như anh, muốn mạng của hết thảy người tham gia vào sự việc cưỡng hiếp."
"Có nói kỳ hạn chứ?"
"Không, nhưng ả muốn những người kia chết trước."
Lục Thù Đồng cau mày: "Liên can vụ án năm xưa gồm cá nhân, toàn bộ tử vong ngay sẽ dính líu tới Sở Thanh, ba đại cổ đông nhất định phát giác không đúng."
"Xác thực."
"Cô từ chối nàng?"
"Tôi nào dám" Triệu Di lườm y, "Tôi bảo trước hết giết người, mặt khác chờ lúc sau lại nói."
"Lúc sau?" Lục Thù Đồng híp híp mắt, "Là thời điểm nào?"
"Chờ sau khi Lục thị bỏ xuống hoài nghi với chúng ta, triệt để tin tưởng ả" Triệu Di nói, "Ả còn yêu cầu sau khi thành công chúng ta phải chuyển cho cha mẹ ả ở nước ngoài một ngàn vạn đô la Mỹ."
Lục Thù Đồng: "Cái này không đáng kể."
"Vậy được" Triệu Di ra nhà sau, chuẩn bị lấy quần áo tắm rửa, "Hôm nay phòng khám không mở cửa à?"
"Mở" Lục Thù Đồng nói, "Ba giờ chiều lại mở cửa, tối qua tôi nhịn ngủ cả đêm, giờ phải ngủ bù."
Triệu Di nghe được, xấu xa cười: "Hứa lão bản ắt hẳn đã chửi rủa anh một trận."
"Không có" Lục Thù Đồng hơi nhếch môi.
Triệu Di lập tức bật tới: "Nhiều chuyện chút chứ?"
Lục Thù Đồng hữu cầu tất ứng: "Tôi vừa biết một tin tức rất tốt."
"Tin tức gì?"
"Mắc mớ gì đến cô" Lục Thù Đồng bỏ lại câu nói, chẳng chút do dự xoay thẳng người về phòng, "Lát nữa ba giờ nhớ mở cửa."