Hứa Ước đang ở tiệm rượu hoa. Sau khi xác nhận Lâm Thu Nghi không còn lực uy hiếp, hắn bảo trợ lý chuẩn bị xe kĩ càng, đi Lâm gia đón Lục Thù Đồng. Lâm Dịch Hằng theo lên xe, nhưng vừa liếc nhìn đồng hồ - giờ , thì không khỏi bối rối.
"Cứ thế mà đi? Ngài... đã quên những quả bom tôi mật báo ư? Còn nhiều khách nhân trong quán cơm, không cảnh báo họ?"
Bên trong xe, Hứa lão bản ngồi cạnh anh, xoay eo bình tĩnh nói: "Không có bom."
"Không có? Làm sao như thế được? Lâm Thu Nghi đã bảo tôi...."
"Vừa nãy khi ta nói muốn giết anh như trước đó đối với Lục Tân, huỷ diệt món đồ chơi thứ hai của ả, biểu hiện của Lâm Thu Nghi rất kích động. Này thể hiện..... ả không muốn anh và tôi đồng thời bị nổ chết trong tiệm cơm."
"Bà ta có thể giả vờ."
"Giả vờ?" Hứa Ước cười khẽ, "Ả có thể vì thế mà bị Lục Thù Đồng giết ngược lại đấy. Anh nói ả làm bộ?"
".... Thật sự không có bom sao?"
Hứa Ước bất đắc dĩ ngó anh: "Ta để trợ lý đậu xe chỗ này, không khai ra tiệm rượu hoa. Nếu có bom, vậy ta cùng chết với những người bên trong, xem như bồi tội."
"... Được" Lâm Dịch Hằng đáp ứng.
Lúc thời gian trên xe hiển thị giờ phút, anh mới an tâm, xác định đã an toàn.
Trợ lý lái xe thật nhanh. Tuy rằng ông chủ chẳng nói gì, nhưng anh rõ ràng Lục thiếu và Triệu Di trải qua mấy vòng ác chiến nhất định kiệt sức mệt bở hơi tai, tình trạng thân thể chắc hẳn không tốt -- liền vội vàng chở bọn họ đến bệnh viện.
Hứa Ước đưa hòm chữa bệnh tại xe cho Lâm Dịch Hằng: "Lỗ tai, xử lý chút."
Lâm Dịch Hằng tiếp nhận.
Hứa Ước nhìn động tác của anh: "Vừa nãy dùng anh uy hiếp Lâm Thu Nghi, ta rất xin lỗi. Nhưng theo như chính ta nói khi đối thoại cùng Lâm Thu Nghi, dù không tự nguyện, anh vẫn là kẻ khả nghi tham gia vào hoạt động mua bán ma tuý của Lục thị. Ta sẽ không giao nộp anh cho Long An cục, quyền lựa chọn ở trong tay anh. Bất luận anh muốn nhận tội hay thoát khỏi, ta cũng sẽ không cản trở."
"..." Lâm Dịch Hằng chẳng lên tiếng, mãi lúc sau mới nói, "Tôi trước tiên muốn về nhà một chuyến."
Hứa Ước gật đầu: "Được, nhưng trước tiên ta muốn đến Lâm gia tìm Lục Thù Đồng, tiếp theo chở anh về...?"
Lâm Dịch Hằng báo địa chỉ, giải thích: "Là nơi ở trước khi gặp Lâm Thu Nghi, tôi đã mua lại". Anh dừng chốc lát, nói tiếp: "Có một chuyện tôi muốn hỏi đã lâu, năm xưa.... ngài giết chết Lục Tân thế nào? Nếu Lâm Thu Nghi không nỡ để "món đồ chơi" của mình mất đi, bà ta làm sao để ngài.... thực hiện mà chẳng cản trở, hay gây phiền phức sau đó?"
Hứa Ước choáng váng.
Trợ lý ngồi ghế lái nắm chặt vô lăng, nghĩ thầm: Lâm Dịch Hằng thật là... hỏi cái gì không hỏi. Ngày hôm nay cái tên Lục Tân xuất hiện đủ nhiều, vừa mới tan bụi trần ai, anh lại chủ động quấy nhiễu tâm trí ông chủ.
Phải, Hứa Ước thật sự chẳng muốn nhắc đến người này.
Hắn buông mí mắt, Lục Tân chết thế nào à?
Ừm.... Là bị hắn dùng súng giết chết.
Bất quá.... chính Lục Tân đứng trước mặt hắn, cầm súng -- buộc hắn bóp cò.
Nói là không muốn sống nữa thì phải.
Kỳ thực nếu chưa phát sinh chuyện kia, định nghĩa của Hứa Ước đối với Lục Tân vẫn luôn là "ấm áp, rộng rãi như ánh mặt trời."
Bọn họ khi còn bé đã quen biết, vui vẻ trải qua tuổi ấu thơ, tiểu học, trung học cơ sở, phổ thông. Hứa Ước từ nhỏ tới lớn là kiểu người thanh lãnh cao ngạo. Lục Thù Đồng bảo hắn khẩu thị tâm phi, trong nóng ngoài lạnh, nhưng kỳ thực ông chủ Hứa... chỉ là không quen sử dụng ngôn từ, sợ bị tổn thương, chẳng dám bại lộ chính mình trước tất cả mọi người.
Loại tính cách khó chịu này dẫn đến khi còn bé, hắn thường bị người khác hiểu lầm.
Đều nói tiểu hài tử ngây thơ trong trắng, thật ra chúng ở thời kì hồ đồ chính là quần thể gần gũi cái ác nhất.
Bởi vì không hiểu, vì vậy chẳng có tâm lý hổ thẹn, cũng không cảm thấy sai trái, tuỳ ý bắt nạt người khác.
Bất quá cái "bắt nạt" kia với Hứa Ước mà nói chẳng xíu nào tính vào bạo lực học đường, chỉ nói là không có quá nhiều trẻ con đồng trang lứa thích chơi đùa cùng hắn thôi.
Nhưng Hứa Ước rất yêu thích Lục Tân, cảm thấy đối phương lớn hơn mình ba tuổi tựa như vị đại ca ca, thành thục mà lợi hại.
Lục Tân cũng yêu quý Hứa Ước, hắn cho rằng đứa trẻ này thực thú vị. Bề ngoài lạnh như băng, nhưng tiếp xúc lâu sẽ phát hiện nó không đồng nhất một mặt như thế.
Khiến người ta phát nghiện.
Cũng làm cho sung sướng chẳng kiềm lòng nổi.
Phảng phất đang đào bới một bảo tàng vô giá.
Càng ở chung với Hứa Ước, hắn lại càng hài lòng. Đến sau đó, đã tự giác đem Hứa Ước móc nối thành món bảo vật trân quý nhất thế gian.
Chính là.... chỉ cần bằng mọi giá lưu lại người này, thì có thể hài lòng vĩnh viễn.
Hai thằng nhóc từ từ lớn lên, cảm tình Lục Tân với Hứa Ước ngày một sâu đậm, từ tình bạn tăng thành ái tình, rồi cuối cùng xem đối phương thành vị cứu tinh đời mình.
Tại năm Lục Tân tuổi ấy, hắn rời khỏi Hứa Ước một quãng thời gian ngắn ngủi, tới khu dân nghèo.
Khu dân nghèo trong thành phố này là địa phương tối tăm nhất, đủ loại tội phạm: ma tuý, ăn cắp, cưỡng hiếp, giết người..... Mạng sống con người nơi đây như cỏ rác, phải tụ tập cùng nhau vì cảnh sát theo phe quan chức hủ bại, chúng được thành thị che chở, sở hữu tấm màn bảo vệ thoả sức ẩn hình.
Bọn ác nhân tuỳ ý làm bậy -- vì căn bản chẳng ai đi bắt rồi đưa lên toà.
Lục Tân bị Lâm Thu Nghi ném ở đó ba tháng. Trừ hắn, chẳng ai bên ngoài biết đã xảy ra chuyện gì. Bất quá, từ đó về sau, thiếu niên "ôn nhu, rộng rãi như ánh mặt trời" đã không còn tăm hơi.
Hắn triệt để lạc lối.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Hứa Ước kế thừa việc làm ăn của sòng bạc trong nhà, Lục Tân cũng trở thành người nắm quyền tập đoàn.
Cố sự đến lúc này, tựa hồ vẫn phát triển bình thường.
Nhưng mà..... sau đó Lâm Thu Nghi phát hiện Lục Tân yêu Hứa Ước. Món đồ chơi chính mình nuôi lớn, dám hướng kẻ khác nảy sinh cảm tình. Điều này đối với nàng là một sự khiêu khích cực kì lớn.
Nàng buộc Lục Tân tới bệnh viện "cúng" tng trùng, để một nữ nhân chẳng biết tên hạ sinh hài tử.
Hài tử kia từng ngày từng ngày lớn lên, tâm tình ngột ngạt âm u của Lục Tân cũng dần dần mất khống chế.
Hắn tỏ tình với Hứa Ước.
Lòng tràn đầy vui mừng, cho rằng đối phương sẽ tiếp nhận.
Nào ngờ Hứa Ước thất kinh, thẳng thừng từ chối, thậm chí bắt đầu giữ khoảng cách cùng hắn.
Lục Tân cảm giác "bảo vật trân quý nhất thế gian" đang dần xa cách mình. Bản thân hắn căm ghét ma tuý, lại bị cưỡng bách vội vã lấy thứ hàng trắng sinh lời, còn bị ném tới khu dân nghèo chung sống cùng bọn người tanh tưởi, sa đoạ nọ.
Thật bẩn, thật khó chịu.
Hắn muốn kìm giữ Hứa Ước bên người. Cứu rỗi hắn!
Sau đó..... chính là Hứa Ước tàn tật suốt đời.
Lục Tân ở sòng bạc bị Hứa Ước tự tay giết chết.
"Bảo vật trân quý nhất thế gian" của hắn nói: "Anh khiến tôi buồn nôn."
Hắn thoả mãn trả lời: "Tốt, tốt vô cùng. Tôi muốn cậu vĩnh viễn nhớ kỹ tôi."
- -----------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Không biết như vậy, có thể tẩy trắng Lục Tân chút xíu nào hay chăng?
Thời điểm ta viết đặc biệt đau lòng Lục Thù Đồng... sau khi nhìn thấy bình luận của các nàng, tốt rồi..... là lỗi của Tỷ.